
Continue reading “[Short comic series] Pls take mah bro! Part 120 – 121”
远方的小白桦 | Atlibby
“Hơn nữa bộ dáng của cậu, có qua bao nhiêu năm nữa tôi cũng không thể quên!” – Ivan Braginsky
Suốt đêm, nơi chân trời đều như có sấm vang rền – tiếng pháo, tiếng súng, tiếng giày quân đội nện lên mặt tuyết cùng với tiếng hô tấn công thật to “Hò dô[1]“, cứ như muốn lật qua lật lại hết thảy đất đai trên chiến trường.
Lúc cả đội rốt cuộc cũng liều mạng chạy khỏi vòng vây chồng chất của quân Đức, bầu trời đã trở nên nhợt nhạt như sắc mặt người bệnh, mà ánh ban mai tựa như dòng máu tươi chầm chậm chảy trên đó…
Sau hai giờ, lực lượng chạy thoát này cuối cùng cũng về tới khu căn cứ của sư đoàn, cũng tuân lệnh nghỉ ngơi tại chỗ – tất cả cán bộ chạy thoát đều muốn đóng quân ở đây, chuyển sang thế phòng thủ.
Tôi ngồi bên cạnh hắn.
Đóng cửa xe lại, thứ mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ người Lưu Ly lại càng rõ rệt hơn.
Dọc đường chỉ nghe thấy tiếng hắn chuyện trò cùng Lưu Ly. Lưu Ly hoàn toàn chẳng có chút ý thức đang chấp hành công vụ nào, suốt đường đi chỉ xem đây là buổi hẹn hò đầu tiên, vừa nói vừa cười, tán dóc miên man. Trình đại luật sư dường như cũng có vẻ rất ưng, dẻo mồm dẻo miệng làm Lưu Ly bật cười không ngớt. Có đến vài lần tôi thực sự muốn đề nghị là “Hay để tôi lái xe cho, anh ngồi ra phía sau mà chim chuột tiếp đi”. Vai tài xế này cứ để tôi làm là thích hợp hơn hết. Tôi biết Lưu Ly nhất định sẽ vô cùng tán thành.
远方的小白桦 | Atlibby
“Tình yêu nào có thể là chuyện anh tình nhưng tôi không nguyện.” – Ivan Braginsky
Vương Diệu đặt thẳng ngón trỏ ở trước môi, Ivan ngầm hiểu ý nháy nháy mắt với cậu, vì vậy hai người lặng im không chút tiếng động trốn vào sau bức tượng Pushkin bằng đồng trong công viên. Bọn họ dường như dựa vào trực giác của lính trinh sát mà chọn lấy nơi quan sát tuyệt vời này: từ chỗ này nhìn ra, ánh nắng chiều ngỡ như một toà thác lửa từ chân trời cuồn cuộn chảy xuống, dát cho Toris và Natasha ở cách đó không xa một lớp mũ miện bằng vàng, cùng lúc đó lại ném một bóng râm thật to xuống dưới tượng đài nơi Ivan và Vương Diệu đang trốn.
“…Thế nhưng điều này hôm nay tôi nhất định phải nói ra, Natashenka, tôi thích em[1]… Từ lần đầu tiên ánh mắt tôi gặp em thì đã…”
“Tôi cũng thích ngài.” Đáp lại anh là giọng nói lạnh lùng và thận trọng của Natasha, như luồng khí lạnh trôi nổi trong tháng 11, bất ngờ bổ đến cái trán được chiếc nón lính bằng bông bảo vệ, “Anh trai đã nói với tôi, trong đoàn mình thì anh ấy có ấn tượng tốt nhất với Vương, thứ hai chính là ngài. Anh ấy thích ngài, nên tôi cũng thích.”
Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Hôm nay là thứ bảy.
Vốn là ngày nghỉ quý báu của chúng tôi, giờ chỉ vì xảy ra hai vụ án mạng mà bị cục chiếm dụng một cách tàn nhẫn.
Sáng sớm tinh mơ, chúng tôi đã đến văn phòng để tổng kết bài báo cáo điều tra của hai ngày hôm nay.
Như thường lệ, đầu tiên lão sếp đôn hậu của chúng tôi sẽ làm một bài phát biểu nhỏ về độ nghiêm trọng của hai vụ án mạng và sức ảnh hưởng tồi tệ của chúng đối với xã hội, sau đó lão lại nhấn mạnh tính tất yếu của việc nhanh chóng phá án, rồi tiếp theo lại tiến hành một lượt trình bày về tính quan trọng của nghề cảnh sát hình sự của chúng tôi đối với sự an toàn và đoàn kết của xã hội.
Làm một quả giờ thiêng cho đúng phong cách
Các cô gái đọc thấy chỗ nào QT nhớ báo để tui nghĩ cách =)))
Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
“Tôi đồng ý.”
Hàu được dọn lên. Hắn dùng dao cắt miếng thịt hàu vàng rộm ra, chấm với chút tương trắng rồi đưa vào miệng.
“Có điều động cơ giết người của tôi chỉ là suy luận một chiều của cậu.” -Hắn nói: “Tuy tôi hiểu rõ lập trường của cậu nhưng tôi vẫn rất tò mò tại sao cậu lại nghi ngờ tôi? Vì so với những hoạt động tiềm thức nhỏ đến mức không đáng kể của tôi, cậu không cảm thấy người nhà nạn nhân có đầy đủ lý do giết người hơn tôi sao?”
“Chính vì mức độ đáng nghi của anh thấp nhất nên tôi mới tập trung điều tra anh.” -Tôi nửa đùa nửa thật: “Trong các tiểu thuyết trinh thám, hung thủ luôn luôn là người không thể nào giết người nhất.”
Hắn ta bật cười: “Nhưng đây là hiện thực chứ không phải tiểu thuyết trinh thám.”
“Anh còn nhớ sáng nay anh có đề cập với tôi chuyện của Lý Nhiễm và Lý Tín Như không?”
“Với bệnh nghề nghiệp của một luật sư, tôi buộc lòng phải sửa lại những chỗ sai sự thật trong câu nói của cậu.” -Hắn nói: “Chuyện đó không phải do tôi đề cập mà do các cậu nhắc đến trước. Lúc ấy các cậu nói các cậu đã biết cả rồi. Thế thì những gì tôi nói chẳng qua là để xác minh cho những gì mà các cậu biết, đúng không?”
“Nhưng những gì anh nói có sự chênh lệch với sự thật mà chúng tôi biết được.”
“Ồ?” -Hắn ta bày ra vẻ mặt rất hứng thú.
Klqn vừa nhận ra 39 chia hết cho 3 (/w\)
#Cảm giác dốt toán#
Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
“Cậu đến rồi.”
Chúng tôi bước đến bên cạnh hắn. Hắn như vừa bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, ngẩng đầu mỉm cười với tôi.
Người phục vụ nhã nhặn kéo ghế ra cho tôi, mời tôi ngồi xuống, rồi lại giở tấm khăn ăn màu trắng bằng vải bố ra phủ lên chân tôi.
Dường như hắn đang quan sát tôi và nhất cử nhất động của tôi.
Tôi cũng nhìn hắn. Chúng tôi chẳng ai nói gì.
Người phục vụ sau khi khẽ ra hiệu thì chuẩn bị rời khỏi. Hắn liền nhét một tờ giấy bạc vào tay của người phục vụ một cách thành thạo: “Cảm ơn cậu.”
Sau đó sự chú ý của hắn lại quay về chỗ tôi. Qua cặp kính viền vàng của hắn, tôi cảm thấy hắn đang nhìn tôi mà có chút như cười như không.
Thực ra bản thân tôi ngồi ở một nơi thế này cũng gượng gạo lắm. Giống như Lưu Ly không hợp với những quán cơm bình dân nhỏ, cây đồ này của tôi và những chỗ xa hoa trụy lạc này cũng hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.
Cái mà người ta gọi là khách sạn năm sao nói chung chỉ là một hiệu ứng giàu sang quý phái ảo, hoàn toàn tách rời khỏi cuộc sống hiện thực, được tạo ra bằng tất cả những sự xa xỉ, nhằm cố gắng khiến bạn cảm thấy mình thực sự có cái gu đẳng cấp cao người một bậc khi ở trong đấy, thế nên cái giá đắt đỏ của nó hoàn toàn đáng đồng tiền bát gạo.
远方的小白桦 | Atlibby
Một đôi bốt được lau đến là sạch sẽ nhanh nhẹn mạnh mẽ giẫm lên lối đi bộ, Ivan Braginsky không cúi đầu nhìn đường, nhưng luôn có thể khéo léo tránh khỏi mọi vũng nước nhỏ trên đường đi. Đầu ngón tay mang những chết chai sạn nhanh nhẹn xẹt qua hàng rào tre bên đường, cùng chiếc khăng quàng cổ trắng tựa như chú chiến mã Kostya. Tất cả những cô gái trên đường mà gặp phải anh cũng không nhịn được mà nhìn chàng chiến sỹ anh tuấn trẻ tuổi này một lần nữa.
Mang theo lòng hư vinh trong vô thức của một thanh niên, trong lòng Ivan biết rõ bản thân mình rất dễ thu hút người khác. Dù cho anh chạy bằng hai chân vẫn sẽ phóng khoáng như khi anh đang cưỡi trên lưng ngựa. Thế nhưng Kostya bị anh để lại nơi đóng quân – bởi vì hiện tại anh không phải đang ở trên con ruộng hoang Mozhaysk, mà là là ở trong thành phố Moscow. Vào cuối tháng 10, khi dòng binh lính mới cuồn cuộn không dứt đến bổ khuyết vào, Bộ Thống soái tối cao bắt đầu điều một ít lính từ tiền tuyến về để bọn họ tạm thời nghỉ ngơi và củng cố lại. Kỵ binh của Ivan cùng cả bộ binh của Vương Diệu cũng nằm trong số đó.