远方的小白桦 | Atlibby
“Tình yêu nào có thể là chuyện anh tình nhưng tôi không nguyện.” – Ivan Braginsky
Vương Diệu đặt thẳng ngón trỏ ở trước môi, Ivan ngầm hiểu ý nháy nháy mắt với cậu, vì vậy hai người lặng im không chút tiếng động trốn vào sau bức tượng Pushkin bằng đồng trong công viên. Bọn họ dường như dựa vào trực giác của lính trinh sát mà chọn lấy nơi quan sát tuyệt vời này: từ chỗ này nhìn ra, ánh nắng chiều ngỡ như một toà thác lửa từ chân trời cuồn cuộn chảy xuống, dát cho Toris và Natasha ở cách đó không xa một lớp mũ miện bằng vàng, cùng lúc đó lại ném một bóng râm thật to xuống dưới tượng đài nơi Ivan và Vương Diệu đang trốn.
“…Thế nhưng điều này hôm nay tôi nhất định phải nói ra, Natashenka, tôi thích em[1]… Từ lần đầu tiên ánh mắt tôi gặp em thì đã…”
“Tôi cũng thích ngài.” Đáp lại anh là giọng nói lạnh lùng và thận trọng của Natasha, như luồng khí lạnh trôi nổi trong tháng 11, bất ngờ bổ đến cái trán được chiếc nón lính bằng bông bảo vệ, “Anh trai đã nói với tôi, trong đoàn mình thì anh ấy có ấn tượng tốt nhất với Vương, thứ hai chính là ngài. Anh ấy thích ngài, nên tôi cũng thích.”