[Họ Ngô bao giờ cũng bị họ Trương đè] C5

Lần trước mình có dịch thiếu khúc cuối chương 4, nên mọi người đọc bổ sung trước khi đọc chương 5 nhé. Link!

 Và hiện vẫn đang tuyển beta cho truyện này.

CHƯƠNG NĂM

Lúc còn sống, ông nội Ngô từng nói với Ngô Tà rằng một khi đã xuống đấu thì bất cứ chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra, muốn giữ được cái mạng nhỏ thì nhất định phải điềm tĩnh. Lúc đó, Ngô Tà đâu ngờ những chuyện kỳ quái ở đây còn bao gồm cả việc mình với một gã béo, một cái xác hồ li mắt xanh và một vị mỹ nữ nghìn tuổi ẩu đả trên giường.

Continue reading “[Họ Ngô bao giờ cũng bị họ Trương đè] C5”

[Họ Ngô bao giờ cũng bị họ Trương đè] C4

CHƯƠNG BỐN

Thân là ông chủ nhỏ của tiệm đồ cổ, ngoại trừ thuộc tính gian thương ra, Ngô Tà tự nhận mình là một thanh niên tốt có học thức, có giáo dục, có khí độ, hẳn là sẽ nhanh chóng làm thân với những người cùng đi Sơn Đông lần này mới phải. Phan Tử và Đại Khuê đều đã giải quyết xong, chỉ còn sót mỗi tên đang ngồi ngủ kia!

Continue reading “[Họ Ngô bao giờ cũng bị họ Trương đè] C4”

[Bức chân dung để dở] Chương 2

2.

“Chắc chắn người đang hát phải là một kỵ binh.” Vương Diệu hơi nghiêng đầu, tỉ mỉ chăm chú lắng tai nghe tiếng hát từ xa truyền tới qua khu rừng bạch dương, “Có lẽ chính là người của đoàn kỵ binh.”

“Sao thế?” Toris Lorinaitis đứng bên cạnh cậu tò mò nhìn về hướng gò má của đồng đội, nhưng ánh mắt của Vương Diệu vẫn dừng lại ở một nơi xa xăm. Bọn họ thấy hoàng hôn đang hừng hực thiêu cháy đằng sau rừng bạch dương, dường như sắp biến cả rừng cây đầy lá thu bay trở thành một bức thành vàng rực rỡ. Giả như từ nơi đó có một vị thần mặc mũ giáp đều một màu vàng thì chỉ sợ bọn họ cũng không thấy kỳ lạ mấy.

“Người của đoàn bộ binh không thể có một giọng hát không gò bó và bi tráng như thế. Chỉ có kỵ binh mới có thể có tiếng hát bát ngát như vùng đồng bằng vậy.

Dường như đúng với phán đoán của người Trung Quốc trẻ tuổi này, tiếng hát lôi cuốn hoà với tiếng vó ngựa lại càng đến gần với nơi đóng quân của đoàn trinh sát bộ binh bọn họ. Một thân ảnh mạnh mẽ bay ra từ trong rừng cây, dưới ánh sáng của ánh nắng chiều thu, cả người cưỡi và tuấn mã đều tựa như được đúc từ vàng. Trong phút chốc, Vương Diệu nghĩ, có lẽ kỵ thủ kia không thuộc về thời đại tràn ngập khói thuốc súng này, mà là từ trên trời đáp xuống, chạy ngang vùng ngoại ô Moscow lộng lẫy mà ưu buồn nơi đây, chỉ để hát lên một khúc ca… Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 2”

[Bức chân dung để dở] Chương 1

Vương Diệu… Vương Diệu… đọc đi đọc lại đều thấy nghe “phê” hơn Wang Yao ;_;

Mở đầu

Имя твоё неизвестно. Подвиг твой бессмертен

Tên họ của các anh không ai biết, chiến công của các anh mãi mãi trường tồn

——Hồng trường Moscow, Đài tưởng niệm chiến sĩ vô danh

1.

“Sao chúng ta không đi hỏi giáo sư Braginsky đi?”

Để chào mừng 66 năm thắng lợi của cuộc chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, học viện mỹ thuật Moscow đang lên kế hoạch tổ chức một buổi triển lãm tranh. Có thể thấy, thầy và trò đều có một sự nhiệt tình cao trong việc sáng tác. “Nhưng mà vẫn còn thiếu một bức tranh chân dung.” Viện trưởng Vasilenko nói, “Tất nhiên, tranh chân dung tham gia triển lãm cũng không ít, nhưng người vẽ tranh suy cho cùng cũng chưa từng trải qua cuộc chiến…”

Đúng vậy, cần một bức chân dung người lính thật sự gây rung động lòng người: Tác giả phải là người yêu dấu nhất của nhân vật chính, cho thấy nỗi đau và sự nhiệt tình chân thật nhất của đối tượng trong thời kỳ chiến tranh… Phải chi tác giả đã thực sự vai kề vai chiến đấu cùng với chính đối tượng thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi. Chính viện trưởng cũng đã thử qua việc này, nhưng ông chưa bao giờ thấy hài lòng. Dù sao thì, khi chiến tranh kết thúc, ông ấy mới bảy tuổi.

“Không phải giáo sư Braginsky đang vẽ một bức chân dung sao ạ?” Một học sinh đề xuất cho viện trưởng. Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 1”

[ML] Bức chân dung để dở

Commission-Rochu-art-by-TeddiBe

Tựa đề: 未完成的肖像 | Bức chân dung để dở
Tác giả: 远方的小白桦 | Viễn Phương Đích Tiểu Bạch Hoa
Thể loại (người dịch tự đặt): Cường cường, tả thực, ôn nhu công x ôn nhu thụ, thanh thuỷ, bối cảnh Thế chiến 2 ở Nga, đồng nhân Hetalia/Russia x China, HE
Cặp đôi: Ivan Braginsky x Vương Diệu, cùng một số cặp đôi BG khác
Chuyển ngữ: Atlibby – Mình vừa trans từ bản Eng vừa edit từ bản Trung nhưng văn phong nghiêng về bản gốc là bản Trung hơn.
Ảnh minh hoạ: TéddiBe (Ảnh này là vẽ từ ý tưởng bộ này mà ra thật đó hehe)
Văn án (người dịch tự đặt):
Vương Diệu từng bảo, Trung Quốc có một truyền thuyết, rằng nếu vẽ mắt vào ảnh rồng, nó sẽ thành thực thể mà bay đi mất.
Bọn học trò thường kháo nhau, giáo sư Braginsky có một tranh vẽ mãi không hoàn…
Không cao trào, không điểm nhấn, không cuồng dại yêu nhau, nhưng tình yêu giữa mưa bom bão đạn của hai người lính ấy, vẫn là một thứ khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

 

Truyện được chuyển ngữ với sự cho phép của tác giả, xin đừng mang đi đâu mà không kèm credit, và tốt hơn là cứ dẫn link về đây.

Mục lục

1

2 | 3

4 | 5 | 6 | 7

8 | 9 | 10 | 11 | 12

13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18

19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25

26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31

32 | 33 | 34 | 35 | 36

37 | 38 | 39 | 40

41 | 42 | 43

44 | 45

Lời tác giả

[Bình Tà] Từ quen biết đến ly biệt

Tác giả: 张家闷少(Trương Gia Muộn Thiếu).

Chuyển ngữ: GV

Paring: Bình Tà (Trương Khởi Linh x Ngô Tà)

Nguồn: Weibo.com/2909442571

Tiểu Ca, anh nhắm mắt lại, em cho anh một bất ngờ…

Năm 2003, Ngô Tà 26 tuổi. Ở trong đấu, Trương Khởi Linh rạch đứt lòng bàn tay, lấy máu đuổi bánh tông.

Ngô Tà nói: “Tiểu Ca, đưa tay đây, tôi giúp anh băng bó.”

  Continue reading “[Bình Tà] Từ quen biết đến ly biệt”

[Họ Ngô bao giờ cũng bị Họ Trương đè] C1

CHƯƠNG MỘT

 

 

Ngô Lão Cẩu sống cả đời, có yêu ma quỷ quái gì chưa gặp qua? Thần tiên yêu quái quỷ sứ gì ấy, tin ắt có, không tin ắt vô. Thân là một thợ khoét đất, lúc đào cát có cầu nguyện một chút cũng chẳng có gì lạ. Nhưng! Mà! Đúng, chính là “nhưng mà”! Tại sao sau khi chết y không biến thành một linh hồn lượn lờ đến chỗ Điện Diêm Vương để gặp Diêm Vương mà lại nhìn thấy tên lão đại của Cửu Môn, Trương Khởi Sơn, Trương Đại Phật Gia đây?!

 

Đệt! Cái này không đúng với truyền thuyết gì cả! Đáng ghét! = 皿 =

 

Ngô Lão Cẩu bị sốc đến ngây người, nhưng đối phương thì không.

 

Đầu lưỡi bên kia vẫn tự nhiên tách lưỡi và răng của Ngô Lão Cẩu ra, từng bước tiến sâu vào trong như một tên cường đạo, không chút khách khí khuấy đảo trắng trợn bên trong khoang miệng kia.

 

Hương vị này…

 

Khóe mắt Ngô Lão Cẩu bỗng dưng đỏ hoe.

 

Hai tay vòng lên trên cổ đối phương.

 

Mặc kệ, dù gì cũng sắp chết rồi, cứ hun cho đã đi rồi nói!

 

Continue reading “[Họ Ngô bao giờ cũng bị Họ Trương đè] C1”