Động cơ giết người 55-57

Đáng lẽ phải up từ hôm qua

nhưng nửa đêm mạng bị yếu sinh lý bất đắc kỳ tử.

Phát hiện mới 57 chia hết cho 3 (/w\)

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 55

 

Tôi im lặng lắng nghe nãy giờ, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói: “Có lẽ người mà Lý Mai đợi hồi tâm chuyển ý là cô.”

 

Lý Nhiễm ngớ ra.

 

“Cô thực sự đã làm trái tim chị cô tổn thương quá nhiều.”

 

Chúng tôi không nói một lúc lâu.

 

“Cũng có thể.” -Cô ta cười một cách miễn cưỡng: “Nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Ai bảo chúng tôi đều yêu cùng một người đàn ông.”

 

“Đấy là người đàn ông của chị cô.”

 

“Dựa vào cái gì? Chỉ vì họ đã kết hôn? Cưới rồi vẫn có thể li hôn được mà.”

 

“Chính chị cô đã quen biết anh ta trước.”

 

“Thế thì đã làm sao? Tình yêu có phân biệt trước sau sao?”

 

“Cô quá ích kỷ rồi.”

Continue reading “Động cơ giết người 55-57”

Động cơ giết người 52-54

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 52

 

“Môi anh ta nóng bừng hệt như đang đóng một con dấu lên tay tôi. Tôi bỗng chốc ngớ ra, anh ta cũng thoáng ngớ ra. Sau đó anh ta đứng dậy. Anh ta đứng trước mặt tôi, tôi mới phát hiện anh cao đến thế, cao hơn tôi rất nhiều. Tôi bất giác lùi lại về sau, nhưng lại lùi hẳn vào vòng tay của anh. Tôi chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng vải, anh ôm tôi rất chặt. Hơi thở của anh rất gấp, tôi cảm nhận được bờ ngực anh đang không ngừng phập phồng, da dẻ toàn thân đều như đang bị sốt. Tôi cũng đang  sốt, tôi hoa mắt chóng mặt, đứng mà không vững. Tôi đẩy anh ra, nhưng đẩy không nổi. Tôi gọi anh ta. Anh rể, anh rể…. Nhưng anh vẫn không nói tiếng nào. Sau đó, cơ thể anh ta đè xuống thật nặng.”

 

Bàn tay lạnh buốt của cô đặt lên mặt tôi như đã từng đặt lên mặt Lý Tín Như lúc đó.

 

Cô nhìn tôi bằng một thứ ánh mắt đáng sợ như đang xuyên qua người tôi nhìn thấy một thứ không hề tồn tại. Còn tôi, tôi nghĩ bây giờ mình cũng đang nhìn cô ta bằng một thứ ánh mắt đáng sợ tương đương.

Continue reading “Động cơ giết người 52-54”

Động cơ giết người 49-51

Gần đây đang bận thi và cuồng oppa, nên chểnh mảng chuyện nhà.

Tạm thời lịch up sẽ đầy ngẫu hứng và không đều đặn.

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển Ngữ: GV

Chương 49

 

“Đúng thế, giờ vẫn còn chóng mặt đây này.”

 

“Thế còn không mau nằm nghỉ đi?”

 

Cô dẩu khuôn miệng nhỏ tròn khả ái lên: “Một mình tôi nằm trên chiếc giường lạ lẫm sẽ sợ.”

 

Cô? Mà biết sợ? Người phải sợ là tôi kia kìa.

 

Tôi gần như muốn thốt ra câu nói này một cách mỉa mai. Nhưng khi tôi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trong sáng của cô thì đành giữ mồm giữ miệng mình lại.

 

“Trên giường tôi đâu có ma, cô sợ cái gì?” -Tôi nói một cách ôn hòa.

 

“Không biết.” -Cô kéo góc áo tôi, nói: “Anh mau vào chung với tôi đi, người ta thực sự nhức đầu lắm cơ.”

 

Người ta…

 

Sống lưng tôi lạnh toát.

 

Thế là tôi đành phải bỏ số áo dơ trên tay xuống, rút một chiếc khăn bông ra vừa lau bừa tay vừa đi theo cô ta về phía giường, trong lòng vô cùng bất an. Tôi có chút sợ hãi thật mà.

 

Cô ngồi trên giường, bỏ áo ngoài ra rồi bắt đầu lột áo len, cởi đến khi chỉ còn sót lại một chiếc áo sơ mi nhỏ. Lúc cô bắt đầu bắt tay vào cởi nút quần jeans, tôi đã ngăn cô lại.

Continue reading “Động cơ giết người 49-51”

[Bức chân dung để dở] Chương 8

远方的小白桦 | Atlibby

“Chúng tôi thân thiết với đất đai như vậy bởi con tim chúng tôi cũng giống mảnh đất này, kiên định như sắt thép dưới cơn lạnh giá; nhưng sâu bên trong lại luôn gìn giữ một sức mạnh mang theo tất cả những điều tốt đẹp.” – Vương Diệu

Dù là nói theo tiêu chuẩn của người Nga, mùa đông năm 1941 vẫn lạnh giá đến lạ. Trước quy luật tàn khốc của thiên nhiên, chim thú cố hết sức tìm lợi tránh hại; hoặc bay về phương Nam ấm áp, hoặc trốn dưới lòng đất hay trốn vào trong hang động.

Còn lại trên cánh đồng tuyết mênh mông này đây, là các chiến sĩ.

“Nga đất đai rộng mở, nhưng với tụi mình thì đã không còn đường lui, đằng sau chính là Moscow!”

Sư đoàn của Vương Diệu vẫn kiên trì bảo vệ con đường quốc lộ ở ngoại thành Moscow này, bảo đảm tuyến giao thông quan trọng không bị kẻ địch phá hỏng. Trưa mỗi hôm, từng chiếc xe tải quân sự chở đầy thương binh và vật tư quan trọng, trên mặt đường đóng băng, cẩn thận từng chút chạy về hướng Moscow. Gió rét đôi lúc lại tốc tấm vải bạt trải bên ngoài thùng xe lên, trên đó còn đọng lại sương giá dọc đường đi, khúc xạ lại vầng cầu vồng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời nhợt nhạt vào ban trưa.

Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 8”