[Bức chân dung để dở] Chương 5

远方的小白桦 | Atlibby

Một đôi bốt được lau đến là sạch sẽ nhanh nhẹn mạnh mẽ giẫm lên lối đi bộ, Ivan Braginsky không cúi đầu nhìn đường, nhưng luôn có thể khéo léo tránh khỏi mọi vũng nước nhỏ trên đường đi. Đầu ngón tay mang những chết chai sạn nhanh nhẹn xẹt qua hàng rào tre bên đường, cùng chiếc khăng quàng cổ trắng tựa như chú chiến mã Kostya. Tất cả những cô gái trên đường mà gặp phải anh cũng không nhịn được mà nhìn chàng chiến sỹ anh tuấn trẻ tuổi này một lần nữa.

Mang theo lòng hư vinh trong vô thức của một thanh niên, trong lòng Ivan biết rõ bản thân mình rất dễ thu hút người khác. Dù cho anh chạy bằng hai chân vẫn sẽ phóng khoáng như khi anh đang cưỡi trên lưng ngựa. Thế nhưng Kostya bị anh để lại nơi đóng quân – bởi vì hiện tại anh không phải đang ở trên con ruộng hoang Mozhaysk, mà là là ở trong thành phố Moscow. Vào cuối tháng 10, khi dòng binh lính mới cuồn cuộn không dứt đến bổ khuyết vào, Bộ Thống soái tối cao bắt đầu điều một ít lính từ tiền tuyến về để bọn họ tạm thời nghỉ ngơi và củng cố lại. Kỵ binh của Ivan cùng cả bộ binh của Vương Diệu cũng nằm trong số đó.

Điều này chắc chắn hợp ý của Ivan. Mấy hôm trước phải bận rộn chiến đấu khiến anh mệt mỏi không chịu nổi, thường thì vừa trở lại nơi đóng quân sẽ ngay lập tức trùm chăn đi ngủ. Dẫu Natasha trong 10 ngày viết cho anh hết 3 lá thư, kèm theo giọng điệu giận dỗi không quên tự trọng trách anh sao không đến khu bộ binh ngay gần bên cạnh thăm cô – cô vừa được phân tới đó làm nhân viên y tế, anh cũng thật sự không còn chút xíu năng lượng nào để đáp ứng cái cô em bị chiều hư này.

Càng làm anh phấn chấn chính là: Dù thu quân về Moscow, nơi đóng quân của đoàn hai người cũng cách nhau rất gần, đặc biệt vào lúc Đại đội trưởng giao nhiệm vụ liên lạc với đoàn bộ binh cho anh: “Tiện đường cậu có thể đi xem em gái mình, tuy nhiên đừng nán lại lâu quá.”

Với điều kiện tiên quyết là không vi phạm quy định, Ivan kéo dài thời gian nán lại bộ binh một chút. Dù cho có mấy lần Natasha quá bận không có thời gian đến gặp anh – e rằng chính anh cũng không ý thức được, người của bộ binh làm cho anh nhớ không chỉ có mỗi một Natasha…

“Ivan, lần sau anh đến có thể cưỡi Phi Vân… Không, là Kostya không?”

Lại là một buổi hoàng hôn nọ khi Ivan đi đến đoàn bộ binh, lúc xong xuôi công việc, Vương Diệu mượn dịp tiễn anh mà cùng đi theo đến khu công viên ngoài nơi đóng quân của liên đội – là con đường Ivan phải đi qua để trở về đoàn kỵ binh – sau đó nói ra lời thỉnh cầu đã chôn giấu trong lòng từ lâu.

Moscow đầu tháng 11, trời thu đã theo cánh hạc trắng bay về phương xa. Đông tướng quân uy nghiêm cất bước tiến vào phố lớn ngõ nhỏ, gần như không người đi đường nào có thể làm phiền gã chiêm niệm.

“A, hoá ra bạn bè trong lòng cậu rốt cuộc vẫn không bằng một con ngựa nhỏ, tôi đau lòng ghê.” Ivan trả lời bằng giọng điệu đùa giỡn hồn nhiên đặc biệt của mình.

Vương Diệu lúng túng cười cười: “Thật xin lỗi…” Trước giờ cậu luôn nói chuyện cẩn thận dè dặt. Cậu biết Ivan ở trong thành phố không thể cưỡi ngựa, tuy nhiên từ buổi hoàng hôn khó quên được quen biết Ivan kia, cậu chưa từng gặp lại chú ngựa phi nghìn dặm xinh đẹp như Phi Vân ấy…

Mấy lần trước lúc gặp lại nhau, Ivan không phải không để ý đến sự mất mát lộ ra trong ánh mắt mừng rỡ kia. Trước giờ vốn cởi mở vui vẻ, nói chuyện không suy nghĩ, anh lần đầu tiên trong đời bắt đầu tự hỏi bản thân mới nãy là đang nói đùa thôi, hay đúng thật là có hơi đau lòng. Nghĩ đến bản thân không nói lý mà lại đi ghen tỵ với đồng bạn gần gũi nhất là Kostya khiến anh thấy chua xót trong lòng.

Từ nhỏ anh đã là người kiêu ngạo. Anh thích thúc ngựa rong ruổi, thích mặc sức mà hát vang, thích cho mọi người xem tranh của mình, thích chạy thoăn thoắt trên lối đi bộ của thành phố; đồng thời với thái độ ngây thơ như trẻ con mà cho mọi người biết rằng mình không hề có ý định khoe khoang. Đây không chỉ xuất phát từ sự ham thích chẳng chút kiêng dè của một thanh niên, mà vì lòng anh biết rõ: khi làm những việc mình am hiểu, anh luôn có thể đón lấy khâm phục hoặc quý mến từ người khác. Anh muốn người ta bị mê muội bởi sức hấp dẫn của bản thân, chứ không phải là tài sản mà anh có – nói ví dụ như Kostya.

Nhưng cái người bạn nước ngoài mới quen biết chẳng bao lâu này thì sao? Tuy Vương Diệu cũng xem như là một thanh niên tuấn tú, nhưng Ivan tin rằng, giả như hai người bọn họ đứng ra cho tất thảy cô nàng ở Moscow lựa chọn, nhất định sẽ có hơn một nửa số người chọn chàng chiến sỹ kỵ binh oai phong lẫm liệt Vanya[1]. Đương nhiên rồi, không quân phong cách hơn hải quân, hải quân phong cách hơn lục quân[2], mà chỉ chọn trong lục quân thôi thì kỵ binh có thể cao ngạo, dũng mãnh hơn so với bộ binh. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất chính là ở bản chất của Vương Diệu cũng không phải là một người phô trương. Tính cách trầm lặng kín đáo của cậu cũng chẳng khiến người ta phải chăm chú nhìn, ở Moscow đọc sách ba năm, cậu thậm chí còn không quen nếp lễ tiết hằng ngày của người Nga. Lần nào sau khi nhiệm vụ chiến đấu thắng lợi, lúc các chiến sỹ bộ binh ôm hôn lẫn nhau, cậu ấy rốt cuộc vẫn luôn chìa ra một cái mặt đỏ bừng với loại thân mật mà cậu cho là quá trớn này.

——Thế nhưng các chiến hữu đánh giá cậu thế nào? “Dù là tấn công hay trinh sát, anh cũng muốn được ở cùng với cậu ấy.”

Đây là đánh giá cao nhất có thể có dành cho một người ở tiền tuyến.

Khi Ivan vì để làm dịu đi sự xấu hổ của Vương Diệu mà đùa giỡn ôm cậu một cái, không ngoài dự đoán, biểu cảm không mấy dễ chịu của cậu lại rơi vào tầm nhìn của Ivan:

“Khụ, ở nước của tôi, có một câu nói từ xưa là ‘Nhập gia tuỳ tục’, có điều mấy cái ôm rồi hôn của các anh, thế nào tôi cũng không quen cho được…”

“Quả thế! Mấy tên trong đoàn của cậu cũng miêu tả cậu như vậy với tôi!” Ivan vừa cười hì hì vừa đề cập đến một vài chuyện vui Vương Diệu đã làm ở đoàn bộ binh. Quả nhiên, anh lại thấy thanh niên tóc đen này mặt hơi đỏ đỏ.

“Làm thế nào mà chuyện của tôi anh đều biết!”

“Chuyện mà Ivan đã muốn biết thì không thể nào không biết được!” Ivan cười như thể một đứa bé vừa thành công với trò đùa dai, “Tất cả người Trung Quốc đều giống như cậu, không đùa giỡn mấy sao?”

“Đùa giỡn này nọ thì thật ra bọn tôi thích lắm. Nhưng còn ôm với hôn, ở chỗ chúng tôi, chỉ làm vậy với người yêu dấu nhất thôi…”

Vương Diệu thật không biết cuộc trò chuyện này sẽ lúng túng tới mức nào nữa, may mà đúng lúc này, một âm thanh nhiệt tình nhưng cũng có sợ hãi truyền tới từ cách đó không xa, kéo đi sự chú ý của bọn họ:

“Natasha… Natashenka[3], em hãy nghe tôi nói…”

  1. Vanya là tên thân mật của Ivan.
  2. Lục quân là chỉ một quân chủng trong quân đội hoạt động chủ yếu trên mặt đất, trong lục quân còn chia ra nhiều nhánh khác, bộ binh và kỵ binh cũng thuộc lục quân.
  3. Natashenka là tên thân mật của Natalya (Biệt danh Natasha).

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s