Klqn vừa nhận ra 39 chia hết cho 3 (/w\)
#Cảm giác dốt toán#
Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 37
“Cậu đến rồi.”
Chúng tôi bước đến bên cạnh hắn. Hắn như vừa bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, ngẩng đầu mỉm cười với tôi.
Người phục vụ nhã nhặn kéo ghế ra cho tôi, mời tôi ngồi xuống, rồi lại giở tấm khăn ăn màu trắng bằng vải bố ra phủ lên chân tôi.
Dường như hắn đang quan sát tôi và nhất cử nhất động của tôi.
Tôi cũng nhìn hắn. Chúng tôi chẳng ai nói gì.
Người phục vụ sau khi khẽ ra hiệu thì chuẩn bị rời khỏi. Hắn liền nhét một tờ giấy bạc vào tay của người phục vụ một cách thành thạo: “Cảm ơn cậu.”
Sau đó sự chú ý của hắn lại quay về chỗ tôi. Qua cặp kính viền vàng của hắn, tôi cảm thấy hắn đang nhìn tôi mà có chút như cười như không.
Thực ra bản thân tôi ngồi ở một nơi thế này cũng gượng gạo lắm. Giống như Lưu Ly không hợp với những quán cơm bình dân nhỏ, cây đồ này của tôi và những chỗ xa hoa trụy lạc này cũng hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.
Cái mà người ta gọi là khách sạn năm sao nói chung chỉ là một hiệu ứng giàu sang quý phái ảo, hoàn toàn tách rời khỏi cuộc sống hiện thực, được tạo ra bằng tất cả những sự xa xỉ, nhằm cố gắng khiến bạn cảm thấy mình thực sự có cái gu đẳng cấp cao người một bậc khi ở trong đấy, thế nên cái giá đắt đỏ của nó hoàn toàn đáng đồng tiền bát gạo.