[Đoản văn] Về tình yêu

Tác giả: 春迟池
Thể loại: Đam mỹ, đoản văn, số lượng từ: 2k+
Dịch: Atlibby (Chưa beta)
Dịch với sự cho phép của tác giả

Mô tả: Viết về một đôi tình nhân bình thường


1.

Năm 30 tuổi, tôi thường bảo rằng kích động là một biểu hiện thuộc về người trẻ tuổi, không có cơ hội trải nghiệm cùng anh, không có thời gian thơ ngây cùng anh. Người bạn bè đã kết hôn sinh con từ sớm sắp xếp giới thiệu đối tượng cho tôi, bị tôi từ chối năm lần bảy lượt. Đến khi bị tôi từ chối cho không còn chút kiên nhẫn nào, cậu ta mới không khỏi mà hỏi, rốt cuộc mày muốn tìm loại người như thế nào để sống hết năm dài tháng rộng vậy?

Hồi 20 tuổi thì đại loại sẽ nói là, với cái loại mê nhan sắc như tao thì, trông đẹp là được. Tuổi lớn hơn một chút, thành thục rồi ổn trọng rồi, lại phải xem xét các yếu tố như tuổi tác, thân phận, tam quan, môn đăng hộ đối vân vân mây mây. Trước kia tôi xem chuyện tình yêu như gia vị cho cuộc sống, sau này bị ba mẹ nhắc nhiều thì hoá thành một nhiệm vụ trong đời mà nhất định phải hoàn thành, vô cùng nhàm chán. Để xem thêm là thoái thác, chú trọng sự nghiệp là cái cớ, sự thật là do không gặp được người mình thích. Tôi biết từ trong xương cốt tôi không phải là một người bằng lòng với tạm bợ. Thay vì trải qua một đời bình đạm cùng người mình không thích, chẳng bằng cứ sống ba ngày mà tùy ý tự do.

Continue reading “[Đoản văn] Về tình yêu”

Bà xã 2D – Chương 7

Sau khi được GV tư vấn thì sẽ đổi người đại diện thành quản lý. Chap cũ mình đổi từ từ sau nhé ~

Tác giả: Hoang Ngôn

Chuyển ngữ: Atlibby


Chương 6 <<

Chương 7.

Ánh mắt của người tí hon thẳng tắp đi vào mắt của Cung Tuấn.

Thế cho nên lúc quay phim, anh mấy lần xem nữ chính đang gục xuống bàn khóc thút thít thành người tí hon.

Giống như người tí hon thật sự đang đau khổ trước mặt anh vậy.

“Cắt, rất tốt” Đạo diễn khen ngợi nói, “Cung Tuấn à, ánh mắt diễn này của cậu càng ngày càng xuất sắc, cần phải bảo trì phần thâm tình này.”

Cung Tuấn khiêm tốn cong lưng: “Cảm ơn đạo diễn.”

Quản lý của Cung Tuấn tiện thể mà hô to: “Hôm nay thầy Cung đãi khách, mọi người nhất định phải cho chút thể diện nha.”

Mọi người cười, biểu hiện chắc chắn sẽ đến.

Continue reading “Bà xã 2D – Chương 7”

Bà xã 2D – Chương 6

Mừng một năm ngày cưới! Cưới trước yêu sau bền trăm năm ~

Tác giả: Hoang Ngôn

Chuyển ngữ: Atlibby


Chương 5 <<

Chương 6.

Người tí hon đã nóng đến đầu óc mơ hồ, co ro trên giường, nhắm mắt, gương mặt nhỏ đều đã đỏ lên đến khác thường.

Cung Tuấn thử đụng đụng hắn, người tí hon khẽ run một chút, miễn cưỡng quay người sang, mở mắt ra chớp chớp hai lần, lại giống như không còn sức lực chầm chậm đóng lại.

Khoé miệng nhẹ cong lên, tựa như rất phấn khởi.

Cả con tim Cung Tuấn như bị cái gì đó nắm chặt, bóp chết, thở không nổi.

Cung Tuấn nhanh chóng chuyển sang khu mua sắm, mở tới thuốc hạ sốt, cũng không quan tâm là nhãn hiệu gì, mua trước rồi nói sau.

Người tí hon đã không cách nào tự ngồi dậy uống thuốc rồi, Cung Tuấn đặt thuốc trước mặt hắn, nhưng không cách nào mớm cho được.

Continue reading “Bà xã 2D – Chương 6”

Bà xã 2D – Chương 3

Tác giả: Hoang Ngôn

Chuyển ngữ: Atlibby


Chương 2 <<

Chương 3

Người tí hon ngồi trên giường trong phòng giang hai chân ra, chau đôi mày nhỏ nghiêm túc nghe Cung Tuấn đọc kịch bản.

Đôi khi còn bĩu môi, duỗi cái thắt lưng mỏi.

Lúc người tí hon duỗi thắt lưng, quần áo sẽ theo đó mà trượt lên, loáng thoáng có thể thấy được cơ bắp nho nhỏ, hơn nữa cỡ eo đặc biệt mảnh mai, Cung Tuấn nhìn lướt một cái đã lắp bắp đến suýt nữa nói chuyện không rõ ràng.

Cung Tuấn thấy cứ giống là một người thật đang ngồi trước mặt mình làm hành động y chang.

Một cái game thôi làm gì mà làm tới giống thật như vậy chứ.

Continue reading “Bà xã 2D – Chương 3”

Bà xã 2D – Chương 2

Tác giả: Hoang Ngôn
Chuyển ngữ: Atlibby

Thôi từ hôm nay lịch là 3, 5, 7 đi vậy =))


Chương 1 <<

Chương 2

Cung Tuấn ra mắt cũng nhiều năm rồi, kỹ thuật diễn chỉ có thể tính là đúng quy đúng củ.

Trước đây ngành biểu diễn ở đại học của anh dạy không tốt lắm, vào giới giải trí đồng nghiệp là đối thủ, người ta không giẫm lên anh là đã nể mặt nể mũi lắm chứ nói gì đến việc chỉ dẫn.

Nhưng mà anh ăn ở sự cần cù, thoại phim nhất định phải học đến thuộc làu làu, yêu cầu của đạo diễn làm đến hoàn mỹ mới thôi, bản thân cũng rất nghiêm khắc với việc quản lý vóc dáng, hơn nữa thêm đôi mắt chứa tình biết nói của anh, cũng tính là diện mạo nổi bật trong giới giải trí đầy trai xinh gái đẹp, trái lại chẳng lo không có phim quay.

Hôm qua quay phân đoạn gặp mặt lần đầu với nữ chính, hôm nay chủ yếu là quay phần tay đôi với nam hai, nam hai này trước anh chưa gặp qua, lúc hóa trang nghe người đại diện phổ cập một tí, có vẻ như là một người có gốc gác, đem tiền vào đoàn đầu tư, nghe bảo trước khi khởi quay vẫn cứ sửa kịch bản vì nam hai, chia cho nam hai thêm không ít phần phim.

Bộ phim cổ phong này cải biên từ đại IP– Đương nhiên, cho dù tác giả đích thân đến xem kịch bản, trừ tên nhân vật ra, đoán chừng bả cũng không nhận ra cái tác phẩm mình viết.

Nhưng cũng tính là sắp xếp không tồi, có hy vọng hot.

Continue reading “Bà xã 2D – Chương 2”

Bà xã 2D – Chương 1

Tác giả: Hoang Ngôn

Chuyển ngữ: Atlibby

Phấn đấu hai ngày 1 chap thì 1 tháng xong haha


Chương 1.

Sau khi Cung Tuấn tỉnh dậy thì phát hiện di động có thêm một cái app.

Chả trách Cung Tuấn xem phát liền nhìn ra, thật sự là cái app này phối màu kỳ quái, phong cách vẽ ảo diệu, vừa quê vừa xấu, giống thời smartphone mới ra mắt, style vẽ của phần mềm đời đầu.

Hơn nữa cái app này còn cưỡng ép chiếm đoạt vị trí ngay giữa màn hình di động của Cung Tuấn.

Tên cũng rất là ngu– “Thu hoạch bạn đời độc quyền của bạn“.

Continue reading “Bà xã 2D – Chương 1”

Tính toán chi li PN7

Năm nay hai ổng đã ngoài ba mươi rồi.

-Comment của một bạn trên Tấn Giang năm 2020

PHIÊN NGOẠI 7

“Mộ Vũ, tối nay đi ăn tối nhé?” -Tôi đưa bảng phê duyệt tài chính cho hắn, hai tay chống xuống mặt bàn, rướn người về phía trước. Như vậy có thể thấy rõ quá trình hắn ký tên trên văn kiện. Trước đây tôi bảo hắn thiết kế chữ ký nào đó đi, hắn bèn hỏi tôi: “Chữ tôi xấu lắm à?” -Chuyện này phải nói sao đây nhỉ? Chưa đến nỗi rất xấu, chỉ là trông rất non nớt, nhưng đó cũng không phải chuyện gì to tát. Ký tên thôi mà, viết được nhìn được là ổn rồi, hơn nữa kiểu chữ cá tính này mới khó mô phỏng? Tôi cũng không nhắc nữa. Qua một dạo, có lần đến Bắc Kinh ăn cơm với Sở Kiến và Lạc Lạc. Lúc trả tiền, Sở Kiến ký tên trên biên lai quẹt thẻ, Mộ Vũ ngồi ngay bên cạnh y. Tôi thấy ánh mắt bâng quơ của ai đó trở nên tập trung sau mấy đường bút roẹt roẹt của Sở Kiến. Chờ nhân viên phục vụ đi mất, Mộ Vũ bỗng nhiên nói với Sở Kiến rằng: “Sở Kiến, cậu viết thử tên tôi đi.” -Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lạc Lạc đã lôi bút ký tên ra cực kỳ nhanh, đưa cho Sở Kiến một cách đặc biệt xun xoe, sau đó kéo ghế lại gần thiếu gia nhà họ.

Mộ Vũ lấy tấm danh thiếp ra, lật lại, bảo Sở Kiến viết lên mặt sau. Sở Kiến cũng không hỏi gì, vừa cười vừa đẩy đầu Lạc Lạc ra một chút, thoáng nghĩ ngợi sau đó viết thoăn thoắt một cách trôi chảy.

Continue reading “Tính toán chi li PN7”

Tính toán chi li PN6

Đời sống linh tinh

-Hoa Mãn Sư.

Phiên ngoại 6 (Mộ Vũ)

Sáng lúc tỉnh dậy, đầu hơi nhức, đưa tay tắt tiếng báo thức inh ỏi. An Nhiên cũng thức theo. Ảnh híp mắt đờ đẫn mất một lúc, rồi trở người lại, một tay chặn trước ngực tôi, một chân đè lên chân tôi, rồi lại bắt đầu ngủ tiếp.

Khi ngủ, vẻ mặt của ảnh trông như một đứa trẻ. Mi mắt rất dài, dài đến độ đổ xuống. Tôi nhẹ nhàng di đầu ngón tay lên, ảnh cũng không né tránh mà sẽ cười ra hai má lúm đồng tiền. Đây là khởi đầu ngọt ngào nhất cho ngày hôm nay của tôi.

Hứa là sẽ xin nghỉ phép cho ảnh nên tôi vẫn phải đi làm. Chú đi du lịch Hải Nam chưa về, cơm sáng chỉ có tôi và bảo mẫu ăn với nhau.

Lúc ra cửa, tôi mới nhận ra không tìm được chìa khóa xe.

Cái này chỉ có An Nhiên biết. Quả nhiên, tôi vỗ mặt ảnh gọi ảnh dậy; nghe tôi hỏi chìa khóa xe đâu, ảnh mơ mơ màng màng nói trong ngăn thứ hai của tủ đầu giường. Ngăn thứ hai không có chìa khóa, chỉ có mấy xấp tiền lẻ mười tệ mới cóng mà ảnh vừa đổi với đồ đệ mình. Tôi chưa kịp hỏi, ảnh đã nói: “Lấy một tờ, ra ngoài, giơ tay, bắt taxi.”

Continue reading “Tính toán chi li PN6”

Tính toán chi li PN5

Còn tiếp

-Hoa Mãn Sư.

Phiên ngoại 5 (An Nhiên)

Bắt đầu từ hôm Mộ Vũ cản không cho tôi xem trận bóng trực tiếp lúc một giờ sáng mà tôi không nghe, hắn đã không vui rồi.

Lúc đầu tôi bảo không xem nữa, sau khi hắn ngủ, lại lén chạy ra phòng khách xem. Không bật đèn, tiếng tivi cũng được chỉnh đến mức rất rất nhỏ, bản thân tôi cũng chẳng dám la hét, xem đến đoạn phấn khích chỉ đành bịt miệng lại. Đang xem đến đoạn cao trào thì trên vai nằng nặng, tôi quay đầu lại, Mộ Vũ đang khoác chăn bông cho tôi. Vì ánh đèn quá tối, tôi cũng không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhất thời ấp a ấp úng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng hắn cũng chẳng nói gì đã quay đầu bỏ về phòng ngủ.

Bị bỏ lại trơ trọi trên sofa, tôi đã phân vân một lúc lâu giữa lập tức tắt tivi hay kiên trì xem hết chương trình trực tiếp. Lúc này trận đấu đã tiến hành được hơn một nửa, đang trong giây phút mấu chốt. Cuối cùng tôi vẫn quyết định xem cho hết.

Biết hắn muốn tốt cho mình, chỉ là…ai mà không có dăm ba sở thích? Tôi chỉ xem bóng thôi mà? Tôi chỉ muốn xem ghi hình trực tiếp cho có cảm giác đang ở hiện trường thôi mà? Tuy là có phát lại, nhưng dù sao cảm giác vẫn khác!

Tìm hết lý do này đến lý do khác, tôi chỉ muốn để bản thân sống thật một chút, tuy vẫn thấp tha thấp thỏm đến giây phút cuối cùng.

Continue reading “Tính toán chi li PN5”

Tính toán chi li PN4

Còn tiếp

-Hoa Mãn Sư

Phiên ngoại 4

Sau khi trời vào đông, An Nhiên cũng lười đi, chính xác là lười hơn. Mỗi sáng sớm thức dậy đã trở thành nỗi khó khăn khó lòng khắc phục của An Nhiên. Đối với cậu mà nói, tiếng báo thức siêu to kia hầu như là để gọi Mộ Vũ dậy chứ không liên quan đến cậu. Mộ Vũ tắt báo thức đi, mặc áo vào. Còn cậu cứ ở lì trong ổ chăn ấm áp, nướng mãi đến lúc không đi nữa thì sẽ trễ, mới vội vàng sửa soạn ra ngoài, đến cơm sáng cũng không kịp ăn một cách tử tế.

Tất nhiên Mộ Vũ cũng gọi cậu dậy. Chỉ là sự dịu dàng theo thói quen dành cho kẻ ăn vạ này khiến hắn chỉ nhẹ nhàng gọi vài tiếng bên tai ai đó, cùng lắm là thơm thêm mấy cái, ngoài việc làm An Nhiên buồn ngủ thêm thì hoàn toàn không có tác dụng gì khác. Nhìn cậu mơ mơ màng màng rúc lại vào chăn, lúc nào hắn cũng dung túng nhiều hơn kiên trì. Thế nên thường thì Mộ Vũ sẽ nhờ bảo mẫu đựng cơm vào trong cặp lồng giữ ấm, dặn An Nhiên mang đến công ty, khi nào rỗi tay trong giờ làm thì ăn. An Nhiên cũng đồng ý, chỉ là bộ phận tài vụ nhà họ khác với các bộ phận khác. Chỉ cần mở cửa thì sẽ có cơ man nào là người xếp hàng chờ ký giấy, hoàn trả, chi tiền, loay hoay một hồi là hết buổi sáng. Đừng nói là cơm, đôi khi còn không kịp uống ngụm nước nào.

Cuối cùng vào một buổi sáng tuyết rơi, sự lười biếng của An Nhiên đã đè bẹp nguyên tắc “không được đi làm trễ” của cậu.

Continue reading “Tính toán chi li PN4”