Động cơ giết người – Phiên ngoại

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Phiên ngoại: Trái chín giữa hè

 

 

Về sau, tôi thường xuyên nhớ đến tình cảnh trong lần đầu nhìn thấy Tín Như.

 

Lúc đó, chúng tôi đều là những sinh viên đại học năm nhất. Vừa từ giã bộ xiềng xích nặng nề của kì thi đầu vào, bước chân vào ngưỡng cửa đại học, ai cũng ngựa non háu đá, chí đắc ý mãn, khao khát được chơi bời thỏa thuê trong thời gian bốn năm sắp tới. Từ khi chưa gặp cậu ấy, tôi đã được nghe nói về cậu rồi.

 

Có những người rất lạ, không cố ý thể hiện nhưng trong vô thức vẫn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Hai ngày trước khi vào học, tôi đến trường trình diện sớm: chia phòng, nhận  chìa, làm quen với hai anh bạn cùng khóa. Chúng tôi cùng nhau đi dạo trong trường với ý định làm quen với khuôn viên trường học. Lúc đó, tôi nhìn thấy cậu ấy đạp xe từ xa chạy đến trên con đường rợp bóng, trên xe chở một bạn nữ. Ánh nắng xuyên qua những tán lá đa rưới lên người họ từng mảng loang lổ, xanh biếc vàng óng, lúc sáng lúc tối, lấp la lấp lánh. Tất cả chúng tôi im bặt trong phút chốc.

Continue reading “Động cơ giết người – Phiên ngoại”

Động cơ giết người – Hậu ký

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Hậu ký

 

 

Khoảng chừng nửa năm sau vụ đó, đội cảnh sát hình sự và ban điều tra ma túy đã triển khai một cuộc hợp tác. Tôi cũng chẳng biết tại sao ban điều tra ma túy lại đến chỗ chúng tôi mượn người. Lý do của họ là phần lớn người trong ban đó đều là những gương mặt cũ mà bọn con buôn đã biết nhẵn, họ cần một gương mặt trẻ và mới để làm việc. Tôi cảm thấy mình rất đen đủi. Tại sao họ không chọn tên Tiền Mặt Rỗ với tướng lưu manh, không chọn Tôn Cương cao to lực lưỡng, mà lại chọn tôi làm đội viên tiền tuyến?

 

Lý do của bên đó cũng rất kỳ quặc: “Những người đẹp trai thường khó khiến đối phương nghi ngờ. Vì họ thu hút sự chú ý của người khác, trái lại, cũng khó khiến đối phương sinh nghi nhất.”

 

Bình thường chưa ai khen tôi đẹp trai, không ngờ đến lúc quan trọng này nó lại trở thành lý do ra trận. Tôi cắt tóc rất ngắn, ra sức tập thể hình. Người gầy đi, da cũng rám nắng hơn, trông cũng hơi giống một tên cướp dũng mãnh thật. Nói tóm lại là mọi thứ vẫn được tiến hành một cách rất thuận lợi.

 

Một đồng nghiệp trong ban điều tra ma túy hóa trang thành người mua ma túy, tôi và những đồng nghiệp khác làm lính dưới trướng anh. Qua tên tay trong, chúng tôi bắt đầu tiếp xúc với tên trùm buôn ma túy thực sự cũng như đã hẹn được thời gian địa điểm tiến hành giao dịch. Nơi giao dịch được chọn ở dưới chân cầu vượt gần ga xe lửa. Ở đấy nhiều người, nên đối phương cảm thấy khá là an toàn. Đấy là một khu vực không ai quản lý. Taxi, xe hơi, xe máy đậu bừa bãi khắp nơi. Đâu đâu cũng là những gánh hàng rong dựng sạp lung tung. Hơn nữa, chỗ đó ở nửa dưới thành phố, cách đường quốc lộ Tân Giang cũng gần. Nhỡ có chuyện gì có thể chạy thẳng ra đường Tân Giang thông ra bốn hướng, có thể giơ chân bỏ chạy bất cứ lúc nào. Hai phe chúng tôi đều lái xe van màu trắng khá cũ và khiêm tốn. Hai phe đều không quá rõ về thực hư của đối phương. Nghề kinh doanh này vốn là đặt cược bằng sinh mạng. Thế nên thần kinh của hai phe đều rất căng thẳng. Ai cũng mang súng lên đạn, vũ trang đến tận răng. Trước khi xuất phát, tôi rất căng thẳng, nhưng khi thực sự đến đấy lại thấy bình tâm. Các đồng nghiệp khác của ban điều tra ma túy đã trà trộn vào dòng người và mai phục ở đấy từ lâu. Đây là một chiến dịch lớn được giấu kín, mỗi một người tham gia đều là tinh anh của đội cảnh sát. Lưới đã giăng sẵn, cá chạy đâu cho thoát.

Continue reading “Động cơ giết người – Hậu ký”

Động cơ giết người 109-111

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

[Reup] Chương 109

 

 

“Nói trọng tâm.”

 

Tôn Cương y chang Tiền Mặt Rỗ, hễ nhắc đến đàn bà là luôn miệng không ngừng. Tôi buộc phải ngắt lời gã.

 

“Ờ, lúc đó tôi đã để lại lời nhắn cho nàng, bảo nàng phát động tất cả tài xế taxi. Nhỡ nhớ ra chuyện gì, nhất định phải liên lạc với cảnh sát chúng ta. Cô nàng đó rất hào sảng, nói chuyện với tôi rất hợp. Nàng bảo nhất định sẽ phối hợp với công tác của cảnh sát chúng ta. Sau đó mãi vẫn chưa có tin tức từ nàng, tôi tưởng nàng quên béng chuyện này rồi, đang định hẹn nàng ra bàn tiếp…”

 

“Thôi đi cậu, cậu hẹn nàng ra là để bàn công việc sao?” -Tôi kiên nhẫn nghe Tôn Cương lải nhải đến đây thì không nhịn được bóc mẻ gã: “Sau đó thì sao?”

 

“Tôi đang định nói đây này. Sau đó tôi chưa kịp hẹn nàng thì trưa nay nàng đã gọi cho tôi rồi! Nàng bảo có tài xế báo cáo là tối hôm đó quả thật có người bắt xe ông ta đến vùng lân cận nhà Lý Tín Như vào giờ đó!”

 

“Thật ư, ai thế?”

 

“Chẳng phải tôi sắp định nói rồi sao? Cậu nôn nóng quá!” -Tôn Cương nói: “Quản lý Cù đã kể trong điện thoại là tại sao người tài xế đó để đến tận giờ mới báo cáo với nàng, đó là vì người tài xế đó thực sự không thể chắc chắn đêm ông ta đón khách có phải là buổi tối mà chúng ta đang điều tra hay không. Ông ta cảm thấy chuyện này hệ lụy quá lớn, không dám nói bừa, nên cứ để mãi. Nhưng sau đó ông ta kể chuyện này cho vợ mình nghe. Kết quả lại là vợ ông ta nhớ ra. Chuyện cũng rất là tình cờ. Hóa ra buổi sáng hôm đó, tức là hôm Lý Tín Như bị giết hại, vừa đúng hôm cơ quan vợ ông ta có một đồng nghiệp chuyển nhà mới. Sau khi tan ca người đó đã mời rất nhiều bạn bè đến thăm nhà mới, đánh mạt chược đến tận nửa đêm. Người phụ nữ đó gọi điện bảo chồng bà đến rước bà. Chồng bà lái ca đêm, nên cũng tiện đường đón luôn vài người đồng nghiệp của bà…”

 

“Rồi rồi, cậu nói trọng tâm được không?”

Continue reading “Động cơ giết người 109-111”

Động cơ giết người 118-119 [Hết]

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 118

 

 

 

“Có thể đấy.” -Tôn Cương vừa xem báo cáo vừa nói: “Nghe đâu trước khi Lý Tín Như bị hại, anh ta vẫn đang giữ kỷ lục thắng một mạch 28 vụ bất bại. Để làm được điều này quả thật không dễ. Ngoài giỏi giang ra, rất có khả năng anh ta đã sử dụng một số phương pháp hèn hạ nào đó để thắng kiện.”

 

“Phương pháp hèn hạ?” -Lưu Ly lập tức lên tinh thần: “Chẳng lẽ anh ta hối lộ quan tòa? Mua chuộc hoặc đe dọa nhân chứng?”

 

“Có cũng không lạ.” -Tôi thấy phụ nữ thực sự rất nhiều chuyện: “Nhưng chuyện này không liên quan đến mình.”

 

“Đây chỉ là phỏng đoán, mọi việc còn phải chờ mọi người điều tra.”

 

Trưởng ban vung tay, làm tín hiệu kết thúc hội nghị.

Continue reading “Động cơ giết người 118-119 [Hết]”

Động cơ giết người 115-117

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 115

 

 

Chúng tôi báo cáo toàn bộ tình hình với trưởng ban.

 

“Thực ra tôi cũng nghi là bà ta lâu rồi.” -Trưởng ban nói: “Chiều hôm đó, hôm bà quỳ Tiểu Trần, tôi đã nói chuyện hai tiếng với bà trong phòng làm việc. Lúc đó tôi đã cảm thấy đó là một người phụ nữ vô cùng hướng nội, lầm lì, đè nén. Loại người này dễ nảy sinh suy nghĩ quá khích hơn bất cứ ai. Và người phụ nữ này lại đầy ắp thứ tình mẹ mù quáng và mãnh liệt, trong tình huống này tình mẹ có vẻ ích kỷ đến đáng sợ. Khi nó lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu và chuyển sang một hướng lệch lạc, nó hoàn toàn có thể trở thành thứ sức mạnh mãnh liệt nhất, hung tàn nhất và giàu tính phá hoại nhất. Chẳng hạn như nó trở thành lý do không thể không chết của một người khác. Thế nên, trước giờ tôi không tán thành với việc thả Lý Mai ra… Tôi vốn nghĩ rằng dưới sự thôi thúc của tình mẹ, bà ấy sẽ ra tự thú. Nhưng tôi đã đánh giá thấp những yếu tố khác của cuộc sống. Chẳng hạn như sự quyến luyến bất chợt với cuộc đời hay sự níu kéo của người nhà vân vân.”

 

“Nhưng bà ta chỉ thừa nhận giết Lý Tín Như. Bà ta không thừa nhận giết Chu Khiết Khiết.” -Tôn Cương nói: “Bà bảo bà chỉ nhất thời nổi ý giết người, không có sự sắp đặt trước. Chỗ này rất lạ. Lý Mai bảo con dao dưa hấu biến mất nhưng bà ta lại bảo con dao dưa hấu được đặt trên bàn. Bà chỉ nhìn thấy chứ không nhớ là nó xuất hiện như thế nào hay trước giờ nó vẫn được đặt ở đó.”

 

‘Đúng thế, Triệu Ngọc Trân chỉ thừa nhận đã giết Lý Tín Như, thế ai đã giết Chu Khiết Khiết?” -Trưởng ban nói.

 

“Một nút thắt đã mở, nhưng nút thắt còn lại vẫn đang buộc chặt.” -Lưu Ly thở dài một tiếng.

 

Tôi đắn đo, không nói.

 

Chúng tôi bỗng chốc im bặt.

 

Đèn huỳnh quang trên đầu chúng tôi phát ra những tiếng ong ong. Xa xa truyền đến tiếng còi sốt ruột của xe hơi. Sếp nheo mắt, bưng tách nhấp trà. Tôi cảm thấy đôi chút hồi hộp. Cảm giác này giống như một ca sĩ mới vào nghề sắp phải lên sân khấu trình diễn.

 

Mọi người đều cúi đầu xem tư liệu trong tay, ảnh hiện trường về vụ mưu át của Chu Khiết Khiết và các loại báo cáo khác.

 

“Thưa sếp.” -Tôi ngẩng đầu lên, dè dặt mở miệng, nói: “Em có thể đưa ra một giả thiết táo bạo không ạ?”

Continue reading “Động cơ giết người 115-117”

Động cơ giết người 112-114

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 112

 

Khi Vương Quốc Cường chắc chắn người bắt taxi đêm đó là Triệu Ngọc Trân, chúng tôi bèn chuyển Triệu Ngọc Trân sang phòng thẩm vấn chính thức và bắt đầu hỏi bà những vấn đề có tính thiết thực hơn.

 

“Khoảng ba đến bốn giờ sáng ngày 21 tháng 11, cũng chính là đêm con rể bà bị hại, xin hỏi bà đang ở đâu?’

 

Đôi vai gầy đét của bà run lên.

 

“Xin hỏi bà có một mình bắt taxi đến nhà con rể bà vào giờ đó không?”

 

Bà ấy không lên tiếng.

 

“Lúc đó, bà đang đi đâu làm gì?”

 

“Tại sao bà chưa bao giờ nói với chúng tôi về chuyện này?”

 

“Tại sao bà lại giấu giếm?”

 

“Lúc ở đấy, bà có gặp nạn nhân Lý Tín Như không?”

 

“Tại sao bà lại đến đấy vào giờ đó? Bạn có biết lúc đó Lý Tín Như từng ra ngoài không?”

 

“Nếu bà biết, xin hỏi bà biết bằng cách nào?”

 

“Bà đã ở đó bao lâu?”

 

“Lần cuối bà nhìn thấy Lý Tín Như là lúc nào?”

 

“Lần cuối bà nhìn thấy anh ta, tình trạng của anh ta thế nào?”

 

Tất cả câu hỏi đều như đá chìm đáy biển.

Continue reading “Động cơ giết người 112-114”

Động cơ giết người 106-108

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 106

 

Tôi không biết Trình Minh có cảm giác này bao giờ chưa.

 

Hắn lúc nào cũng tự tin, ung dung như vậy, dường như có thể để cho bất kỳ ai dựa dẫm, nên tôi không thể tưởng tượng hắn cũng có lúc yếu mềm.

 

Tôi ngồi từ trên giường dậy, để chân trần nhảy xuống đất.

 

Tôi đến trước cửa phòng hắn, do dự, đoạn đặt tay lên nắm cửa, rồi nhẹ nhàng vặn ra.

 

Mùi thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

 

Trong phòng một mảng tối đen, chỉ thấy một đốm sáng một đỏ, lúc sáng lúc tối.

 

“Em vẫn chưa ngủ?”

 

Giọng hắn.

 

“Không ngủ được.” -Tôi nói.

 

Hắn im lặng một lúc.

Continue reading “Động cơ giết người 106-108”

Động cơ giết người 103-105

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 1o3

 

“Sau đó chúng tôi đã dùng rất nhiều thời gian để sửa sang quần áo. Cà vạt của cậu ấy bị kéo hư, sơ mi của tôi cũng bị vò nhăn, **** **** dính cả lên quần. Lần đó chúng tôi quá điên cuồng. Nếu là bình thường, chắc chắn Tín Như sẽ không để tôi làm thế. Vì cậu ấy thực sự quá sợ sệt, quá nhát gan. Nhưng lần đó thực ra cậu ấy cũng muốn. Vì chúng tôi đã rất lâu rất lâu chưa làm tình. Chắc chắn cậu ấy cũng đói khát muốn chết. Có điều sau đó cậu ấy cứ thấp thỏm bất an. Tôi không ngừng an ủi cậu ấy, nói không sao đâu không sao đâu. Nhưng cậu ấy quá căng thẳng, rất lâu sau đó tay vẫn còn run.”

 

“Chúng tôi chân trước chân sau rời khỏi đó. Tôi ra trước. Tôi không ngờ sẽ nhìn thấy Chu Khiết Khiết ở đó. Hóa ra sau khi phiên toàn giải tán cô ta vẫn chưa về. Cô ta đứng trong hành lang phía xa, hình như đang xem những mẩu báo cắt. Tôi giả vờ như không nhìn thấy cô ta mà đi thẳng về phía trước. Khi đi ngang qua người cô ta, cô ta quay lại nhìn tôi một cái. Lúc đó tôi đã có chút lo lo. Chắc chắn Tín Như không ngờ người đàn bà này lại chờ cậu ấy ở đây. Mong là cậu ấy sẽ không quá luống cuống khi bước ra.”

 

“Về sau có một hôm Tín Như đến tìm tôi. Bình thường cậu ấy rất hiếm rất hiếm đến chỗ tôi. Lần đó trông cậu ấy vô cùng phiền não. Cậu ấy bảo tôi là Chu Khiết Khiết đã biết chuyện và cô ta sẽ nói ra ngoài. Cô gái đó nói trong tay cô ta đang cầm bằng chứng xác thực. Tôi khuyên Tín Như có lẽ cô ta chỉ đang nói bừa thôi. Tôi tin rằng cho dù cô ta có đoán ra chân tướng thì Tín Như cũng không có bằng chứng gì trong tay cô ta. Nhưng Tín Như không nghe. Cậu ấy hồn lạc phách bay, tiều tụy vì lo lắng. Người đàn bà đó, cô ta nắm trong tay điều mà Tín Như sợ nhất trên đời. Đó là cơn ác mộng mà Tín Như thà chết cũng không muốn trải qua lần nữa.”

 

“Sau hôm đó, Tín Như không đến nhà tôi nữa. Bình thường gặp cậu ấy trong công ty, tôi cũng chỉ gật đầu chào hỏi.  Cậu ấy lại trở về với bộ dạng bình thường, rất lạnh lùng, rất cứng cỏi và tràn đầy tự tin. Tôi gọi điện cho cậu ấy hỏi chuyện đó sao rồi. Trong điện thoại, cậu ấy cũng rất lạnh nhạt, nói rất qua loa, chỉ bảo là cậu ấy biết phải làm thế nào. Tôi cảm thấy cậu ấy có chút cố ý lẩn tránh mình. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy sợ nhỡ như lộ chuyện sẽ bị người ta đàm tiếu. Thế là tôi chiều theo ý của cậu ấy, mặc kệ cậu ấy, mặc kệ chuyện này.”

 

“Nhưng tôi không ngờ là…”

Continue reading “Động cơ giết người 103-105”

Động cơ giết người 100-102

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 100

 

“Lúc đó, cậu ấy chỉ có 19 tuổi, vốn đang trong giai đoạn thiếu niên nhạy cảm nhất của quá trình trưởng thành. Sự việc này đã để lại ám ảnh nặng nề trong cuộc đời cậu ấy, e rằng đến khi chết cậu ấy  vẫn chưa thoát ra được.”

 

“Tín Như luôn nghĩ rằng bố cậu ấy chết vì tức cậu. Tại cậu ấy mà bố cảm thấy mất mặt ở cục giáo dục mà ông đã làm việc cả đời, nên đã cáo bệnh về hưu trước thời hạn. Đứa con trai từng khiến ông tự hào biết bao nhiêu lại trở thành nỗi nhục lớn nhất trong tuổi già của ông. Ông lão không sao nghĩ thông suốt chuyện này. Sau đó, bố cậu ấy bị ung thư, về cuối thì không nói chuyện được nữa, hễ thấy cậu ấy là nước mắt rơi. Sau khi bố cậu qua đời, mẹ cậu đã bắt cậu quỳ trước giường bệnh của bố và chỉ vào thi thể của ông lão mà thề rằng cậu không dám nữa, rằng cậu nhất định sẽ sửa đổi.”

 

“Bà lão cứ tưởng nó như cai thuốc, cứ hạ quyết tâm là có thể sửa chữa lỗi lầm.”

 

Trải nghiệm của Lý Tín Như như một tấm gương cho tôi soi lại mình.

 

Tôi nghĩ đến bố tôi, mặt ông rầu rỉ, mái tóc bạc bay bay trong gió, thì chỉ cảm thấy cả trái tim chùng xuống.

 

“Tín Như khác cậu.”

 

“Cậu vô cùng rõ về xu hướng tình dục của mình và biết rốt cuộc mình muốn làm gì nên cậu có thể dũng cảm bình tĩnh đối mặt. Cậu ấy thì không. Cậu ấy không dám thừa nhận mình muốn làm gì, không dám thừa nhận xu hướng tình dục của mình. Cậu ấy chỉ biết mình không muốn làm gì, nhưng cậu ấy lại không dám đối mặt với sự thật này. Cậu ấy cảm thấy sợ hãi chính mình, cậu ấy cho rằng mình bệnh hoạn, cậu ấy đầy cảm giác tội lỗi. Thậm chí cậu áy còn đến khám ở bệnh viện tâm thần. Không chỉ người khác mà chính bản thân cậu ấy cũng hoàn toàn thừa nhận là mình có vấn đề về thần kinh. Chưa trải qua chuyện như vậy, cậu sẽ không thể hiểu được nỗi thấp thỏm lo sợ khổng lồ đó.”

Continue reading “Động cơ giết người 100-102”

Động cơ giết người 97-99

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 97

 

Mười hai ngọn đèn thủy tinh trên trần bỗng dưng phát sáng chói lọi. Đắm chìm trong bóng tối quá lâu, trong phút chốc tôi hoàn toàn không mở mắt ra được. Trong mấy giây nheo mắt theo bản năng, tôi chợt một lần nữa cảm thấy sợ hãi. -Nếu hắn thực sự là tội phạm, phải chăng hắn đang chờ chính thời cơ này?

 

Thời gian ba giây đã đủ cho tôi chết một lần rồi.

 

Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

 

Mắt tôi nhanh chóng thích nghi với độ sáng trước mặt.

 

Tôi như người mộng du bỗng dưng quay về hiện thực. Tôi lại ở trong căn phòng khách đẹp đẽ quen thuộc. Dưới chân tôi là sàn nhà gỗ tếch vàng óng bóng loáng. Gần đó là chiếc sofa bằng vải bố màu kem ấm áp. Trên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch bày vài cuốn tạp chí và một cái gạt tàn thủy tinh. Trên giàn hoa trong góc tường, một chùm lan hồ điệp đỏ thẫm đang rũ nhánh một cách tao nhã. Tất cả những thứ trông có vẻ dữ tợn trong bóng tối ban nãy bỗng dưng lộ ra bộ mặt thật của chúng. Tất cả đều trở nên ấm áp, tinh xảo, thân quen. Như thể đã trúng phải lời nguyền. Ánh sáng thực sự là một câu thần chú xua tà kỳ diệu. Continue reading “Động cơ giết người 97-99”