Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 115
Chúng tôi báo cáo toàn bộ tình hình với trưởng ban.
“Thực ra tôi cũng nghi là bà ta lâu rồi.” -Trưởng ban nói: “Chiều hôm đó, hôm bà quỳ Tiểu Trần, tôi đã nói chuyện hai tiếng với bà trong phòng làm việc. Lúc đó tôi đã cảm thấy đó là một người phụ nữ vô cùng hướng nội, lầm lì, đè nén. Loại người này dễ nảy sinh suy nghĩ quá khích hơn bất cứ ai. Và người phụ nữ này lại đầy ắp thứ tình mẹ mù quáng và mãnh liệt, trong tình huống này tình mẹ có vẻ ích kỷ đến đáng sợ. Khi nó lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu và chuyển sang một hướng lệch lạc, nó hoàn toàn có thể trở thành thứ sức mạnh mãnh liệt nhất, hung tàn nhất và giàu tính phá hoại nhất. Chẳng hạn như nó trở thành lý do không thể không chết của một người khác. Thế nên, trước giờ tôi không tán thành với việc thả Lý Mai ra… Tôi vốn nghĩ rằng dưới sự thôi thúc của tình mẹ, bà ấy sẽ ra tự thú. Nhưng tôi đã đánh giá thấp những yếu tố khác của cuộc sống. Chẳng hạn như sự quyến luyến bất chợt với cuộc đời hay sự níu kéo của người nhà vân vân.”
“Nhưng bà ta chỉ thừa nhận giết Lý Tín Như. Bà ta không thừa nhận giết Chu Khiết Khiết.” -Tôn Cương nói: “Bà bảo bà chỉ nhất thời nổi ý giết người, không có sự sắp đặt trước. Chỗ này rất lạ. Lý Mai bảo con dao dưa hấu biến mất nhưng bà ta lại bảo con dao dưa hấu được đặt trên bàn. Bà chỉ nhìn thấy chứ không nhớ là nó xuất hiện như thế nào hay trước giờ nó vẫn được đặt ở đó.”
‘Đúng thế, Triệu Ngọc Trân chỉ thừa nhận đã giết Lý Tín Như, thế ai đã giết Chu Khiết Khiết?” -Trưởng ban nói.
“Một nút thắt đã mở, nhưng nút thắt còn lại vẫn đang buộc chặt.” -Lưu Ly thở dài một tiếng.
Tôi đắn đo, không nói.
Chúng tôi bỗng chốc im bặt.
Đèn huỳnh quang trên đầu chúng tôi phát ra những tiếng ong ong. Xa xa truyền đến tiếng còi sốt ruột của xe hơi. Sếp nheo mắt, bưng tách nhấp trà. Tôi cảm thấy đôi chút hồi hộp. Cảm giác này giống như một ca sĩ mới vào nghề sắp phải lên sân khấu trình diễn.
Mọi người đều cúi đầu xem tư liệu trong tay, ảnh hiện trường về vụ mưu át của Chu Khiết Khiết và các loại báo cáo khác.
“Thưa sếp.” -Tôi ngẩng đầu lên, dè dặt mở miệng, nói: “Em có thể đưa ra một giả thiết táo bạo không ạ?”
Continue reading “Động cơ giết người 115-117” →
Like this:
Like Loading...