Chương 46
Tôi ngồi bên cạnh hắn.
Đóng cửa xe lại, thứ mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ người Lưu Ly lại càng rõ rệt hơn.
Dọc đường chỉ nghe thấy tiếng hắn chuyện trò cùng Lưu Ly. Lưu Ly hoàn toàn chẳng có chút ý thức đang chấp hành công vụ nào, suốt đường đi chỉ xem đây là buổi hẹn hò đầu tiên, vừa nói vừa cười, tán dóc miên man. Trình đại luật sư dường như cũng có vẻ rất ưng, dẻo mồm dẻo miệng làm Lưu Ly bật cười không ngớt. Có đến vài lần tôi thực sự muốn đề nghị là “Hay để tôi lái xe cho, anh ngồi ra phía sau mà chim chuột tiếp đi”. Vai tài xế này cứ để tôi làm là thích hợp hơn hết. Tôi biết Lưu Ly nhất định sẽ vô cùng tán thành.
Lần trước mặc áo khoác cũ đi ăn đồ Tây ở khách sạn năm sao với hắn khiến tôi xấu hổ hết sức. Lần này để đối phó với tình hình, tôi đã cất công mặc một bộ âu phục màu đen và gượng gạo thắt một chiếc cà vạt caro đỏ thẫm. Bộ âu phục này còn là thứ mà khi còn sống mẹ đã ép tôi mua tại một cửa hàng quần áo cũ mà bà thường ghé vào, tốn những hai trăm mấy tệ. Bao nhiêu năm qua vẫn cất dưới đáy tủ. Trong trí nhớ thì tôi chỉ mặc nó đúng một lần hôm bố tái hôn. Lúc tôi lục nó ra, trong lòng cũng cảm khái là không ngờ có một ngày nó lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa.Vì đã cất quá lâu nên bộ âu phục có hơi nhăn nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, tôi không biết ủi đồ, cũng không có thời gian đem ra ngoài ủi.
Trái lại, Trình Minh hôm nay ăn mặc rất tùy tiện.
Hắn mặc một chiếc áo gió chống rét dày cộm. Vì hắn có vóc người cao lớn rắn rỏi nên mặc vào trông vẫn rất bảnh bao.
“Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước có được không?” -Hắn hỏi.
Tôi không lên tiếng. Tôi đoán hắn không phải đang hỏi tôi.
Quả nhiên, Lưu Ly trả lời một cách sướng rơn: “Được.”
Chúng tôi đến quán bar đó vào khoảng tám giờ tối.
Quán bar dạng disco quả thật có thu vé vào cổng, nam giới một trăm, nữ giới năm mươi.
Sau khi mua vé vào cổng, Trình Minh dẫn chúng tôi vào trong. Tiểu đệ ngoài cổng tủm tỉm chào hắn, có thể thấy hắn là khách quen ở đây. Vừa bước vào trong, ánh sáng ngay lập tức chuyển sang màu xanh đậm, giống như bỗng dưng rơi vào vùng biển sâu. Đây là quầy bar của quán bar disco. Băng qua khu quầy bar màu xanh nước biển là một hành lang dài có chút giống như đường hầm thời gian. Đôi khi những cánh cửa trên hành lang mở ra, tôi mới biết hai bên hành lang đều là phòng riêng. Sau khi đi hết hành lang mới đến sảnh lớn của quán bar disco.
Tôi như bỗng dưng rơi vào một cảnh phim khoa học viễn tưởng. Từ xa nhìn thấy một chiếc bục trông vừa giống hang động vừa giống bề mặt của một hành tinh ngoài vụ trũ. Có vài người ăn mặc lố lăng đang uốn éo hăng say phía sau bục. Tôi biết đấy là bục DJ. Dưới bục DJ là một sàn nhảy rất lớn, vì thời gian còn sớm nên cũng chẳng đông người nhảy. Giữa làn khói mịt mù của sàn nhả, thỉnh thoảng lại lượn qua bóng dáng của vài đôi nam nữ đang ôm ấp nhau.
Dưới sự dẫn đường của tiểu đệ, chúng tôi bước đến một chỗ sát tường tương đối yên tĩnh.
Trình Minh vừa ngồi xuống đã cởi áo gió chống rét bên ngoài ra đưa cho tiểu đệ, để lộ chiếc áo len cao cổ màu đen bên trong áo khoác. Lưu Ly cũng bỏ áo bành tô trắng ra. Nàng mặc một chiếc đầm len cừu màu đen bên trong, trông vô cùng xinh đẹp. Bấy giờ tôi mới thầm kêu lên một tiếng “khổ thân”. Ngoài các bảo kê đang lẳng lặng đứng trong góc nhà với chiếc tai nghe trên tai, ở đây tuyệt nhiên không có ai mặc âu phục cả. Một nam một nữ trước mặt tôi đều ăn mặc tinh tế tao nhã như một đôi tình nhân quý tộc. Còn tôi thì mặc loại âu phục rẻ tiền ngồi trước mặt hai người như một kẻ môi giới đang chào bảo hiểm cho họ.
Chúng tôi gọi một chai vang đỏ và ít đồ nhắm, Lưu Ly còn gọi thêm một cốc Coca chanh.
“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào thưa sĩ quan Trần.” -Trình Minh nói với tôi.
“Cái gì có thể bắt đầu bất cứ lúc nào cơ?” -Lưu Ly hỏi.
“Điều tra ấy.”
Tôi gật đầu mấy cái, rồi gọi một tiểu đệ mặc áo đen quần đen và vest xách nách màu bạc lại.
Tôi trình thẻ chứng nhận của mình ra.
“Tên của cậu.” -Tôi hỏi cậu ta.
“Vương Tiểu Phong.”
“Đây là tên thật của cậu sao?”
“Vâng.”
“Có thể cho xem chứng nhân minh dân của cậu một chút không?”
Cậu ta thoáng ngớ người ra: “Dạ được, nhưng xin anh đợi một chút.”
Một lúc sau, cậu ta mang chứng nhân minh dân của mình ra.
Tôi xem một lúc. Cậu ta rất trẻ, mới mười chín tuổi.
“Có thể gọi người phụ trách ở chỗ các cậu ra không?” -Tôi nói: “Có một vụ án hình sự cần mời các cậu hỗ trợ điều tra.”
Cậu bé vừa nghe đến vụ án hình sự liền lập tức bộc lộ một chút hưng phấn.
“Vâng, anh chờ chút.”
Ba chúng tôi đều ngồi đấy không nói. Trình Minh khoanh tay, mặt không cảm xúc. Lưu Ly thì như bị cụt hứng, nàng cứ nhìn ra hướng khác như đang nói “tôi không quen anh ta” vậy.
Một lát sau, tiểu đệ bước đến.
“Sĩ quan Trần, quản lý chúng tôi mời anh đến phòng quản lý.”
Tôi nhìn Lưu Ly một cái. Nàng hoàn toàn không có ý gì là muốn đi với tôi. Tôi buộc phải tự mình đứng dậy, đi theo tiểu đệ về phía phòng quản lý.
Chương 47
Kết quả điều tra là không có kết quả.
Bằng chứng ngoại phạm mà Trình Minh đưa ra vô cùng đầy đủ.
Cậu tiểu đệ làm ca tối thứ tư cho biết Trình Minh quả thật đã ngồi suốt trong quán bar disco này. Hắn ta uống rất say. Vào khoảng một giờ kém, các tiểu đệ như Vương Tiểu Phong đã dìu hắn vào phòng riêng để ngủ. Mãi đến bảy giờ hơn sáng hôm sau, hắn mới ra khỏi phòng.
Khi tôi rời khỏi phòng quản lý quay về chỗ ngồi thì phát hiện Trình Minh và Lưu Ly đã bắt đầu đi nhảy rồi.
Tôi ngây ngốc ngồi vào chỗ cũ một mình, nhìn một nam một nữ trông như đang mặc đồ đôi màu đen ôm nhau xoay vòng lướt qua trong làn khói nhân tạo từ xa. Hắn có vóc người cao lớn vạm vỡ, Hứa Lưu Ly trong vòng tay hắn trông thật nhỏ bé xinh xắn làm sao. Đây chính là hình tượng lý tưởng của một cặp tình nhân trong những bộ phim tình yêu. Hắn đang nói gì đó với Lưu Ly, Lưu Ly ngẩng đầu lên nhìn hắn mỉm cười.
Tôi nghịch chiếc bật lửa trong tay một lúc, sau đó đứng dậy, rời khỏi nơi đó.
Tôi lang thang một lúc trên con đường đầy ắp gió lạnh thấu xương, tâm trạng gần như là thẫn thờ. Sau đó, tôi chợt nghĩ không biết đây có phải là cảm giác cô đơn trong truyền thuyết không. Tôi muốn có người ở bên cạnh mình, chuyện trò với mình, làm mình vui. Tôi cần một cơ thể sưởi ấm cho tôi, cần một vòng tay khiến tôi thư giãn. Tôi hy vọng xung quanh mình có chút hơi ấm và tiếng cười. Nhưng hôm nay tôi lại không muốn thứ hơi ấm và tiếng cười có thể mua bằng tiền kia.
Ngay lúc cơ thể tôi sắp đóng băng, tôi đưa tay vẫy một chiếc taxi.
Lúc về đến nhà đã gần mười một giờ rồi. Tôi cởi âu phục ra, thay một chiếc áo len cũ, ngồi trên giường, thừ người ra một lúc. Tôi chẳng biết mình muốn làm gì nữa.
Ngay lúc đó, điện thoại réo lên. Tôi nhấc máy như một phản xạ có điều kiện.
“A lô?”
“Trần Tử Ngư phải không?”
Là giọng nói của một cô gái trẻ, giọng nói có chút không rõ ràng.
“Tôi đây. Cô là ai?”
Bên kia điện thoại truyền đến một sự im lặng kéo dài.
“A lô? A lô? Nói gì đi chứ.” -Tôi nói.
Đầu dây bên kia rất ồn, rất huyên náo. Nhưng dù như thế, một âm thanh bé xíu vẫn lọt vào tai tôi. Tôi nghe một lúc thì mới phát hiện đấy là tiếng khóc thút thít của một người con gái.
“Anh từng nói tôi có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.” -Giọng cô có chút khản đặc.
“Lý Nhiễm?” -Tôi lập tức hiểu ra. Thực ra tôi phải nhận ra giọng nói của cô sớm hơn. Nhưng lần này tôi không tài nào liên tưởng một thiếu nữ vừa tươi tắn vừa đanh đá như ớt trái với tiếng khóc yếu đuối đè nén kia.
“Cô sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh có thể qua đây một lúc không?” -Cô đọc tên một quán bar.
“Được, tôi sẽ đến ngay.”
Khi tôi vất vả lắm mới tìm được cô ta thì cô đang chồng tay nằm ngủ trên quầy bar. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác chống rét màu trắng kia, nghiêng đầu gục lên cánh tay, hàng mi dài rũ thẳng xuống mặt. Thế này trông cô như một học sinh tiểu học đang ngủ gật trong lớp. Cho dù là ở một nơi hỗn loạn tối tăm như vậy.
“Lý Nhiễm!” -Tôi ra sức lay cho cô tỉnh.
Cô mở mắt ra, chớp mắt nhìn tôi đầy khó hiểu như đang thắc mắc là tại sao tôi lại ở đây.
“Cô gọi điện cho tôi bảo tôi đến đây. Có chuyện gì thế?” -Tôi hỏi cô.
Bấy giờ cô mới hoàn toàn bừng tỉnh. Cô lấy tay sửa sang tóc tai rồi ngồi thẳng người lại.
“Anh cho tôi mượn ít tiền có được không?” -Cô lí nhí nói.
“Gì cơ?”
Cô có chút ngượng ngùng, chỉ vào cốc rượu trước mặt.
“Tôi uống nhiều quá, không đủ tiền trả…”
“Cô gọi tôi ra là để thanh thoán cho cô?”
Cô cúi đầu xuống: “Tôi không biết có thể gọi cho ai…”
Tôi vô cùng bất lực.
Trong tình trạng này mà còn tiếp tục làm khó cô gái trông có vẻ hết sức đáng thương này thì chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ chỉ trích tôi đúng không? Tôi đành phải tự nhủ với lòng rằng cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đã ít mà còn cho tôi nhặt được một cái, đây đúng là niềm vinh hạnh của tôi.
Chương 48
“Cảm ơn anh.” -Cô vừa nhìn tôi móc ví ra vừa nói một cách vô cùng đáng thương: “Tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”
Tôi gật đầu mấy cái: “Bây giờ có thể đi được rồi chứ.”
Cô lắc đầu mấy cái: “Tôi không đứng lên được, tôi chóng mặt.”
Tôi đành phải sang dìu cô ta.
Cô yếu ớt dựa vào lòng tôi.
“Đừng đưa tôi về nhà.” -Cô nhắm mắt lại nói.
“Không về nhà thì đi đâu.” -Tôi bực mình nói.
“Đâu cũng được. Tôi không muốn về nhà.”
“Bớt bướng bỉnh đi.”
Cô bỗng dưng vùng vẫy trong vòng tay tôi: “Buông tôi ra! Tôi không đi với anh! Buông tôi ra!”
Mọi người xung quanh thi nhau ném những ánh mắt đánh giá đầy hiếu kỳ sang chỗ chúng tôi. Tôi bỗng dưng biến thành một tội phạm hiếp dâm bắt cóc thiếu nữ.
Tôi dốc hết sức toàn thân ra giữ chặt lấy cô trong vòng tay mình: “Rồi rồi rồi, chúng ta không về nhà, không về nhà.”
Bấy giờ cô mới chịu ngoan ngoãn, một lần nữa vùi mặt vào ngực tôi: “Thật đấy, tôi không muốn về đó.”
“Thế thì đi nhà nghỉ với tôi đi.” -Tôi dọa nạt cô ta: “Lấy thân đền rượu.”
Tôi chờ cô mắng tôi là lưu manh, ai ngờ cô lại chẳng hó hé lấy một tiếng như là đã ngầm đồng ý. Tôi giật mình một cái.
Lên taxi, tôi báo địa chỉ nhà cô cho tài xế.
Cô bỗng dưng nhảy dựng lên ở băng ghế sau: “Trần Tử Ngư! Tôi đã nói tôi không về! Tại sao anh lại lừa tôi? Tại sao lại lừa tôi? Tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe!” -Nói rồi cô liền mở cửa ra, trông có vẻ như muốn nhảy xuống xe thật. Tôi và bác tài đều sợ toát cả mồ hôi. Tôi kìm chặt cổ tay cô ta, đóng cửa xe lại, bác tài nhanh chóng tấp xe vào.
“Tao nói hai bây cãi nhau cũng đừng lấy xe tao ra làm trò đùa chứ!” -Bác tài ngoảnh đầu lại chửi xối xả: “Mẹ nó, tao còn phải kiếm tiền nuôi vợ nuôi con. Mày nói nhỡ xảy ra án mạng thì phải làm sao? Xe này là để bây nhảy chơi cho vui à?”
“Xin lỗi xin lỗi,” -Tôi ra sức xin lỗi: “Con bé không hiểu chuyện. Bác đừng giận, đừng chấp nó.”
Con điên này, tôi bó tay với cô ta rồi, đành quyết định tạm thời đưa cô về chuồng chó của mình, đợi cô tỉnh rượu rồi mới tính chuyện về lâu.
“Đây là nhà anh?”
Cô ngả tấm thân nồng nặc mùi rượu xuống giường tôi, dáo dác nhìn quanh, mặc sức phê bình: “Bừa thật, bẩn thật đấy, chỗ ở của đàn ông độc thân đúng là như cái chuồng chó vậy.”
Tôi lo dọn đống vớ hôi và sịp dơ đã để mấy ngày nay, vứt chúng vào trong chậu nhựa, sau đó lại tìm một chiếc túi nhựa cỡ lớn nhét hết tất cả hộp cơm lon bia giấy báo cũ dính đầy dầu mỡ vào. Nghe xong những gì cô ta nói, tôi đáp: “Đúng, đây chính là chuồng chó, lúc đầu có một con chó đực đang ở, giờ lại thêm một con chó cái.”
Lý Nhiễm bật cười the thé như thể tôi vừa nói một câu cực kỳ hài hước.
Tôi ôm một đống đồ dơ vào nhà tắm, vứt vào trong máy giặt, cho thêm chút nước, lại đổ ít bột giặt vào.
Lý Nhiễm nói sau lưng tôi: “Không được không được, anh không thể giặt đồ đen này với áo sơ mi trắng, sẽ ra màu đó.”
“Thế à?” -Tôi đành phải vớt đồ đen ướt sũng kia lên, ngâm riêng vào một chiếc chậu khác. Tôi bỗng sực nhớ ra, quay người lại nhìn Lý Nhiễm đang đứng sau lưng tôi: “Sao cô lại đứng lên? Chẳng phải cô đã đuối đến mức không còn sức rồi sao?”
Cảm ơn chương mới nha ~
Btw, cái banner ;))))))
LikeLiked by 2 people
Òa chẳng lẽ bạn Lý Nhiễm này có ý đồ âm mưu với Tử Ngư à :v
P.s: lần đầu com nhà nàng, trồi lên chào hỏi :”> mà ngắm ava nàng Atlibby quen lắm nhé mà chưa nhớ ra ở bộ nào T.T
LikeLiked by 1 person