Động cơ giết người 22-24 (H)

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 22

 

Ánh đèn trắng lóa rọi thẳng vào mặt tôi.

 

Tôi nằm ngửa mặt trên giường, nhấc cánh tay nặng trịch lên che mắt, trong miệng lầm bầm chửi: “Mẹ nó, mở đèn chói mắt thế làm gì?”

 

Lúc này một người ở phía trên tôi cúi xuống nhìn tôi. Vì ngược chiều sáng nên tôi không nhìn rõ mặt hắn.

 

Tôi ngoảnh đầu ra, nhìn bao quát xung quanh một cách khó khăn, cảm giác càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng cũng nhìn rõ đây là cái chuồng chó của mình. Thảo nào lại bẩn, bừa, tàn thế này.

 

Nhất định là lúc nãy khi lên xe tôi đã thuận miệng đọc địa chỉ nhà mình ra.

Continue reading “Động cơ giết người 22-24 (H)”

Động cơ giết người 19-21

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 19

 

Cơm đến rồi.

 

Như một người vợ hiền vợ đảm, A Văn mở nắp hộp cơm cho tôi, rồi tách đũa tiện lợi ra đưa tôi.

 

“Mau ăn nhân lúc còn nóng đi.” -Anh ta nói: “Lát nữa tôi gọi Tiểu Phong ra hầu cậu.”

 

Tiểu Phong là một đứa trẻ trầm lặng, mặt mũi chỉ có thể nói là bình thường. Nhưng cậu ta vào nghề chưa lâu, cơ thể có thể nói là rất sạch sẽ. Tôi và cậu ta trước kia có làm qua một lần. Lần đó tôi vừa cắm vào, cậu ta đã đau đến mức toàn thân run rẩy, ngón tay bấu chặt lấy ga giường không chịu buông. Nhưng dù có bị đau như thế, cậu ta vẫn không hó hé tiếng nào.

 

Từ đấy về sau, tôi không làm với cậu ta nữa. Bộ dạng của cậu khiến tôi có cảm giác áy náy, giống như là tôi đang bắt nạt kẻ yếu vậy.

Continue reading “Động cơ giết người 19-21”

Động cơ giết người 16-18

Part này sửa mãi vẫn không suông, thôi các chế đọc tạm đi nhé.

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 16

 

Lúc ra khỏi văn phòng luật sư cũng đã gần đến giờ ăn trưa rồi.

 

Thường thì nguyên tắc của chúng tôi là nếu có thể chạy về cục ăn chực thì phải chạy về ăn chực cho bằng được, nếu thực sự không thể chạy về  ăn chực mà phải dùng cơm bên ngoài thì nhất định phải nhớ giữ hóa đơn lại. Hơn nữa tiêu chuẩn dùng bữa còn phải kiểm soát chặt chẽ sao cho dưới hai mươi tệ hai người, vì nếu vượt mức thì cục sẽ không ứng tiền đâu.

 

Tôi và Lưu Ly tìm đại một quán cơm nhỏ ngồi xuống ăn cơm.

 

Chúng tôi gọi củ sen ninh sườn, nấm mèo xào thịt lát, gỏi dưa chuột và rau muống xào chay, thêm hai bát cơm rồi bắt đầu đánh chén.

Continue reading “Động cơ giết người 16-18”

Động cơ giết người 13-15

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 13

 

Ngày hôm sau, tôi thức dậy thật sớm để sắp xếp đống tư liệu đã điều tra được hôm qua. Đúng lúc đang in trang tư liệu cuối cùng thì sếp cất những bước chân không nhanh không chậm vào phòng làm việc.

 

Nhìn thấy tôi, lão rất bất ngờ và cũng rất hài lòng.

 

“Tiểu Trần, tích cực thế!” -Lão gật cái đầu béo tròn, “Hình như vừa có thêm chút chí tiến thủ của người trẻ tuổi! Thế mới phải chứ! Hôm qua tôi vừa nói chuyện điện thoại với bố cậu…”

 

Tôi không đợi lão nói hết đã mở miệng nói: “Thưa sếp, em đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình đấy nhé, sếp phải xin phí tăng ca cho em.”

 

Lão thất kinh: “Thanh niên trẻ sao có thể so đo từng tý với cơ quan như thế…”

 

Tôi vội ngắt lời lão: “Lưu Ly, cô đến rồi à?”

 

Lúc này, Lưu Ly bước vào văn phòng với chiếc áo bành tô màu đỏ.

 

Nàng nhìn thấy tôi cũng bộc lộ sự kinh ngạc: “Í, hôm nay cậu sớm thế?”

 

“Phá án phải tranh thủ từng giây từng phút chứ!” -Tôi cầm mũ đội lên đầu, “Đi! Hôm nay chúng ta đi điều tra ở văn phòng luật sư của nạn nhân khi còn sống.”

 

“Được!” Nàng cất túi xách vào trong tủ mình.

 

“Mau thay cảnh phục đi.”

 

“Không cần, tôi sẽ đi như thế này.”

 

“Như thế này?”

 

Lưu Ly nháy mắt với tôi một cái và tôi đã hiểu.

Continue reading “Động cơ giết người 13-15”

Động cơ giết người 10-12

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 10

 

“Chị ta đang ám chỉ là có người đã mang con dao dưa hấu đó đi mất, sau đó giết chết chồng chị ta rồi để hung khí lại chỗ cũ?”

 

“Cũng có thể những gì chị ta nói là sự thật.”

 

“Tôi có chút không hiểu. Tại sao hung thủ phải tốn công phí sức như vậy?” – Tôi nói: “Còn nữa, bố mẹ chị ta trông cũng hơi là lạ. Hình như họ đang che giấu điều gì.”

 

“Tôi cũng cũng có cảm giác đó.”

 

“Họ cứ nhấn mạnh là tình cảm của vợ chồng Lý Tín Như và Lý Mai rất tốt, có phải có cảm giác  lạy ông bụi nọ không?”

 

“Quả là như vậy.” -Lưu Ly nói.

 

Lúc này thang máy đã xuống đến tầng trệt, cửa tự động từ từ mở ra. Chúng tôi cùng bước ra ngoài.

 

“Tiếp theo đi đâu đây?”

 

“Đến nhà Chu Lai Phương.” -Tôi nói: “Chúng ta đi gặp cô của Lý Mai đi.”

Continue reading “Động cơ giết người 10-12”

Động cơ giết người 7-9

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 07

 

Sau khi giờ làm việc buổi chiều bắt đầu, tôi và Lưu Ly đã đi viếng nhà mẹ đẻ Lý Mai. Nhà của Lý Tín Như tuy là nhà cũ, nhưng bên trong được trang trí rất tinh tế, bày biện cũng rất nhã trí. So với bên đó thì nhà mẹ đẻ Lý Mai đúng là một sự đối lập rõ rệt. Nó nằm trong khu nhà ở cao cấp nổi tiếng nhất thành phố, có thể nói là một trong những tòa nhà đắt đỏ nhất thành phố. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được chính thức vào đây tham quan. Điều kiện của tiểu khu rất tốt, đường sá sạch sẽ, cây cối xum xuê. Phần lớn các hộ gia đình đi lại trong này đều ăn mặc rất đẹp. Dù gì thì mua nổi nhà ở đây đã là một sự biểu trưng giai cấp rồi.

 

Bảo vệ ở đây cũng rất đáng tin. Bác bảo vệ thấp người là lính giải ngũ dưới quê, cầm giấy tờ của tôi và Lưu Ly soi tới soi lui một hồi. Rồi lại sau một phen hỗn loạn nào là đăng ký nào là gọi điện thoại thông báo chủ hộ, bác mới thả chúng tôi vào.

 

“Nếu Lý Tín Như sống ở đây, có lẽ đã không dễ dàng bị giết một cách thần không biết quỷ không hay như thế rồi.”- Lưu Ly không khỏi cảm khái.

 

“Cái đó cũng khó nói.” -Tôi bảo: “Cái này phải xem hung thủ là ai.”

Continue reading “Động cơ giết người 7-9”

Động cơ giết người 4-6

hìnhTác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 04

 

“Còn bạn bè thì sao?”

 

“Tín Như khá nhiều bạn bè. Đại đa số đều là người của bộ phận công-kiểm-pháp. Tín Như thường hay ra ngoài xã giao… Cũng có các đồng nghiệp trong văn phòng luật sư của anh ấy, đôi khi họ cũng ra ngoài uống rượu với nhau. Có một người trước đây từng là bạn học của anh ấy, hình như chú ta đến làm việc ở văn phòng luật sư của Tín Như cũng là do Tín Như giới thiệu.”

 

“Tên?”

 

“Trình Minh.” Tôi lại ghi lại.

 

“Bình thường tình cảm vợ chồng thế nào?”

 

Chị ta thoáng ngập ngừng, đáp: “Tốt lắm.”

 

Chị lại trông như sắp không kìm được nước mắt tới nơi. Tôi cảm thấy lấy lời khai của phụ nữ là phiền phức nhất. Các chị em cứ hở ra là khóc lóc, những lúc đó tuyệt nhiên không thể triển khai công việc được nữa, bằng không bạn sẽ bị bảo là không có tình người. Như tôi mà nói, tôi vẫn thích đối phó với những tên sát thủ hung ác, những gã cướp bóc thô bạo hay những thằng tội phạm hiếp dâm hạ tiện,… hơn. Vì họ làm bạn cảm thấy cho dù bạn có đối xử với họ ra sao cũng không phải áy náy.

Continue reading “Động cơ giết người 4-6”

Động cơ giết người 1-3

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 01 

 

Lúc tôi bước vào văn phòng, Lưu Ly đang tô son trước gương. Đó là một món đồ chơi nhớp nháp bóng lưỡng. Nàng ngước cằm lên, nghiêng mặt tới lui để ngắm nghía môi mình. Lúc này trông nàng như vừa ăn xong một bữa tiệc mỡ heo mà quên chùi miệng. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lưu Ly hiển nhiên là nàng rất hài lòng với bản thân mình.

 

“Cậu lại đến trễ nửa tiếng rồi Trần Tử Ngư.” -Nàng đặt chiếc gương trên tay xuống, ngoảnh lại nói với tôi: “Chẳng phải cậu vừa mới nghỉ phép ba ngày sao? Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm lại nhỉ? Sếp đã điểm danh xong từ lâu rồi, cậu mau đến chỗ ông ấy trình diện đi.”

 

Cố nén cơn nhức đầu do say rượu, tôi bước về phía phòng làm việc của sếp trong tiếng thở vắn than dài, dọc đường đi không quên hoài niệm về những ngày tháng tươi đẹp trước kia. Khi ấy, trong cục vẫn chưa phát động phong trào “vì dân phục vụ”, đi trễ về sớm là hiện tượng phổ biến thường gặp, cho dù thỉnh thoảng có bùng việc thì cũng chả có gì lớn lao cả. Quan trọng nhất là năng suất phá án. Chỉ cần phá được án thì chẳng ai quan tâm đến việc bạn đi làm lúc mấy giờ, tan ca lúc mấy giờ. Đối với những động vật sống về đêm như tôi mà nói, tất nhiên cuộc sống lúc đó tự do thoải mái hơn giờ nhiều. Nghĩ lại thì chẳng phải lúc trước tôi đã nhắm vào đặc quyền lười nhác này của biệt đội cảnh sát nên từ nhỏ mới lập chí phải trở thành một cảnh sát nhân dân hay sao? Bây giờ ngay cả trong cục chúng tôi cũng thiết lập hình tượng mới tác phong mới. Một cơ quan nhà nước đàng hoàng tử tế mà giờ đây cứ như cái công ty vậy. Đi làm phải điểm danh, tan ca phải quẹt thẻ, còn cái gì mà “mỉm cười khi phá án, mỉm cười khi phục vụ” nữa chứ, có thể thấy cái xã hội này đã suy đồi đến mức độ nào rồi.

  Continue reading “Động cơ giết người 1-3”