Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 43
Hôm nay là thứ bảy.
Vốn là ngày nghỉ quý báu của chúng tôi, giờ chỉ vì xảy ra hai vụ án mạng mà bị cục chiếm dụng một cách tàn nhẫn.
Sáng sớm tinh mơ, chúng tôi đã đến văn phòng để tổng kết bài báo cáo điều tra của hai ngày hôm nay.
Như thường lệ, đầu tiên lão sếp đôn hậu của chúng tôi sẽ làm một bài phát biểu nhỏ về độ nghiêm trọng của hai vụ án mạng và sức ảnh hưởng tồi tệ của chúng đối với xã hội, sau đó lão lại nhấn mạnh tính tất yếu của việc nhanh chóng phá án, rồi tiếp theo lại tiến hành một lượt trình bày về tính quan trọng của nghề cảnh sát hình sự của chúng tôi đối với sự an toàn và đoàn kết của xã hội.
Giọng nói của lão không cao, vừa khàn vừa kéo dài vừa ngoan cường, vang lên bên tai tôi như một bài ca thôi miên. Chẳng bao lâu sau, tôi đã lim dim mắt.
Tôi lấy tay đỡ trán, chẳng biết đã ngồi trên ghế trong trạng thái nửa hôn mê bao lâu. Cơn đầu nhói truyền từ dưới chân lên đã kéo ý thức tôi về lại cơ thể.
Tôi “á” lên một cái, đau đớn rút chân lại.
“Đến lượt cậu phát ngôn rồi, phát ngôn đi!” -Nàng lí nhí nói.
Tôi lấy lại tinh thần thì phát hiện đôi mắt như khe cửa của lão béo hòa nhã đang dán dính vào tôi.
“Tiểu Trần, lại làm việc riêng gì đấy?” -Lão hỏi.
“Báo cáo trưởng quan, em không làm việc riêng ạ. Thuộc hạ đang toàn tâm toàn ý nghĩ về vụ án trong tay!” -Tôi vội vã đáp.
Lưu Ly cười phụt ra một tiếng.
Lão già cũng bật cười.
“Được lắm. Chẳng những đi làm nghĩ về cho vụ án, tan làm nghĩ về vụ án, mà ngay cả ngủ Tiểu Trần cũng toàn tâm toàn ý nghĩ về vụ án. Tinh thần này đúng là đáng để biểu dương nhỉ?”
Các đồng nghiệp ngay lập tức cười ồ lên. Gã-to-xác-Tôn-Cương phát ra tiếng cười cực kỳ vang dội.
“Cảm ơn lãnh đạo biểu dương, em sẽ tiếp tục cố gắng phát huy tinh thần cách mạng của giai cấp vô sản, làm tốt vai trò của một con ốc vít trong đội ngũ cảnh sát.” -Tôi hậm hực nói: “Nhưng ở đây tôi xin được nhắc nhở đồng chí Tôn Cương, lúc họp chẳng nghiêm túc chút nào, hi hi ha ha ra thể thống gì.”
“Thì tôi thấy cậu được biểu dương nên đặc biệt vui mừng cho cậu chứ sao!” -Tôn Cương vừa nói vừa cười ha hả.
Tôi đang định chế giễu lại thì kết quả là bị trưởng ban cắt ngang.
“Được rồi được rồi, trở lại chủ đề chính.” -Lão già hất tay một cách rất có phong thái lãnh đạo: “Giờ xin mời Tiểu Trần trình bày suy nghĩ của cậu ấy về vụ án này.”
Tôi xốc lại tinh thần, lấy tập tài liệu điều tra mà tôi đã tổng kết sau hai ngày hôm nay ra.
“Vụ án này đến giờ tuy vẫn mơ hồ và bí ẩn nhưng sau hai ngày điều tra các bên của chúng tôi, bây giờ đã có một chút manh mối.”
Tôi làm thanh cổ họng, nói: “Đầu tiên, tôi cảm thấy đối tượng điều tra trọng điểm của chúng ta vẫn là ở trên người Lý Mai. Vì vụ án này có một điểm khả nghi rất lớn. Đó chính là Lý Tín Như bị hại trong nhà họ mà Lý Mai lại bảo là chẳng mảy may hay biết chuyện đó. Chẳng lẽ trước khi chết Lý Tín Như chưa từng kêu lên một tiếng “cứu” nào? Và sau khi Lý Mai ngủ, Lý Tín Như đã lén lút rời khỏi chị ta, thay đồ ra ngoài. Thân là vợ chẳng lẽ lại không hay biết gì sao? Hay chị ta đã theo dõi Lý Tín Như và tìm ra Chu Khiết Khiết? Sự thực chứng minh Lý Tín Như hoàn toàn không phải là một người chồng tốt, nhưng Lý Mai lại tự khăng khăng cho rằng tình cảm vợ chồng họ rất tốt. Tại sao chị ta lại sợ chúng ta biết chuyện tình cảm của vợ chồng họ không hề tốt? Nhìn tổng quát toàn bộ thì động cơ giết người của Lý Mai là đầy đủ nhất. Vì cuộc hôn nhân của chị ta vô cùng bất hạnh, chồng chị có thể sẽ bỏ rơi chị bất cứ lúc nào, cha chị lại không cho phép chị ly hôn. Chị là một người phụ nữ thiếu thốn cảm giác an toàn và hơi ấm gia đình. Đây luôn là nguyên nhân then chốt tạo nên yếu tố giết người. Thế nhưng, mặt khác, tôi và Lưu Ly đã gặp một tình huống mới ở nhà mẹ đẻ của Lý Mai.”
Tôi kể lại quá trình lần đầu tiên đi gặp bố mẹ Lý Mai và cuộc gặp gỡ với Lý Nhiễm hôm qua.
“Câu hỏi của tôi là tại sao Lý Nhiễm lại né tránh cảnh sát chúng ta? Tôi có thể đặt giả thiết thực ra hung thủ thực sự là Lý Nhiễm không? Như thế, rất nhiều chuyện sẽ được giải thích thông suốt. Vì nếu là tình nhân giết người, tại sao đối tượng là một ả tình nhân khác mà không phải vợ người đàn ông? Trừ khi vợ của kẻ phụ bạc này là chị em ruột với mình. Tôi có thể đặt giả thiết hơn một năm về trước Lý Tín Như và Lý Mai có quan hệ mờ ám, bị Lý Mai phát hiện, họ cãi nhau một trận; cuối cùng mọi chuyện kết thúc bằng việc Lý Tín Như tặng một căn nhà cho gia đình Lý Mai làm quà bồi thường. Ngoài ra anh ta nhất định đã hứa với Lý Mai là sẽ không qua lại với Lý Nhiễm nữa.
Nhưng rất hiển nhiên, Lý Nhiễm là một cô bé trẻ trung đáng yêu. Những thiếu nữ như cô ta chắc hẳn sẽ thích loại đàn ông chín chắn có sự nghiệp thành công và ngoại hình tuấn tú như Lý Tín Như. Trong những chuyện thế này, nếu phụ nữ không buông tay mà người đàn ông lại rất tùy tiện thì chắc chắn họ sẽ tiếp tục lén lút qua lại với nhau. Mãi cho đến khi Lý Tín Như gặp một người xinh đẹp hơn đáng yêu hơn Lý Nhiễm, Chu Khiết Khiết. Lý Tín Như vì phải lòng Chu Khiết Khiết mà rời khỏi Lý Nhiễm. Thế nên Lý Nhiễm ghi hận trong lòng, một hơi theo dõi Lý Tín Như đến nhà Chu Khiết Khiết, giết chết Chu Khiết Khiết, rồi quay về chỗ chị cô, giết chết người anh rể đã đùa bỡn tình cảm của mình.
Có lẽ ngay từ đầu Lý Mai đã biết rõ hung thủ là ai nhưng chị ta buộc lòng phải bảo vệ em gái mình, có lẽ chị ta còn giúp Lý Nhiễm rời khỏi hiện trường, có lẽ chính Lý Mai đã rửa con dao dưa hấu đó. Chị ngẫm nghĩ rất lâu rồi mới quyết định báo cảnh sát, vì chúng ta không có bằng chứng bắt giữ Lý Nhiễm nên nếu cả nhà họ giữ kín như bưng thì chúng ta sẽ không tìm ra động cơ giết người của Lý Nhiễm. Thực tế là cả nhà họ quả thật đã liên tục lảng tránh chuyện này.”
Chương 44
Bấy giờ gã-to-xác-Tôn-Cương đưa ra dị nghị: “Nhưng có một chuyện mà tôi không hiểu. Lý Mai hoặc Lý Nhiễm đã theo dõi Lý Tín Như sang chỗ Chu Khiết Khiết bằng cách nào? Lý Tín Như đã lái xe đến chỗ của Chu Khiết Khiết, nhưng chị em Lý Mai có vẻ không hề biết lái xe. Nếu biết thì chiếc xe mà họ dùng để theo dõi đang ở đâu?”
“Có khi nào là bắt taxi không?” -Tưởng Mập nói.
Tôi cảm thấy những gì Lý Cương nói rất có lý: “Chắc là không. Vì dưới nhà Lý Tín Như rất ít người qua lại, về đêm nhất định sẽ rất hoang vắng, chắc rất khó bắt được taxi.”
“Tôi đồng ý.” -Lưu Ly nói: “Hơn nữa nếu định giết người mà còn bắt taxi thì ngu quá. Chúng ta chỉ cần nắm được bằng chứng bắt xe của cô ta vào khoảng thời gian đấy trong ngày hôm đó cũng tương đương là đã nắm được bằng chứng giết người của cô ta.”
Mọi người đều rơi vào im lặng.
Lão già lấy tay gõ bàn mấy cái: “Đây là một điểm khả nghi. Mọi người phải xác minh cho rõ những chuyện này.”
“Thứ hai em sẽ đến hãng taxi điều tra xem trong thời gian xảy ra vụ án có những chiếc xe nào đã từng đón khách ở dưới nhà Lý Tín Như, tranh thủ lấy được sự phối hợp của tài xế taxi.” -Tôn Cương chủ động xung phong.
“Tốt, chuyện này giao cho Tiểu Cương đi làm.” -Lão già nói.
Tiền Mặt Rỗ vốn đăm chiêu không nói nãy giờ, lúc này bỗng dưng lên tiếng: “Về câu hỏi vừa rồi của Tôn To Xác, tôi nghĩ có khi nào Lý Mai hoặc Lý Nhiễm đã trốn trong xe của Lý Tín Như ngay từ đầu không?”
“Chuyện này cũng không phải không có khả năng…” -Lưu Ly nói: “Thế đầu tiên phải loại Lý Mai ra khỏi vòng tình nghi. Vì Lý Tín Như đã ra ngoài sau khi chị ta ngủ, nhà họ chỉ có một cổng, một người đang ngủ trên giường như Lý Mai không thể nào ra khỏi nhà trước Lý Tín Như một bước rồi chạy đến núp trong xe anh ta được.”
“Lưu Ly, tiền đề cho suy luận này của cô chính là hoàn toàn tin tưởng những gì Lý Mai nói là sự thực.” -Tiền Mặt Rỗ cười: “Làm sao cô biết tình hình lúc đó rốt cuộc như thế nào? Đến tận bây giờ, làm sao chúng ta có thể tin chắc rằng những gì Lý Mai nói là sự thật?”
Lưu Ly không nói nữa.
“Ở đây còn có một vấn đề khác.” -Tôi nói: “Đó chính là có sự chênh lệch giữa hai bản lời khai mà chúng ta lấy được.”
Nhắc đến Trình Minh, tôi kinh ngạc nhận ra trong lòng mình có chút cảm giác không bằng lòng. Tôi thực sự không muốn nhắc đến tên hắn trong những trường hợp thế này. Tôi vô cùng chán ghét bản thân mình như thế. Tôi đã tự đá mình một ngàn tám trăm cước trong lòng từ sớm rồi.
Như đang hơn thua với chính bản thân mình, tôi thuật lại đoạn đối thoại với Trình Minh và cuộc trò chuyện với Lý Nhiễm một cách vô cùng bình tĩnh.
“Trình Minh và Lý Nhiễm, chắc chắn có một bên đang nói dối.” -Tôi nói: “Thế rốt cuộc là ai? Ban đầu tôi nghi ngờ là Trình Minh nhưng anh ta lại đưa ra một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, đầy đủ nhân chứng vật chứng. Nếu là Lý Nhiễm thì tại sao cô ta lại nói thông dâm thành cưỡng dâm? Cô ta muốn che giấu điều gì?”
“Không thể nào là Trình Minh được.” -Lưu Ly phản đối đầu tiên: “Trình Minh hoàn toàn không có động cơ giết người! Hơn nữa anh ta là luật sư, chuyện giết người đền mạng hẳn anh ta hiểu rõ hơn ai hết. Những người như anh ta sao có thể phạm sai lầm sơ đẳng này được!”
“Chính vì anh ta là luật sư, được tiếp xúc nhiều với các vụ án hơn bất kì ai, nên anh ta càng biết rõ là có quá nhiều vụ giết người đến nay vẫn chưa có kết quả, có quá nhiều hung thủ vẫn đang nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.” -Tôi nói.
“Đúng thế, đâu thiếu các án lệ mà thủ phạm là các phần tử tri thức bậc cao?” -Tiều Mặt Rỗ cười hì hì hai tiếng: “Mẹ nó! Tao gai nhất là đám trí thức, tự cho là mình cao người một bậc, thực ra cũng “trai cướp bóc, gái làm đĩ” như ai. Lần này nếu để ông bắt được một đại luật sư thì càng thú vị! Đến lúc đó ông đây nhất định sẽ lột quần nó ra cho mọi người xem xem là chim gì.”
Chương 45
Lưu Ly nghe những lời thô tục này mà tức đến mức không biết nói gì cho phải. Nàng cắn môi, hai má ửng đỏ, mắt sáng lấp lánh.
Tôi nhìn nàng mà cảm thấy có chút đáng tiếc.
Tôi biết tại sao nàng lại tức giận. Lần này, e rằng nàng đã thực sự phải lòng anh luật sư Trình Minh này rồi.
Trước giờ tôi không quá tin vào chuyện tiếng sét ái tình, nhưng khi tôi thực sự nhìn thấy, tôi lại không thể không thừa nhận có những người trời sinh đã có sức hấp dẫn kỳ lạ, có thể đánh gục người khác trong phút chốc.
“Có đồng chí nữ ở đây, Tiểu Tiền cậu để ý ăn nói một chút. Mọi người đang thảo luận tình hình mà. Tiểu Tiền, cậu đừng mang thành kiến để rồi phạm những sai lầm về tư tưởng như là chụp mũ người khác!” -Vị trưởng ban đại nhân đức cao vọng trọng đã ra mặt: “Những chuyện quan trọng như sinh mạng con người, mọi người phải chứng thực một cách cẩn thận mới phải.”
“Có khi nào là cả hai chị em cùng tham gia vào lần giết người này không?” -Khi Lưu Ly và chúng tôi đang đấu khẩu với nhau, Tôn Cương lại giữ im lặng một cách hiếm hoi. Lúc này gã bất chợt đưa ra một giả thiết táo bạo: “Có thể đặt giả thiết là thực ra có hai hung thủ không? Nhưng vì đã giao hẹn từ trước nên sử dụng chung một loại vũ khí. Dao bổ dưa hấu cũng chẳng phải vật quý hiếm gì, chắc chắn có thể mua được hai con dao dưa hấu giống y hệt nhau.”
“Ý của cậu là Lý Nhiễm núp trong xe Lý Tín Như, bám theo giết chết Chu Khiết Khiết; sau đó thì khi Lý Tín Như về đến nhà, Lý Mai lại giết chết Lý Tín Như?” -Tôi cau mày nói.
Tôn Cương có chút ngượng ngùng, túm tóc mấy cái: “Tôi chỉ nêu ra một cách nghĩ khác thôi, đúng là có chút viển vông.”
“Cũng không phải không có khả năng này.” -Lưu Ly lập tức phụ họa theo cậu ta.
Dù sao thì chỉ cần không liên quan đến Trình đại luật sư mà nàng đang thầm thương trộm nhớ là được.
Nhưng lần này tôi đồng ý với ý kiến của Lưu Ly. Trong các vụ mưu sát, có quá nhiều sự “không thể nào” mà lại hoàn toàn có thể xảy ra.
“Nếu thực sự như vậy thì thằng oắt này cũng đáng bị giết lắm.” -Tiền Mặt Rỗ lẩm lẩm: “Chơi xong cô chị chơi cô em, thằng oắt Lý Tín Như này hơi bị trăng hoa quá.”
Tưởng Mập vừa cười vừa nói: “Sao? Tiền Mặt Rỗ, chắc đang ghen tị chứ gì?”
“Có thằng đàn ông nào không ghen tị?” -Tiền Mặt Rỗ nhếch miệng cười: “Tao chỉ không hiểu tại sao đám khốn khiếp đó thì có thể chơi hết con này sang con khác, còn cảnh sát nhân dân chúng ta đã ba mươi mấy rồi mà vẫn lẻ loi. Mẹ, còn chẳng bằng một hồn ma phong lưu nữa! Đời thật là!”
Lưu Ly dẩu chiếc miệng nhỏ lên, khó khăn lắm mới nhịn được không nói câu chế giễu nào.
Lão già đã lên tiếng rồi: “Này này, giờ chúng ta đang thảo luận vụ án, những gì không liên quan đến tình tiết vụ án để đó mà nói riêng với nhau đi. Nhưng tôi cũng phải phê bình Tiểu Tiền một chút, tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm! Cảnh sát nhân dân sao có thể nói ra những lời như thế?”
Tiền Mặt Rỗ vẫn giữ nụ cười trên mặt, trông cứ như “lợn chết không sợ nước sôi bỏng”.
Tiểu Triệu là một sinh viên trường cảnh sát mới được điều đến đây, nãy giờ vẫn lẳng lặng lắng nghe không lên tiếng, lúc này bỗng dưng lí nhí phát biểu: “Thưa sếp, thế chúng ta phải áp dụng hành động động gì với Lý Mai, nghi phạm chủ yếu của vụ án này ạ?”
“Ưm…” -Sếp trầm ngâm một lúc như đang ngẫm nghĩ một vấn đề nan giải: “Tạm thời không vội, trên tay chúng ta vẫn chưa nắm được bằng chứng xác thực. Không nên bứt dây động rừng.”
“Có cần phái người đến nhà Lý Mai canh chừng không?” -Lý Cương hỏi: “Nhỡ như nghi phạm chạy mất thì sao?”
“Cũng tốt.” -Lão già gật đầu.
“Chỉ sợ chị ta không chạy.” -Tôi nói: “Nếu chị ta chạy thật thì chúng ta có chỗ đột phá rồi.”
Sau khi họp xong, Lưu Ly đã tìm cơ hội nói chuyện riêng với tôi.
“Hôm qua cậu và Trình Minh gặp nhau lúc nào thế?” -Nàng hỏi: “Sao tôi không biết?”
“Sau khi tan làm.” -Tôi trưng ra bộ mặt chán ghét: “Hình như anh ta rất quan tâm đến vụ án này, muốn tìm cơ hội nói chuyện với tôi. Đúng lúc tôi cũng muốn hỏi anh ta chuyện Lý Nhiễm nên đã hẹn gặp nhau.”
“À…” -Lưu Ly thất vọng nói: “Tại sao anh ấy không tìm tôi? Tôi cũng là cảnh sát mà.”
“Làm ơn đi cô nương. Một mỹ nhân như cô, nếu gọi cho cô hẹn cô ra ngoài trong lúc tan ca, người khác còn sợ cô tưởng người ta có ý đồ gì nữa.”
Thực ra tôi cũng biết Lưu Ly chỉ sợ hắn ta không có ý đồ, người nọ mà có ý đồ thì càng tốt.
“Đúng là làm đàn ông vẫn tốt hơn, nói gì làm gì cũng tiện quá trời.”
Tôi do dự một lát.
“Tối nay tôi định đi điều tra bằng chứng ngoại phạm của anh ta. Lưu Ly, nếu cô có hứng thú thì đi chung với tôi đi.”
“Thật không? Trình Minh cũng đi?”
“Ừ. Hôm qua tôi đã hẹn với anh ta rồi.”
“Tốt quá đi mất!”
Đúng sáu giờ chiều, xe của Trình Minh có mặt ở dưới nhà tôi.
Tôi không biết nói sao cho rõ vẻ mặt của hắn khi ngồi trong xe nhìn thấy tôi và Lưu Ly cùng bước từ trên nhà tôi xuống, đi về phía mình là thế nào. Đến gần mới thấy hắn đang mỉm cười.
“Xin chào, sĩ quan Trần.” -Hắn chào tôi.
Sau đó hắn bước xuống xe, mở cửa xe cho Lưu Ly: “Thực sự rất vui khi được gặp lại cô, sĩ quan Hứa.”
Lưu Ly đeo bông tai ngọc trai, mặc một chiếc áo bành tô màu trắng, mỉm cười tươi tắn, rồi ngồi vào trong xe với phong thái duyên dáng như một quý phu nhân.
Tôi có thể đặt giả thiết hơn một năm về trước Lý Tín Như và Lý Mai có quan hệ mờ ám, bị Lý Mai phát hiện, họ cãi nhau một trận
Tui nghĩ “Lý Mai” thứ nhất phải là “Lý Nhiễm” chứ
LikeLike