100% – Chương 21

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Tần Xán thừa nhận, đến chính bản thân hắn cũng không hiểu nguyên do gì mà mình làm làm một chuỗi hành động hoang đường như này.

Đã ra khỏi nhà vệ sinh rồi, đang đi về phía phòng làm việc của Tạ Dĩ Tân rồi, cuối cùng càng đi càng thấy không thể tin được, chỉ thấy Tạ Dĩ Tân quá là vô lý thôi.

Ngực nén một bầu tâm trạng ngổn ngang, Tần Xán ép mình phân tích, cuối cùng mới phát hiện ra nó là một loại… cảm giác hiếu thắng khó tả.

Không thể nào. Tần Xán bất giác phản bác chính mình, mình cần gì phải đi so bì với thú bông? Thú bông có thể đem so được với mình sao?

Vậy… Tại sao Tạ Dĩ Tân lại chọn thú bông nhỉ?

Hắn đã đứng lù lù trước mắt anh ta rồi, mà hôm nay Tần Xán còn đã chuẩn bị tâm lý trước, thậm chí còn hiếm hoi chủ động giang tay ra.

Mà giờ anh lại kêu mình lấy hộ… Con thú bông sơ cua?

Tóm lại Tần Xán càng nghĩ càng thấy không vui.

Cho nên khi đã tỉnh táo lại thì Tần Xán thấy mình đã ma xui quỷ khiến thế nào mà quay lại căn buồng nhà vệ sinh một lần nữa.

Hắn còn chủ động kéo tay Tạ Dĩ Tân áp vào cơ bụng mình.

–Thậm chí còn nói với Tạ Dĩ Tân “Anh tự chọn đi”.

Ánh mắt của Tạ Dĩ Tân rơi xuống bàn tay đang đặt trên ngực Tần Xán, gương mặt Tần Xán lộ ra vẻ bối rối và ngạc nhiên hiếm thấy.

Tạ Dĩ Tân rất ít khi có những cảm xúc lên xuống kịch liệt, cho dù hôm kia, khi một đám nấm xanh xám mới xuất hiện trong môi trường nuôi cấy của Lạc Gia Gia, mọi người khác đều giương mắt ếch ra không biết làm gì, Tần Xán cũng không thấy cảm xúc gì trên mặt của anh.

Không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi.

Nhìn mặt Tạ Dĩ Tân, Tần Xán đột nhiên tỉnh táo lại, khi nhìn lại thì thấy mình đã làm một chuyện vô lý.

Mình đang làm gì vậy?

Tần Xán cảm thấy tai mình như đang bốc cháy, như điện giật mà buông tay ra: “Thôi, thôi vậy, giờ… giờ em quay về giúp anh lấy thú bông.”

Tần Xán quay người định vọt.

Mà chưa đi được mấy bước thì đã thấy có một lực cản rất lớn đến từ sau lưng, quay đầu lại nhìn thì thấy Tạ Dĩ Tân đang nắm lấy vạt áo của mình.

Tạ Dĩ Tân nắm lấy góc áo Tần Xán, nhìn chằm chằm hắn.

Tạ Dĩ Tân hỏi: “Được thật sao?”

Tần Xán: “Cái gì cơ?”

Bàn tay ấy nắm vạt áo Tần Xán rất chặt, như thể nới lỏng tay ra một chút là Tần Xán sẽ mất dạng ngay lập tức vậy.

Tạ Dĩ Tân: “Tôi muốn ôm lắm.”

Tạ Dĩ Tân rất nhẫn nại mà lặp lại lần nữa: “Tôi nói là, thật ra bây giờ tôi rất muốn ôm cậu.”

“Nhưng dưới tình huống bắp tay cậu vẫn chưa khỏi, cậu thật sự không phiền chuyện bị tôi ôm sao?”

Đôi con ngươi trầm tĩnh của Tạ Dĩ Tân nhìn vào Tần Xán: “Tôi cần cậu hứa với tôi, nếu lát nữa tôi ôm cậu, cậu sẽ không vô duyên vô cớ mà bực mình như lần trước, cũng không được để tâm trạng của cậu ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta khi trời mưa.”

Tần Xán xin thề, cả đời hắn chưa từng nghe qua yêu cầu kỳ lạ như thế.

“Em… Em có thể hứa em sẽ không nổi giận, cũng không thấy phiền, được chưa?”

Tần Xán vẫn giả bộ bình tĩnh đồng ý, do dự một lát, thì nói thêm: “Mà ban nãy em đã nói với anh rồi, hôm đó em không giận, anh đừng–”

Tạ Dĩ Tân thẳng thừng ngắt lời hắn: “Được rồi.”

Tần Xán ngơ ngác: “Cái gì cơ?”

Sau khi có được mấy chữ “em có thể hứa” này, Tạ Dĩ Tân đã đạt được câu trả lời mà anh mong muốn, còn không tâm trí đâu mà nghe mấy lời nói tiếp theo của Tần Xán.

Bàn tay kéo lấy vạt áo Tần Xán hơi mạnh, Tần Xán đứng ngay trước mặt anh, cho nên tầm nhìn của Tạ Dĩ Tân đang ở ngay vùng bụng của Tần Xán.

Tạ Dĩ Tân dừng mắt một lát ở bụng Tần Xán.

Sau đó, anh thở ra, tiếp tục ôm lấy eo Tần Xán, cúi đầu, không khách sáo gì cả mà dán mặt lên cơ bụng Tần Xán!

Tần Xán: “…!”

Tạ Dĩ Tân thèm thuồng đã lâu quá rồi.

Nhìn thôi đã khó nhịn rồi, chứ nói gì đến ban nãy Tần Xán chủ động kéo tay Tạ Dĩ Tân, áp lên bụng mình.

Tạ Dĩ Tân không giải thích được động cơ cho hành động vừa nãy của Tần Xán. Dù sao thì trong ấn tượng của anh, trước đây mỗi khi phải tiếp xúc cơ thể thế này, Tần Xán đều tỏ ra bối rối và sợ hãi, Tạ Dĩ Tân cho rằng tận đáy lòng hắn vẫn còn mâu thuẫn lắm.

Nhưng bất luận như thế nào, khi lòng bàn tay dán lên lớp da thịt ấm áp rắn chắc ấy, lòng quyết tâm “hôm nay nhất định không được sờ cậu ta” từ mấy phút trước đã nhanh chóng tan tành.

Khỏi phải bàn tới Tạ Dĩ Tân nay đạ được áp mặt trên lớp cơ bắp mà anh hằng mong nhớ, anh cảm thấy các tế bào trong não đều đang nhanh chóng tiết ra dopamine.

Mỗi một đường dẫn truyền thần kinh đều đang nói với anh rằng anh thấy hạnh phúc.

Ấm quá.

Áp lên thích ghê.

Tần Xán đứng sững đó, cảm nhận hơi thở nóng hổi của Tạ Dĩ Tân phà vào bụng mình, chỉ cảm thấy quần áo giống như sắp bị hơi thở của Tạ Dĩ Tân đốt cháy rồi.

Tạ Dĩ Tân nay đã thoải mái, đổi bên má áp lên cơ bụng Tần Xán, không ngừng đổi tư thế, trải nghiệm chìm đắm thật toàn diện.

Anh cọ qua cọ lại một cách hài lòng, mà Tần Xán chỉ cảm thấy phần da bụng dưới sắp tan ra bởi vì nhiệt độ của Tạ Dĩ Tân rồi.

Cứ như nổi lửa lên vậy.

Quá thân mật rồi, mà chết người hơn nữa là, vị trí dưới bụng… Là bẹn đó.

Lúc đầu khu vực phải chịu đựng duy nhất là vùng bụng, nhưng theo thời gian trôi qua, với hơi nóng phát ra từ Tạ Dĩ Tân thậm chí còn mơ hồ lan xuống phía dưới, là phần bẹn dưới cơ bụng–

Hô hập của Tạ Dĩ Tân bỗng dưng loạn nhịp.

Hắn thực sự chịu hết nổi rồi: “…Đàn anh ơi.”

Rất lâu sau, Tạ Dĩ Tân mới ngước mặt lên với đôi mắt ngấn nước, khẽ “ừ” một tiếng: “Sao thế?”

Tần Xán cúi đầu nhìn, con ngươi đột nhiên co lại, gần như lại ngẩng đầu lên trong phút chốc.

Góc độ này quá ảo ma rồi!

Chỉ là một ánh mắt, nhưng cả người Tần Xán suýt nữa không đỡ nổi: Tai và gò má của Tạ Dĩ Tân vẫn mang một màu hồng nhàn nhạt, lông mi mềm mại dịu dàng, mặt anh áp lên bụng hắn, anh ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt mệt mỏi và trống rỗng, đôi mắt đen ươn ướt trông thất thần.

Một cục diện vô cùng hỗn độn khó nói.

Tần Xán hoảng loạn bối rối mà nhìn về phía trước, gấp rút điều chỉnh hô hấp của mình.

“Anh… Có thể đổi tư thế được không? Anh cứ áp mãi vào một chỗ, em thấy hơi nóng.”

Hắn cố gắng viện cớ, lại không nói thẳng “Bởi vì bẹn của em sắp bị hô hấp của anh đốt cháy rồi”, chỉ có thể vất vả tìm từ vựng: “Anh có thể dịch lên cao hơn không? Đừng… Đừng áp xuống dưới.”

“Được.”

Một lúc sau, hắn nghe Tạ Dĩ Tân nói: “Nhưng bây giờ tôi đứng dậy không nổi, có thể phiền cậu xổm người xuống chút không?”

Tần Xán do dự hồi lâu, hơi cong người: “Thế này à?”

Tạ Dĩ Tân: “Thấp hơn nữa.”

Tần Xán lại khuỵu gối lần nữa, nhưng vẫn không dám nhìn mặt Tạ Dĩ Tân: “…Đủ chưa?”

Tạ Dĩ Tân thở dài.

Ngay sau đó, Tần Xán vẫn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cổ áo bị Tạ Dĩ Tân níu, sau đó chỉ thấy Tạ Dĩ Tân hơi dùng sức kéo–

Tần Xán bị Tạ Dĩ Tân kéo suýt đến gần như ngồi xổm xuống, hai người mới có thể ngang tầm mắt nhau.

Với tầm nhìn này, cuối cùng thì Tạ Dĩ Tân mới lộ ra vẻ hài lòng.

Tần Xán nghe anh nói một cách rất lịch sự: “Cảm ơn, thế này là được.”

–Không chút thương lượng nào, giây phút tiếp theo, Tạ Dĩ Tân trực tiếp đặt tay lên vai Tần Xán, cong người, vùi mặt vào ngực Tần Xán một cách hài lòng.

Tần Xán: “…”

Đúng vậy. Bấy giờ Tần Xán mới nhận ra, hắn đã tự đào một cái hố vừa rộng vừa sâu chôn mình mà không hay không biết.

Cơ bụng tạm thời được giải phóng, nhưng hắn quên mất rằng, Tạ Dĩ Tân không chỉ thèm muốn cơ bụng của hắn, mà còn thèm cả cơ ngực nữa cơ!

Vị trí ngực tuy nằm lên trên một xíu, nhưng cũng không tốt hơn phần bụng chỗ nào.

Tư thế hiện tại của bọn họ 18+ đến không sao tả được, mà xét về mặt cảm giác thì vùi vào ngực và áp vào cơ bụng… Nó không như nhau.

Vùi vào ngực cảm giác thân mật hơn một chút, Tạ Dĩ Tân rúc vào lòng Tần Xán, cảm giác cứ như bọn họ đang ôm nhau vậy, là người yêu thật sự mới làm ra cử chỉ thân mật này.

Hầu kết của Tần Xán di chuyển.

Về phía Tạ Dĩ Tân, anh thấy như mình đang gối đầu trên một đám mây mềm mại.

Tuy mặt đã rúc vào cơ ngực, nhưng Tạ Dĩ Tân không quên nhiều trò khác: vai, cánh tay, và thậm chí là cơ bắp trên lưng Tần Xán đều đã bị sờ một loạt.

Đã quá đi.

“Cảm giác da thịt của cậu với hôm mưa lần trước có vẻ càng tuyệt hơn rồi.”

Tạ Dĩ Tân xưa nay chưa từng kiệm lời khen: “Sờ thích lắm, gần đây cậu thường xuyên đi gym à?”

Tần Xán không biết khi nào thì mình mới có thể miễn dịch với thứ ngôn ngữ táo bạo này của Tạ Dĩ Tân.

Cảm giác được tay Tạ Dĩ Tân đang chà xát phần lưng, Tần Xán vừa nghiêm mặt, vừa nói giọng khô khốc: “Cũng tạm thôi, đôi lúc sẽ đi tập để ra mồ hôi.”

“Luyện phần vai với lưng tốt lắm, cậu kỷ cương ghê, sao mà được thế vậy?”

“Cũng, cũng không phải cố tình tập, lần nào cũng là tiện thể đi tập tí thôi, như thế thì cơ thể trông mới hài hoà.”

“Có cần tập nhiều set anaerobic không? Bình thường thì tập loại hình nào?”

“Bình thường chủ yếu là xài máy tập, hoặc là–”

“Cơ mà tim cậu cũng đập nhanh thật đó.”

“…”

Không hiểu vì lý do gì mà giây phút Tạ Dĩ Tân nói “tim cũng đập nhanh”, chàng trai bị anh ôm đột nhiên không nói gì nữa.

Tạ Dĩ Tân không nghĩ nhiều, chỉ sửa sang lại tư thế lần nữa, ôm càng chặt hơn, đồng thời cũng dụi dụi má vào ngực Tần Xán.

Anh có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của Tần Xán, rất rõ ràng.

Thình thịch, thình thịch.

Cái hôm trời mưa tiếp xúc thân mật với Tần Xán, trừ cảm giác mềm mại ấp áp dễ thấy nhất đến từ tiếp xúc vật lý, Tạ Dĩ Tân còn trải nghiệm được một cảm giác khác trên người Tần Xán, mà cảm xúc này thật khó để dùng lời miêu tả, anh biết rằng chính cái cảm giác đấy là thứ khiến bản thân không chịu buông tay dù đầu óc đang mụ mị.

Đó có vẻ là cảm giác an toàn, là một loại cảm giác an tâm không thể tìm thấy trên một con thú bông nào, dù nó mềm hay mịn như thế nào đi chăng nữa. Là một cảm giác thân thương khiến người ta thèm khát.

Là một cảm giác chỉ có thể có được trên người Tần Xán.

Tạ Dĩ Tân cảm thấy Tần Xán là một sự tồn tại hiếm có mà nguy hiểm. Hiếm có ở chỗ anh chưa từng gặp qua một người đặc biệt như thế, mà nguy hiểm ở chỗ đối với anh, dường như chàng trai này quá là độc nhất vô nhị rồi.

Tạ Dĩ Tân biết rằng sau này anh nhất định phải xem xét làm sao để giảm sự ỷ lại vào Tần Xán khi trời mưa.

Nhưng giờ phút này đây anh chỉ muốn sống trong hiện tại, tận hưởng cái trải nghiệm ấm áp tuyệt vời trước mắt.

Tạ Dĩ Tân lại im lặng gối đầu lên ngực Tần Xán một lát, theo đó hơi nhíu mày, bởi vì anh thấy nhịp tim của Tần Xán dường như nhanh đến bất thường luôn rồi.

“Nếu như tim cậu đập nhanh bẩm sinh,” Tạ Dĩ Tân tự cho là mình ân cần mà đề nghị, “Cậu nên cố hạn chế caffein và rượu trong bữa ăn hết mức có thể, lúc tập thể thao cũng chú ý…”

Thật ra bây giờ chỉ cần Tạ Dĩ Tân khẽ ngóc đầu lên từ trong lòng Tần Xán, sẽ phát hiện tai và cổ của cậu chàng đã đỏ bừng.

Tạ Dĩ Tân đợi mãi, mới nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Tần Xán đến từ phía đỉnh đầu: “…Đàn anh Tạ Dĩ Tân.”

“Hở?”

“Tới khi mưa tạnh, anh cứ tập trung ôm em đi, đừng nói chuyện nữa.”


Nghỉ tết hơi sâu, ahihi.

Từ đây tới hết tháng 3 mình có làm 1 công việc đi làm cả cuối tuần, hy vọng là vẫn đăng chap đều được, mà thôi cứ chuẩn bị tinh thần hen.

Tuần sau nữa thì mình đi Eras Tour nên sợ là không kịp có dư để post :-s

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤