100% – Chương 20

Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ

Dịch: Atlibby

Mục lục

Nhà vệ sinh ở một nơi khá hẻo lánh, bên trong cũng không có ai, miễn cưỡng xem là tin vui.

Tần Xán bế Tạ Dĩ Tân vào lòng, gần như là bế cả quãng đường luôn.

Không biết là do Tạ Dĩ Tân quá gầy, hay do Tần Xán không uổng công mấy năm nay Tần Xán đi gym, mà hắn chỉ thấy cơ thể mình đã bùng phát tiềm năng vô hạn trong mấy phút ngắn ngủi này, ôm công chúa Tạ Dĩ Tân đi đến nhà vệ sinh, nhanh chóng đi vào một buồng trong đó.

Thật tình là cực chẳng đã mới chọn chỗ này, nhưng buồng vệ sinh độc lập trong tình huống này thì thật sự cũng mang đến một chút cảm giác an toàn.

Tìm mãi không thấy chỗ nào ngồi được, Tần Xán chỉ có thể tạm bợ mà bỏ nắp bồn cầu, cho Tạ Dĩ Tân an vị ngồi xuống rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nãy giờ trên đường đi Tạ Dĩ Tân lại im lặng đến hiếm thấy.

Anh nằm trong lòng Tần Xán, hơi thở vẫn hổn hển, mà mãi không mở miệng nói gì, trái lại khiến Tần Xán thấy lo lắng cho tình trạng của anh.

Bởi vì hắn nhớ trời mưa nhỏ lần trước… Tạ Dĩ Tân luôn mồm cãi chem chẻm, trả giá muốn sờ cơ bụng của mình.

Lần này trời mưa vừa biểu hiện bệnh càng nặng hơn một tí, mà cả quãng đường Tạ Dĩ Tân lại yên tĩnh đến bất thường.

Không lẽ… Yếu đến mức không mở mồm nổi luôn sao ta?

Tần Xán hít một hơi, trề môi, hạ quyết tâm như sắp đi vào cửa tử.

–Hắn mở rộng vai về phía Tạ Dĩ Tân.

“Dù sao thì dự báo thời tiết cũng dự báo là trời mưa vừa”

Tần Xán thấy mặt nóng lên, giấu đầu hở đuôi mà ho: “Nhân cơ hội không có ai, anh cứ… cứ nhanh lại ôm đi.”

Tạ Dĩ Tân nhìn Tần Xán, lông mi run run, không nói gì.

Không biết có phải ánh đèn trong nhà vệ sinh làm Tần Xán trông gà hoá cuốc không, mà vào giây phút Tạ Dĩ Tân thấy hắn giang hai tay ra, sắc đỏ trên má và tai của Tạ Dĩ Tân càng đậm hơn.

Đôi mắt của anh đã bị sốt tới thất thần, ánh mắt trượt từ eo Tần Xán lên, ngừng lại một chút ở bờ ngực, sau cùng rơi ở trên mặt hắn.

Mà từ đầu tới cuối Tạ Dĩ Tân lại không nhào vào ôm như Tần Xán nghĩ, hoặc như lần trời mưa nhỏ trong phòng làm việc, dán mặt lên luôn.

Tạ Dĩ Tân chỉ khẽ hỏi: “Vết thương trên tay cậu đã khỏi chưa?”

Tần Xán khựng người: “Cũng sắp khỏi hẳn rồi.”

Tạ Dĩ Tân không nói gì, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, kéo lấy tay Tần Xán.

Tần Xán cho rằng anh định ôm mình, nhưng hoá ra không phải.

Không biết do trời đang ấm lên hay do nguyên nhân gì khác mà mấy ngày nay Tần Xán cứ mặc áo cụt tay, cho nên Tạ Dĩ Tân vừa khẽ kéo thì phần da mặt trong bắp tay của Tần Xán đã hiện ra trước mắt anh.

Đúng như Tần Xán nói, phần da bị trầy đã khỏi gần hẳn rồi, tuy mới nhìn vẫn hơi ghê, nhưng nhìn kỹ thì mới phát hiện đã thành mài hết rồi.

Tạ Dĩ Tân chăm chú nhìn một lúc.

Một lúc sau mới thì thầm: “Trông ra vẫn chưa lành.”

Tần Xán: “Thật ra thì…”

“Lần trước tôi đã đồng ý, vết thương chưa khỏi thì tôi sẽ không làm khó cậu.”

Tạ Dĩ Tân buông tay Tần Xán ra, lắc đầu, “Cho nên bây giờ cậu không cần cảm thấy áp lực gì, hôm nay tôi sẽ giữ lời, không ôm cậu đâu.”

Tần Xán: “Hả?”

Tần Xán còn phải nghi ngờ là do tai mình nghe bậy.

Tạ Dĩ Tân, cái người trong đêm mưa tầm tã dán mặt vào ngực hắn chết cũng không buông, cái người nhanh chóng chôn mặt vào cánh tay hắn khi trời mưa nhỏ lần trước, cũng chính là cái người bây giờ sốt đến mức không lết nổi bước nào nữa, mà lại nói được câu “không ôm” với hắn?

Tần Xán thấy lưỡng lự bởi việc này.

Nghiện mà còn ngại hay gì?

Tần Xán nhìn chằm chằm mặt Tạ Dĩ Tân, không bỏ qua một chút thay đổi nào trên gương mặt anh: “Vậy… Là không ôm nữa luôn?”

Sắc mặt của Tạ Dĩ Tân không thay đổi gì, gật đầu, “ừ” rất khẽ.

Tần Xán: “…”

Không ôm thật vậy luôn?

Đầu óc phút chốc quay cuồng, Tần Xán vẫn thấy khó tin, không kiềm được mà hỏi: “Nhưng mà bộ dạng anh như thế này, anh… Anh chắc là anh không cần giúp đỡ gì không?”

Tạ Dĩ Tân lắc đầu.

“Ngày đó khi cậu đi khỏi nhà tôi, tôi cảm thấy hình như cậu hơi giận.”

Tạ Dĩ Tân nói: “Sau đó tôi nhìn lại mình, thấy có lẽ là do khi đó tay cậu bị thương, mà tôi vẫn khăng khăng muốn tuần sau vẫn được dùng tay cậu… Rõ là không biết điều cho lắm.”

“Tương lai chúng ta vẫn còn làm việc với nhau trong thời gian dài, thậm chí là bây giờ, tôi không muốn tạo ra quá nhiều khoảng cách giữa chúng ta.”

Anh nhìn Tần Xán, dừng lại chốc lát: “Tôi cũng biết là cậu vẫn luôn khó chịu với cảm giác động chạm cơ thể này, cho nên trước khi tay cậu lành hẳn, tôi sẽ không ép buộc ôm cậu.”

Giận? Khó chịu?

Tần Xán khờ luôn.

Hắn hồi tưởng nửa ngày trời mới mang máng hiểu được ý của người này.

“Hôm, hôm đó em bực mình không phải vì anh–”

Tần Xán dở khóc dở cười: “Không, căn bản hôm đấy em không hề giận, chỉ là lúc đấy…”

Tạ Dĩ Tân ngước mắt nhìn Tần Xán, đáy mắt hồng hồng còn chứa hơi nước.

Tần Xán nhất thời không nói nên lời.

Bởi vì hắn chợt nhận ra đến bản thân hắn cũng không biết vì sao hôm đó lại giận.

Chỉ là khi nghe thấy Tạ Dĩ Tân nói “Chúng ta sớm muộn gì cũng chia tay, không phải sao?”, Tần Xán cảm thấy trái tim mình như bị một viên sỏi thô ráp góc cạnh cứa vào, một cảm giác khó chịu không sao tả được, nhưng khi bình tâm nhìn lại thì hắn lại không biết cảm xúc đó từ đâu mà ra.

Không khí yên tĩnh lại trong thời khắc đó.

Bởi vì Tần Xán cứ im lặng, cho nên Tạ Dĩ Tân càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Anh tự nhủ với bản thân rằng, cho dù không kiềm được nữa, hôm nay cũng tuyệt đối không được ôm Tần Xán.

Tạ Dĩ Tân không giỏi duy trì các mối quan hệ xã giao, nhưng lúc này đây anh không muốn mối quan hệ của mình và Tần Xán trở nên càng gượng gạo hơn, bởi vì như thế thì không có lợi cho những khi trời mưa sau này tí nào.

Nhưng khát vọng của cơ thể là không sao không chế được, Tần Xán đang đứng trước mặt Tạ Dĩ Tân, thậm chí lúc nãy còn chủ động giang tay ra.

Lúc này Tạ Dĩ Tân đang ngồi, Tần Xán đang đứng, cho nên song song với ánh mắt của Tạ Dĩ Tân là eo của Tần Xán.

Đó là một cơ thể rắn chắc với đường nét cơ thể hoàn hảo.

…Cảm giác sờ rất thích.

Tạ Dĩ Tân khó khăn lắm mới nhìn đi được chỗ khác, đè nén khao khát đặt tay lên, lặng lẽ cuộn ngón tay lại.

Tần Xán đang do dự, tự dưng nghe thấy Tạ Dĩ Tân mở lời: “Cậu còn nhớ kệ sách trong phòng làm việc của tôi không?”

“Kệ sách có một ngăn kéo, còn nhớ không?”

“Hả? Hình như–”

“Sâu bên trong ngăn kéo có một con thú bông nhỏ, tôi nhớ là khủng long nhỏ, tôi vẫn giữ lại để khi cần dùng gấp.”

“…”

“Bây giờ… Có lẽ vẫn không đi được.” Tạ Dĩ Tân ngẩng mặt, hổn hển nói, “Cậu mang lại đây giúp tôi được không?”

Tạ Dĩ Tân nhìn thấy được ánh mắt khó tin từ đáy mắt của Tần Xán.

“Em đang đứng đây.” Tần Xán sắp không nói nổi thành câu luôn rồi, “Rồi giờ, giờ anh muốn em mang thú bông sang giúp?”

Tạ Dĩ Tân ngừng trong chốc lát, gật đầu.

Tần Xán sắp bị tức đến phì cười luôn.

Hắn Tạ Dĩ Tân thật sâu, lồng ngực phập phồng, sau đó xoay người mở khoá buồng vệ sinh, không hề quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.

Tạ Dĩ Tân nhìn không thấy trời mưa bên ngoài lớn như thế nào, nhưng anh thấy sốt càng nặng hơn rồi.

Anh nhắm mắt, cuộn người lại một chút, dựa vào bức tường lãnh lẽo sau lưng.

Mà không biết là bao lâu sau, anh lại nghe thấy tiếng cửa mở.

Tạ Dĩ Tân mở mắt trong mơ màng. Anh thấy hoang mang, bởi vì từ phòng thí nghiệm đi đến đây phải mất một quãng đường, Tần Xán không lý nào lại quay về nhanh như vậy.

Anh chỉ cho rằng là người khác đi vào nhà vệ sinh, giương tay định khoá lại cửa buồng, mà ngay sau đó, cửa đã bị mở ra trước rồi.

Tạ Dĩ Tân bỗng thấy tuyệt vọng.

May là khi cửa mở ra, người trước mặt Tạ Dĩ Tân vẫn là Tần Xán.

Tạ Dĩ Tân lặng lẽ thở phào, theo đó mà bất giác nhìn tay của Tần Xán.

Không có gì, không có thú bông.

“Em đột nhiên nhớ ra, tuy vết thương tay em vẫn chưa khỏi, nhưng khi đấy giao kèo nói là trời mưa vừa cần ôm.”

Tần Xán tỉnh bơ nói: “Nói cách khác, khi mưa vừa vốn không cần dùng tay, đúng không?”

Tạ Dĩ Tân sững sờ nhìn mặt Tần Xán.

Có vẻ Tần Xán cũng đã chịu hết nổi. Hắn nhìn xuống phía Tạ Dĩ Tân, giọng nói như thể nghiến răng mà ra: “Đàn anh, anh thật là–”

Dường như nhận ra giao tiếp bằng ngôn ngữ với Tạ Dĩ Tân chỉ tổ làm mình ngày càng tức hơn, Tần Xán suy nghĩ chốc lát, làm ra một động thái khiến người khác bất ngờ–

Hắn lại chủ động kéo tay Tạ Dĩ Tân, đặt lên bụng dưới của mình!

Hình dung chính xác hơn là, đặt lên trên lớp cơ bắp rắn chắc, mềm mại, ấm áp.

Tạ Dĩ Tân đột nhiên mở to hai mắt.

Như bị rối loạn lưỡng cực, Tần Xán quay mặt đi: “Phòng, phòng làm việc của anh cũng không gần chỗ này lắm, em đi đi về về cũng phải mất mười phút, em thấy… Không cần phải dày vò như vậy.”

“Mà tụi mình đã giao kèo với nhau, trong nội dung giao kèo, trời mưa nhỏ em sẽ không cho anh sờ thêm, bây giờ trời mưa vừa cũng không cho anh sờ ít đi, cho nên em chỉ là đang… Giữ lời mà thôi.”

Hầu kết của hắn hơi động đậy, cuối cùng mới quay mặt qua, ép mình bình tĩnh mà nhìn Tạ Dĩ Tân, “Tất nhiên, nếu anh cần con thú bông của anh, bây giờ em có thể quay về lấy cho anh cầm.”

“Em khẳng định là không thành vấn đề.” Giọng hắn hơi khàn.

Tuy mồm thì nói thế, tay hắn lại nắm tay Tạ Dĩ Tân, trước tiên là ấn mạnh một chút vào cơ bụng, sau đó kéo lên phía trên một chút.

Hô hấp của Tạ Dĩ Tân ngừng mất một nhịp.

Đầu ngón tay thụ động đặt lên da thịt eo và bụng rắn chắc của chàng thanh niên, cùng lúc đó tay Tần Xán cũng từ từ di chuyển lên, gần trượt đến cơ ngực đang phập phồng.

Cảm giác cơ ngực của Tần Xán khác với vùng bụng rắn chắc của hắn.

Cơ bụng có tính đàn hồi, nói về cảm xúc thì gần như hoàn hảo rồi, nhưng cơ ngực của Tần Xán có hàm lượng mỡ cao hơn, sờ vào thì cảm giác… Mềm hơn một chút.

Cùng lúc này, bàn tay đặt trên đó cũng lên xuống theo tần suất hô hấp của Tần Xán, anh cảm thấy như có một dòng điện nhỏ chạy qua đầu ngón tay vậy.

Đôi tai tuấn tú của chàng trai trẻ không tự chủ được mà đỏ lên, nhưng đôi mắt nâu vẫn nhìn chằm chằm lấy Tạ Dĩ Tân.

Hắn khàn giọng: “Đàn anh, anh tự quyết đi.”


Dạo này thấy mình lầy quớ… mà còn bị bạn dụ chơi deepspace…

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤