Động cơ giết người 37-39

Klqn vừa nhận ra 39 chia hết cho 3 (/w\)

#Cảm giác dốt toán#

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 37

 

“Cậu đến rồi.”

 

Chúng tôi bước đến bên cạnh hắn. Hắn như vừa bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, ngẩng đầu mỉm cười với tôi.

 

Người phục vụ nhã nhặn kéo ghế ra cho tôi, mời tôi ngồi xuống, rồi lại giở tấm khăn ăn màu trắng bằng vải bố ra phủ lên chân tôi.

 

Dường như hắn đang quan sát tôi và nhất cử nhất động của tôi.

 

Tôi cũng nhìn hắn. Chúng tôi chẳng ai nói gì.

 

Người phục vụ sau khi khẽ ra hiệu thì chuẩn bị rời khỏi. Hắn liền nhét một tờ giấy bạc vào tay của người phục vụ một cách thành thạo: “Cảm ơn cậu.”

 

Sau đó sự chú ý của hắn lại quay về chỗ tôi. Qua cặp kính viền vàng của hắn, tôi cảm thấy hắn đang nhìn tôi mà có chút như cười như không.

 

Thực ra bản thân tôi ngồi ở một nơi thế này cũng gượng gạo lắm. Giống như Lưu Ly không hợp với những quán cơm bình dân nhỏ, cây đồ này của tôi và những chỗ xa hoa trụy lạc này cũng hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.

 

Cái mà người ta gọi là khách sạn năm sao nói chung chỉ là một hiệu ứng giàu sang quý phái  ảo, hoàn toàn tách rời khỏi cuộc sống hiện thực, được tạo ra bằng tất cả những sự xa xỉ, nhằm cố gắng khiến bạn cảm thấy mình thực sự có cái gu đẳng cấp cao người một bậc khi ở trong đấy, thế nên cái giá đắt đỏ của nó hoàn toàn đáng đồng tiền bát gạo.

 

Trình Minh thì lại rất tự nhiên thoải mái trong kiểu môi trường này. Lúc ở văn phòng hắn thì không thấy gì, nhưng khi nhìn thấy hắn ở một nơi thế này, tôi đã cảm nhận một cách chân thật rằng tôi, hắn ta và Lý Tín Như quả thật là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

 

“Vừa tan ca à?” -Hắn hỏi tôi.

 

“Ừ.” -Tôi gật đầu.

 

“Vẫn chưa ăn cơm phải không?” -Hắn dịu dàng hỏi tôi.

 

“Đúng thế.” -Tôi không muốn nói mấy câu xã giao giả tạo: “Đang định tìm một chỗ ăn cơm thì nhận được tin nhắn pager của anh.”

 

Hắn khẽ nghiêng người, dùng tay ra dấu cho người phục vụ ở cách đó không xa. Cậu trai được huấn luyện kỹ càng lập tức nhanh chóng bước đến.

 

“Có gì có thể phục vụ cho quý khách ạ?”

 

“Xin hãy cho xem thực đơn, chúng tôi muốn gọi thức ăn.”

 

“Được.” -Cậu lập tức đưa quyển thực đơn đang ôm trên tay cho Trình Minh, rồi cũng đưa tôi một quyển.

 

Tôi giả vờ xem thực đơn mà cảm thấy có chút đau đầu. Tôi dốt đặc về món Tây. Chỉ nhớ trước kia từng đọc một câu chuyện tên là “Tân Tây Du Ký” kể về thấy trò Đường Tăng sang Mỹ thỉnh kinh. Trư Bát Giới vào một nhà hàng Mỹ và đọc không hiểu thực đơn tiếng Anh, nên liền gọi mười món đầu tiên theo thứ tự trên thực đơn. Kết quả là đã gọi ra mười loại canh khác nhau. Gã khó khăn lắm mới húp hết số canh đó, vẫn không từ bỏ, mà gọi tiếp theo trật tự ngược lại là mười món cuối cùng trên thực đơn. Kết quả là mười loại nước giải khát khác nhau được bưng ra. Bữa cơm hôm ấy, Lão Trư đã uống cả bụng nước.

 

Quyển thực đơn trong tay tôi bây giờ tuy là tiếng Trung nhưng tôi đọc thấy cũng chẳng khác sách trời là bao.

 

Trình Minh cũng đang xem quyển thực đơn trong tay hắn. Hắn vừa đọc, vừa dùng chất giọng trầm hấp dịu dàng của mình giới thiệu cho tôi: “Súp tôm hùm ở đây không tệ, xà lách caesar cũng ngon nữa. Ưm… phi lê cừu chiên sốt hương thảo cũng đáng thử lắm. Không biết hàu hôm nay thế nào…” -Người phục vụ bên cạnh hắn lập tức ngoan ngoãn trả lời: “Tốt lắm ạ, rất tươi, vừa được vận chuyển bằng máy bay từ Úc sang.”

 

Hắn nhìn tôi: “Vậy chúng ta ăn thử nhé?”

 

“Được thôi.” -Tôi cười. Ngữ khí khi nói của hắn rất khôn khéo, không mảy may để bạn cảm thấy khó xử. Suy cho cùng cũng là đại luật sư, kỹ năng ăn nói nắm bắt rất trơn tru.

 

Tôi đóng thực đơn lại: “Anh quyết định được rồi.”

 

“Lý Tín Như…” -Đợi người phục vụ đi khỏi, tôi bắt đầu mở miệng nói ra cái tên đó.

 

“Sao?” -Hắn nhìn tôi một cái.

 

“Chẳng phải anh bảo có chuyện liên quan đến Lý Tín Như muốn nói với tôi à? Bây giờ chúng ta có thể quay lại chủ đề chính rồi.”

 

Hắn cười cười. Móc từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá và một chiếc bật lửa nhỏ màu vàng mảnh dẻ, tự châm thuốc cho mình.

 

“Cậu hút thuốc không?” -Hắn đẩy thuốc cho tôi.

 

“Cảm ơn.” -Tôi không khách sáo, châm ngay một điếu.

 

“Rốt cuộc là chuyện gì?” -Tôi hỏi.

 

“Cậu biết Lý Tín Như là bạn thân của tôi. Cậu ấy đột nhiên bị hại, tôi khó tránh khỏi cũng rất quan tâm.”

 

Hắn rít một hơi thuốc, chậm rãi nói: “Nên rất mong có thể nói chuyện với sĩ quan phụ trách vụ án này nhiều hơn, tôi cũng muốn tìm hiểu một chút về vụ án của cậu ấy.”

 

“Chỉ thế thôi sao?”

 

“Chỉ thế thôi.”

 

“Chỉ vì chuyện này?”

 

“Tôi đã bảo rồi mà, không phải chuyện gì quan trọng cả.” -Hắn lại nhìn tôi với vẻ mặt như cười như không đó.

 

 

Chương 38

 

Người phục vụ đến bên cạnh chúng tôi, tay chân nhanh nhẹn mở một chai rượu vang, rót nó vào trong một bình chứa hình lọ hoa, sau đó lấy một chiếc khăn vuông trắng muốt lau miệng lọ hoa ấy, rồi rót một ít vào trong ly rượu, đưa nó cho Trình Minh.

 

“Xin mời nếm thử.”

 

Trình Minh lơ đãng đón lấy, lắc vài cái, nhấp một ngụm nhỏ, đoạn trả nó lại cho người phục vụ, rồi làm động tác “xin mời”. Sau đó ánh mắt của hắn lại trở về chỗ tôi.

 

Người phục vụ rót khoảng nửa ly rượu vang vào trong ly, đặt trước mặt Trình Minh, rồi lại rót nửa ly khác, đặt trước mặt tôi, đoạn đặt số rượu còn lại lên một chiếc bàn khác.

 

Tôi đang định nói gì đó thì hắn cũng bất chợt mở miệng định nói gì đó. Sau đó, không ai trong chúng tôi lên tiếng cả.

 

Chẳng hiểu tại sao không khí lại có chút căng thẳng?

 

“Vẫn là uống chút rượu trước đi.” -Hắn nhấc ly rượu lên: “Chúc cái gì đây nhỉ?”

 

Tôi nhấc ly rượu của tôi lên chạm vào thành ly của hắn: “Chúc cảnh sát và nhân dân hợp tác vui vẻ.”

 

Hắn cười.

 

“Phải rồi, cậu vừa định nói gì thế?” -Hắn hỏi tôi.

 

Tôi thoáng ngẩn người, cũng quên mất ban nãy định nói thứ vớ vẩn gì. Thế là tôi nói: “Anh nói trước đi.”

 

“Ưm… cậu làm cảnh sát bao lâu rồi?”

 

“Sáu, bảy năm rồi.” -Tôi nhẩm tính: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đã theo học trường cảnh sát, ở trong trường ba năm… Tính ra thì cũng gần bảy năm rồi.”

 

“Cậu hai mươi tám tuổi rồi?” -Hắn ta có chút ngạc nhiên.

 

“Tôi trông không giống người hai mươi tám tuổi sao?” -Tôi cười hì hì: “Tôi biết tôi trông hơi già, ai bảo áp lực cuộc sống lớn quá làm gì.”

 

“Không, không, ý tôi là cậu trông rất trẻ, như sinh viên vừa mới ra trường vậy.”

 

Hắn nói thế thực sự làm tôi có chút khó chịu. Thường thì người ta chỉ bảo ai đó trông rất trẻ với phụ nữ và với những ông già cứ bám víu thanh xuân không chịu buông.

 

“Tôi thì không cảm thấy thế.” -Tôi nói một cách nặng nề: “Tôi thấy mình trông rất chín chắn. Những người khác đều bảo trông tôi ít nhất cũng gần bốn mươi rồi.”

 

Hắn cũng không tranh luận với tôi mà lái sang một chủ đề khác: “Cô sĩ quan cùng cậu đến văn phòng tôi hôm nay là bạn gái cậu à?”

 

“Tất nhiên là không. Sao anh lại nghĩ thế?”

 

“Cô ấy là một đại mỹ nhân.” -Hắn nhún vai: “Ngoài trong phim ra, đây là lần đầu tiên tôi gặp một nữ sĩ quan xinh đẹp như thế.”

 

Có một suy nghĩ lóe lên trong lòng tôi. Chẳng lẽ hắn để ý Lưu Ly?

 

Anh chàng này chắc chắn là đang dò la thông tin của Lưu Ly từ chỗ tôi. Thảo nào lại kiếm cớ gọi tôi ra đây.

 

“Tôi còn tưởng cô ấy là bạn gái cậu.” -Hắn nói tiếp: “Hai người trông rất xứng đôi.”

 

“Lưu Ly, cô ấy vẫn chưa có bạn trai.” -Tôi nói: “Một cô gái xinh đẹp như cô ấy ắt sẽ có đông đảo kẻ theo đuổi. Nhưng cô ấy là một cô gái ngoan ngoãn trong sáng, không qua lại bừa bãi với người khác đâu.”

 

Tôi đang gợi ý hắn nếu có hứng thú thì nhanh tay lên! Người ta là người đẹp không lo bị ế.

 

Lúc này, món salad rau diếp mà chúng tôi gọi đã được dọn lên.

 

Tôi cầm nĩa lên, chuyền từ tay phải sang tay trái rồi lại từ tay trái sang tay phải.

 

Tôi thực sự không hiểu nổi dao bên nào nĩa bên nào, đành phải nhìn trộm Trình Minh một cái.

 

Hắn cầm nĩa bằng một tay, tay phải, giờ đã bắt đầu ngấu nghiến ăn rau diếp. Tôi lập tức bắt chước theo, cũng cầm nĩa bằng tay phải, xiên rau diếp bỏ vào miệng.

 

Vừa ăn một miếng, tôi đã bắt đầu cau mày. Tôi thực sự không thích ăn đồ sống. Tôi đâu phải thỏ, mà thích ăn củ cải sống.

 

Trình Minh thì lại ăn lấy ăn để một cách rất ngon lành.

 

Tôi quyết định bỏ nĩa xuống, châm một điếu thuốc.

 

“Anh thích ăn thứ này ghê nhỉ.” -Tôi nói.

 

“Cũng không đến nỗi thích.” -Hắn đáp: “Chỉ là quen rồi. Có một khoảng thời gian tôi chẳng ăn gì cả, ngày nào cũng ăn mấy thứ này.”

 

“Tại sao?”

 

“Để giảm cân.” -Hắn nháy mắt với tôi.

 

Tôi suýt bật cười: “Giảm cân?”

 

“Lúc học đại học, tôi từng chơi bóng rổ được một khoảng thời gian, sau khi tốt nghiệp thì không vận động nữa nên mỡ chạy ra cả đống. Sau đó tôi đăng ký tham gia câu lạc bộ thể hình, rồi phối hợp ăn uống, khó khăn lắm mới lấy lại dáng như bây giờ.”

 

Chương 39

 

Sự thẳng thắn của hắn ta khiến tôi có thêm một chút thiện cảm với hắn.

 

“Lý Tín Như là bạn thân anh, anh ta bị hại, sao anh chẳng đau buồn chút nào?” -Tôi cũng quyết định thẳng thắn nên liền hỏi thẳng hắn ta.

 

“Sao cậu biết tôi không đau buồn?” -Hắn mỉm cười.

 

“Anh nói anh ta là một luật sư rất thành công. Ông bà ta có câu chung nghề là oan gia. Anh ta là đối thủ nặng ký của anh đúng không?”

 

“Có thể nói thế.”

 

“Ngày xưa lúc đi học thì sao? Các anh cũng là đối thủ à?”

 

“Cậu muốn nói điều gì?”

 

Hắn đặt nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng một cách không nhanh không chậm.

 

“Ngày xưa lúc đi học, Lý Tín Như là người thế nào?” -Tôi sửa lại câu hỏi một chút.

 

Hắn nhìn tôi một lúc. Tôi có một ảo giác là ánh mắt hắn dần trở nên xa cách. Có một thứ cảm xúc rất xa xăm xuất hiện trong mắt hắn.

 

“Rất thông minh, rất ưu tú, rất được con gái yêu mến, cả người tràn đầy sự nhiệt tình và dã tâm của người trẻ tuổi.” -Hắn hồi tưởng nhưng rồi lại nở một nụ cười: “Lúc mười tám mười chín tuổi, ai chẳng thế.”

 

“Lúc ấy anh và anh ta là bạn sao?”

 

“Ừ.”

 

“Anh ở bên cạnh anh ta có bao giờ so sánh mình với anh ta không?”

 

Hắn ngẫm nghĩ: “Tôi không dám nói là chưa bao giờ.”

 

“Có một người bạn xuất sắc như vậy anh có cảm thấy áp lực không?”

 

“Không.” -Hắn nói: “Tôi sẽ cảm thấy rất tự hào.”

 

“Tại sao?”

 

Hắn thản nhiên nói: “Vì tôi cũng rất xuất sắc.”

 

Cuộc nói chuyện bỗng đứt quãng.

 

Người phục vụ đưa súp tôm hùm lên và kịp thời che đậy sự lúng túng không biết nói gì cho phải của tôi.

 

“Tôi biết cậu đang ám chỉ điều gì.” -Hắn nhấc rượu vang lên, uống một ngụm: “Kiểu suy luận này, tôi cũng rất rành.”

 

Sau đó hắn chậm rãi nói:

 

“Lý Tín Như là bạn thân tôi nhưng đồng thời chúng tôi cũng là đối thủ. Đúng không? Có lẽ kiểu tình cảm này đã để lại ám ảnh ngay từ thời đại học của chúng tôi. Tôi bị chinh phục bởi tài năng và hào quang của cậu ấy nên đã trở thành bạn với nhau. Nhưng sự xuất sắc của cậu ấy cũng khiến tôi nảy sinh nỗi ám ảnh tự ti. Nỗi ám ánh này được chôn giấu thật sâu dưới tình bạn của chúng tôi và trở thành một loại nguy cơ nào đó. Rồi sau khi đi làm, những mâu thuẫn lợi ích khác nhau lại càng kịch liệt hơn. Dưới sự thúc đẩy của một lợi ích nào đó có lẽ tôi sẽ biến cảm giác tự ti bắt nguồn từ thời thanh niên thành động cơ giết người. Cậu thấy có đúng không?”

 

Sự ung dung và tự tin của hắn khiến tôi câm nín. Tôi nhắc nhở bản thân đừng quên mình đang nói chuyện với một luật sư thuộc dạng tốp đầu của thành phố.

 

“Nhưng có một vấn đề ở đây. Nếu tôi muốn loại bỏ chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của mình thì giết Lý Tín Như là đủ rồi, tại sao tôi lại giết cả Chu Khiết Khiết? Tôi không có lý do gì để giết cô ta.”

 

“Nếu không phải vì sự nghiệp mà vì…” -Tôi thoáng chần chừ, nhưng rồi vẫn nói ra: “Mà giết người vì tình thì sao?”

 

“Giết người vì tình?”

 

“Có lẽ lúc đầu anh cũng là một trong những kẻ mến mộ Chu Khiết Khiết.” -Tôi nói: “Nhưng bị Lý Tín Như phỗng tay trên? Hoặc lúc đầu Chu Khiết Khiết vốn dan díu với anh nhưng lại thay lòng đổi dạ yêu Lý Tín Như. Những điều này cũng có thể tạo thành động cơ giết người.”

 

Hắn vừa húp một ngụm canh, suýt nữa thì bị sặc.

 

“Tôi thực sự rất khâm phục sức tưởng tượng của cậu.” -Hắn vừa phì cười vừa nói: “Nhưng, nếu cậu hiểu tôi hơn một chút, cậu sẽ nhanh chóng phát hiện tôi tuyệt đối không phải là dạng đàn ông sẽ giết người vì đàn bà.” -Hắn nói một cách khoan thai: “Vì trên đời này không có người đàn bà nào đáng để đàn ông làm thế cả.”

 

“Nhưng vẫn có rất nhiều đàn ông đã làm như vậy.”

 

“Phải, tôi cũng từng nhận vài vụ án kiểu này.” -Hắn nói: “Nên tôi rất hiểu suy nghĩ và tâm trạng của cậu. Các cậu buộc phải hoài nghi mọi người. Mỗi một kẻ đang sống đều là nghi phạm vì mỗi một kẻ đang sống đều có động cơ giết người của riêng mình.”

 

“Động cơ có nhỏ đến đâu thì đôi khi cũng có thể dẫn đến một vụ mưu sát.” -Tôi trả lời: “Trong số những vụ án đã qua tay tôi, đôi khi động cơ giết người thực sự nhỏ chẳng bỏ vào đâu, thậm chí còn hoang đường đến nực cười. Nhưng chúng đã thực sự xảy ra. Người ta nói bứt dây động rừng chính là lẽ này.”

 

9 thoughts on “Động cơ giết người 37-39

    1. GV

      Đính chính lai là 60×2, 60×2, 60×2. Vì còn quyển hạ nữa. Nó đánh số lại từ đầu, tui kéo cái ạch xuống thấy số 60 nên…. Nói chung là dốt toán + đọc hiểu kém, nói ra thì toàn là nước mắt. (TvT) Ahuhuhuhu

      Liked by 1 person

      1. Chắc tại trong đầu mấy thím cứ lởn vởn chuyện 3P nên sinh ra hành động trong vô thức thế đó.

        Anw, U Linh đích thực kỳ thị Liên Nặc, mãi mới có 1 bộ vòng đôi. Thắp hương cầu Tim Đen tái xuất, đông đông nó mới zui.

        Like

      2. GV

        =))) Lúc nhìn thấy chap 39 tui đã kiểm tra lại vài lần vì không thể tin được nó lại chia hết cho ba. Cứ tưởng mình đã up nhầm chương nào đó. Giờ nghĩ lại chỉ thấy ngu ngu.

        Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s