[Bức chân dung để dở] Chương 8

远方的小白桦 | Atlibby

“Chúng tôi thân thiết với đất đai như vậy bởi con tim chúng tôi cũng giống mảnh đất này, kiên định như sắt thép dưới cơn lạnh giá; nhưng sâu bên trong lại luôn gìn giữ một sức mạnh mang theo tất cả những điều tốt đẹp.” – Vương Diệu

Dù là nói theo tiêu chuẩn của người Nga, mùa đông năm 1941 vẫn lạnh giá đến lạ. Trước quy luật tàn khốc của thiên nhiên, chim thú cố hết sức tìm lợi tránh hại; hoặc bay về phương Nam ấm áp, hoặc trốn dưới lòng đất hay trốn vào trong hang động.

Còn lại trên cánh đồng tuyết mênh mông này đây, là các chiến sĩ.

“Nga đất đai rộng mở, nhưng với tụi mình thì đã không còn đường lui, đằng sau chính là Moscow!”

Sư đoàn của Vương Diệu vẫn kiên trì bảo vệ con đường quốc lộ ở ngoại thành Moscow này, bảo đảm tuyến giao thông quan trọng không bị kẻ địch phá hỏng. Trưa mỗi hôm, từng chiếc xe tải quân sự chở đầy thương binh và vật tư quan trọng, trên mặt đường đóng băng, cẩn thận từng chút chạy về hướng Moscow. Gió rét đôi lúc lại tốc tấm vải bạt trải bên ngoài thùng xe lên, trên đó còn đọng lại sương giá dọc đường đi, khúc xạ lại vầng cầu vồng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời nhợt nhạt vào ban trưa.

Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 8”

[Bức chân dung để dở] Chương 7

远方的小白桦 | Atlibby

“Hơn nữa bộ dáng của cậu, có qua bao nhiêu năm nữa tôi cũng không thể quên!” – Ivan Braginsky

Suốt đêm, nơi chân trời đều như có sấm vang rền – tiếng pháo, tiếng súng, tiếng giày quân đội nện lên mặt tuyết cùng với tiếng hô tấn công thật to “Hò dô[1]“, cứ như muốn lật qua lật lại hết thảy đất đai trên chiến trường.

Lúc cả đội rốt cuộc cũng liều mạng chạy khỏi vòng vây chồng chất của quân Đức, bầu trời đã trở nên nhợt nhạt như sắc mặt người bệnh, mà ánh ban mai tựa như dòng máu tươi chầm chậm chảy trên đó…

Sau hai giờ, lực lượng chạy thoát này cuối cùng cũng về tới khu căn cứ của sư đoàn, cũng tuân lệnh nghỉ ngơi tại chỗ – tất cả cán bộ chạy thoát đều muốn đóng quân ở đây, chuyển sang thế phòng thủ.

Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 7”

[Bức chân dung để dở] Chương 6

远方的小白桦 | Atlibby

“Tình yêu nào có thể là chuyện anh tình nhưng tôi không nguyện.” – Ivan Braginsky

Vương Diệu đặt thẳng ngón trỏ ở trước môi, Ivan ngầm hiểu ý nháy nháy mắt với cậu, vì vậy hai người lặng im không chút tiếng động trốn vào sau bức tượng Pushkin bằng đồng trong công viên. Bọn họ dường như dựa vào trực giác của lính trinh sát mà chọn lấy nơi quan sát tuyệt vời này: từ chỗ này nhìn ra, ánh nắng chiều ngỡ như một toà thác lửa từ chân trời cuồn cuộn chảy xuống, dát cho Toris và Natasha ở cách đó không xa một lớp mũ miện bằng vàng, cùng lúc đó lại ném một bóng râm thật to xuống dưới tượng đài nơi Ivan và Vương Diệu đang trốn.

“…Thế nhưng điều này hôm nay tôi nhất định phải nói ra, Natashenka, tôi thích em[1]… Từ lần đầu tiên ánh mắt tôi gặp em thì đã…”

“Tôi cũng thích ngài.” Đáp lại anh là giọng nói lạnh lùng và thận trọng của Natasha, như luồng khí lạnh trôi nổi trong tháng 11, bất ngờ bổ đến cái trán được chiếc nón lính bằng bông bảo vệ, “Anh trai đã nói với tôi, trong đoàn mình thì anh ấy có ấn tượng tốt nhất với Vương, thứ hai chính là ngài. Anh ấy thích ngài, nên tôi cũng thích.”

Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 6”

[Bức chân dung để dở] Chương 5

远方的小白桦 | Atlibby

Một đôi bốt được lau đến là sạch sẽ nhanh nhẹn mạnh mẽ giẫm lên lối đi bộ, Ivan Braginsky không cúi đầu nhìn đường, nhưng luôn có thể khéo léo tránh khỏi mọi vũng nước nhỏ trên đường đi. Đầu ngón tay mang những chết chai sạn nhanh nhẹn xẹt qua hàng rào tre bên đường, cùng chiếc khăng quàng cổ trắng tựa như chú chiến mã Kostya. Tất cả những cô gái trên đường mà gặp phải anh cũng không nhịn được mà nhìn chàng chiến sỹ anh tuấn trẻ tuổi này một lần nữa.

Mang theo lòng hư vinh trong vô thức của một thanh niên, trong lòng Ivan biết rõ bản thân mình rất dễ thu hút người khác. Dù cho anh chạy bằng hai chân vẫn sẽ phóng khoáng như khi anh đang cưỡi trên lưng ngựa. Thế nhưng Kostya bị anh để lại nơi đóng quân – bởi vì hiện tại anh không phải đang ở trên con ruộng hoang Mozhaysk, mà là là ở trong thành phố Moscow. Vào cuối tháng 10, khi dòng binh lính mới cuồn cuộn không dứt đến bổ khuyết vào, Bộ Thống soái tối cao bắt đầu điều một ít lính từ tiền tuyến về để bọn họ tạm thời nghỉ ngơi và củng cố lại. Kỵ binh của Ivan cùng cả bộ binh của Vương Diệu cũng nằm trong số đó.

Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 5”

[Bức chân dung để dở] Chương 4

远方的小白桦 | Atlibby

4.

Nguyên cả buổi sáng trời đều mưa, mãi cho đến tối, khi bọn họ quay về từ chiến trường, mặt trời chiều mới từ chỗ cũ phía sau rừng Bạch dương mà hơi ló dạng.

Rừng cây rơi xuống những bộ quần áo màu đỏ thẫm, ruộng hoang héo rũ phủ thêm tầng sương lạnh màu trắng bạc, dường như ánh sáng mặt trời chỉ bất lực rọi sáng một phía, rồi ngay lập tức núp vào trong những đồi núi xung quanh.

“Cậu thật hợp để đọc thơ của Pushkin.” Toris lắc đầu nhìn Vương Diệu, bằng hữu của anh đang dang hai cánh tay ra, dường như muốn dùng chính cái ôm yếu ớt của mình để ủ ấm đồng ruộng hoang đã bị chiến tranh giày xéo này, đồng thời dùng một giọng Nga của người nước ngoài mà nhẹ giọng ngâm nga bài “Ngày 19 tháng 10”[1] của Pushkin.

“Hôm nay là ngày 19 tháng 10, ngày kỷ niệm thành lập trường Selo[2] mà Pushkin đã ca tụng.” Vương Diệu thở dài, “Quân Đức đã vây quanh Leningrad gần một tháng… Không biết Selo của Pushkin có phải đã bị bọn họ tàn phá hay không…”

“Leningrad sẽ bảo vệ cho nó, Moscow cũng sẽ bảo vệ cho nó.” Một người lính già bên cạnh rít mạnh ngụm thuốc lào, cười nhạo giơ ngón tay chỉ lên khoảng không, vài chiếc máy bay mang con dấu chữ thập đang bay về hướng Moscow, “Bộ binh chúng ta không xen vào, nhưng các anh em pháo phòng không sẽ bắn hạ những con chim ngu xuẩn này.”

Đó là vào hôm 19 tháng 10 năm 1941, ở ngoại thành Moscow, cánh quân Vyazma cùng cánh quân Bryansk rơi vào vòng vây của quân Đức, tổn thất nặng nề. Vương Diệu bọn họ thuộc phòng tuyến Mozhaysk, đã trở thành quân đội chủ yếu của thời kỳ này. Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 4”

[Bức chân dung để dở] Chương 3

远方的小白桦 | Atlibby

3.

Lông của Phi Vân là tuyết trắng tuyết trắng, trắng tựa như tuyết đọng trên đỉnh núi Trường Bạch.

Ánh mắt của Phi Vân một màu đen nhánh đen nhánh, đen tựa như bùn đất bên cạnh sông Tùng Hoa.

Máu của Phi Vân một màu đỏ thắm đỏ thắm, đỏ tựa như dòng máu nóng trước ngực cha.

Vương Diệu chưa từng nhìn thấy núi Trường Bạch và sông Tùng Hoa, trong cơn mơ lại luôn hô sông gọi núi; bởi vì mẹ cho cậu biết, cha cậu chính là người dẫn đầu đội đuổi ma ở nơi này. Vương Diệu chưa từng nhìn thấy cha đã hy sinh như thế nào, nhưng trong cơn mơ lại luôn thấy máu nóng cha tuôn rơi; bởi vì nói cho cùng thì, cũng từng có lúc trong đêm khuya hắt lên ánh đèn, mẹ và cậu đã đọc di thư mà cha sai người mang về trước khi hy sinh.

Bên bờ Hoàng Hà gió nhẹ nhàng thổi, hoa Mã Lan gầy guộc nhẹ nhàng rung. Thân thể của Phi Vân giống như một đám mây trên bầu trời, ánh mắt của Phi Vân giống như hai vì sao trên trời. Cha trước khi rời khỏi nhà đã mang Phi Vân cho Vương Diệu, khi đó Phi Vẫn hãy còn là một con ngựa nhỏ, Vương Diệu hãy còn là một đứa nhóc con. Vương Diệu và Phi Vân cùng nhau lớn lên trong những năm tháng gian khổ, tựa như loài hoa Mã Lan ngoan cường nở rộ bên bờ Hoàng Hà. Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 3”

[100 Câu hỏi] Q4

tumblr_n3j5s9IQiE1sjhc65o1_500

nlce丶映射 | Atlibby

Q4: Nếu như đối phương đưa bạn đến du lịch một nơi bạn không muốn thì làm sao đây?

<GerIta>

Feliciano: Chỉ cần là nơi có con gái hay pasta thì tôi đều nguyện ý đi! Hơn nữa nếu như ở cùng với Germany thì, dẫu có là sa mạc hay trên đảo không người cũng hoàn toàn không thành vấn đề!

Ludwig: Thật là… Nhắc tới đảo không người với sa mạc lại nhớ tới chuyện trước kia, cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì đâu.

Feliciano: Ơ? Không phải cũng như du lịch thôi sao! Chúng ta rõ ràng đã chơi rất vui vẻ đó!

Ludwig: Chỉ có cậu thôi! Tôi và Japan mỗi ngày đều nghĩ cách để cầu viện đấy!

Feliciano: Ve… Ra là vậy à? (′=ヮ=`)ν Nhưng mà không sao, Germany và Japan nếu hưởng thụ giống như em thì đã tốt rồi! Haha.

Ludwig: Cậu cái tên này… [Đỡ trán] Quên đi, thỉnh thoảng suy nghĩ như thế cũng không tính là làm hỏng chuyện đâu.

Feliciano: Nếu như em đưa Germany đến nơi không muốn đi thì phải làm sao đây? Nói đến thì, nơi Germany ghét là nơi nào?

Ludwig: Mấy chỗ hoang tàn không người đều không thể nào thích được. Nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác chạy tới mấy chỗ như vậy. Dù sao cũng là thói quen của tôi… Mặc cho cậu đi đâu, tôi cũng không thể bỏ cậu lại được. Continue reading “[100 Câu hỏi] Q4”