Viết: vassalordnini
Dịch: GV
Còn lại: Atlibby
MỘT
Không ngày nào đường hầm vượt sông không tắc đường.
Tiểu Vũ chán ngán, bắt đầu nhớ lại xem trong nửa tiếng vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu người chạy xe đạp điện lướt qua cửa sổ. May mà hôm nay không có việc gì khác, chỉ cần đưa con người đang giả vờ ngủ ở băng ghế sau về nhà. Hóng chuyện không sợ lớn chuyện. Gã bắt đầu cá cược với chính mình, cược xem Trương Triết Hạn định bao giờ mở miệng nói chuyện đó với gã. Cuối cùng đài phát thanh đã giúp gã. Khúc dạo đầu của bài này có mùi không ổn. Quả nhiên Trương Triết Hạn chỉ chịu đựng được đúng câu đầu tiên “Ai cũng sẽ thiếu mất chút gì” là mở trừng mắt ra.
“Tắt đi.” -Hắn ném ra một câu lạnh tanh.
Tình ca thôi mà. Nhưng Tiểu Vũ rất sẵn lòng phối hợp. Thế là trong xe chỉ còn lại tiếng thở lúc nặng lúc nhẹ của hai người. Tiếng thở nặng là của Trương Triết Hạn. Dường như hắn đang thở dài, liên tục đưa mắt với gã qua tấm kính chiếu hậu trong xe, lúc thì nghiêng người ra trước gõ vào lưng ghế gã, lúc lại ngả lưng ra sau. Vì thấp hơn một khúc, nên lúc này gã không thể nhìn thấy vẻ mặt của Trương Triết Hạn. Cuối cùng gã vẫn nghe con-người-vẫn-đang-cố-gắng-đè-nén không nhịn được hỏi mình: “Mày thấy ổn không?”
Continue reading “[Tuấn Hạn] Yêu đến nảy ý giết em (1/4)”