[Tuấn Hạn] Yêu đến nảy ý giết em (1/4)

Viết: vassalordnini
Dịch: GV
Còn lại: Atlibby

MỘT

Không ngày nào đường hầm vượt sông không tắc đường. 

Tiểu Vũ chán ngán, bắt đầu nhớ lại xem trong nửa tiếng vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu người chạy xe đạp điện lướt qua cửa sổ. May mà hôm nay không có việc gì khác, chỉ cần đưa con người đang giả vờ ngủ ở băng ghế sau về nhà. Hóng chuyện không sợ lớn chuyện. Gã bắt đầu cá cược với chính mình, cược xem Trương Triết Hạn định bao giờ mở miệng nói chuyện đó với gã. Cuối cùng đài phát thanh đã giúp gã. Khúc dạo đầu của bài này có mùi không ổn. Quả nhiên Trương Triết Hạn chỉ chịu đựng được đúng câu đầu tiên “Ai cũng sẽ thiếu mất chút gì” là mở trừng mắt ra. 

“Tắt đi.” -Hắn ném ra một câu lạnh tanh.  

Tình ca thôi mà. Nhưng Tiểu Vũ rất sẵn lòng phối hợp. Thế là trong xe chỉ còn lại tiếng thở lúc nặng lúc nhẹ của hai người. Tiếng thở nặng là của Trương Triết Hạn. Dường như hắn đang thở dài, liên tục đưa mắt với gã qua tấm kính chiếu hậu trong xe, lúc thì nghiêng người ra trước gõ vào lưng ghế gã, lúc lại ngả lưng ra sau. Vì thấp hơn một khúc, nên lúc này gã không thể nhìn thấy vẻ mặt của Trương Triết Hạn. Cuối cùng gã vẫn nghe con-người-vẫn-đang-cố-gắng-đè-nén không nhịn được hỏi mình: “Mày thấy ổn không?” 

Continue reading “[Tuấn Hạn] Yêu đến nảy ý giết em (1/4)”

[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 5

CHƯƠNG NĂM

3.26

Cung Tuấn không ngủ. Hắn làm sao ngủ được? 

Hắn ôm khư khư điện thoại xem livestream. Lúc thì xem thầy Trương liếm môi, lúc thì xem thầy Trương chớp mắt.

Thầy Trương trên màn hình nũng nịu nói thôi mà, hắn bèn nghĩ: lúc ở riêng với nhau thầy Trương có làm nũng với hắn như vậy không?

Thầy Trương trên màn hình cười đến nỗi khóe môi không hạ xuống được, hắn bèn nghĩ: thầy Trương cười không đẹp bằng lúc họ mặt đối mặt.

Ánh mắt của thầy Trương trên màn hình lúng liếng khi nhắc đến mình, hắn bèn nghĩ: rốt cuộc thầy Trương yêu mình nhiều đến mức nào.

Continue reading “[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 5”

[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 4

Viết: ZuoZuoZuoYou
Dịch: GV
Rate: 16 +++++

BỐN

3.26

Khoảng thời gian này là đồ mượn. 

Tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi thức dậy đều như một giấc mơ. Trong mơ, mình đã ở gần ước mơ hơn. Trong mơ, một chú bướm phức tạp khó nắm bắt như thầy Trương lại yêu hắn tha thiết. 

Chuyện sau còn khiến hắn bất an day dứt hơn chuyện trước nữa. 

Cung Tuấn không biết giấc mơ này bao giờ sẽ kết thúc. Ngồi trên chuyến bay đi Bắc Hải, Cung Tuấn lấy tay phải đọ sức với tay trái, vặn ra một bông hoa. 

Trợ Lý hỏi: “Anh đã nói với thầy Trương chưa?”

Không hề, chuyện đó sao mà nói ra được?

Em mất trí nhớ rồi. Em đã quên hết kỷ niệm của chúng ta. Em quên mất tại sao tự dưng chúng ta lại đến với nhau, lại yêu nhau. Em quên mất tối qua đã xoạc anh trong tư thế gì. Nhưng em muốn gặp anh, nên em đã tới đây. Em tới đây vì muốn cùng anh nhìn trời, ngắm hoa, bàn về tình yêu và thử bắt đầu lại từ đầu. 

Cung Tuấn nghĩ thầy Trương sẽ bảo cậu cút ngay cho nóng, dù gì thầy Trương cũng còn một buổi livestream lúc 8 giờ.

Continue reading “[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 4”

[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 3

Viết: ZuoZuoZuoYou
Dịch: GV
Rate: 16 +++++

BA

3.26

Dù Cung Tuấn ra sức khước từ, tránh né tiếp xúc, cũng không cưỡng lại được yêu cầu nối máy của Trương Triết Hạn gửi đến lúc đang ở trên máy bay.

“Mệt, nhưng mẹ bà nó, không ngủ được.” -Giọng Trương Triết Hạn ở đầu dây bên kia nghe thực sự mệt mỏi, âm đuôi mỗi chữ đều ngân dài. Cung Tuấn nghe mà nóng bừng dái tai.

“Nói chuyện với anh đi. Sao không trả lời tin nhắn của anh?” -Cung Tuấn thực sự không nỡ ngắt máy. 

“Ừm…lúc lên máy bay lỡ bật chế độ máy bay…” -Cung Tuấn đành phải bịa đặt trong dè dặt: “…nên không thấy.”

“Lớn tuổi rồi, quả nhiên không cày nổi nữa.” -Trương Triết Hạn cũng không truy đến cùng: “Mấy năm trước thì mức độ này chả là gì.” 

Bấy giờ Cung Tuấn mới cảm thấy không ổn: “Anh bao lâu không ngủ rồi?”

Bên kia, Trương Triết Hạn bất ngờ im lặng một lúc. 

Continue reading “[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 3”

[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 2

Viết: ZuoZuoZuoYou
Dịch: GV
Rate: 16 +++++

HAI

3.26

Cung Tuấn cảm thấy người trong studio ai cũng nhìn mình với biểu cảm sai sai, sai lắm luôn.

30% bất lực, 60% ai oán, và 10% hận con không nên người. 

Sự nôn nao bất an này đạt đến đỉnh điểm khi trợ lý đưa cho hắn xem hình ảnh mới nhất của Trương Triết Hạn tại sân bay. 

Cung Tuấn thực sự không nắm rõ tình hình, đành phải hết sức cẩn thận: “Thầy Trương lúc nào cũng xinh trai như vậy, đúng không?”

“Anh nói gì cũng đúng.” -Trợ lý nói: “Thầy Trương cũng tốt tính ghê, lần nào đến cũng ăn bận gọn nhẹ, đi cũng vũ trang toàn diện, ai không biết còn tưởng hai người cứ gặp nhau là đánh lộn.”

Gặp nhau có đánh lộn hay không thì Cung Tuấn không biết, nhưng gặp nhau lên giường thì có vẻ là chuyện chắc như đinh đóng cột. 

Continue reading “[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 2”

[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 1

Viết: ZuoZuoZuoYou
Dịch: GV
Rate: 16 +++++

MỘT 

3.26

Hai tuần tập dợt, nửa tháng quay phim. 

Cuối cùng, ấn tượng của Cung Tuấn về Trương Triết Hạn cũng chuyển từ “trai tráng men lì” sang “diễn xuất cao siêu”. Ngoài ra, Trương Triết Hạn thực sự rất sợ nóng. 

Thỉnh thoảng trong lúc quay phim có đụng chạm cơ thể, lần nào Cung Tuấn cũng giật mình trước thân nhiệt nóng hổi của đối phương. 

Nếu Trương Triết Hạn không phải tiền bối, Cung Tuấn chắc chắn sẽ đặt cho đối phương một biệt danh nào đó như là “chiếc lò nhỏ” rồi mang ra trêu ghẹo một trăm tám chục lần. 

Nhưng Trương Triết Hạn lại là tiền bối. Cung Tuấn không dám. Cung Tuấn chỉ dám trao đổi công việc quay phim với đối phương trong thấp tha thấp thỏm, nơm nớp lo sợ, cần mẫn chăm chỉ; hận không thể thay lời xin lỗi cho từng hành động lưu manh không biết kính trên nhường dưới của Ôn Khách Hành trong phim . 

Cung Tuấn cảm thấy mình hơi sợ Trương Triết Hạn.

Continue reading “[Tuấn Hạn] Ai đã yêu ai trước – 1”

Tính toán chi li PN7

Năm nay hai ổng đã ngoài ba mươi rồi.

-Comment của một bạn trên Tấn Giang năm 2020

PHIÊN NGOẠI 7

“Mộ Vũ, tối nay đi ăn tối nhé?” -Tôi đưa bảng phê duyệt tài chính cho hắn, hai tay chống xuống mặt bàn, rướn người về phía trước. Như vậy có thể thấy rõ quá trình hắn ký tên trên văn kiện. Trước đây tôi bảo hắn thiết kế chữ ký nào đó đi, hắn bèn hỏi tôi: “Chữ tôi xấu lắm à?” -Chuyện này phải nói sao đây nhỉ? Chưa đến nỗi rất xấu, chỉ là trông rất non nớt, nhưng đó cũng không phải chuyện gì to tát. Ký tên thôi mà, viết được nhìn được là ổn rồi, hơn nữa kiểu chữ cá tính này mới khó mô phỏng? Tôi cũng không nhắc nữa. Qua một dạo, có lần đến Bắc Kinh ăn cơm với Sở Kiến và Lạc Lạc. Lúc trả tiền, Sở Kiến ký tên trên biên lai quẹt thẻ, Mộ Vũ ngồi ngay bên cạnh y. Tôi thấy ánh mắt bâng quơ của ai đó trở nên tập trung sau mấy đường bút roẹt roẹt của Sở Kiến. Chờ nhân viên phục vụ đi mất, Mộ Vũ bỗng nhiên nói với Sở Kiến rằng: “Sở Kiến, cậu viết thử tên tôi đi.” -Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lạc Lạc đã lôi bút ký tên ra cực kỳ nhanh, đưa cho Sở Kiến một cách đặc biệt xun xoe, sau đó kéo ghế lại gần thiếu gia nhà họ.

Mộ Vũ lấy tấm danh thiếp ra, lật lại, bảo Sở Kiến viết lên mặt sau. Sở Kiến cũng không hỏi gì, vừa cười vừa đẩy đầu Lạc Lạc ra một chút, thoáng nghĩ ngợi sau đó viết thoăn thoắt một cách trôi chảy.

Continue reading “Tính toán chi li PN7”

Tính toán chi li PN6

Đời sống linh tinh

-Hoa Mãn Sư.

Phiên ngoại 6 (Mộ Vũ)

Sáng lúc tỉnh dậy, đầu hơi nhức, đưa tay tắt tiếng báo thức inh ỏi. An Nhiên cũng thức theo. Ảnh híp mắt đờ đẫn mất một lúc, rồi trở người lại, một tay chặn trước ngực tôi, một chân đè lên chân tôi, rồi lại bắt đầu ngủ tiếp.

Khi ngủ, vẻ mặt của ảnh trông như một đứa trẻ. Mi mắt rất dài, dài đến độ đổ xuống. Tôi nhẹ nhàng di đầu ngón tay lên, ảnh cũng không né tránh mà sẽ cười ra hai má lúm đồng tiền. Đây là khởi đầu ngọt ngào nhất cho ngày hôm nay của tôi.

Hứa là sẽ xin nghỉ phép cho ảnh nên tôi vẫn phải đi làm. Chú đi du lịch Hải Nam chưa về, cơm sáng chỉ có tôi và bảo mẫu ăn với nhau.

Lúc ra cửa, tôi mới nhận ra không tìm được chìa khóa xe.

Cái này chỉ có An Nhiên biết. Quả nhiên, tôi vỗ mặt ảnh gọi ảnh dậy; nghe tôi hỏi chìa khóa xe đâu, ảnh mơ mơ màng màng nói trong ngăn thứ hai của tủ đầu giường. Ngăn thứ hai không có chìa khóa, chỉ có mấy xấp tiền lẻ mười tệ mới cóng mà ảnh vừa đổi với đồ đệ mình. Tôi chưa kịp hỏi, ảnh đã nói: “Lấy một tờ, ra ngoài, giơ tay, bắt taxi.”

Continue reading “Tính toán chi li PN6”

Tính toán chi li PN5

Còn tiếp

-Hoa Mãn Sư.

Phiên ngoại 5 (An Nhiên)

Bắt đầu từ hôm Mộ Vũ cản không cho tôi xem trận bóng trực tiếp lúc một giờ sáng mà tôi không nghe, hắn đã không vui rồi.

Lúc đầu tôi bảo không xem nữa, sau khi hắn ngủ, lại lén chạy ra phòng khách xem. Không bật đèn, tiếng tivi cũng được chỉnh đến mức rất rất nhỏ, bản thân tôi cũng chẳng dám la hét, xem đến đoạn phấn khích chỉ đành bịt miệng lại. Đang xem đến đoạn cao trào thì trên vai nằng nặng, tôi quay đầu lại, Mộ Vũ đang khoác chăn bông cho tôi. Vì ánh đèn quá tối, tôi cũng không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhất thời ấp a ấp úng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng hắn cũng chẳng nói gì đã quay đầu bỏ về phòng ngủ.

Bị bỏ lại trơ trọi trên sofa, tôi đã phân vân một lúc lâu giữa lập tức tắt tivi hay kiên trì xem hết chương trình trực tiếp. Lúc này trận đấu đã tiến hành được hơn một nửa, đang trong giây phút mấu chốt. Cuối cùng tôi vẫn quyết định xem cho hết.

Biết hắn muốn tốt cho mình, chỉ là…ai mà không có dăm ba sở thích? Tôi chỉ xem bóng thôi mà? Tôi chỉ muốn xem ghi hình trực tiếp cho có cảm giác đang ở hiện trường thôi mà? Tuy là có phát lại, nhưng dù sao cảm giác vẫn khác!

Tìm hết lý do này đến lý do khác, tôi chỉ muốn để bản thân sống thật một chút, tuy vẫn thấp tha thấp thỏm đến giây phút cuối cùng.

Continue reading “Tính toán chi li PN5”

Tính toán chi li PN4

Còn tiếp

-Hoa Mãn Sư

Phiên ngoại 4

Sau khi trời vào đông, An Nhiên cũng lười đi, chính xác là lười hơn. Mỗi sáng sớm thức dậy đã trở thành nỗi khó khăn khó lòng khắc phục của An Nhiên. Đối với cậu mà nói, tiếng báo thức siêu to kia hầu như là để gọi Mộ Vũ dậy chứ không liên quan đến cậu. Mộ Vũ tắt báo thức đi, mặc áo vào. Còn cậu cứ ở lì trong ổ chăn ấm áp, nướng mãi đến lúc không đi nữa thì sẽ trễ, mới vội vàng sửa soạn ra ngoài, đến cơm sáng cũng không kịp ăn một cách tử tế.

Tất nhiên Mộ Vũ cũng gọi cậu dậy. Chỉ là sự dịu dàng theo thói quen dành cho kẻ ăn vạ này khiến hắn chỉ nhẹ nhàng gọi vài tiếng bên tai ai đó, cùng lắm là thơm thêm mấy cái, ngoài việc làm An Nhiên buồn ngủ thêm thì hoàn toàn không có tác dụng gì khác. Nhìn cậu mơ mơ màng màng rúc lại vào chăn, lúc nào hắn cũng dung túng nhiều hơn kiên trì. Thế nên thường thì Mộ Vũ sẽ nhờ bảo mẫu đựng cơm vào trong cặp lồng giữ ấm, dặn An Nhiên mang đến công ty, khi nào rỗi tay trong giờ làm thì ăn. An Nhiên cũng đồng ý, chỉ là bộ phận tài vụ nhà họ khác với các bộ phận khác. Chỉ cần mở cửa thì sẽ có cơ man nào là người xếp hàng chờ ký giấy, hoàn trả, chi tiền, loay hoay một hồi là hết buổi sáng. Đừng nói là cơm, đôi khi còn không kịp uống ngụm nước nào.

Cuối cùng vào một buổi sáng tuyết rơi, sự lười biếng của An Nhiên đã đè bẹp nguyên tắc “không được đi làm trễ” của cậu.

Continue reading “Tính toán chi li PN4”