Động cơ giết người 49-51

Gần đây đang bận thi và cuồng oppa, nên chểnh mảng chuyện nhà.

Tạm thời lịch up sẽ đầy ngẫu hứng và không đều đặn.

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển Ngữ: GV

Chương 49

 

“Đúng thế, giờ vẫn còn chóng mặt đây này.”

 

“Thế còn không mau nằm nghỉ đi?”

 

Cô dẩu khuôn miệng nhỏ tròn khả ái lên: “Một mình tôi nằm trên chiếc giường lạ lẫm sẽ sợ.”

 

Cô? Mà biết sợ? Người phải sợ là tôi kia kìa.

 

Tôi gần như muốn thốt ra câu nói này một cách mỉa mai. Nhưng khi tôi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trong sáng của cô thì đành giữ mồm giữ miệng mình lại.

 

“Trên giường tôi đâu có ma, cô sợ cái gì?” -Tôi nói một cách ôn hòa.

 

“Không biết.” -Cô kéo góc áo tôi, nói: “Anh mau vào chung với tôi đi, người ta thực sự nhức đầu lắm cơ.”

 

Người ta…

 

Sống lưng tôi lạnh toát.

 

Thế là tôi đành phải bỏ số áo dơ trên tay xuống, rút một chiếc khăn bông ra vừa lau bừa tay vừa đi theo cô ta về phía giường, trong lòng vô cùng bất an. Tôi có chút sợ hãi thật mà.

 

Cô ngồi trên giường, bỏ áo ngoài ra rồi bắt đầu lột áo len, cởi đến khi chỉ còn sót lại một chiếc áo sơ mi nhỏ. Lúc cô bắt đầu bắt tay vào cởi nút quần jeans, tôi đã ngăn cô lại.

 

“Cô đang làm gì thế?”

 

“Đi ngủ.”

 

“Ngủ thế này không được à?”

 

“Quần jeans mặc nhiều ngày lắm rồi, sợ làm dơ chăn của anh.”

 

“Không sao, dù gì giường cũng chẳng sạch.”

 

Cô khẽ cắn môi dưới, ngước mắt lên nhìn tôi, bật cười:

 

“Anh căng thẳng thế làm gì?”

 

“Anh đang sợ cái gì?”

 

“Tôi? Sợ?”

 

“Mặt anh đỏ lên rồi kìa.” -Cô ta vừa cười ha hả vừa nói: “Dễ thương ghê, sĩ quan Trần ạ.”

 

Tôi không chắc chắn. Có lẽ mặt tôi đã đỏ lên thật nhưng tuyệt đối không phải vì căng thẳng.

 

Tôi chỉ vô cùng vô cùng lúng túng mà thôi. Cho dù tôi có chậm hiểu đến đâu thì tôi cũng biết bây giờ cô ta đang quyến rũ mình.

 

Cô ta lầm rồi.

 

Cô gái lớn ngây thơ, hấp dẫn này, cô ta đã hoàn toàn hiểu lầm rồi.

 

Cô ta tưởng sức quyến rũ của mình có thể dễ dàng chinh phục bất cứ người đàn ông nào. Có lẽ là vậy thật. Nhưng tôi không giống những người đàn ông khác. Bắt đầu từ năm mười tuổi, tôi đã biết mình không giống những cậu bé khác rồi.

 

Tôi bước đến bên cạnh cửa sổ. Từ ô cửa sổ phủ đầy bụi đó, tôi nhìn xuống con đường đêm tối đen như mực. Gió lạnh đêm đông đang gầm rít bên ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường vẫn chập chờn sáng. Tiếng động cơ công suất lớn của ô tô chốc chốc lại gầm lên rồi biến mất.

 

Có lẽ cô ta tưởng bây giờ trong lòng tôi đang dậy sóng, tôi đang cố gắng kiềm chế cơn thú tính vừa đáng sợ vừa ngang tàng sắp sửa bộc phát trong người mình.

 

“Bây giờ cô đang rất nguy hiểm.” -Tôi nhìn bên ngoài cửa sổ, nói.

 

“Ồ?” -Cô ta nói một cách đầy hứng thú.

 

“Cô biết cô đang làm gì không?”

 

“Tôi… tôi thực sự không biết lắm.” -Cô ta nói một cách uể oải: “Tôi quá chén rồi, đầu óc choáng váng thế này, khó tránh khỏi tư duy mơ hồ.”

 

“Bây giờ cô đang liên quan đến một vụ án mạng và tôi là sĩ quan phụ trách vụ án đó. Nhưng cô lại nằm lột đồ trên giường tôi. Cô có biết tôi có thể kiện cô tội làm cản trở công lý không?

 

“Anh có định làm thế không?” -Cô không tin.

 

“Có lẽ có, có lẽ không.” -Tôi ngoảnh lại nhìn cô ta: “Đấy còn tùy thuộc vào cô. Chỉ cần cô phối hợp tốt với công việc của tôi. Tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

 

Cô ngồi trên giường, ngớ người ra nhìn tôi.

 

Trong mắt cô có một sự xa cách rất kỳ lạ.

 

Tôi cảm thấy tôi từng nhìn thấy một ánh mắt như thế ở đâu. Cảm giác rất quen nhưng lại không thể nhớ một cách chính xác được.

 

Chúng tôi nhìn nhau, sau đó cô ta bỗng dưng cười phá lên.

 

“Tôi thích dáng vẻ của anh vừa rồi, Trần Tử Ngư à.” -Cô ta vừa cười vừa nói: “Đúng là một ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn. Anh có biết không? Tôi thích thật đấy. Thích kinh khủng.” -Cô ta cười như vọp bẻ, cười đến nỗi vùi mặt vào trong gối, hai vai run lên từng đợt.

 

 

Chương 50

 

Tôi ở bên cạnh lấy làm khó hiểu.

 

Khó khăn lắm mới chờ cơn cười điên rượu của cô ta qua đi. Cô ngóc đầu ra khỏi chăn. Mặt cô rất đỏ, cười mà như vừa mới khóc xong.

 

“Được rồi, tôi quyết định sẽ phối hợp với công việc của anh.” -Cô nói.

 

“Tại sao cô lại không muốn về nhà?” -Tôi hỏi.

 

“Chưa thấy con gái bỏ nhà đi bụi bao giờ à? Làm gì có nhiều lý do lý trấu như thế.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Anh vẫn như thế, chỉ muốn nghe ngóng từ tôi những chuyện mà anh muốn biết.” -Cô nói: “Ai cũng thế cả. Ai cũng muốn được lợi từ chỗ người khác. Con người ai cũng có mục đích cả. Không ai thực sự quan tâm đến tôi. Như bố mẹ tôi chẳng hạn, họ không thể có được bất cứ lợi ích nào từ tôi nên họ rất thất vọng về tôi. Tôi là một kẻ ăn bám đúng nghĩa, ngoài tiêu xài ra thì chẳng có ích gì cho xã hội. Bố tôi cảm thấy tôi là một nỗi phiền toái rất lớn. Nhưng biết phải làm sao? Ông lại không thể đuổi tôi ra khỏi nhà, ông sợ tôi đi làm gái hầu rượu, làm bẽ mặt ông, nên buộc phải tạm thời tiếp tục nuôi tôi. Lẽ ra ông được sống trong một căn nhà đẹp, lại vừa có thêm một cô con gái giàu có, hẳn phải hài lòng vừa ý mà an hưởng tuổi già mới đúng, nhưng tôi chính là hạt phân ruồi trong cảnh chiều hạnh phúc của ông. Thế nên chẳng thà tôi tự giác ngoan ngoãn một chút, tự mình biến mất, để khỏi phải lượn tới lượn lui trước mặt ông làm ông bực dọc. Đây cũng có thể xem là một kiểu hiếu thảo mà tôi dành cho ông nhỉ.”

 

“Cô không được nói bố mình như thế.”

 

“Tại sao không được?” -Cô ta nói một cách chua ngoa: “Ông ấy là bố tôi chứ có phải bố anh đâu.”

 

“Mẹ cô thì sao? Cô cả đêm không về, chẳng phải mẹ cô sẽ lo lắng muốn chết sao?”

 

“Điều tôi ghét nhất chính là những người phụ nữ như mẹ tôi hoặc Lý Mai.” -Cô nghiến răng nói (Tôi để ý cô ta không gọi Lý Mai là chị), “Mẹ tôi bị bố tôi ức hiếp cả đời, nhưng cả đời bà vẫn làm bà nội trợ cho bố tôi. Lúc trẻ có lẽ còn phản kháng được một hai lần nhưng về sau  thì gần như đã trơ lì hoàn toàn. Bà càng lớn tuổi thì càng sợ ông. Anh không biết bà sợ ông đến mức nào đâu! Một ánh nhìn, một nét mặt của bố tôi cũng khiến bà sợ khiếp vía. Bà hoàn toàn không có chủ kiến của riêng mình, chuyện gì cũng hành sự theo ý bố tôi. Cách duy nhất bà bày tỏ sự bất mãn chính là khóc. -Tôi ghét cay ghét đắng khi phải nhìn thấy bóng bà đứng lau nước mắt trong bếp! Bà đến khóc cũng chẳng dám cho bố tôi nhìn thấy! Bà khóc một cách hoàn toàn câm lặng! Tôi ghét cay ghét đắng! Lý Mai giống hệt như bà ấy! Kém cỏi hệt như bà ấy! Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào lại cam chịu nhẫn nhục đè hơi nuốt tiếng như họ! Lý Mai hận Lý Tín Như chơi bời bên ngoài đến thế, nhưng chị ta lại không dám quản anh ta, còn giả vờ hạnh phúc trước mặt người khác nữa, tôi cứ nhìn thấy là buồn nôn. Mẹ tôi cũng thế. Bà nhìn bố tôi mắng tôi, đuổi tôi đi, nhưng bà hoàn toàn không dám đưa tay kéo tôi lấy một cái. Tất nhiên bà cũng lo lắng một mình tôi chạy ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm nhưng bà càng sợ ông bố đang trong cơn giận dữ của tôi hơn.”

 

“Thế nên…” -Cô nở một nụ cười mỉa mai: “Chắc bây giờ bà ấy đang đứng trong bếp lau nước mắt đấy.”

 

Mới đầu tôi sẽ cảm thấy trái tim của cô gái này còn cứng hơn cả sắt thép nhưng sau đó tôi nghĩ có lẽ không phải cô không xót những giọt nước mắt của mẹ, chỉ là xót đến tột cùng mà lại không thể làm gì được. Cô không thể làm bất cứ điều gì nên đành dùng tổn thương để bảo vệ chính mình. Vừa cười vừa dùng thứ thái độ ấy cứa thêm một nhát lên chỗ vết thương đang chảy máu, vì do chính mình cứa nên dường như có thể dùng nó để che lấp sự đau khổ khi bị tổn thương. Cứ thế, hết lần này đến lần khác, trên tim đã để lại sẹo, dần dà thì hóa đá.

 

“Nỗi đau khổ của mẹ cô là nỗi đau của mẹ cô, đấy là do bố cô gây nên. Nhưng nỗi đau khổ của chị cô thì do Lý Tín Như gây nên. Tôi có thể nói thế không?” -Tôi hỏi.

 

Nghĩ ngợi một lát, cô nói: “Có lẽ là thế. Có lẽ đấy chỉ là do phụ nữ vốn yếu đuối bẩm sinh.”

 

“Cô có yếu đuối không?”

 

“Tôi ghét sự yếu đuối.” -Cô nói. Nhưng tôi cảm thấy cô không chỉ ghét không thôi, nghe giọng điệu cô thì gần như là căm hận.

 

“Thế sự đau khổ của cô thì sao? Do ai gây nên?” -Tôi hỏi.

 

Cô ngớ ra.

 

“Ai bảo tôi đau khổ? Sao anh biết tôi đau khổ?” -Cô như vừa nghe một trò cười.

 

“Dĩ nhiên là tôi biết. Ai cũng nhìn ra được.” -Tôi nhìn cô với vẻ thương tiếc: “Cô vốn trẻ trung, xinh đẹp, thông minh như thế, sở hữu những nét trời phú mà rất nhiều phụ nữ khác không có. Chắc chắn sẽ có rất nhiều cậu trai thích cô, nhưng cô lại đang làm khó chính mình. Tại sao cô lại làm thế?”

 

“Tôi không làm khó chính mình.” -Cô nhìn tôi, bỗng dưng bật cười: “Trần Tử Ngư anh lầm rồi. Tôi không làm khó chính mình.”

 

Tôi lầm rồi?

 

 

Chương 51

 

“Anh tưởng là bây giờ tôi ngồi cởi đồ trên giường anh thì chính là đang làm khó bản thân sao?” -Cô bật cười ha hả.

 

Cười được một lúc, cô nói: “Tại sao anh không nghĩ đến chuyện là vì tôi thích anh?”

 

Chắc chắn bấy giờ tôi đã đực mặt ra.

 

“Chẳng phải anh từng hỏi tôi là Lý Tín Như đã cưỡng hiếp tôi ở đâu sao?” -Cô mỉm cười nói: “Bây giờ tôi có thể nói ngay cho anh biết.”

 

“Đó là một đêm cuối tuần. Tôi từ ký túc xá trường đại học về nhà chị. Lúc ấy Lý Tín Như vẫn chưa mua cho chúng tôi ngôi nhà xinh đẹp kia. Tôi ghét về nhà mình, vừa tối, vừa nhỏ, lại còn phải dùng chung phòng vệ sinh và nhà bếp với hàng xóm. Thế nên lúc ấy cuối tuần nào tôi cũng sang nhà chị ở, dù gì trong nhà chị ta cũng đầy phòng ra, hơn nữa còn được chị ta dọn dẹp sạch sẽ đẹp đẽ.”

 

“Lý Tín Như thường xuyên đi vắng, có lúc tôi gặp anh ta, anh ta hình như cũng không đặc biệt chú ý đến tôi.  Thế nhưng vào đêm cuối tuần đó… Đêm cuối tuần đó, tôi vốn đang ngủ thì nghe thấy tiếng chị và Lý Tín Như bắt đầu cãi nhau. Tôi nằm trên giường, cảm thấy có chút sợ hãi, lại có chút căng thẳng. Họ đang cãi nhau về điều gì, tôi không nghe rõ. Nhưng về sau tôi nghe thấy tiếng sập cửa rất mạnh, sau đó tất cả đều tĩnh lặng.”

 

“Tôi vừa lấy tay giữ chăn vừa nhìn lên trần nhà trong bóng tối, chờ đợi một lúc. Chẳng có gì cả. Tôi không biết là thứ sức mạnh nào đã thôi thúc tôi. Tôi tự ngồi dậy, mở cửa nhìn ra ngoài. Trong nhà rất yên tĩnh, dường như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi có chút hiếu kỳ, bèn để chân trần nhón nhén đi lên cầu thang. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác lạnh lẽo của sàn gỗ dưới chân mình. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, không biết bây giờ Lý Mai có đang khóc không. Tôi có nên đi an ủi chị ta một chút không? Tôi đứng trước cửa phòng ngủ chị ta, do dự một lát. Hay chị ta hy vọng tôi giả vờ như không hay biết chuyện gì? Bấy giờ tôi nhìn thấy trong phòng làm việc của Lý Tín Như có ánh sáng lọt ra. Tôi bất giác đi qua đó.”

 

Cô vừa nói, vừa bước xuống giường, để chân trần, nhón nhén bước về phía tôi hệt như lúc đó.

 

Cô dùng một thứ ánh mắt vô cùng vô cùng mị hoặc nhìn tôi. Hệt như một nàng yêu tinh đang mộng du.

 

“Tôi dè dặt đẩy cửa ra, nhẹ nhàng gọi một tiếng anh rể.”

 

“Không ai đáp lại tôi. Ánh sáng trong phòng làm việc rất tối, tôi nhìn một lúc mới thấy Lý Tín Như đang ngồi ngửa mặt trên chiếc ghế làm việc rộng rãi của anh ta. Từ góc tôi đứng nhìn qua, tôi chỉ thấy khuôn cằm hơi nhọn và chiếc cổ mềm mại như phụ nữ của anh. Nghe thấy tôi gọi mình, anh ta ngẩng đầu lên. Tôi không biết anh ta có nhận ra tôi không, nhưng anh ta nhìn tôi như thể không quen biết.”

 

“Một lúc sau, anh ta nói. A! Là Tiểu Nhiễm à? Có chuyện gì thế?”

 

“Tôi hỏi. Em nghe thấy tiếng anh chị cãi nhau, hai người không sao chứ?”

 

“Anh ta nói. Không sao, em đi ngủ đi.”

 

“Da dẻ anh ta rất trắng, nhưng lúc đó gần như trắng một cách đáng sợ. Môi lại đỏ như vừa bôi son. Anh có biết bộ dạng anh ta lúc đó giống gì không? Anh ta khiến tôi nghĩ đến cương thi. Phải, loại cương thi hút máu với da mặt trắng bệch và làn môi đỏ thắm. Anh ta dường như rất rầu rĩ. Tôi nghe thấy tiếng thở gấp mà anh ta đang đè nén. Tôi đã không quay về ngủ, tôi mạnh dạn bước về phía anh ta.”

 

“Anh rể, anh không sao chứ? Tôi đặt tay lên mặt anh ta. Khuôn mặt anh ta bỗng chốc nóng bừng như một tảng băng bốc cháy. Anh ta kéo tay tôi lại, có lẽ vốn định hất nó ra nhưng lúc ấy cơ thể anh đã làm một động tác mà cả tôi và anh đều không ngờ đến. Môi anh ta tiến lại gần và đặt lên lòng bàn tay tôi một nụ hôn.”

2 thoughts on “Động cơ giết người 49-51

  1. Thi muộn hén 😥 đồng cảm đồng cảm 😥 mà không biết chuyện thi tốn thì giờ hơn hay chuyện các ù pa =)) nỗi nhục thi cử là càng gần thi càng có nhiều việc hay hơn để làm =))) nhân tiện bộc bạch vài câu thôi e he :v

    Like

    1. GV

      Còn 2 môn nữa thôi là thoát nạn rồi nhưng mà thiên kiếp của oppa thì k biết khi nào mới qua. =))

      Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s