Đáng lẽ phải up từ hôm qua
nhưng nửa đêm mạng bị yếu sinh lý bất đắc kỳ tử.
Phát hiện mới 57 chia hết cho 3 (/w\)
Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 55
Tôi im lặng lắng nghe nãy giờ, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói: “Có lẽ người mà Lý Mai đợi hồi tâm chuyển ý là cô.”
Lý Nhiễm ngớ ra.
“Cô thực sự đã làm trái tim chị cô tổn thương quá nhiều.”
Chúng tôi không nói một lúc lâu.
“Cũng có thể.” -Cô ta cười một cách miễn cưỡng: “Nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Ai bảo chúng tôi đều yêu cùng một người đàn ông.”
“Đấy là người đàn ông của chị cô.”
“Dựa vào cái gì? Chỉ vì họ đã kết hôn? Cưới rồi vẫn có thể li hôn được mà.”
“Chính chị cô đã quen biết anh ta trước.”
“Thế thì đã làm sao? Tình yêu có phân biệt trước sau sao?”
“Cô quá ích kỷ rồi.”
“Tôi không ích kỷ. Tôi khờ khạo.” -Lý Nhiễm lắc đầu: “Tôi khờ thật. Tôi cứ tưởng anh ta sẽ yêu tôi. Sau khi tôi ngả bài với Lý Mai, anh ta đã đề nghị ly hôn với chị ta. Tôi tưởng anh ta muốn cưới tôi. Tôi đã quá tự tin. Lúc đó, bố tôi dùng gậy đánh tôi, định dùng kéo cắt tóc tôi, nhốt tôi trong nhà không cho tôi ra ngoài. Phương pháp cổ lổ sĩ gì cũng dùng tất. Ông mắng tôi không biết xấu hổ, mắng tôi hạ tiện, lời khó nghe gì tôi cũng cam chịu. Trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ, tôi muốn đến với anh ta. Tôi tưởng chuyện này rồi sẽ qua đi, bất kể mọi chuyện tồi tệ đến đâu, rồi chúng cũng sẽ qua đi, sau đó chúng tôi sẽ có thể sống chung với nhau. Anh ta là người đàn ông khiến tôi vừa gặp đã yêu, là người duy nhất mà tôi muốn cùng anh ta già đi.
Những kỳ vọng về anh ta như tia sáng duy nhất, tia hy vọng duy nhất giữa đêm tối đằng đẵng. Mẹ tôi ngày nào cũng khóc trong nhà, tôi nghe những tiếng khóc ấy mà sắp phát điên đến nơi. Khoảng thời gian đó, đúng là tôi cũng gần như sắp phát điên thật. Nỗi đau khổ và sự phẫn nộ của tôi không có chỗ xả, nên đành trút sạch tất cả lên người mẹ tôi.
Còn bà mẹ đáng thương của tôi, bà ấy sợ bố tôi, bà ấy không dám thả tôi ra ngoài. Nực cười là bà ấy còn sợ cả tôi nữa. Tôi ném đồ đạc vào bà ấy, tôi uy hiếp đòi cắt đứt quan hệ mẹ con với bà ấy, tôi dọa nạt bà ấy rằng tôi sẽ tự tử. (Thực ra tôi hoàn toàn không muốn tự tử, tôi chỉ muốn ở bên cạnh Tín Như, chết rồi thì làm sao có thể ở bên nhau nữa?) Không ngờ bà ấy lại quỳ xuống trước mặt tôi. Bà ấy bảo Tiểu Nhiễm xin con đấy, con tỉnh táo lại đi. Nực cười biết bao, bà ấy tưởng tôi bị Lý Tín Như ếm bùa, bị trúng tà. Tôi nói chính tôi mặt dày mày dạn đòi ở bên cạnh anh ta, tôi nói anh ta hoàn toàn không xem tôi ra gì, tôi nói đúng là tôi hạ tiện như thế, đúng là tôi yêu anh ta, bất kể thế nào đi chăng nữa cũng yêu anh ta.
Nhưng không ai tin. Trong mắt họ, tôi là một cô gái lỡ bước, mắc bẫy, vô tội; Lý Tín Như là một tên ác ôn tội ác tày trời.” -Lý Nhiễm bật cười. Tiếng cười đó hết sức quỷ dị.
“Có lẽ anh ta là một tên ác ôn thật. Tôi chưa bao giờ hiểu rõ anh ta. Nhưng đối mặt với tôi, tên ác ôn đó lại bị ép buộc. Anh ta vốn muốn thoát khỏi tôi, nhưng tôi cứ khăng khăng bám lấy anh ta cả đời.”
Cô nói một cách vô cùng vô cùng chua chát: “Ai bảo tôi yêu anh ta chứ.”
“Chịu bao nhiêu khổ vì anh ta tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
“Lúc bấy giờ Lý Mai đã uống một lượng lớn thuốc an thần và được đưa vào bệnh viện. Trong ngôi nhà nhỏ bé của tôi bỗng chốc trở nên rất yên tĩnh, không ai đếm xỉa đến tôi nữa. Tôi thường nằm một mình trên chiếc giường vừa nhỏ vừa cứng của mình, dán mắt vào mảng trần nhà bị nước mưa thấm ướt và dầm đến mềm bong ố vàng, mơ mộng về một tương lai sống chung với anh ta.Tôi chờ đợi sự việc kết thúc trong mộng tưởng. Nhưng tôi không ngờ mọi chuyện lại kết thúc theo một cách như thế.”
“Hôm đó mẹ tôi sợ sệt vào gọi tôi, bảo bố có chuyện muốn bàn với tôi. Tôi đến phòng khách, không ngờ Tín Như và chị tôi cũng ở đấy. Mọi chuyện đã có một cách giải quyết hoàn hảo và êm thấm, một cách giải quyết mà tất cả bọn họ đều tán thành. Đó chính là nhà. Căn nhà đẹp đẽ mà gia đình chúng tôi đang sống bây giờ. Sáu trăm mấy ngàn. Trước kia bố tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến việc ông ấy có thể sở hữu một số của cải lớn như thế. Mọi người khi nhắc đến chuyện này đều rất chăm chú. Chỉ có Lý Tín Như, anh ta chẳng nói chẳng rằng, ngồi khoanh tay trên chiếc ghế sofa giả da vừa tàn vừa cũ của nhà chúng tôi. Vẻ mặt đó là thờ ơ, cứ như hoàn toàn không quan tâm vậy. Anh ta không nhìn tôi lấy một cái, cũng chẳng nhìn bất cứ ai. Anh ta mím chặt môi, nét hằn bên khóe miệng sâu như được tạc bằng dao. Lúc ấy anh ta trông như một bức điêu khắc lòng dạ sắt đá, không có tình cảm, không có hơi ấm.”
Chương 56
Đường Pháp Lệnh.
Tôi bất giác nhớ đến vẻ mặt của Trình Minh khi nhắc đến nó. Nó là chỗ mà Lý Tín Như và tôi trông có vẻ khác nhau. Nó khiến y trông già nua và tàn khốc.
“Chính là bắt đầu từ giây phút đó tôi cảm thấy nhục nhã.”
“Lúc đó, tôi vẫn yêu anh ta. Tôi tưởng đấy chỉ là vì cả gia đình tôi đã làm trò hề trước mặt người đàn ông mà tôi yêu nên mới cảm thấy nhục nhã. Nhưng sau này, sau khi anh ta chết, mỗi khi tôi nhớ đến giây phút ấy, tôi hồi tưởng về bộ dạng của anh ta, biểu cảm của anh ta lúc đó, thì thứ cảm giác nhục nhã ấy mỗi lần một sâu sắc thêm. Tôi mới hiểu ra sự nhục nhã mà tôi cảm nhận được lúc đó là vì tôi đã cảm nhận được anh ta khinh thường chúng tôi, anh ta vốn khinh thường mỗi người trong chúng tôi. Anh ta hạ mình để ngồi giữa chúng tôi, chờ chúng tôi bàn về cái giá mà anh ta phải trả. Đấy chẳng qua là tiền mà thôi. Mỗi người trong chúng tôi chẳng qua chỉ đòi tiền của anh ta mà thôi. Sáu trăm ngàn không phải là một con số nhỏ, nhưng nó cũng chẳng có gì lớn lao, chuyện nhà cửa cũng chẳng có gì lớn lao. Anh ta phủi chúng xuống như đang phủi chút bánh mì vụn trên quần áo cho một đàn bồ câu tham lam. Sau đó, anh ta sẽ ngang nhiên bỏ đi, hết nợ hết nần, gọn gàng sạch sẽ.”
“Nhưng những điều này là chuyện sau đó tôi mới hiểu ra. Lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ cảm thấy có một sự nhục nhã và phẫn nộ khi bị bán đứng. Không một ai trong số họ nghĩ đến cảm nhận của tôi, tình yêu của tôi. Tôi không như Lý Mai. Tôi thực sự yêu anh ta. Còn bố tôi đã bán đứng tôi một cách trơ tráo. Ông đã bán chính đứa con gái của mình, chỉ vì một căn nhà nhỏ. Vô sỉ biết bao! Anh ta sẽ nghĩ thế nào về tôi, anh ta nhất định tưởng tôi cũng là một phần trong số họ. Trước kia tôi sang bám lấy anh ta, làm tình với anh ta chẳng qua là để cuộc đàn phán hôm nay có thêm một quả cân. Lúc ấy tôi đã nói một câu vô cùng khó nghe. Tôi mắng bố tôi, cũng mắng Lý Mai, còn mắng cả anh ta nữa. Tôi hận bố tôi nhưng tôi cũng giận anh ta. Anh ta không thể không hiểu tâm ý của tôi. Tôi giận anh ta hiểu lầm tôi với những người khác. Tôi giận anh ta định dùng tiền để giải quyết chuyện giữa chúng tôi.”
Lý Nhiễm nói đến đây, dừng lại một lúc. Dường như cô ta đang thất thần.
“Sau đó cô có đi tìm anh ta nữa không?” -Tôi không thể không lên tiếng cắt ngang dòng hồi ức của cô ta.
“Có. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất vô nghĩa, rất nhục nhã.” -Cô nói: “Nhưng lúc đó tôi đã bất chấp tất cả để đi tìm anh ta. Nhưng anh ta lại trưng ra bộ dạng đôi ta hết nợ nần với nhau rồi. Có một lần thậm chí anh ta còn đề nghị giới thiệu một công việc cho tôi. Anh ta tưởng tôi chưa thỏa mãn, anh ta tưởng tôi muốn đòi hỏi nhiều hơn!”
“Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu. Tôi tưởng là hành vi của cả nhà chúng tôi khiến anh ta đau lòng, tôi tưởng vì bố tôi đòi tiền của anh ta mới khiến anh ta đối xử với tôi như vậy. Anh hiểu tại sao tôi hận bố tôi đến thế rồi chứ? Tôi khờ thật. Đến bây giờ tôi mới suy nghĩ thông suốt. Đấy là vì anh ta hoàn toàn không yêu tôi. Từ đầu đến cuối, anh ta chẳng yêu tôi chút nào.”
Hai dòng nước mắt lăn từ trên má cô xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc quần jeans của cô.
Tôi từng nói là tôi ghét nhất phụ nữ khóc lóc. Nhưng lúc này đến tôi cũng thấy xót xa trong lòng. Tôi quay người đi, mở một ngăn kéo ra, lấy ra một bịch khăn giấy đưa cho cô.
Lý Nhiễm đón lấy với vẻ mặt đờ đẫn, rút một tờ ra, lau mắt mình.
“Cô có bao giờ mong anh ta chết chưa?” -Tôi hỏi.
“Ai?” -Cô thoáng ngẩn người, sau đó mới hiểu ra: “Lý Tín Như? ….Tôi không biết.”
Cô ta lắc đầu: “Tôi không biết. Chắc thế. Tôi không dám nghĩ đến vấn đề này. Tôi chỉ biết tôi từng mong mình chết. Tôi cũng mong Lý Mai chết. Đó là khi chị ta nuốt thuốc an thần tự tử. Tôi nghĩ về tương lai của tôi và Lý Tín Như. Lúc đó có lẽ đã từng mang suy nghĩ đó… Nếu Lý Mai chết thì tốt rồi, thì sẽ chẳng còn phiền phức gì nữa. Tôi biết khi tôi nghĩ thế tôi rất đáng sợ. Nhưng những người phụ nữ trong tình yêu đều là ma quỷ.”
Chương 57
“Cô biết Chu Khiết Khiết không?” -Tôi nhắc đến cái tên này, rồi cẩn thận quan sát phản ứng của cô ta.
“Đó là ai?” -Cô dường như mù tịt không biết.
“Một cô bạn gái của Lý Tín Như sau này. Theo như những gì chúng tôi biết thì cũng là cô bạn gái cuối cùng của anh ta khi còn sống.” -Tôi nói: “Là một cô gái vô cùng xinh đẹp.”
Cô tự lẩm bẩm một mình: “Hóa ra cô ta tên Chu Khiết Khiết.”
“Cô biết cô ta?”
“Tôi nghĩ tôi biết người anh nói là ai.”
“Cô từng gặp cô ta?”
“Gặp qua một lần. Trong một quán cà phê.” -Cô nói: “Tôi nhìn họ từ xa. Ở trước mặt cô ta Lý Tín Như chẳng có một chút cảm giác kiêu ngạo nào. Trái lại, tôi cảm thấy anh ta nghe lời cô ta răm rắp. Đấy quả thật là một cô gái vừa tự tin vừa xinh đẹp rạng rỡ. Cô ta là loại con gái hễ đi trên đường là có đàn ông không ngừng quay đầu lại nhìn. Tôi mà là đàn ông thì cũng mê cô ta. Giây phút đó, tôi biết tôi và Lý Tín Như đã xong phim thật rồi. Giây phút đó, tôi thực sự muốn chết quách đi.”
“Đấy là chuyện bao lâu về trước?”
“Khoảng chừng ba bốn tháng về trước thì phải.”
“Lúc đó họ cũng nhìn thấy cô ư?”
“Tôi nghĩ là không.”
“Sau đó thì sao? Cô có gặp Chu Khiết Khiết nữa không?”
“Không.”
Cuộc điều tra tiến hành đến đây dường như đã rơi vào ngõ cụt.
Tôi nghĩ ngợi, rồi lại hỏi: “Tối thứ ba tuần trước, cô đang ở đâu?”
“Tất nhiên là tôi đang ở nhà.” -Cô đáp.
Câu trả lời này bình thường nhất, cũng khó điều tra nhất. Bất cứ lúc nào bố mẹ cô cũng có thể làm chứng là cô không có mặt ở hiện trường vụ án.
Nhưng ngay sau đó cô nói: “Tại sao anh lại hỏi vậy? Anh đang nghi ngờ tôi? Anh nghi ngờ tôi đã giết Lý Tín Như?”
“Chỉ là bổn phận, hỏi cho có lệ thôi.” -Tôi nói.
“Anh chắc chắn không phải chỉ hỏi cho có lệ. Anh đang nghi ngờ tôi đúng không? Các anh lúc nào cũng nghi ngờ mỗi một người.” -Cô nhảy dựng lên.
“Tôi còn tưởng anh khác với anh ta. Nhưng tôi lầm rồi, anh giống anh ta y như đúc. Anh vốn chưa từng thực sự quan tâm đến tôi. Từ đầu đến cuối, anh chỉ muốn dụ tôi kể chuyện của tôi và anh ta, anh chỉ đang lợi dụng tôi để tiến hành cuộc điều tra của mình. Tôi, tôi còn tưởng anh là bạn tôi!” -Về sau cô ta hét ầm lên, gầm rít với tôi như một chú mèo.
“Anh thậm chí còn đang nghi ngờ tôi! Tôi không giết người! Tôi không giết người!” -Cô rít lên: “Anh không tin sao? Anh không tin sao? Các anh đều là đồ khốn! Các anh đều là đồ khốn!”
Lúc này đã gần rạng sáng, đường phố tĩnh lặng như đang say ngủ. Tiếng lên cơn như mắc chứng cuồng loạn của cô ta nghe chói tai lạ thường. Tôi sợ hãi nhào đến bịt miệng cô lại.
Cô ta gục lên ngực tôi, toàn thân lạnh toát run rẩy. Nhưng trong cái ôm chặt cứng của tôi, hơi thở hổn hển của cô dần dần bình phục trở lại.
Tôi không ngừng nói bên tai cô: “Tôi tin cô. Tôi tin cô.”
Nhưng thực tế là trước khi bắt được hung thủ thực sự, tôi không thể tin tưởng bất cứ ai.
Tôi không tin một ai cả, kể cả Trình Minh.
“Ôm tôi đi, đừng buông tay ra có được không?” -Cô vùi mặt vào lòng tôi, hạ giọng nài nỉ.
Lúc này đã khác hẳn lúc mới đầu. Đây không phải là quyến rũ.
Chỉ là cô thực sự quá cần một vòng tay ấm áp ôm cô thật chặt, để cô thả lỏng, để cô dựa dẫm. Tôi hiểu cảm giác của cô, thế nên tôi thông cảm cho cô.
Bất kể cô có phải là hung thủ hay không, trong giây phút này cô cũng thực sự là một cô gái bi ai biết bao, đáng thương biết bao.
Tôi vừa ôm cô, vừa kéo chăn lại. Cơ thể mềm mại của cô co lại như mèo. Đôi chân mảnh khảnh đang dán chặt lấy tôi của cô đã ấm dần lên.
“Dễ chịu quá.” -Cô lí nhí nói và nhắm mắt lại.
Đường pháp lệnh ở một số người còn đặc biệt gợi cảm 😥 ôi 😥
LikeLike
Rec vài anh đi người ơi =)))
LikeLike