Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 52
“Môi anh ta nóng bừng hệt như đang đóng một con dấu lên tay tôi. Tôi bỗng chốc ngớ ra, anh ta cũng thoáng ngớ ra. Sau đó anh ta đứng dậy. Anh ta đứng trước mặt tôi, tôi mới phát hiện anh cao đến thế, cao hơn tôi rất nhiều. Tôi bất giác lùi lại về sau, nhưng lại lùi hẳn vào vòng tay của anh. Tôi chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng vải, anh ôm tôi rất chặt. Hơi thở của anh rất gấp, tôi cảm nhận được bờ ngực anh đang không ngừng phập phồng, da dẻ toàn thân đều như đang bị sốt. Tôi cũng đang sốt, tôi hoa mắt chóng mặt, đứng mà không vững. Tôi đẩy anh ra, nhưng đẩy không nổi. Tôi gọi anh ta. Anh rể, anh rể…. Nhưng anh vẫn không nói tiếng nào. Sau đó, cơ thể anh ta đè xuống thật nặng.”
Bàn tay lạnh buốt của cô đặt lên mặt tôi như đã từng đặt lên mặt Lý Tín Như lúc đó.
Cô nhìn tôi bằng một thứ ánh mắt đáng sợ như đang xuyên qua người tôi nhìn thấy một thứ không hề tồn tại. Còn tôi, tôi nghĩ bây giờ mình cũng đang nhìn cô ta bằng một thứ ánh mắt đáng sợ tương đương.
Trong giây phút ấy, chúng tôi đều đã nhìn thấy trong đêm hôm đó, người đàn ông quỷ dị, điên cuồng, tràn ngập tình dục đó, khuôn mặt xinh đẹp của y trắng bệch mà méo mó cùng những tiếng thở và nghiến răng như dã thú của y.
“Chẳng phải anh hỏi tôi anh ta đã cưỡng hiếp tôi ở đâu ư?”
“Chắc chắn anh đã từng nhìn thấy phòng làm việc của anh ta và chiếc bàn công tác rộng lớn khác thường kia rồi. Anh ta đã đè chặt tôi xuống chiếc bàn làm việc chất đầy giấy tờ, sách vở và văn kiện đó. Hai chân tôi quẫy đạp, văn kiện vung vãi khắp sàn, sách rơi xuống đất từng cuốn một, ngọn đèn trên bàn làm việc đung đa đung đưa. Nhưng anh ta chẳng màng gì cả, sức mạnh của anh ta lớn như ma quỷ. Chị tôi ở ngay cách vách, nhưng anh ta đã cưỡng hiếp em gái chị ấy ở ngay bên này. Chị tôi vẫn đang khóc lóc, nhưng anh ta thì đã nằm sấp như chó trên người tôi mà trút xả tình dục…”
Tay cô men theo gò má của tôi từ từ trượt xuống, lướt qua ngực tôi, đi thẳng xuống dưới.
“Đây chính là câu chuyện mà trước giờ anh vẫn luôn muốn nghe, phải không, cảnh sát Trần?” -Trong giọng nói cô ta chất chứa một sự khinh miệt khó tả: “Tại sao mặt anh cũng đang nóng lên? Anh sao rồi? Anh mất bình tĩnh rồi? Với sự thẳng thắn của tôi, anh có hài lòng không?”
Lúc bàn tay cô ta đặt lên giữa hai chân tôi, tôi rùng mình một cái, bỗng dưng bừng tỉnh.
Tôi dùng sức đẩy cô ta ra.
“Cô đừng như thế.” -Giọng tôi có chút biến điệu. Đấy là vì tôi đang cố gắng đè nén cơn buồn nôn đang trào dâng trong lòng.
Và đồng thời, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tôi biết vừa rồi mình đã thất thần.
Vì tôi đã nhìn thấy Lý Tín Như trong giây phút đó và vẻ đẹp nhuốm màu tình dục khác thường ấy. Sự lộng lẫy của y chắc chắn hệt như yêu ma.
Lý Nhiễm bị tôi đẩy lùi về sau mấy bước.
Cô khoanh tay, nhìn tôi đầy đắc ý, mỉm cười. Nụ cười đó như đang cười nhạo tôi, dường như đang nói đàn ông đều như thế cả, tôi biết từ sớm rồi, đừng trông anh ta làm ra vẻ đạo mạo đứng đắn biết bao, thực ra họ đều như nhau cả, đều là loài động vật không kiểm soát nổi hàng họ của mình.
Cô muốn nghĩ thế thì tôi cũng bó tay. Thực ra xét theo một phương diện khác thì có lẽ cô ta đã đúng.
Chương 53
“Làm sao Lý Mai phát hiện hai người?” -Dừng lại một lúc, tôi hỏi.
Cô ngoẹo đầu, không nói.
“Chị ta đi từ trong phòng ra bắt ngay tại trận hay sau đó cô đã nói với chị ta?”
“…Là tôi nói với chị ta.”
Tôi gật đầu một cái. Mới đầu, tôi cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường. Một cô em gái bị bắt nạt khóc lóc kêu la đi mách với chị. Nhưng trước sau gì tôi cũng cảm thấy cả câu chuyện có gì đó không đúng. Là chỗ nào không đúng đây? Là vì họ không báo cảnh sát ư? Không không, có quá nhiều vụ xâm hại tình dục gia đình, bạo lực gia đình, mà nạn nhân từ đầu đến cuối cũng không hề nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. Là vì lời của Trình Minh sao? Trình Minh nói Lý Nhiễm là tình nhân của Lý Tín Như, mà trong lòng tôi thì tin anh ta hơn? Thế nên tôi mới cảm thấy câu chuyện có chút sai sai? Tôi trầm ngâm. Không, tôi cảm thấy có một số chi tiết, có một số chi tiết tôi muốn làm rõ hơn.
“Ngay sau đó cô đã lập tức nói với chị ta sao?” -Tôi hỏi.
Cô lắc đầu: “Không, khoảng chừng nửa năm sau đó.”
“Tại sao lại kéo một khoảng thời gian dài như vậy?”
“Vì tôi chưa suy nghĩ kỹ.”
“Suy nghĩ kỹ điều gì?”
“Có nên làm như vậy không. Dù gì chị ta cũng là chị tôi.”
“Trong khoảng thời gian đó thì sao? Lý Tín Như có xâm hại cô nữa không?”
“Không.” -Cô mỉm cười.
Tôi cảm thấy trong nụ cười cô có một ẩn ý khó tả.
“Chị cô sau khi nghe cô nói đã phản ứng thế nào?”
“Chị ta đã cho tôi một bạt tay.” -Lý Nhiễm ung dung nói.
“Tại sao?” -Tôi kinh ngạc.
“Chị ta bảo tôi là hồ ly tinh, là con đĩ. Sau đó chị ta đã chạy về nhà ngoại.”
Tôi cảm thấy Lý Mai thật là bất nhân quá. Chồng chị ta cưỡng hiếp em gái chị. Chị không dám mắng người đàn ông đó, nhưng lại đánh em gái mình một bạt tai.
Tôi cau mày nghĩ ngợi một lúc.
”Rốt cuộc cô đã nói với Lý Mai như thế nào?”
“Tôi nói với chị ta là tôi đã yêu chồng chị ta, xin chị ta hãy ly hôn với anh ấy, nhường anh ấy lại cho tôi.” -Lý Nhiễm vừa cười vừa nói một cách bình tĩnh: “Thực tế là tôi đã yêu anh ta từ rất lâu rồi. Ngay từ lần đầu tiên anh ta đến nhà chúng tôi thì tôi đã thích anh ta. Lúc đó tôi đã nghĩ liệu có phải anh ta cũng thích mình không.”
Tôi trợn mắt líu lưỡi.
Đây chính là nguyên nhân tại sao tôi luôn cảm thấy câu chuyện của Lý Nhiễm có chút gì đó không ổn. Chính vì những chi tiết đó.
Những chi tiết vụt hiện vụt mất trong lời nói của cô ta mà tôi không hề chú ý đến.
Chẳng hạn như tại sao một cô gái lại mặc đồ ngủ một mình chạy ra khỏi phòng trong lúc chị và anh rể đang cãi nhau? Tại sao cô ta không chọn vào phòng chị mà trái lại lại vào phòng làm việc của anh rể? Tại sao anh rể cô bảo cô rời khỏi, cô lại cứ bước về phía trước? Tại sao một cô gái trẻ lại đặt tay lên mặt một người đàn ông? Nhất là khi người đàn ông đó lại là anh rể cô!
Chương 54
“Sau đó, Lý Tín Như không xâm hại tôi lần nào nữa.” -Lý Nhiễm điềm nhiên như không, nói: “Vì mỗi một lần sau đó đều do tôi tự nguyện.”
Tôi hoàn toàn không thốt nên lời.
“Sau lần đó, anh ta dường như rất hối hận, cứ tránh né tôi mãi.” -Lý Nhiễm khinh miệt hừ một tiếng: “Đấy chính là đàn ông, vừa háo sắc vừa nhát gan. Tôi nói với anh ta nếu từ nay về sau anh ta không đếm xỉa đến tôi, tôi sẽ đến đồn cảnh sát kiện anh ta, kiện anh ta cưỡng hiếp tôi. Anh ta là luật sự, dĩ nhiên biết là tội cưỡng hiếp sẽ bị phán nặng đến mức nào. Những người đàn ông xinh đẹp như anh ta mà vào tù thì chỉ e là đến xương cũng chẳng còn.”
“Nghe tôi nói thế, anh ta nhìn tôi không nói lời nào. Sắc mặt anh ta trắng bệch, ánh mắt sắc lẹm. Anh ta cứ nhìn tôi mãi với ánh mắt lạnh lùng vô tình đó. Trong lòng tôi rất hoảng sợ, nhưng tôi không bộc lộ chút nào. Tôi và anh ta cứ giương cung bạt kiếm nhìn nhau. Sau đó, anh ta đã nhượng bộ, ánh mắt anh ta mềm đi.”
Lý Nhiễm cười, một nụ cười dịu dàng: “Thực ra chỉ cần anh muốn là sẽ trở thành một người vô cùng được lòng người khác. Yêu cầu của tôi với anh ta không hề cao, chỉ mong anh ta đừng thường xuyên nhìn tôi bằng ánh mắt băng giá tàn khốc đó.”
“Giống như anh bây giờ, ánh mắt lạnh băng y như đúc.” -Cô nhìn tôi: “Anh biết không? Anh và anh ta… thực ra có đôi chút giống nhau.”
Đây là lần thứ hai có người bảo tôi giống Lý Tín Như.
Tôi cầm lòng không đậu nghĩ đến Trình Minh. Bây giờ hắn và Lưu Ly đang làm gì?
“Thế nên cô nói cô thích tôi?” -Tôi hỏi.
Lý Nhiễm nở một nụ cười.
“Hôm đó dưới nhà chúng tôi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh. Từ xa, anh đi về phía tôi. Tôi cảm thấy dường như mình đã từng gặp anh, nhưng lại không nhớ tại sao lại có thứ cảm giác quen quen đó. Mãi cho đến lần thứ hai, chúng ta đứng nói chuyện bên bờ hồ, tôi lại gần nhìn anh mới hiểu tại sao. Đường nét sườn mặt của anh và cả khi anh mím môi không nói nữa, đều khiến tôi nhớ đến anh ta.”
“Lúc đầu tôi tưởng tôi hận anh ta. Tôi phải hận anh ta mới phải. Nhưng khi tôi nhìn thấy anh, tôi mới hiểu mình thích anh ta đến nhường nào. Thậm chí đã không thể từ chối kiểu đàn ông cùng tuýp với anh ta nữa.”
“Thế nên tôi nghĩ có lẽ tôi nên yêu anh.”
“Anh trẻ hơn anh ta, dịu dàng hơn anh ta, đáng yêu hơn anh ta.”
“Nếu tôi yêu anh thì tốt rồi. Tôi sẽ có thể lãng quên anh ta. Tôi sẽ có thể không đau khổ như thế nữa.”
Cô ta nhìn thẳng vào tôi. Tôi đành phải né tránh ánh mắt của cô.
“Cô hiểu tôi được bao nhiêu?” -Tôi vừa cười vừa nói một cách miễn cưỡng: “Tôi chưa chắc sẽ là một người tình tốt hơn Lý Tín Như đâu.”
“Tôi không hiểu. Tại sao anh sẽ không thích tôi? Anh từng bảo tôi xinh đẹp, tôi thông minh, anh từng bảo tôi rất đáng yêu.”
“Tôi thích dạng phụ nữ xinh đẹp nhưng thiếu não hơn.” -Tôi nói: “Hơn nữa tôi ghét phải làm thế thân cho người khác.”
Lý Nhiễm khẽ thở dài một tiếng.
“Sau đó thì sao?” -Tôi hỏi.
“Sau đó? Không có sau đó nữa.” -Cô đáp: “Tôi nghi ngờ Lý Mai thực ra đã biết chuyện của chúng tôi từ sớm rồi. Cuối tuần nào tôi cũng ở nhà họ. Có lúc tôi và anh ta tán nhau trong bếp, có lúc chúng tôi cùng núp trong nhà vệ sinh làm tình. Tôi không tin Lý Mai hoàn toàn không hay biết gì. Nhưng chị ta cứ giả vờ như mình không biết gì cả. Đấy chính là điều mà tôi căm ghét nhất ở chị ta. Biệt tài nhẫn nhịn tẩm ngẩm tầm ngầm của chị ta thật là đáng sợ. Chị ta đang chờ Lý Tín Như hồi tâm chuyển ý? Hay trước giờ vẫn không chịu đối mặt với sự thật? Đôi khi tôi nghĩ nếu tôi và Lý Tín Như làm tình trên sofa mà bị chị ta bắt ngay tại trận thì tốt rồi. Như thế chúng tôi sẽ đỡ phải tốn nước bọt để nói rõ với chị ta. Nhưng tôi biết dù có thế đi chăng nữa thì e rằng chị ta cũng sẽ bỗng dưng hóa mù và chẳng nhìn thấy gì nữa. Đây chính là khả năng nhẫn nhịn của Lý Mai.”
Tui có cảm giác TM thích LTN….
LikeLike
Trước mò vào nhà vì Trang nhất…, giờ thì ngày nào cũng vào lội vì Động cơ… :))) Yêu Trần cảnh quan ghê :”>
LikeLiked by 1 person