Động cơ giết người 1-3

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 01 

 

Lúc tôi bước vào văn phòng, Lưu Ly đang tô son trước gương. Đó là một món đồ chơi nhớp nháp bóng lưỡng. Nàng ngước cằm lên, nghiêng mặt tới lui để ngắm nghía môi mình. Lúc này trông nàng như vừa ăn xong một bữa tiệc mỡ heo mà quên chùi miệng. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lưu Ly hiển nhiên là nàng rất hài lòng với bản thân mình.

 

“Cậu lại đến trễ nửa tiếng rồi Trần Tử Ngư.” -Nàng đặt chiếc gương trên tay xuống, ngoảnh lại nói với tôi: “Chẳng phải cậu vừa mới nghỉ phép ba ngày sao? Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm lại nhỉ? Sếp đã điểm danh xong từ lâu rồi, cậu mau đến chỗ ông ấy trình diện đi.”

 

Cố nén cơn nhức đầu do say rượu, tôi bước về phía phòng làm việc của sếp trong tiếng thở vắn than dài, dọc đường đi không quên hoài niệm về những ngày tháng tươi đẹp trước kia. Khi ấy, trong cục vẫn chưa phát động phong trào “vì dân phục vụ”, đi trễ về sớm là hiện tượng phổ biến thường gặp, cho dù thỉnh thoảng có bùng việc thì cũng chả có gì lớn lao cả. Quan trọng nhất là năng suất phá án. Chỉ cần phá được án thì chẳng ai quan tâm đến việc bạn đi làm lúc mấy giờ, tan ca lúc mấy giờ. Đối với những động vật sống về đêm như tôi mà nói, tất nhiên cuộc sống lúc đó tự do thoải mái hơn giờ nhiều. Nghĩ lại thì chẳng phải lúc trước tôi đã nhắm vào đặc quyền lười nhác này của biệt đội cảnh sát nên từ nhỏ mới lập chí phải trở thành một cảnh sát nhân dân hay sao? Bây giờ ngay cả trong cục chúng tôi cũng thiết lập hình tượng mới tác phong mới. Một cơ quan nhà nước đàng hoàng tử tế mà giờ đây cứ như cái công ty vậy. Đi làm phải điểm danh, tan ca phải quẹt thẻ, còn cái gì mà “mỉm cười khi phá án, mỉm cười khi phục vụ” nữa chứ, có thể thấy cái xã hội này đã suy đồi đến mức độ nào rồi.

  Continue reading “Động cơ giết người 1-3”