Động cơ giết người 4-6

hìnhTác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 04

 

“Còn bạn bè thì sao?”

 

“Tín Như khá nhiều bạn bè. Đại đa số đều là người của bộ phận công-kiểm-pháp. Tín Như thường hay ra ngoài xã giao… Cũng có các đồng nghiệp trong văn phòng luật sư của anh ấy, đôi khi họ cũng ra ngoài uống rượu với nhau. Có một người trước đây từng là bạn học của anh ấy, hình như chú ta đến làm việc ở văn phòng luật sư của Tín Như cũng là do Tín Như giới thiệu.”

 

“Tên?”

 

“Trình Minh.” Tôi lại ghi lại.

 

“Bình thường tình cảm vợ chồng thế nào?”

 

Chị ta thoáng ngập ngừng, đáp: “Tốt lắm.”

 

Chị lại trông như sắp không kìm được nước mắt tới nơi. Tôi cảm thấy lấy lời khai của phụ nữ là phiền phức nhất. Các chị em cứ hở ra là khóc lóc, những lúc đó tuyệt nhiên không thể triển khai công việc được nữa, bằng không bạn sẽ bị bảo là không có tình người. Như tôi mà nói, tôi vẫn thích đối phó với những tên sát thủ hung ác, những gã cướp bóc thô bạo hay những thằng tội phạm hiếp dâm hạ tiện,… hơn. Vì họ làm bạn cảm thấy cho dù bạn có đối xử với họ ra sao cũng không phải áy náy.

 

Lấy xong lời khai, tôi và Lưu Ly đánh xe đến hiện trường vụ án. Lưu Ly là hoa khôi trong cục cảnh sát chúng tôi, là một người đẹp mà ai gặp cũng thương. Tâm nguyện lớn nhất của nàng là lấy một người giàu có. Công việc trong cục cảnh sát chẳng qua chỉ là một việc làm tạm bợ trước khi nàng thoái ẩn giang hồ để đi làm thiếu phu nhân. Đáng tiếc thay, Lưu Ly chí cao hơn trời nhưng thời vận không đủ. Trong đội cảnh sát hình sự, xung quanh toàn là một lũ đàn ông thô lỗ, vừa cờ bạc rượu chè lại vừa hám gái, miệng toàn chửi thề, người ngợm lếch thếch, mỗi tháng lãnh có mấy ngàn tệ tiền lương nhà nước, trông thế nào cũng không có tiền đồ. Thỉnh thoảng quen được vài anh nhà giàu thứ thiệt thì lại toàn con mẹ nó mấy thằng nhà giàu hư hỏng. Nỗi buồn thanh xuân của Lưu Ly, tôi rất hiểu và cũng tỏ lòng thông cảm.

 

Tuy vậy, Lưu Ly không hề vì thế mà từ bỏ thiên tính của phụ nữ -thích chưng diện. Nàng là kiểu con gái khi sáng sớm thức dậy chỉ còn mười phút nữa là trễ giờ làm thì chắc chắn cũng sẽ dùng đến tận tám phút để  trang điểm.  “Vì không biết lúc nào, không biết ở đâu, tình yêu sẽ ập tới theo cách mà bạn ít ngờ nhất. Đến lúc ấy, nếu chỉ vì tóc rối áo nhăn mà tôi đánh mất một cơ hội tốt thì tôi sẽ hối hận cả đời mất.” Lưu Ly đã nói như thế. Vậy nên bất cứ lúc nào nàng cũng phải thủ sẵn trạng thái tốt nhất.

 

May mà nàng là cộng sự của tôi, chứ đổi lại là các đồng nghiệp khác… Cái đám quỷ sứ háo sắc đó cho dù không tìm cơ hội sờ mó lung tung thì cũng sẽ bông đùa mấy câu bẩn bựa và tiến hành “quấy rối tình dục bằng ngôn ngữ”.

 

Tôi biết lúc tôi và nàng sánh vai trên phố, có rất nhiều người sẽ hiểu nhầm chúng tôi là một đôi tình nhân. Nếu xét về ngoại hình thì có lẽ chúng tôi xứng đôi thật. Nhưng tôi rất biết tự lượng sức mình, tôi cũng chẳng qua là một thằng cảnh sát nghèo, không có tí tiền đồ nào đáng kể, không sao lọt vào mắt của nàng được.

 

Nhà của Lý Tín Như nằm trong trung tâm thành phố, là một tòa nhà cũ kỹ, đến thang máy cũng không có. Tôi nghe Lý Mai nói vì đây là nhà của cha y trước kia nên mẹ Lý Tín Như không muốn chuyển đi. Sau khi Lý Tín Như đi làm kiếm được tiền, y đã mua lại căn hộ tầng trên, rồi tự đập trần xây lại thành gác lửng. Lúc còn sống, mẹ y ở phòng người giúp việc dưới tầng trệt. Sau khi mẹ y qua đời, phòng người giúp việc liền trống ra. Dù sao thì Lý Mai cũng chuyên chức nội trợ, lại không có con cái, nên trong nhà không phải thuê người làm.

 

Cầu thang của những tòa nhà kiểu cũ rất dơ, ban ngày khu vực cầu thang cũng tối om, đèn cảm âm hư rồi cũng chẳng ai sửa. Vì không ai quản lý chung cư nên đến bảo vệ cũng không có. Dưới lầu là một con đường nhỏ dẫn ra đường lớn, cũng chính là loại hẻm cụt trong truyền thuyết. Sau khi quẹo cua mới là nhánh đường thông ra bốn hướng, mặt đường mới rộng hơn một chút. Phần lớn xe cộ chạy đến đây cũng chỉ để quay đầu xe. Con đường nhỏ này buổi sáng đã ít người đi bộ, đến tối nhất định càng hiếm vết người. Tôi nhớ gần chỗ này từng xảy ra mấy vụ cướp bóc bằng súng và vài vụ cưỡng hiếp. Bất kể là ai đã gây án ở đây thì chắc chắn cũng sẽ rất thuận lợi cho việc tẩu thoát khỏi hiện trường.

 

 

Chương 05

 

Đây là một con phố cổ kính. Đối diện nhà Lý Tín Như là trạm thu thuế. Có thể tưởng tượng một khi đã qua giờ tan tầm, công nhân viên chức sẽ ùa ra một lượt rồi nhanh chóng giải tán; sau khi cánh cửa sắt kia hạ xuống nơi đây sẽ tối đen âm u biết nhường nào. Đi thêm chút nữa là dãy tường sau của bệnh viện thành phố. Một cây hoàng giác vươn những cành nhánh héo rụi ra điểm xuyết cho bầu trời xám mịt của đô thị, trông vừa ảm đạm vừa nặng nề.

 

Lúc chúng tôi đến, dưới tòa nhà đã có mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu, mấy người mặc cảnh phục đứng ở bên ngoài, có một người đang nói gì đó với chiếc di động trên tay. Có lẽ là các đồng nghiệp bên phía giám định, tôi không thân với họ lắm. Một trong số đó đã bắt đầu bắt chuyện với Lưu Ly bên cạnh tôi:

 

“Chà, em phụ trách vụ án này hả bé Lưu Ly?”

 

“Ai là bé của cậu?” -Lưu Ly vừa đi vừa nửa cười nửa không: “Đừng có ở đó mà bắt quàng làm họ, phá hoại hình tượng phá án nghiêm túc chói lọi của cảnh sát nhân dân chúng tôi.”

 

“Vâng, vâng.” -Cái gã râu ria lún phún đứng nghiêm người, vừa cười hì hì vừa hành lễ một cái: “Hoàn toàn đồng ý với lời nhận xét đầy tính giáo dục của bé Lưu Ly.”

 

Mấy người bên cạnh gã cười ồ lên.

 

“Thôi đi, cái tên này chẳng giống cảnh sát, mà giống lưu manh.”

 

“Tôi bảo này, tên lưu manh như cậu làm sao trà trộn vào nội bộ cảnh sát chúng tôi thế?”

 

“Nhìn thấy mỹ nữ là hiện nguyên hình ngay!”

 

Tôi nghe thấy người đó đắc ý nói phía sau chúng tôi: “Phải phải, tôi là lưu manh, hoan nghênh bé Lưu Ly đến bắt tôi ngay.”

 

Lưu Ly vờ như không nghe thấy, chân bước lên cầu thang mà đầu không ngoảnh lại. Từ đầu đến cuối, họ đều coi tôi như không khí, chẳng ai thèm đoái hoài đến tôi. Tôi đứng bên cạnh Lưu Ly mà không khỏi vừa buồn cười vừa cảm khái. Thời buổi này làm mỹ nữ thật là hời, đi đến đâu tỏa sáng đến đó, đến tìm việc làm cũng dễ dàng hơn! Còn làm soái ca thì được gì ngoài sự nghi kị và đả kích của những động vật giống đực kém sắc khác? Tôi nghĩ đến Lý Tín Như đã mất kia. Ngày nay, câu nói “hồng nhan bạc phận” chắc chỉ thích hợp cho đàn ông thôi?

 

Nhà của Lý Tín Như nằm ở tầng trên cùng. Mở cửa bước vào, Lưu Ly không khỏi “ồ” lên một cái. Bên ngoài tòa nhà cũ kỹ trông hết sức tồi tàn nhưng bên trong nhà lại được sửa sang rất đẹp đẽ và tinh tế. Vừa vào cửa là phòng khách, có lẽ vì đã nối hai căn phòng lại với nhau nên phòng khách trông có vẻ rất rộng. Toàn bộ sàn nhà được lát gỗ tếch màu cà phê đậm, dưới chiếc trà kỷ bằng kính được đặt trước bộ ghế sofa có lót bộ thảm lông cừu trắng muốt. Phía sau ghế sofa treo một bức tranh sơn dầu khổng lồ, phỏng theo một tác phẩm thuộc trường phái ấn tượng của Pháp. Bên trái phòng khách có một hành lang nhỏ, hành lang đó nối giữa nhà vệ sinh và phòng người giúp việc, cuối hành lang có một phòng ăn nhỏ. Nhà bếp theo phong cách mở, cách phòng ăn một quầy bếp. Mười hai chiếc ly và lọ thủy tinh được xếp ngay ngắn ở một bên quầy. Nhà bếp cũng rất lớn, chiếc tủ lạnh ba ngăn to tướng đặt cạnh bồn rửa chén mà không hề tạo cảm giác chật chội. Chỗ sàn nhà trước tủ lạnh, máu đọng lại thành một mảng lớn, cả căn bếp gần như khắp nơi đều là máu. Thứ máu đen đặc, hơi đông lại. Một giàn dao treo ngay ngắn bên quầy bếp. Từ nhỏ đến lớn, dao gọt hoa quả, dao thái rau, dao cắt thịt, dao bổ dưa hấu. Mỗi một cây đều phát ra thứ ánh sáng trắng lóa sắc lẻm. Có đồng nghiệp đang cẩn thận bỏ chúng vào túi vật chứng. Bởi vì một trong số chúng rất có khả năng chính là hung khí đã giết chết Lý Tín Như. Lý Tín Như đã ngã xuống phía trước tủ lạnh. Có lẽ lúc ấy y đang định mở tủ lạnh ra lấy món gì đó để uống thì bị người khác một nhát đâm chết từ phía sau, thậm chí đến tiếng nói cũng chẳng kịp phát ra.

 

Tôi đã xem qua bức ảnh chụp thi thể của Lý Tín Như. Đôi mắt y mở trừng ra, dường như còn mang theo chút kinh ngạc khó tin. Đúng vậy, thứ cảm xúc đông cứng trên khuôn mặt y hoàn toàn là kinh ngạc nhiều hơn là đau đớn. Có người nói trước khi chết người bị hại sẽ “chụp lại” hình ảnh cuối cùng của kẻ giết mình vào đôi mắt. Chuyện đó vớ vẩn hết sức. Nếu như vậy thì cũng chẳng cần đến đội phá án ** của chúng tôi. Nhưng, biểu cảm cuối cùng của nạn nhân đôi khi quả thực có thể nói cho chúng tôi biết rất nhiều điều.

 

 

Chương 06

 

Phòng vợ chồng Lý Tín Như nằm ở tầng trên. Vừa bước vào đã có thể nhìn thấy một chiếc giường rất lớn. Đống chăn gối mềm mại trắng tinh như của khách sạn năm sao vứt lung tung trên giường, xem ra sáng nay Lý Mai chưa kịp dọn dẹp. Giữa phòng treo một ngọn đèn thủy tinh cỡ nhỏ, trông vừa hoa lệ vừa tao nhã. Tôi mở tủ đồ của họ ra xem thử thì kinh ngạc trước số lượng quần áo khủng của Lý Tín Như. Ba tủ áo lớn chỉ có một cái là của Lý Mai, hai cái còn lại toàn là quần áo của Lý Tín Như. Những bộ vest sẫm màu treo đầy trong tủ, ngoài ra còn có mấy cái bình thường hay mặc như là áo bành tô, áo da, áo gió, áo khoác, áo len, áo ngủ, áo sơ mi,… ít nhất cũng phải mấy chục cái. Rồi cả cà vạt nữa, hơn trăm chiếc cà vạt các loại được treo trên móc. Tôi tiện tay lấy một chiếc ra xem, nơi sản xuất là ở Italy. Xem ra khi còn sống Lý Tín Như biết rõ mình là một mỹ nam. Y thuộc kiểu đàn ông thích ăn diện cho bản thân..

 

Phòng kế bên là phòng làm việc của Lý Tín Như. Thường thì phòng làm việc của luật sư đều lộn xộn chẳng ra làm sao, Lý Tín Như cũng không ngoại lệ. Trên chiếc bàn làm việc rộng lớn của y chất đầy các loại hồ sơ tài liệu, bừa bộn đến mức chiếc máy tính để bàn cũng bị dồn qua một bên. Hai tủ sách âm tường bên hông cũng nhét đầy các loại từ điển, tư liệu và sách vở pháp luật. Xem ra muốn sắp xếp hết đống di vật của y cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Tôi phát hiện trong phòng họ không có lấy một tấm ảnh cưới nào của hai vợ chồng, thậm chí đến ảnh của Lý Mai cũng không có. Trong phòng ngủ của họ, trên bàn làm việc của Lý Tín Như, tôi thấy có để hai ba khung ảnh nhỏ, lồng trong đó là ảnh của chính bản thân y. Tôi lấy một trong số những khung ảnh đó lên, nhìn ngắm chăm chú.  Trong đó có một tấm là ảnh chụp lúc y tốt nghiệp đại học. Khi ấy, y còn rất trẻ, đầu đội mũ tốt nghiệp, mặt mũi thanh tú, và nét mặt trông hiền dịu hơn bây giờ nhiều. Dù sao lúc đó cũng chưa trải chuyện đời.

 

Lúc này, Lưu Ly bước vào.

 

“Ôi, đúng là một người đàn ông biết hưởng thụ.” -Nàng vừa đi vừa cảm thán. Chắc hẳn nàng đã tham quan xong tủ quần áo chất đống như núi của Lý Tín Như. “Hóa ra luật sư giàu đến thế.”

 

Tôi đặt khung ảnh về lại vị trí cũ, cười: “Thế còn phải xem là luật sư gì. Nghe đồn Lý Tín Như nổi lắm đấy.”

 

Lưu Ly chậc chậc lắc đầu: “Tiếc quá đi mất, thật là tiếc quá đi mất.”

 

“Quả thật rất đáng tiếc.” -Tôi bày tỏ sự đồng tình: “Sao cô và anh ta không gặp nhau lúc còn sống nhỉ!”

 

Lưu Ly làm bộ mặt thương cảm: “Hận sao không gặp sớm hơn, hận sao không gặp lúc chưa từ trần!”

 

“Làm kẻ thứ ba cũng không sao ư?”

 

“Để theo đuổi hạnh phúc, phụ nữ có thể làm bất cứ điều gì.”

 

Tôi cười khổ. Nhưng kiểu đàn ông như Lý Tín Như mà chết thì đúng là tiếc thật. Những người đàn ông trong cuộc sống chúng ta có vẻ ai cũng như “bùn nhão không đỡ nổi tường”, loại đàn ông có lối sống tinh tế lành mạnh như Lý Tín Như đúng là dị biệt.

 

Trong góc phòng là một tủ rượu cỡ nhỏ, Lưu Ly mở tủ ra, tò mò nhìn vào trong: “Chu choa, rượu Lafite năm 88. Chu choa, rượu XO 20 tuổi. Chu choa, trong này có đá viên nè!” Nàng ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Trong này nhiều rượu ghê đó, có muốn làm một ly không?”

 

“Đây là hiện trường phạm tội đó cô nương.” -Tôi nhắc nhở nàng.

 

Nàng đóng cửa tủ rượu lại, bĩu môi: “Cậu làm người ta mất hứng thật đấy.”

 

Tôi mở từng ngăn kéo của bàn làm việc ra, trong đó đựng đầy mấy thứ như giấy fax này, văn kiện này, tài liệu tuyên truyền này, chẳng có gì khả nghi cả. Chỉ có ngăn cuối cùng là không mở được, té ra bị khóa lại rồi.

 

“Lưu Ly, cái này, cô mở được không?”

 

Nàng bước đến, quan sát kỹ lưỡng một hồi, đoạn lấy trong túi áo ra một chùm những thanh sắt trông như chìa khóa mà lại không phải chìa khóa, chọn lấy một thanh, rồi đưa vào trong gẩy hai cái đã mở được. Lưu Ly là cao thủ bẻ khóa trong ban chúng tôi. Tay chân con gái khéo léo thật.

 

Bên trong cũng chẳng có gì khả nghi. Không nhật ký, không ảnh ọt, nhưng lại có một chiếc đồng hồ đeo tay Rolex bị nhét bừa vào trong hốc, Ngoài ra còn có một vài món quà nhỏ đắt tiền như ví Dunhill, cà vạt LV,… Tôi mở chiếc hộp đựng danh thiếp hiệu Hermès ra, bên trong trống rỗng. Ngoài ra còn có một chiếc hộp đựng sô-cô-la, tôi mở nó ra, trong đó chỉ thừa lại vài viên sô-cô-la đen nhưng bên cạnh chúng có hai chiếc túi nhỏ đựng thuốc viên. Một túi màu lam, một túi màu trắng. Tôi nghi cái đống màu lam trông hơi giống Viagra, nhưng lại không chắc lắm. Thế còn túi màu trắng? Tôi lấy nhíp gắp chúng lên, bỏ vào trong túi vật chứng, chuẩn bị đem về cục xét nghiệm. Cái túi màu xanh kia mà đúng là Viagra thật thì sẽ thú vị lắm đây.

 

Lúc trở về cục đã giữa trưa. Sau khi ăn qua loa một bữa trong căng tin cục công an, tôi đã hy sinh thời gian nghỉ trưa chơi poker quý báu để ở lại văn phòng điều tra hồ sơ cá nhân của người nhà Lý Mai và tất cả những người trong văn phòng luật sư của Lý Tín Như. Nếu muốn đi hỏi cung người khác, dù sao trong tay cũng nên nắm giữ chút ngọn nguồn của họ thì hơn.

 

Advertisement

6 thoughts on “Động cơ giết người 4-6

    1. Hồi cũng lâu mình có xin GV raw bộ này, thấy đề từ 2006 thì phải, chắc k hot mà do trùng hợp thôi, vì hot thì đã sớm có người làm rồi :-s

      Like

  1. Nam chính vẫn chưa xuất hiện =)))))))))))
    Hóng-ing~~~~
    Chị vợ có vẻ thuộc diện tình nghi cao, nhưng mà truyện trinh thám hay gây bất ngờ lắm, nên vẫn chưa chắc chắn được =))

    P.s: xong chương này tui thăng luôn, chúc ngày mới tốt lành ha ^_^

    Like

    1. Thì ra là đam mỹ à :v Thế mà từ hôm qua cứ đinh ninh là trinh thám bình thường :v hê hê thế này yên tâm đọc rồi :v

      Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s