Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 22
Ánh đèn trắng lóa rọi thẳng vào mặt tôi.
Tôi nằm ngửa mặt trên giường, nhấc cánh tay nặng trịch lên che mắt, trong miệng lầm bầm chửi: “Mẹ nó, mở đèn chói mắt thế làm gì?”
Lúc này một người ở phía trên tôi cúi xuống nhìn tôi. Vì ngược chiều sáng nên tôi không nhìn rõ mặt hắn.
Tôi ngoảnh đầu ra, nhìn bao quát xung quanh một cách khó khăn, cảm giác càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng cũng nhìn rõ đây là cái chuồng chó của mình. Thảo nào lại bẩn, bừa, tàn thế này.
Nhất định là lúc nãy khi lên xe tôi đã thuận miệng đọc địa chỉ nhà mình ra.
Tôi cảm thấy rất khát, liền nói: “Nước.”
Hình như người đó thở dài một tiếng rồi rời khỏi. Sau đó văng vẳng tiếng lục đồ. Một lát sau thì một chiếc cốc đựng đầy nước được đưa đến bên miệng tôi. Tôi cầm ngay lấy nó và một hơi uống cạn. Tiếp theo đó là một chiếc khăn bông ẩm ướt được ném vào mặt tôi.
“Lau mặt cái đi.” -Người đó nói.
Tôi lau bừa hai cái thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tên này cũng chu đáo thật.
Hắn chẳng hôn mặt và miệng tôi mà đã bắt đầu cởi quần áo của tôi ngay tắp lự. Chuyện này tôi cũng hiểu, tôi thừa nhận hôn một người đàn ông đang xỉn là một việc vô cùng đau khổ.
Sau một hồi, tôi cảm thấy không ổn cho lắm.
“Này, này, anh làm gì thế?” Tôi bắt đầu giãy giụa, lên tiếng kháng nghị.
“Làm tình.” -Hơi nóng từ trong miệng hắn phả ra bên tai tôi.
“Mẹ, anh có nhầm không đấy, trước giờ đều là tôi chịch người khác, ông đây đã bị chịch bao giờ đâu?”
“Khéo thật, tôi cũng thế.”
“Cút!” -Tôi muốn đạp hắn nhưng chân mềm nhũn ra không còn sức lực.
Hắn nhất định là đã bật cười khi nhìn thấy bộ dạng đó của tôi.
“Thế được, em chịch tôi đi.” -Hắn buông tôi ra, cười hì hì nói.
Tôi cố chịu đựng cơn váng đầu hoa mắt, vùng vẫy bò dậy, bổ nhào lên người hắn. Nhưng toàn thân mềm nhũn và chỗ đó thì lại càng nhũn hơn.
“Em thấy chưa? Không nổi phải không?”
“Mẹ, ai bảo ông đây không nổi?” -Tôi nghiến răng.
Hắn khẽ bật cười một tiếng, rồi bỗng dưng dùng sức lật tôi lại. Tôi tứ chi vô lực nằm sấp trên giường như một đứa trẻ sơ sinh đang thay tã, theo sau đó là cơ thể nặng trịch của hắn đè xuống.
Tuy hắn đã bỏ ra một lúc để làm công tác chuẩn bị cho tôi trước khi hành sự, nhưng lúc hắn tiến vào tôi vẫn đau đến mức kêu la thảm thiết. Tôi co người lại như một con tôm khô, hắn lập tức dừng lại, không cử động nữa.
“Này, đây thực sự là lần đầu tiên của em?” -Hắn nói bên tai tôi, giọng nói có vẻ rất hưng phấn.
Tôi hừ một tiếng. Muốn làm thì làm đi, mẹ nó, đâu ra nhiều lời thừa thải như thế, ai bảo hôm nay ông đây say quắt cần câu, đáng đời bị hiếp dâm lắm.
Nhưng bỗng dưng hắn lại bắt đầu thương tiếc, không ngừng hôn vai và vành tai của tôi một cách rất cẩn thận rất cẩn thận.
Lần này thì đúng là tôi vừa đau vừa sướng. Làm tình với hắn giống như bị đưa vào một cỗ máy tình dục lớn, toàn thân trên dưới đều bị bao vây bởi những ngọn sóng khổng lồ, có lúc tôi bị xô lên đầu sóng, có lúc lại bị cuốn xuống đáy nước. Bờ ngực của hắn rất dày, vây chặt lấy tôi. Làn da của hắn rất mịn, cọ xát với da tôi. Mồ hôi giữa hai người chúng tôi như một chất bôi trơn. Đầu óc tôi đã vài lần trống rỗng, cả thế giới chỉ tràn ngập những tiếng kêu la rên rỉ dâm dật.
Lúc trời sáng, tôi cảm nhận được người bên cạnh ngồi dậy. Hắn khẽ khàng mặc quần áo vào.
Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên vẫn nhắm mắt làm ngơ với hắn ta.
Hắn mặc xong quần áo, bước đến cạnh tôi rồi bất ngờ ngồi sát bên cạnh. Tôi biết hắn đang mượn thứ ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ để nhìn ngắm tôi, hành động này khiến tôi có chút sợ hãi. Hắn có ý gì đây? Không thể nào vừa ân ái một đêm đã để ý tôi rồi chứ?
Mau đi đi, mau đi đi, trong lòng tôi hối thúc.
Hắn thở dài một tiếng, đứng dậy đi về phía cửa.
Bấy giờ tôi mới mở mắt ra nhìn hắn. Hắn mặc âu phục, bóng lưng rất cao lớn. Đấy là ấn tượng duy nhất của tôi về hắn. Sau đó tôi lại thiếp đi.
Tiếng chuông của máy pager đã đánh thức tôi.
Tôi dụi mắt, lề mề bỏ từ trên giường dậy, vừa ngồi dậy đã đau đến mức ré lên.
Mẹ, đau mông quá. Đầu cũng đau nữa. Tại sao cứ đến sáng hôm sau là cảm giấc lâng lâng như trên trời của cơn say đêm qua lại biến thành cơn nhức đầu đáng ghét này?
Tôi cố nén thứ đau khổ khổng lồ ấy, xụ mặt đi rửa mặt thay đồ đánh răng. Lúc thay đồ tôi phát hiện bên gối mình vừa xuất hiện thêm một xấp gì đó, là một xấp tiền. Tôi cầm lên, nhìn một lúc, không được một ngàn thì cũng được tám trăm. Tôi nghĩ ngợi và bỗng dưng nổi đóa. Mẹ, thằng lai căng tối qua tưởng ông là trai bao! Tôi chửi ầm lên một lúc với không khí, rồi lại đá tủ thêm một lúc. Cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải cất xấp tiền đó vào trong túi, chuẩn bị tối nay lại đi tìm tên đó để ném số tiền này vào mặt hắn. Nhưng nói thực. hôm nay tôi có nhận diện được hắn không cũng là cả một vấn đề. Hôm qua tôi hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo của hắn.
Sáng hôm đó, tôi đi cà nhắc cà nhắc đến cục như một thương binh, còn được khuyến mãi thêm một dạ ủ ê.
Tôi cứ đứng mãi bên bàn làm việc của mình, hoàn toàn không cách nào ngồi được. Hễ ngồi là đau.
“Trần Tử Ngư, hôm nay chúng ta đi đâu?” -Lưu Ly chớp đôi mắt to đã chuốt ba lớp mascara của nàng, hỏi tôi.
“Hôm nay chúng ta tiếp tục cuộc điều tra dang dở hôm qua. Đến văn phòng luật sư của Lý Tín Như.” -Tôi nói.
“Được.”
“Lưu Ly, hôm nay chúng ta đi xe buýt có được không?”
“Tại sao?” -Nàng kinh ngạc hỏi.
“Hôm nay tôi không muốn lái xe.”
“Tại sao?”
“Thôi bỏ đi.” -Tôi thở dài một tiếng.
Chương 23
Cuối cùng vẫn là lái xe đến đó.
Lúc chúng tôi đến văn phòng luật sư đã hơn chín giờ sáng. Dường như mỗi người trong văn phòng luật sư đều vô cùng bận rộn. Nhưng vị Trình Minh đại luật sư thì vẫn chưa đi làm. Tôi đã bắt đầu có chút ngưỡng mộ hắn ta. Hóa ra đại luật sư vẫn có thể đi trễ về sớm. Nhưng tôi cũng biết với tư chất học hành của mình, cho dù thời gian có quay lại cả trăm lần thì tôi cũng chẳng thi nổi bằng luật sư đâu.
Cô Trương, trợ lý hắn, đã đưa chúng tôi đến phòng làm việc của hắn ta. Phòng làm việc của hắn nhỏ hơn của Lý Tín Như một chút, nhưng cảnh sắc từ cửa sổ nhìn ra thì rất khá, có thể cúi nhìn con đường trung tâm của thành phố. Bàn làm việc của hắn chất đầy tài liệu và văn kiện, phía sau là một tủ sách lớn nhét đầy những cuốn sách vĩ đại. Ngoài ra, căn phòng trông còn rất đẹp. Thảm trải sàn màu xám, nội thất đều là gỗ hồ đào, chỗ gần cửa còn có hai chiếc ghế sofa nhỏ bằng da. Lưu Ly vừa vào đã ngồi xuống đấy.
“Trần Tử Ngư, cậu không ngồi sao?”
“Không cần.” -Tôi đứng cạnh cửa sổ, giả vờ thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
Cô trợ lý rót cho chúng tôi hai tách trà, sau đó khách sáo lui ra.
Lưu Ly ngáp một cái.
“Ôi, đúng là mệt chết đi được.” -Nàng nói.
“Sao thế?”
“Tối qua ngủ không được ngon, hôm nay vừa sáng sớm tinh mơ đã phải bò dậy đi làm. Tôi có quầng thâm rồi này.”
Tôi quay lại nhìn nàng một cái.
“Đâu có, vẫn đẹp như xưa.”
“Bây giờ thì còn đẹp nhưng sắp hết rồi. Phụ nữ mà già thì nhanh không đỡ được.” -Lưu Ly bưng tách trà trong tay, mặt ủ mày ê nói, “Tôi cũng sắp hai mươi sáu rồi. Còn bao nhiêu năm thanh xuân nữa đâu? Nói thật, tuổi tác mà đến thì dù có chăm sóc tốt đến đâu cũng vô ích. Người ta nhìn là biết ngay mi là một bà cô già.”
“Cô sẽ không già đâu Lưu Ly.” -Tôi an ủi nàng: “Cô trông nhiều nhất hai mươi tuổi là cùng. Đừng cau có nữa, lúc cau có trông như bà lão sáu mươi ấy.”
Nàng bật cười rồi ngay sau đó lại thở dài một tiếng: “Haizz, bây giờ còn phải thức khuya dậy sớm để điều tra và phá án, suốt ngày giao thiệp với bọn tội phạm xác chết. Nghĩ đến thôi là thấy chán hết biết thật đấy.”
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đen bước vào.
Lưu Ly vừa nhìn thấy hắn ta là hai mắt phát sáng.
Hắn ta trông rất vạm vỡ, như một vận động viên, rất ít khi nhìn thấy dáng người kiểu này ở người Trung Quốc, có thể mặc âu phục một cách vô cùng vừa vặn như thế. Da hắn cũng chưa đến mức đen mà là một màu nâu nhạt vô cùng khỏe khoắn. Khuôn mặt góc cạnh, đường nét hơi cứng một chút nhưng khi đeo cặp kính không gọng viền vàng vào trông hắn nho nhã hơn rất nhiều.
Hắn ta vừa nhìn thấy chúng tôi, liền lập tức trưng một nụ cười nghiệp vụ.
“Trợ lý của tôi đã nói với tôi rồi. Vị này hẳn là đồng chí Hứa. Chào cô.” -Hắn đưa tay ra bắt tay với Lưu Ly.
“Vị này là đồng chí Trần nhỉ.” -Hắn đưa tay về phía tôi, bước nhanh đến.
Nhưng tôi nhìn hắn rồi chỉ gật đầu.
Hắn ta lập tức nhận ra tôi hoàn toàn không có ý định bắt tay với mình nhưng vẫn bước đến, chỉnh lại cửa chớp bằng bàn tay đang chìa tới, một cách rất tự nhiên. Cứ như là hắn ta vốn định hạ rèm cửa xuống vậy.
“Ngồi, ngồi.” -Hắn nói với tôi, “Mời ngồi.”
“Không cần.” Mẹ, sao hôm nay ai cũng bảo tôi ngồi thế.
Tôi khoanh tay đứng trước cửa sổ, quan sát hắn ta.
“Tin chắc rằng anh đã biết mục đích chúng tôi đến đây hôm nay. Chúng tôi muốn tìm hiểu một ít tư liệu của đồng nghiệp Lý Tín Như của anh khi còn sống, có lẽ sẽ có ích cho tình hình vụ án của anh ta.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ cố gắng phối hợp công việc điều tra của cô cậu.” -Hắn nói một cách rất thành khẩn.
“Cảm ơn.” -Sau đó tôi hỏi: “Anh và Lý Tín Như quen biết bao lâu rồi?”
“Lâu lắm rồi, gần mười chín năm.” -Hắn ta trả lời: “Chúng tôi là bạn đại học.”
“Bình thường anh ta là người thế nào?”
Hắn nhìn tôi, ngẫm nghĩ một lát rồi nở nụ cười.
“Về tính cách của cậu ấy, tôi tin rằng cậu đã biết được ít nhiều qua các đồng nghiệp khác trong văn phòng luật sư của chúng tôi. Tôi chắc chắn trong đó có một phần là chính xác, còn một phần là phiến diện. Dù sao thì suy nghĩ của một người về một người khác sẽ bị ảnh hưởng bởi lập trường, quan điểm và mâu thuẫn lợi ích của bản thân người đó. Nếu cậu hỏi tôi thì đáp án của tôi là Lý Tín Như là bạn học cũ của tôi, là bạn thân tôi; cậu ấy là một luật sư vô cùng xuất sắc; cậu ấy mẫn cán, yêu nghề, độ chuyên nghiệp cao, rất thông minh và cũng rất có tinh thần phấn đấu. Một số người có lẽ sẽ nói rằng cậu ấy vì thành công có thể bất chấp thủ đoạn nhưng trong ngành nghề của chúng tôi thì thành công là một chuyện không dễ dàng. Có thể tưởng tượng những áp lực mà chúng tôi phải chịu. Cậu ấy được mệnh danh là sát thủ, có lẽ cũng vì lúc trên tòa án cậu ấy vừa tàn nhẫn vừa vô tình, nhưng trong cuộc sống cậu ấy lại là một loại sát thủ khác. Cậu ấy rất được lòng phụ nữ. Đối với tôi mà nói, cậu ấy là một người đàn ông rất thành công, bình thường đối xử với tôi cũng không tệ. Công việc của tôi chính là do cậu ấy giới thiệu. Đôi khi tính tình của cậu ấy rất cáu bẳn, nhưng tâm địa không hề xấu, có lúc thậm chí còn rất lương thiện. Cậu ấy đã tài trợ lâu dài cho mười em thiếu nhi thất học ở vùng núi nghèo khó, nhưng chuyện này ngoài tôi ra có vẻ cậu ấy chưa từng kể với ai.”
Chương 24
“Thậm chí đến vợ anh ta, anh ta cũng chưa từng kể?”
Nhắc đến Lý Mai, hắn khẽ cau mày: “Chắc là không. Tình cảm của vợ chồng họ không được tốt cho lắm. Cậu ấy cũng từng kể với tôi rằng vợ cậu ấy lâu ngày không đi làm, gần như đã tách ra khỏi xã hội, cũng không quá hiểu rõ nghề nghiệp của cậu ấy và những áp lực mà cậu ấy phải chịu. Ở những người đàn bà khác, cậu ấy còn tìm được an ủi chứ vợ cậu ấy ngoài chăm sóc cuộc sống cơ bản của cậu ấy ra thì chỉ biết cãi nhau với cậu ấy thôi.”
“Nhưng anh ta là một người đàn ông không chung thủy với tình yêu.” -Lưu Ly không nhịn được, nói: “Chẳng phải vợ anh ta vẫn luôn khoan dung với anh ta sao?”
“Đàn ông mà, khó tránh khỏi xã giao, khó tránh khỏi cám dỗ. Có người đàn ông nào chưa từng lén lút vụng trộm cơ chứ?”
“Anh ta mà lén lút á?” -Lưu Ly nói: “Nghe bảo sự thiếu chung thủy của anh vô cùng công khai.”
“Đấy là sau này. Lúc đầu, cậu ấy thực sự sợ vợ mình biết được.”
“Ban nãy anh nói công việc của anh là do Lý Tín Như giới thiệu?” -Tôi hỏi.
“Phải.” -Trình Minh đáp: “Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tạm thời chưa tìm được văn phòng luật sư phù hợp, sau đó tôi gọi cho Lý Tín Như. Cậu ấy bảo chỗ cậu ấy đang thiếu nhân lực nên đã tiến cử tôi cho ông chủ cậu ấy. Lúc đó chỗ này vẫn chưa nổi tiếng trong nghề như bây giờ, bấy giờ chỗ này chỉ là một văn phòng luật sư đang phát triển, đang trong giai đoạn tăng trưởng.”
“Hai anh là loại bạn thân không gì không thể trao đổi?”
“Theo lý giải của tôi mà nói thì… phải.”
“Anh có từng nghe đến cái tên Chu Khiết Khiết ở chỗ Lý Tín Như chưa?”
“Chu Khiết Khiết?” -Hắn ngẫm nghĩ một lát: “Tôi có nghe qua cái tên này, nhưng không phải ở chỗ Lý Tín Như. Ưm… Phải rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như cô ấy từng thực tập ở văn phòng luật sư chúng tôi được một khoảng thời gian? Tôi chưa tiếp xúc với cô ấy nhưng có nghe qua tên cô. Lúc ấy, rất nhiều cậu thanh niên chưa kết hôn trong văn phòng luật sư chúng tôi đều liêu xiêu vì cô ấy. Phải, thảo nào tôi bảo cái tên này nghe quen lắm.”
“Chính là cô gái đó, anh có ấn tượng gì với cô ta không?”
“Nhớ mang máng là một tiểu mỹ nhân. Sao thế?”
“Cô ấy cũng bị giết hại rồi. Ngay trong đêm mà Lý Tín Như tử vong. Thời gian tử vong của cô ấy và Lý Tín Như cách nhau không xa.”
Hắn để lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, biểu cảm đó cứ như đang nói: “Có chuyện đó sao?”
“Tại sao lại như thế?” -Qua một lúc, hắn hỏi.
“Chúng tôi đã chứng thực Chu Khiết Khiết là tình nhân của Lý Tín Như. Anh ta đã chu cấp cho Chu Khiết Khiết một căn nhà để bao nuôi lâu dài, đấy chính là hiện trường vụ án.”
Anh ta ngồi lặng người một lúc trong sự kinh ngạc, lẩm ba lẩm bẩm một mình: “Hóa ra là thế… Thằng nhóc này kín tiếng thật.”
“Anh vừa nhớ ra chuyện gì à?”
Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn chúng tôi một cái, không lên tiếng.
“Luật sư Trình, anh cũng biết đối với chúng tôi bất kỳ một chuyện nhỏ nào cũng có thể liên quan đến vụ án. Nếu anh nhớ ra chuyện gì, xin nhất định hãy nói cho chúng tôi biết.”
“Tôi tin chuyện tôi đang nghĩ không hề liên quan đến vụ án.” -Hắn nhún vai nói: “Tôi chỉ bỗng dưng nhớ ra Lý Tín Như từng có một cô bạn mà cậu ấy rất thích, nhưng nửa năm trước cậu ấy bỗng dưng nói chia tay với người đàn bà đó. Tôi còn tưởng cậu ấy nói chơi thôi, không ngờ lại là vì chuyện này.”
Update 2h30 sáng để mừng lễ :”> hửm
LikeLike
Quả nhiên ít khi xuất hiện nhưng một khi đã xuất hiện… =)))))
LikeLiked by 1 person