Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 19
Cơm đến rồi.
Như một người vợ hiền vợ đảm, A Văn mở nắp hộp cơm cho tôi, rồi tách đũa tiện lợi ra đưa tôi.
“Mau ăn nhân lúc còn nóng đi.” -Anh ta nói: “Lát nữa tôi gọi Tiểu Phong ra hầu cậu.”
Tiểu Phong là một đứa trẻ trầm lặng, mặt mũi chỉ có thể nói là bình thường. Nhưng cậu ta vào nghề chưa lâu, cơ thể có thể nói là rất sạch sẽ. Tôi và cậu ta trước kia có làm qua một lần. Lần đó tôi vừa cắm vào, cậu ta đã đau đến mức toàn thân run rẩy, ngón tay bấu chặt lấy ga giường không chịu buông. Nhưng dù có bị đau như thế, cậu ta vẫn không hó hé tiếng nào.
Từ đấy về sau, tôi không làm với cậu ta nữa. Bộ dạng của cậu khiến tôi có cảm giác áy náy, giống như là tôi đang bắt nạt kẻ yếu vậy.
Nhưng A Văn đã gọi cậu ta ra hầu thì tôi cũng không tiện từ chối. Nếu để A Văn cảm thấy Tiểu Phong không được khách hàng ưa chuộng, Tiểu Phong sẽ phải chịu khổ mất. Đối với khách hàng chúng tôi, A Văn là một người vợ hiền vợ đảm, nhưng tôi biết rõ đối với những tiểu đệ như Tiểu Phong, anh ta sẽ hóa thân thành một tên ma quỷ toàn phần.
Ăn xong cơm, uống xong một cốc trà nóng, hút xong một điếu thuốc, tôi uể oải co người trên ghế bành, lim dim buồn ngủ. Những lúc xảy ra án mạng, phải chạy đông chạy tây, mệt đáo để.
Lúc này người trong hộp đêm của A Văn đã đông dần lên, ánh sáng trong quán cũng tối hơn, âm nhạc cũng vang lên, càng tiện cho tôi ngủ gà ngủ gật. Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ những người đi lại bên cạnh. Cũng chẳng biết ngủ được bao lâu, tôi cảm thấy trên người hơi lạnh, liền thức dậy. Vừa mở mắt ra đã thấy Tiểu Phong lặng lẽ ngồi đối diện mình.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” -Tôi dụi mắt hỏi.
“Anh Ngư.” -Tiểu Phong cuời với tôi, “Lúc em đến anh đã ngủ rồi, nên em không đánh thức anh. Giờ đã gần mười giờ rồi.”
Mẹ nó, tôi đã ngủ lâu như vậy rồi.
“Anh Ngư, hình như anh rất mệt? Hôm nay có cần phải về nghỉ ngơi sớm không?” -Tiểu Phong hỏi.
Tôi cảm thấy Tiểu Phong là một đứa trẻ ngoan hiếm có. Thường thì các tiểu đệ như họ làm gì có chuyện khuyên khách về nghỉ ngơi? Nếu đổi lại là Đinh Đinh thì đã mở cho bạn một chai rượu Tây rồi chuốc say bạn từ sớm rồi.
Nhưng tôi không nói ra những điều trên. Tôi ngồi thẳng người trên sofa, ngước đầu dựa vào thành ghế, nghỉ ngơi một lát, tôi bỗng dưng hỏi: “Tiểu Phong, nhiệm vụ rượu nước của em tháng này đã hoàn thành được bao nhiêu rồi?” -Tôi biết ngoài ăn chia phần trăm tiền hầu khách ra A Văn còn giao cho mỗi tiểu đệ của họ một nhiệm vụ rượu nước. Rượu Tây một tháng ít nhất phải bán được mười chai, vang đỏ một tháng ít nhất phải bán được hai mươi chai. Nếu không hoàn thành được thì sẽ bị trừ lương căn bản. Thực ra cũng không chỉ A Văn khắt khe như thế, ở đâu cũng có những ông chủ của các quán-bar-khiêu-dâm như vậy. Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau. Họ bóc lột tiểu đệ như róc dầu trên chân ruồi. Khi còn trẻ, còn làm tiểu đệ, họ cũng bị người khác bóc lột như vậy. Thế nên họ cảm thấy những chuyện này là lẽ bất di bất dịch, là lẽ đương nhiên.
Những tiểu đệ đầu bảng nổi bật, như Đinh Đinh, thì tất nhiên không phải rầu, mỗi tháng cậu ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ nhiều hơn cả mức quy định. Nhưng đối với những tiểu đệ hiền lành như Tiểu Phong, đại khái mỗi tháng chỉ có chuyện bị trừ tiền.
Quả nhiên, Tiểu Phong lắc đầu nói: “Rượu vang còn hơi hơi đỡ, rượu Tây thì thiếu nhiều lắm.”
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi rút tờ một trăm nhân dân tệ đặt lên bàn: “Đi mở hai chai rượu Tây đi.”
Tiểu Phong nhìn tôi một cái đầy cảm kích: “Anh Ngư, anh đúng là người tốt.”
Tôi rút điếu thuốc từ trong hộp ra, đặt lên môi. Tiểu Phong lập tức ghé người qua châm hộ tôi.
Ánh lửa lóe lên. Tôi rít một hơi, nhả ra thứ khói xanh nhạt: “Người tốt gì chứ. Mọi người đều phải kiếm ăn, chẳng ai dễ dàng cả. Giúp được thì giúp. Đáng tiếc anh cũng là một thằng nghèo, cũng chỉ giúp em được chừng này thôi.”
Tiểu Phong là một người trầm lặng kiệm lời. Uống rượu với những người này là chán nhất.
Cả đêm, chúng tôi đều chẳng có gì để nói với nhau, em một cốc anh một cốc. Trong đầu tôi rối tung cả lên, nghĩ toàn chuyện liên quan đến vụ án của tôi. Đến tận bây giờ, tôi vẫn xem Lý Mai là đối tượng tình nghi số một của mình. Tôi thử tái hiện lại các tình tiết gây án trong đầu mình.
Chương 20
Lý Tín Như là một người đàn ông tự luyến, một người đàn ông cáu kỉnh, một người đàn ông có yêu cầu rất cao với mọi thứ. Nhưng y cũng là một đứa con trai rất hiếu thảo. Dưới yêu cầu của mẹ, loại đàn ông này kết hôn với một người phụ nữa mà y không yêu. Ngay từ đầu, cuộc hôn nhân mang tính ép duyên này đã gieo xuống một hạt giống bất hạnh. Chuyện này liệu có liên quan đến việc y liên tục hái hoa bắt bướm sau khi kết hôn? Nếu là một người đàn ông háo sắc, lẽ ra phải có biểu hiện ngay từ lúc còn rất trẻ, rốt cuộc Lý Tín Như trước khi kết hôn đã có những hành vi như thế hay là sau khi kết hôn mới có?
Vợ y, người phụ nữ nhợt nhạt yếu đuối mong manh ấy, chẳng những phải chịu đựng sự thiếu chung thủy của chồng mà còn phải chịu đựng cả những cọ xát giữa mẹ chồng nàng dâu. Ở nhà, chị hoàn toàn không có địa vị, không dám oán trách nửa câu. Đây quả thật là chuyện rất không nhân đạo. Chị luôn mắt nhắm mắt mở trước sự thiếu chung thủy của Lý Tín Như, đấy là vì chị tin rằng cuối cùng đàn ông cũng sẽ quay về bên vợ, những người đàn bà bên ngoài chỉ là gió thoảng mây bay. Nhưng nửa năm trước, Lý Tín Như quen Chu Khiết Khiết. Y tưởng vợ y không biết chuyện này, nhưng thực ra vợ y biết rõ mồn một hành tung của y.
Khi chị phát hiện Lý Tín Như quyết định bao nuôi người tình này lâu dài, có lẽ lần này Lý Tín Như đã rung động thực sự, chị chợt nhận ra e rằng lần này chồng chị sẽ bỏ rơi chị thật. Thế là chị quyết định giết chết cặp cẩu nam nữ này. Không những trút được cơn giận cho mình, mà còn có thể hưởng thụ tất cả tài sản mà Lý Tín Như để lại. Xe, nhà, tiền, tất cả đều là của chị.
Thế là đêm hôm đó, chị giả vờ ngủ, sau đó đi theo Lý Tín Như ra ngoài, tìm đến nhà ả tình nhân. Chị đợi chờ khổ sở bên ngoài nhà ả tình nhân, cuối cùng đợi Lý Tín Nhân đã rời khỏi căn nhà đó, chị lập tức đến gõ cửa. Thế nên Chu Khiết Khiết mới hoàn toàn không sinh nghi mà mặc áo ngủ dậy mở cửa, chắc chắn cô ta tưởng Lý Tín Như để quên gì đó. Vừa mở cửa ra thì một con dao đâm thật sâu vào trong bụng cô. Sau đó, Lý Mai đóng cửa lại rồi chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất.
Lý Tín Như về đến nhà chưa bao lâu, vừa định mở tủ lạnh ra kiếm chút gì đó để ăn thì chị quay lại. Chị gặng hỏi Lý Tín Như, Lý Tín Như thẹn quá hóa giận, chắc chắn đã nói gì đó làm chị càng kích động thêm. Sau đó y quay người lại tiếp tục mở tủ lạnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc này, một con dao từ phía sau đâm xuyên qua cơ thể của y. Lý Tín Như chết với vẻ mặt sửng sốt. Không ngờ cô vợ dịu dàng nhỏ nhắn của y thường ngày lại dám giết mình, y đến chết cũng không thể tin được.
Lối nghĩ này hẳn là rất hợp lý nhưng cả câu chuyện còn vài chỗ mà tôi chưa hiểu cứ khiến tôi phải băn khoăn…
Hơn một năm trước, Lý Tín Như từng cãi một trận to với Lý Mai, Lý Mai chạy về nhà mẹ đẻ. Ngay lúc ấy, Lý Tín Như đã mua một căn hộ đắt tiền tặng cho ông Lý bà Lý, liệu đây có phải trùng hợp? Nếu phải, thì họ kết hôn đã nhiều năm như vậy, Lý Tín Như cũng chẳng hề có vấn đề về tài chính, tại sao y lại kéo đến tận một năm trước mới mua căn nhà này tặng cho cha mẹ vợ? Hơn nữa có thể thấy tình cảm của họ và Lý Tín Như rất nhạt. Tại sao bỗng dưng y lại hiếu thảo như vậy? Căn nhà này liệu có thể hiểu là một món vật bồi thường hay không? Nếu phải, thì y bồi thường việc gì? Trận cãi nhau của họ lúc ấy chắc chắn vô cùng kịch liệt. Căn nhà này liệu có phải là cái giá cho sự hòa hảo của hai vợ chồng Lý Tín Như? Tại sao họ lại cãi nhau? Nếu Lý Tín Như vốn không yêu vợ y, tại sao không ly hôn cho rồi? Tại sao lại phải làm ra vẻ rất ân ái? Chuyện rót sữa cho vợ trước khi đi ngủ khiến người ta cảm thấy y đúng là một người đàn ông tốt. Nhưng sự thực thì không phải như vậy.
Tôi lắc đầu mấy cái, thực sự nghĩ không ra.
Chương 21
Kẻ biết nghỉ ngơi thì mới biết làm việc. Bây giờ tôi phải thư giãn, phải nghỉ ngơi cho tử tế. Sau khi tôi vừa tự nhủ với mình như vậy, vừa đổ cốc rượu cuối cùng vào trong họng thì chỉ cảm thấy bụng dưới căng ra một cách khó chịu. Bấy giờ, tôi mới nhận ra mình cực kỳ muốn đi nhỏ, muốn kinh khủng.
Tôi đứng dậy thì cảm thấy loạng choạng, dưới chân nhũn ra, một cảm giác lâng lâng tràn ngập trong mỗi tế bào của tôi. Cảm giác say sưa mĩ miều. Tôi cố gắng phân biệt phương hướng, loạng choạng đi về hướng nhà vệ sinh. Tất cả mọi thứ xung quanh đều như đang nhảy múa, đều như đang xoay vòng. Ý thức của tôi vô cùng tỉnh táo, thậm chí có chút hưng phấn, chỉ là mắt không được tốt lắm, nhìn mãi mà chẳng thấy đường. Đang đi thì tôi nghe thấy cái mùi đặc trưng của nhà vệ sinh quán bar, một mùi hương pha lẫn mùi khai và mùi xịt phòng. Tôi biết mình đã đi đúng hướng rồi. Ngay trong lúc thắng lợi ở ngay trước mắt thì bỗng dưng dưới chân đạp hụt một cái, tôi mất trọng tâm, đột nhiên ngã nhào ra phía trước. Nhưng tôi không té xuống đất. Một đôi tay không biết từ đâu xuất hiện giữ chặt lấy tôi.
“Cẩn thận một chút.” -Tôi nghe thấy giọng nói êm dịu của một người.
Hắn giữ cho tôi đứng vững rồi mới buông tay ra.
Tôi cũng không nhìn rõ hắn là ai, chỉ vẫy vẫy tay: “Cảm ơn nhé anh em.”
Sau đó tôi vịn tường mò vào trong nhà vệ sinh, cũng chẳng thèm đóng cửa, đã vội vàng móc thứ ấy ra nhắm thẳng vào bồn tiểu đái lấy đái để. Bấy giờ tôi mới thấy dễ chịu hẳn ra. Lượng nước trong rượu đã được thải hết ra ngoài cơ thể, chỉ còn lại chất cồn tồn đọng trong người tôi, thiêu đốt thần kinh của tôi.
Sau khi đái xong lại một đường mò về chỗ ngồi, tôi vừa nhìn đã thấy có hai Tiểu Phong đứng dậy dìu tôi. Một trong số đó nắm lấy cánh tay của tôi: “Anh Ngư, anh say rồi.” -Tiểu Phong nói.
Tôi biết tôi say rồi nhưng đây chính là điều mà tôi muốn.
Hai chai X.O đã cạn. Tôi nghĩ hôm nay đến đây thôi.
Tôi móc tiền từ trong túi quần ra, rút ra hai trăm tệ nhét vào trong tay Tiểu Phong: “Tiểu Phong, em đừng hầu anh nữa, đi tiếp khách khác đi.”
Tiểu Phong dìu tôi ngồi xuống: “Anh Ngư, để anh một mình có sao không?”
Tôi lười mở miệng, xua tay loạn xạ, ra dấu “được, không sao cả”, Tiểu Phong mới bỏ đi.
Tôi nhắm mắt lại tựa lưng vào sofa ngồi một lúc lâu, đợi đỡ choáng váng rồi mới bắt xe về nhà ngủ. Mai còn phải đi làm nữa.
Lúc bấy giờ, tôi cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi mở mắt ra một cách khó khăn nhưng trước mắt là một mảng mờ hồ, như một đứa trẻ có thị lực tốt đeo trộm cặp kính cận nặng đô của bố mẹ, chẳng nhìn thấy gì cả. Độ cồn của hai chai X.O giờ đã bắt đầu phát tán dữ dội. Có một giọng nói thoáng xa thoáng gần ở bên cạnh tôi. Tôi nghe một hồi mới hiểu. Người đó đang hỏi tôi: “Tối nay em đi một mình?”
Tôi mơ mơ hồ hồ “ừ” một tiếng.
“Có hứng thú đi với tôi không?” Giọng nói của người đó như đang nói chuyện cách một cốc nước, nghe cứ ong ong.
Tôi bật cười haha hai tiếng. Tại sao không?
Tôi nghe thấy giọng nói ngọng nghịu của mình: “Về nhà anh hay nhà tôi?”
má =)))) hu hu cắt đúng chỗ ghê ta =)))) gặp mấy cảnh kinh điển như vầy suốt mà vẫn thấy kích thích là saoo :v
LikeLike