Động cơ giết người 10-12

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 10

 

“Chị ta đang ám chỉ là có người đã mang con dao dưa hấu đó đi mất, sau đó giết chết chồng chị ta rồi để hung khí lại chỗ cũ?”

 

“Cũng có thể những gì chị ta nói là sự thật.”

 

“Tôi có chút không hiểu. Tại sao hung thủ phải tốn công phí sức như vậy?” – Tôi nói: “Còn nữa, bố mẹ chị ta trông cũng hơi là lạ. Hình như họ đang che giấu điều gì.”

 

“Tôi cũng cũng có cảm giác đó.”

 

“Họ cứ nhấn mạnh là tình cảm của vợ chồng Lý Tín Như và Lý Mai rất tốt, có phải có cảm giác  lạy ông bụi nọ không?”

 

“Quả là như vậy.” -Lưu Ly nói.

 

Lúc này thang máy đã xuống đến tầng trệt, cửa tự động từ từ mở ra. Chúng tôi cùng bước ra ngoài.

 

“Tiếp theo đi đâu đây?”

 

“Đến nhà Chu Lai Phương.” -Tôi nói: “Chúng ta đi gặp cô của Lý Mai đi.”

 

Lúc ra đến cửa cao ốc, có một cô gái trẻ mặc áo len màu lam đi đến trước mặt chúng tôi. Vì cô cứ nhìn tôi mãi, nên tôi cũng nhìn cô thêm vài cái. Da dẻ cô hơi đen, mặt tròn trịa, môi cũng tròn tròn và một đôi mắt đen đáng yêu. Tôi cảm thấy trông cô hơi quen, nhưng lại nhất thời không nhớ ra.

 

“Sao cậu đột nhiên không nói nữa?” -Sau khi lên xe, Lưu Ly hỏi tôi.

 

“Không có gì, tôi đang nghĩ đến cô gái vừa đi lướt qua chúng ta.”

 

“Đàn ông rặt một lũ dâm dê.” -Lưu Ly bực bội nói.

 

“Đừng ghen chứ Lưu Ly.” -Tôi khởi động xe hơi, “Có một mỹ nữ như cô bên cạnh, ngày nào tôi cũng được cái đẹp soi sáng, tôi nào có thể để ý đến những hạng phấn son tầm thường khác.”

 

“Ai ghen đâu?!” -Lưu Ly vừa bực tức vừa buồn cười.

 

“Tôi nhớ ra rồi.”

 

“Nhớ ra cái gì?”

 

“Cô gái đó! Cô ta chính là em gái Lý Mai! Quái lạ, trông cô ta hoàn toàn chẳng giống hình trên chứng minh nhân dân chút nào!”

 

Tôi đã từng nhìn thấy ảnh chứng minh nhân dân của cô trong cục. Đấy là một cô gái mập mạp, vẻ mặt đờ đẫn, để mái ngang tăm tắp. Nhưng cô gái vừa đi ngang chúng tôi lại xinh đẹp duyên dáng với vầng trán đầy đặn và đôi mắt sáng ngời.

 

“Em gái Lý Mai, cô Lý Nhiễm gì đó à?”

 

“Ừ! Hèn chi tôi thấy cô ta quen quen, cô ta trông giống bố thật, mặt tròn, da đen.”

 

“Cậu nói tôi mới thấy hơi giống.” -Lưu Ly nói: “Nhưng cô ta trông xinh hơn nhiều.”

 

“Chẳng phải bố cô ta bảo cô ta sang nhà bạn chơi rồi à? Sao chúng ta vừa đi cô ta lại xuất hiện ngay lập tức? Trùng hợp quá đi mất?”

 

“Trên cổ cô ta đeo cái di động.” -Lưu Ly nói: “Cũng có nghĩa là cô ta chẳng hề đi đâu xa. Vì bác bảo vệ kia đã thông báo cho nhà cô ta là có chúng ta tới nên cô ta mới ra ngoài. Nếu không nhờ cô quay lại nghe lén động tĩnh trong nhà cô ta, có lẽ lần này chúng ta đã để cô ta lọt lưới rồi.”

 

“Nhưng, vấn đề là tại sao cô ta lại lánh mặt chúng ta chứ?” -Lưu Ly hỏi.

 

Chúng tôi đều không lên tiếng. Tôi tập trung tâm trí vào việc lái xe. Qua một hồi, tôi bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy chỗ này rất thú vị.”

 

“Hửm?”

 

“Một người phụ nữ nhỏ gầy yếu ớt, một bà nội trợ đã kết hôn mười năm, một người đàn bà trung niên gần 30 tuổi, lại có một cô em gái vừa tốt nghiệp đại học,  trẻ trung khỏe đẹp, vô cùng đáng yêu. Đối với bất kì người đàn ông nào thì một cô em vợ như vậy cũng rất thú vị.”

 

Chương 11

 

Chu Lai Phương là mẫu hình tượng bà thím trong xóm điển hình.

 

Bà là một người phụ nữ thấp béo, thẳng tính và có giọng nói vang dội. Bà nói nhiều không chịu được. Nếu chúng tôi không buộc lòng ngắt lời bà thường xuyên thì chắc nhiệm vụ điều tra hôm nay sẽ phải tiến hành đến tối mất.

 

Có thể thấy bà rất sẵn lòng kể với bạn bất kỳ chuyện vừng mè đậu xanh vặt vãnh nào mà bà biết.

 

“Tiểu Lý là một đứa trẻ tốt. Nó quá hiếu thảo với mẹ nó! Giờ có soi đèn cũng khó mà tìm được đứa con trai hiếu thảo như thế. Hồi mẹ nó bị ung thư, nó chăm sóc mẹ nó khéo ơi là khéo, bà nằm trên giường hơn nửa năm mà chẳng hề bị lở loét. Chúng tôi đều nói với mẹ Tín Như là con trai cô tốt ghê, cần tài năng có tài năng, cần bản lĩnh có bản lĩnh, lại còn hiếu thảo như vậy! Thường thì mẹ chồng ở với nàng dâu, có mẹ chồng nào không chịu thiệt? Nhưng quy củ nhà Tín Như thì không như thế! Lý Mai ở nhà nó đúng là hiếu thảo với mẹ chồng như lão tổ tông, tại chồng nó hiếu thảo chứ sao! Nếu đổi lại là thằng con có tính cách nhu nhược, không kìm nổi vợ thì cuộc sống của bà lão ấy chắc khổ! Thằng con không ra gì nhà tôi còn giúp vợ nó chọc giận tôi kìa! Hôm qua tôi thấy con dâu tôi giặt đồ, nó đổ bột giặt vào chậu mà như đồ cho không. Lúc ấy tôi nói nó một câu, bỏ nhiều bột giặt quá không tốt cho quần áo, một bịch bột giặt tôi có thể dùng nửa năm, mà vào tay cô thì chưa đầy hai tháng đã hết sạch! Nó hay lắm, nó không giặt nữa! Giờ đống quần áo dơ vẫn còn chất đống ở đó! Tôi không trông mong…”

 

Tôi vừa làm vẻ mặt cảm thông với bà, vừa nói: “Thế Lý Mai cứ chịu thương chịu khó như vậy, không oán trách câu nào sao?”

 

“Sao có thể? Thanh niên bây giờ có mấy ai chịu được khổ? Tại sao Lý Mai cứ dăm ba ngày lại chạy về nhà ngoại? hễ về là than khổ, bảo mẹ Tín Như thế này thế nọ! Tôi khuyên nó chuyện gì cũng nhẫn nại một chút. Con đừng nghĩ gì khác, hãy nghĩ đến chuyện năm xưa chính mẹ Tín Như đã tác thành cho hôn sự này thì cũng nên nhường nhịn bà ấy. Bà lão mà, thỉnh thoảng cằn nhằn con vài câu, đâu thể vì thế mà để bụng mãi được…”

 

Lưu Ly ngắt lời bà: “Năm xưa chính mẹ Lý Tín Như đã quyết định hôn sự này cho anh ta sao?”

 

Chu Lai Phương thở dài một cái: “Nói thật thì năm xưa lúc giới thiệu hai chúng nó quen nhau, tôi cũng chỉ nói vu vơ thôi, không ngờ mẹ Tín Như lại nghiêm túc thật. Bà lão muốn bồng cháu kinh khủng. Con trai bà là một người tài, lại là luật sư lớn, tướng mạo cũng ưa nhìn, nên kén chọn lắm. Không biết con gái bao nhiêu người muốn tranh nhau lấy nó, mà chẳng ai lọt được vào mắt nó cả. Cháu gái tôi tuy không xấu nhưng xuất thân từ gia đình công nhân, lại chẳng có bằng cấp đại học, nói thật thì tôi cũng cảm thấy hai chúng nó không được xứng đôi lắm. Lúc ấy may mà mẹ Tín Như có lập trường vững vãng, thích tính cách ngoan hiền của Lý Mai nhà chúng tôi, Tín Như lại là một thằng con hiếu thảo, mẹ nó bảo nó cưới, nó cũng đồng ý ngay. Cô nói tôi giới thiệu một đối tượng tốt như thế cho gia đình Lý Mai cũng chẳng ham của nó thứ gì. Tôi đâu phải loại người đó! Tôi không cần nó phải biết ơn đền đáp, nhưng không ngờ nhà nó lại còn oán trách tôi. Quan hệ họ hàng khó vun vén thật đấy!”

 

“Oán trách bà, tại sao?”

 

“Mấy chuyện cãi nhau vớ vẩn của vợ chồng nhà nó chứ sao! Cô nói xem có cặp vợ chồng nào không cãi nhau đánh nhau cơ chứ? Tai bên này của tôi nghe không được rõ, chẳng phải cũng  bị chính một bạt tai của ông nhà tôi hồi trẻ làm điếc hay sao? Lúc đấy chúng tôi sống khổ biết bao nhiêu, đâu có giống như Lý Mai được ngồi xe hơi đi đi vào vào lại còn thân ở trong phước mà không biết?”

 

“Bà có thể nói cụ thể là những chuyện gì không?”

 

Bà cô thẳng tính này bỗng dưng chần chừ, miệng bà lẩm bẩm: “Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh, tôi có nhớ đâu.”

 

Giọng điệu của bà khiến tôi nhớ đến bà Lý.

 

Suy cho cùng thì Lý Mai cũng là cháu gái bà, bà chắc chắn sẽ bênh vực Lý Mai.  Đấy là chuyện thường tình của con người.

 

Tôi quyết định thử bà một phen.

 

Tôi làm mặt nghiêm túc, nói với bà một cách chắc nịch: “Thứ mà chúng tôi muốn tìm hiểu là chuyện giữa Lý Tín Như và Lý Nhiễm.”

 

Có một sự sửng sốt xuất hiện trong mắt bà. Có lẽ bà đang rất kinh ngạc làm sao chúng tôi lại biết chuyện này.

 

“Chuyện đó… tôi cũng không rõ lắm.” -Bà nói.

 

“Chị Chu.” -Tôi nghiêm giọng, nói với bà: “Hiện chúng tôi đang điều tra một vụ án mạng. Bất kỳ tình tiết nào liên quan đến Lý Tín Như đều vô cùng quan trọng. Nếu biết mà không báo, có thể sẽ bị xem là đồng lõa, cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật như nhau.”

 

“Đúng thế.” -Lưu Ly bên cạnh tôi phụ họa: “Thực ra chuyện này chúng tôi gần như đã biết cả rồi. Nhưng vẫn muốn xác định lại một chút, nếu bà khai thật với chúng tôi, dân-cảnh hợp tác, mọi người đều tốt.”

 

Sau đó chúng tôi im lặng không nói nhìn bà, có vẻ như đang đợi bà thành thật để được khoan hồng.

 

Nhưng điều khiến chúng tôi thất vọng là bà cô đã đáp: “Đúng là Lý Mai và Lý Tín Như từng xảy ra mâu thuẫn vì Lý Nhiễm, hình như là vì chuyện tìm việc cho em gái nó. Chuyện đấy rốt cuộc thế nào tôi cũng không rõ lắm, cậu muốn hỏi thì phải hỏi nhà Lý Mai ấy.”

 

Chương 12

 

Sau khi chia tay với Chu Lai Phương, Lưu Ly liền nói với tôi: “Cậu đoán sai rồi chứ gì? Lý Tín Như và Lý Nhiễm chẳng có quan hệ gì cả.”

 

Tôi nhún vai: “Tôi cứ có cảm giác không đơn giản như thế.”

 

Lưu Ly bỗng dưng nói: “Cậu có phát hiện đến nay cuộc điều tra của chúng ta chỉ theo đúng một hướng? Đó chính là giả định Lý Mai có tội. Mọi điều mà chúng ta làm dường như là đang thu thập chứng cứ phạm tội của Lý Mai.”

 

“Tất nhiên là không.” -Tôi thản nhiên nói: “Đối tượng nghi ngờ của chúng ta là mỗi một người. Chỉ là trước mắt thì mức độ đáng nghi của Lý Mai cao nhất. Vì bằng chứng phạm tội của chị ta rất rõ ràng. Chị ta có mặt ở hiện trường vụ án, không có bằng chứng ngoại phạm, hung khí là con dao dưa hấu nhà chị ta, hơn nữa hiện trường hoàn toàn không có dấu vết vật lộn. Ngoài vợ ra, còn ai có thể thực hiện một cách dễ dàng như vậy? Điều mà đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu đó chính là động cơ giết người của chị ta. Có vẻ như cuộc hôn nhân của chị không hề hạnh phúc như những gì bên ngoài nhìn thấy. Lý Tín Như là một người đàn ông tự luyến, chắc chắn có yêu cầu rất cao với cuộc sống, một người chồng như thế không dễ hầu hạ. Hơn nữa anh ta còn rất hiếu thảo, ngày xưa Lý Mai nhất định cũng chịu khổ khá nhiều ở chỗ mẹ anh ta. Những oán hận chất chứa này liệu có khả năng tích tụ dần cho đến khi bùng nổ? Hơn nữa tại sao khi nhắc đến mối quan hệ của Lý Tín Như và Lý Nhiễm, Chu Lai Phương lại có vẻ mặt kinh ngạc như thế? Có phải bà ta còn che giấu điều gì? Liệu đây có phải là mấu chốt? Chúng ta nhất định phải làm rõ điều này.”

 

“Tôi cảm thấy khả năng đó không cao lắm.” -Lưu Ly phản bác tôi: “Mâu thuẫn giữa Lý Mai và mẹ chồng chị ta đã là chuyện của ba năm trước rồi. Có oán hận gì thì sau khi mẹ chồng chị ta qua đời hẳn cũng tan thành mây khói. Hơn nữa Lý Mai trông không có vẻ gì là một người phụ nữ biết giết người.”

 

“Có ai lại trông như một tội phạm giết người? Trên trán kẻ giết người có khắc chữ sao?” -Tôi nói: “Thứ chúng ta cần là bằng chứng. Hơn nữa cô đừng quên số tiền tiết kiệm gần một triệu đồng trong ngân hàng mà Lý Tín Như để lại sau khi chết. Người được hưởng số tài sản này là ai? Là Lý Mai.”

 

“Tôi không phải đang bênh vực Lý Mai, tôi chỉ cảm thấy chúng ta nên thay đổi góc độ nhìn nhận vấn đề.” -Lưu Ly nói.

 

Tôi bật cười: “Tôi đồng ý.”

 

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

 

Tôi nhìn đồng hồ: “Chúng ta có quá nhiều chỗ phải đi, nhưng giờ đã bảy giờ rồi, trễ giờ tan ca một tiếng hơn rồi.”

 

“Vậy thì tan ca thôi!” -Lưu Ly reo lên một tiếng.

 

***

 

Sau khi về cục cảnh sát thay lại thường phục và chia tay với Lưu Ly, tôi nhẩm tính trong lòng xem sẽ đi đâu.

 

Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi liền dọn ra sống một mình. Dù sao thì mẹ mất chưa bao lâu, bố đã cưới một bà vợ khác. Bà ấy là bảo mẫu từ nông thôn lên, chăm sóc bố tôi rất tử tế.

 

Sau lưng có rất nhiều người xì xầm về chuyện này. Không gì khác ngoài mấy câu như là bố tôi làm cảnh sát cả đời, lại là cán bộ quốc gia, mà sau khi về hưu lại lấy một người đàn bà trẻ tuổi làm vợ, khiến nết già khó giữ. Thực ra với tôi thì sao cũng được.

 

Thái độ của tôi về vấn đề hai giới tương đối thoáng. Vì chính bản thân tôi cũng không phải thứ tốt đẹp gì, chẳng có tư cách vung tay múa chân với người khác. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù tôi có tốt đẹp thì cũng không có tư cách vung tay múa chân với người khác. Tôi chỉ cảm thấy đây là chuyện đôi bên tự nguyện, là chuyện bản năng nhất của cuộc sống, mỗi người đều phải học cách tôn trọng xu hướng tình dục và sự lựa chọn của người khác. Có những chuyện đã hợp lý ngay từ khi nó tồn tại, chẳng đáng cười chút nào, cũng chẳng đáng thẹn chút nào.

 

Nhưng tôi biết đây chỉ là suy nghĩ riêng của tôi. Phần lớn con người đều vô tri, phiến diện, cực đoan và ngu ngốc như thế. Có những chuyện nếu xử lý không tốt thì sẽ rơi vào cạm bẫy của sự ngu ngốc. Chẳng hạn như chuyện của bố tôi. Chuyện mà ngay cả chính con trai ông cũng không để bụng, lại có cơ man nào là quân tử đạo đức với tinh thần chính nghĩa, cơ man nào là những kẻ trí thức buồn chán thi nhau bàn tán, nói ra nói vào ở phía sau. Tất nhiên, bố tôi hoàn toàn không thèm để ý đến họ. Căn bản thì hành vi của ông cũng chẳng làm hại ai nên ông thấy thanh thản trong lòng. Nhưng tôi luôn cảm thấy bản thân việc bị một đám người ngu ngốc đàm tiếu đã là một chuyện cực kỳ đáng ghét cực kỳ khó chịu. Thế nên để tránh phạm cùng một sai lầm với bố tôi, tôi cẩn thận bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình từng li từng tí một, không để bất kì một ai xung quanh tôi biết được.

 

2 thoughts on “Động cơ giết người 10-12

  1. :v cô nói đúng thật, post giờ tui đi ngủ rồi =))))
    Vụ án càng ngày càng được bóc trần, nhưng nam chính còn lại đâu~~~
    Cô dấu nam chính còn lại đâu r =)))))))))

    Liked by 1 person

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s