[Love of Lies] Chapter 1

Hoa Khai Bổn Vô Âm | Atlibby

Ngày 7 tháng 11, Đông Chí.

Hôm nay, tôi dùng ít tiền còn sót lại mua một lọ thuốc ngủ cho mình.

Trong trường từng có một vĩ nhân nói với tôi, thuốc ngủ không giống với mấy loại thuốc thường, phải là chỗ bệnh viện chính quy mở mới mua được, nhưng sự thật xem ra cũng không phải vậy, ít ra cô nàng ở tiệm thuốc cũng không hỏi tôi đã thành niên hay chưa.

Về phần vĩ nhân, một năm trước, anh ta đã từ trên tầng chín của trường nhảy xuống. Continue reading “[Love of Lies] Chapter 1”

[Đậu Hoa siêu đoản văn] 01

Vì bợn Gờ Vờ đang bận thi rồi nên mình đâm ra chán phải kiếm gì làm, mà càng ngắn càng tốt, lại không đụng hàng thì chỉ có cái này.

Ờ… Mình chưa nói mình ăn cơm Đậu Hoa à?

À, chống chỉ định với thành phần anti TvT Tuôi không chịu trách nhiệm gì hết nha…

1.

Hơn ba mươi tuổi, anh không lay chuyển được gia đình nên phải đi gặp mặt, nhà gái tốt, bên nhà trai rất hài lòng với cô, khi nói đến chuyện cưới xin, anh lại chần chừ… Rốt cuộc cũng có một hôm anh lấy dũng khí nói: Tôi đã từng là idol, tôi cùng thành viên của mình rất yêu nhau, chúng tôi đã… Em biết đó, kết hôn chỉ là một loại chiêu trò mà thôi. Cô sau khi nghe thì lên giọng khóc lớn, kéo tay anh nói: Hoá ra năm đó, thượng đế đã nghe được lời cầu xin của em, các anh thật sự ở bên nhau! Continue reading “[Đậu Hoa siêu đoản văn] 01”

[Bức chân dung để dở] Chương 4

远方的小白桦 | Atlibby

4.

Nguyên cả buổi sáng trời đều mưa, mãi cho đến tối, khi bọn họ quay về từ chiến trường, mặt trời chiều mới từ chỗ cũ phía sau rừng Bạch dương mà hơi ló dạng.

Rừng cây rơi xuống những bộ quần áo màu đỏ thẫm, ruộng hoang héo rũ phủ thêm tầng sương lạnh màu trắng bạc, dường như ánh sáng mặt trời chỉ bất lực rọi sáng một phía, rồi ngay lập tức núp vào trong những đồi núi xung quanh.

“Cậu thật hợp để đọc thơ của Pushkin.” Toris lắc đầu nhìn Vương Diệu, bằng hữu của anh đang dang hai cánh tay ra, dường như muốn dùng chính cái ôm yếu ớt của mình để ủ ấm đồng ruộng hoang đã bị chiến tranh giày xéo này, đồng thời dùng một giọng Nga của người nước ngoài mà nhẹ giọng ngâm nga bài “Ngày 19 tháng 10”[1] của Pushkin.

“Hôm nay là ngày 19 tháng 10, ngày kỷ niệm thành lập trường Selo[2] mà Pushkin đã ca tụng.” Vương Diệu thở dài, “Quân Đức đã vây quanh Leningrad gần một tháng… Không biết Selo của Pushkin có phải đã bị bọn họ tàn phá hay không…”

“Leningrad sẽ bảo vệ cho nó, Moscow cũng sẽ bảo vệ cho nó.” Một người lính già bên cạnh rít mạnh ngụm thuốc lào, cười nhạo giơ ngón tay chỉ lên khoảng không, vài chiếc máy bay mang con dấu chữ thập đang bay về hướng Moscow, “Bộ binh chúng ta không xen vào, nhưng các anh em pháo phòng không sẽ bắn hạ những con chim ngu xuẩn này.”

Đó là vào hôm 19 tháng 10 năm 1941, ở ngoại thành Moscow, cánh quân Vyazma cùng cánh quân Bryansk rơi vào vòng vây của quân Đức, tổn thất nặng nề. Vương Diệu bọn họ thuộc phòng tuyến Mozhaysk, đã trở thành quân đội chủ yếu của thời kỳ này. Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 4”

[Bức chân dung để dở] Chương 3

远方的小白桦 | Atlibby

3.

Lông của Phi Vân là tuyết trắng tuyết trắng, trắng tựa như tuyết đọng trên đỉnh núi Trường Bạch.

Ánh mắt của Phi Vân một màu đen nhánh đen nhánh, đen tựa như bùn đất bên cạnh sông Tùng Hoa.

Máu của Phi Vân một màu đỏ thắm đỏ thắm, đỏ tựa như dòng máu nóng trước ngực cha.

Vương Diệu chưa từng nhìn thấy núi Trường Bạch và sông Tùng Hoa, trong cơn mơ lại luôn hô sông gọi núi; bởi vì mẹ cho cậu biết, cha cậu chính là người dẫn đầu đội đuổi ma ở nơi này. Vương Diệu chưa từng nhìn thấy cha đã hy sinh như thế nào, nhưng trong cơn mơ lại luôn thấy máu nóng cha tuôn rơi; bởi vì nói cho cùng thì, cũng từng có lúc trong đêm khuya hắt lên ánh đèn, mẹ và cậu đã đọc di thư mà cha sai người mang về trước khi hy sinh.

Bên bờ Hoàng Hà gió nhẹ nhàng thổi, hoa Mã Lan gầy guộc nhẹ nhàng rung. Thân thể của Phi Vân giống như một đám mây trên bầu trời, ánh mắt của Phi Vân giống như hai vì sao trên trời. Cha trước khi rời khỏi nhà đã mang Phi Vân cho Vương Diệu, khi đó Phi Vẫn hãy còn là một con ngựa nhỏ, Vương Diệu hãy còn là một đứa nhóc con. Vương Diệu và Phi Vân cùng nhau lớn lên trong những năm tháng gian khổ, tựa như loài hoa Mã Lan ngoan cường nở rộ bên bờ Hoàng Hà. Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 3”

[Bức chân dung để dở] Chương 2

2.

“Chắc chắn người đang hát phải là một kỵ binh.” Vương Diệu hơi nghiêng đầu, tỉ mỉ chăm chú lắng tai nghe tiếng hát từ xa truyền tới qua khu rừng bạch dương, “Có lẽ chính là người của đoàn kỵ binh.”

“Sao thế?” Toris Lorinaitis đứng bên cạnh cậu tò mò nhìn về hướng gò má của đồng đội, nhưng ánh mắt của Vương Diệu vẫn dừng lại ở một nơi xa xăm. Bọn họ thấy hoàng hôn đang hừng hực thiêu cháy đằng sau rừng bạch dương, dường như sắp biến cả rừng cây đầy lá thu bay trở thành một bức thành vàng rực rỡ. Giả như từ nơi đó có một vị thần mặc mũ giáp đều một màu vàng thì chỉ sợ bọn họ cũng không thấy kỳ lạ mấy.

“Người của đoàn bộ binh không thể có một giọng hát không gò bó và bi tráng như thế. Chỉ có kỵ binh mới có thể có tiếng hát bát ngát như vùng đồng bằng vậy.

Dường như đúng với phán đoán của người Trung Quốc trẻ tuổi này, tiếng hát lôi cuốn hoà với tiếng vó ngựa lại càng đến gần với nơi đóng quân của đoàn trinh sát bộ binh bọn họ. Một thân ảnh mạnh mẽ bay ra từ trong rừng cây, dưới ánh sáng của ánh nắng chiều thu, cả người cưỡi và tuấn mã đều tựa như được đúc từ vàng. Trong phút chốc, Vương Diệu nghĩ, có lẽ kỵ thủ kia không thuộc về thời đại tràn ngập khói thuốc súng này, mà là từ trên trời đáp xuống, chạy ngang vùng ngoại ô Moscow lộng lẫy mà ưu buồn nơi đây, chỉ để hát lên một khúc ca… Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 2”

[Bức chân dung để dở] Chương 1

Vương Diệu… Vương Diệu… đọc đi đọc lại đều thấy nghe “phê” hơn Wang Yao ;_;

Mở đầu

Имя твоё неизвестно. Подвиг твой бессмертен

Tên họ của các anh không ai biết, chiến công của các anh mãi mãi trường tồn

——Hồng trường Moscow, Đài tưởng niệm chiến sĩ vô danh

1.

“Sao chúng ta không đi hỏi giáo sư Braginsky đi?”

Để chào mừng 66 năm thắng lợi của cuộc chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, học viện mỹ thuật Moscow đang lên kế hoạch tổ chức một buổi triển lãm tranh. Có thể thấy, thầy và trò đều có một sự nhiệt tình cao trong việc sáng tác. “Nhưng mà vẫn còn thiếu một bức tranh chân dung.” Viện trưởng Vasilenko nói, “Tất nhiên, tranh chân dung tham gia triển lãm cũng không ít, nhưng người vẽ tranh suy cho cùng cũng chưa từng trải qua cuộc chiến…”

Đúng vậy, cần một bức chân dung người lính thật sự gây rung động lòng người: Tác giả phải là người yêu dấu nhất của nhân vật chính, cho thấy nỗi đau và sự nhiệt tình chân thật nhất của đối tượng trong thời kỳ chiến tranh… Phải chi tác giả đã thực sự vai kề vai chiến đấu cùng với chính đối tượng thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi. Chính viện trưởng cũng đã thử qua việc này, nhưng ông chưa bao giờ thấy hài lòng. Dù sao thì, khi chiến tranh kết thúc, ông ấy mới bảy tuổi.

“Không phải giáo sư Braginsky đang vẽ một bức chân dung sao ạ?” Một học sinh đề xuất cho viện trưởng. Continue reading “[Bức chân dung để dở] Chương 1”

[ML] Bức chân dung để dở

Commission-Rochu-art-by-TeddiBe

Tựa đề: 未完成的肖像 | Bức chân dung để dở
Tác giả: 远方的小白桦 | Viễn Phương Đích Tiểu Bạch Hoa
Thể loại (người dịch tự đặt): Cường cường, tả thực, ôn nhu công x ôn nhu thụ, thanh thuỷ, bối cảnh Thế chiến 2 ở Nga, đồng nhân Hetalia/Russia x China, HE
Cặp đôi: Ivan Braginsky x Vương Diệu, cùng một số cặp đôi BG khác
Chuyển ngữ: Atlibby – Mình vừa trans từ bản Eng vừa edit từ bản Trung nhưng văn phong nghiêng về bản gốc là bản Trung hơn.
Ảnh minh hoạ: TéddiBe (Ảnh này là vẽ từ ý tưởng bộ này mà ra thật đó hehe)
Văn án (người dịch tự đặt):
Vương Diệu từng bảo, Trung Quốc có một truyền thuyết, rằng nếu vẽ mắt vào ảnh rồng, nó sẽ thành thực thể mà bay đi mất.
Bọn học trò thường kháo nhau, giáo sư Braginsky có một tranh vẽ mãi không hoàn…
Không cao trào, không điểm nhấn, không cuồng dại yêu nhau, nhưng tình yêu giữa mưa bom bão đạn của hai người lính ấy, vẫn là một thứ khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

 

Truyện được chuyển ngữ với sự cho phép của tác giả, xin đừng mang đi đâu mà không kèm credit, và tốt hơn là cứ dẫn link về đây.

Mục lục

1

2 | 3

4 | 5 | 6 | 7

8 | 9 | 10 | 11 | 12

13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18

19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25

26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31

32 | 33 | 34 | 35 | 36

37 | 38 | 39 | 40

41 | 42 | 43

44 | 45

Lời tác giả

[Bình Tà] Từ quen biết đến ly biệt

Tác giả: 张家闷少(Trương Gia Muộn Thiếu).

Chuyển ngữ: GV

Paring: Bình Tà (Trương Khởi Linh x Ngô Tà)

Nguồn: Weibo.com/2909442571

Tiểu Ca, anh nhắm mắt lại, em cho anh một bất ngờ…

Năm 2003, Ngô Tà 26 tuổi. Ở trong đấu, Trương Khởi Linh rạch đứt lòng bàn tay, lấy máu đuổi bánh tông.

Ngô Tà nói: “Tiểu Ca, đưa tay đây, tôi giúp anh băng bó.”

  Continue reading “[Bình Tà] Từ quen biết đến ly biệt”

Tỏ Tình

Author: Đồ Ngọt Gì Đó Không Thiếu Được  (甜食什么不能少)   

Paring: Kim Jong Kook x Lee Kwang Soo.

Guest Star: Yoo Jae Suk.

Source: @baidutiebaKookSoo

Chuyển ngữ: GV

—–

TỎ TÌNH

 

 

“Thực sự phải làm như vậy sao?” Kwang Soo chau mày thành chữ “bát”(八), ưu oán nhìn Jae Suk.

 

“Ya, Lee Kwang Soo, sao cậu nhát gan quá vậy! Thích người ta lâu như thế, đến tỏ tình cũng không dám, hèn gì lúc nào cũng FA. Hình như gần đây cậu ta hay nhắc tới mấy chuyện xem mắt gì đó, cứ tiếp tục thế này tôi sẽ giới thiệu cô em gái 39 tuổi của tôi cho cậu ta đấy. Con bé đó còn là fan của cậu ấy nữa á~~~” Jae Suk không hổ danh là MC quốc dân, chiêu khích tướng này vừa hay đâm ngay chóc vào trái tim bé nhỏ của Kwang Soo.

 

“39 tuổi mà còn con bé gì nữa! Anh đang đẩy anh ấy vào hố lửa à!!” Kwang Soo sốt ruột đến độ lông lá gì cũng xù cả lên. “Asssh, chẳng phải chỉ là bày tỏ thôi sao, có gì mà không dám chứ!!” Kwang Soo dứt lời quay lưng bỏ đi nên không nhìn thấy nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt của Jae Suk ở phía sau.

 

“Lần này Kim Jong Kook nợ mình một cái ơn lớn rồi, haha, phải bắt cậu ta bù đắp thế nào đây ta… Bảo cậu ta cho mình ném qua ném lại trước mặt tất cả mọi người? Cái ý này hay à nha… hí hí hí hí…” Kẻ thắng Yoo Jae Suk tự vẽ ra trong đầu bức ảnh mình bắt nạt Kim Jong Kook rồi tươi cười bỏ đi xa…

 

Chuyện kể rằng dưới sự kích động của Jae Suk bên Lee Kwang Soo đầu óc nóng lên hừng hực lập tức gọi điện cho Jong Kook, “Hyung có rảnh không? Chúng ta ra ngoài uống rượu đi. Em có chuyện muốn nói với anh. Ở quán cũ nhé… Được ạ, lát nữa gặp.”

 

Lee Kwang Soo vừa cúp máy, ngay lập tức hận không thể biến thành một con hươu cao cổ. Không, cậu khao khát biết thành một con đà điểu để vùi đầu xuống đất hơn.

 

“Không ngờ mình đã gọi anh ấy ra như thế!! Phải làm sao đây, làm sao đây!! Hay cứ chuồn đại cho rồi… Không được, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm được… Nhưng nếu lỡ như bị từ chối thì sẽ mất mặt lắm… Có nên nói không đây…” Kwang Soo lẩm ba lẩm bẩm đi đi lại lại trước cửa quán rượu.

 

Thế nên những gì Kim Jong Kook nhìn thấy khi tới đó là một con hươu cao cổ đang chuyển động tròn đều. “Kwang Soo ah, không vào trong đợi anh mà ở đây đi vòng vòng như thằng ngốc chi vậy, mau vào trong đi.” Nói rồi vòng tay ôm vai Kwang Soo bước vào quán rượu.

 

Từ nãy đến giờ trong lòng Kwang Soo đang diễn ra cuộc giao chiến level thiên nhân nên cứ mơ mơ màng màng, cho đến khi được dắt vào trong phòng, ngồi xuống ghế mới sực tỉnh trước câu hỏi của Kim Jong Kook.

 

“Tìm anh gấp như vậy, có chuyện gì muốn nói với anh thế?”

 

Sau khi nghe xong câu này, Kwang Soo chỉ muốn túm lấy tóc mình, tự ném mình ra ngoài phòng để thoát khỏi cục diện khó xử này.

 

“Hyung,” Thò đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cũng chết, liều mạng vậy, “Hyung, em thích anh.”

 

“Đột nhiên nói chuyện này làm gì, anh cũng thích cậu. Sao toàn thân trên dưới của cậu đều run như cầy sấy thế này? Bộ có người gọi đến hả? Ha ha~”

 

Lời trêu ghẹo của Jong Kook cũng không thể cứu rỗi bộ não đã nhũn như tương tàu và ý thức đang dần dần thoát ra khỏi thể xác của Kwang Soo.

 

“Hyung, hẹn hò với em đi!” Cuối cùng Kwang Soo ssi cũng dũng cảm nói ra.

 

“Thằng nhóc này, cậu đang nói gì thế hả? Đừng có nói giỡn nữa.”

 

Lời nói như nước đã hắt ra. Thau nước này của Kwang Soo hắt ra đổi lại là một thao nước lạnh hơn hắt ngược trở lại, khiến cậu từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều “sáng lấp lánh, mát thấu tim” (đây là slogan quảng cáo Sprite ở Trung Quốc nhé.)

 

“Cậu đang tỏ tình với tôi đấy à? Cậu đừng mơ tưởng nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu.” Ngữ khí của Jong Kook rất kiên định.

 

“Vậy, hyung, xin thứ lỗi, em phải đi đây…” Mặt mũi Kwang Soo trắng bệch, nói rồi chuẩn bị đứng dậy.

 

“Thiệt là… mấy vụ tỏ tình này đáng lẽ phải do tôi nói chứ. Để người nhỏ tuổi hơn bày tỏ với mình, thiệt là, mặt mũi của tôi phải để ở đâu đây.” Jong Kook như có chuyện bất phẫn mà tiếp tục nói tới, nhưng nhìn thấy Kwang Soo bị những lời sau của mình dọa đến độ đứng hình ở động tác chuẩn bị đứng dậy, độ cong của khóe miệng đã chẳng tài nào che giấu được nữa.

 

“Hyung!! Anh vừa nói gì!!” Cuối cùng bạn trẻ Lee Kwang Soo cũng tỉnh ngộ, hưng phấn bật dậy, lướt qua cái bàn, túm lấy Jong Kook không buông.

 

“Lee Kwang Soo! Áo tôi bị cậu kéo rách bây giờ!! Cậu buông ra coi!!” Thoát khỏi ma trảo, Kim Jong Kook vuốt lại phần y phục đã bị túm đến nhăn nhúm, “Thiệt là, vốn đang định hôm nào đó sẽ chính thức nói với cậu, ai dè cậu lại mất kiên nhẫn trước.”

 

“Khụ, khụ” Kim Jong Kook hắng hắng giọng, “Thế, Kwang Soo cậu có đồng ý hẹn hò với anh không?”

 

“Hyung, anh cũng đang run. Ei…”

 

“-_-#. . . Lảm nhảm đủ rồi! Coi như cậu đã đồng ý.”

 

“Em chưa có đồng ý đâu nha.~ Có muốn em phản bội một lần không hở?~”Đây là bằng chứng cho thấy chiếc đuôi của người được bày tỏ đã bắt đầu vểnh lên…

 

” ╰_╯ Em dám!!”

 

“Hyung! Anh bày tỏ mà sao vẫn hung hăng quá vậy!”

 

“Là tại em quá đáng!…”

 

“Em nào có?!…”

 

………………….Mấy ngày sau, trong một chương trình nào đó……………………………

 

MC: “Kwang Soo hiện giờ đã có bạn gái chưa?”

 

Kwang Soo: “Mấy ngày trước anh Jae Suk bảo tôi đi bày tỏ, kết quả là thất bại rồi.”

 

MC: “Ồ, thế thật là đáng tiếc quá.”

 

Đúng thế, tỏ tình thất bại, nhưng được người ta tỏ tình thành công rồi.