[Bức chân dung để dở] Chương 2

2.

“Chắc chắn người đang hát phải là một kỵ binh.” Vương Diệu hơi nghiêng đầu, tỉ mỉ chăm chú lắng tai nghe tiếng hát từ xa truyền tới qua khu rừng bạch dương, “Có lẽ chính là người của đoàn kỵ binh.”

“Sao thế?” Toris Lorinaitis đứng bên cạnh cậu tò mò nhìn về hướng gò má của đồng đội, nhưng ánh mắt của Vương Diệu vẫn dừng lại ở một nơi xa xăm. Bọn họ thấy hoàng hôn đang hừng hực thiêu cháy đằng sau rừng bạch dương, dường như sắp biến cả rừng cây đầy lá thu bay trở thành một bức thành vàng rực rỡ. Giả như từ nơi đó có một vị thần mặc mũ giáp đều một màu vàng thì chỉ sợ bọn họ cũng không thấy kỳ lạ mấy.

“Người của đoàn bộ binh không thể có một giọng hát không gò bó và bi tráng như thế. Chỉ có kỵ binh mới có thể có tiếng hát bát ngát như vùng đồng bằng vậy.

Dường như đúng với phán đoán của người Trung Quốc trẻ tuổi này, tiếng hát lôi cuốn hoà với tiếng vó ngựa lại càng đến gần với nơi đóng quân của đoàn trinh sát bộ binh bọn họ. Một thân ảnh mạnh mẽ bay ra từ trong rừng cây, dưới ánh sáng của ánh nắng chiều thu, cả người cưỡi và tuấn mã đều tựa như được đúc từ vàng. Trong phút chốc, Vương Diệu nghĩ, có lẽ kỵ thủ kia không thuộc về thời đại tràn ngập khói thuốc súng này, mà là từ trên trời đáp xuống, chạy ngang vùng ngoại ô Moscow lộng lẫy mà ưu buồn nơi đây, chỉ để hát lên một khúc ca…

Dọc theo con đường đã bị giày của binh sĩ và xe tải quân dụng nghiền ra, kỵ thủ tựa như làm từ vàng đi đến trước mặt bọn họ. Chỉ nghe thấy chú ngựa bên chân anh cực kỳ hưng phấn hí lên hai cái, anh thuận tay lấy dây cương cột vòng quanh thân cây bạch dương bên cạnh, rồi sải bước đi vào trong chiến hào của đoàn trinh sát bộ binh.

“Đồng chí đại đội trưởng, chiến sĩ số một đoàn trinh sát kỵ binh Braginsky xin báo danh với ông, tôi theo lệnh của doanh bộ chuyển tới đây, hỗ trợ đoàn trinh sát bộ binh chiến đấu, toàn bộ người còn lại nửa giờ sau sẽ đến, chờ ông điều phái.” Tay kỵ binh mang cả niềm kiêu hãnh lẫn tâm trạng kinh hoảng, ưỡn ngực vênh mặt đứng cạnh chiếc bàn dài trong chiến hào.

Chiến sĩ kỵ binh Ivan Braginsky sắp sửa bước vào năm 21 của cuộc đời trong mùa thu gian khó năm 1941, khi giặc Đức phát động tổng tiến công vào Moscow. Khi đó cả hai bên đều không thể hoàn toàn nắm trong tay vùng ngoại ô Moscow, chỉ có trời thu, uy phong lẫm liệt dẫn đầu cỏ khô, lá vàng và bầy hạc về phương Nam, tựa như thần binh từ thiên lai hạ giới chiếm đóng vùng quê này.

Khi Ivan từ trong chiến hào đi ra, anh thấy hai người chiến sĩ đoàn trinh sát bộ binh đang đứng bên cạnh con bạch mã của mình. Chàng trai trẻ tựa người vào thân bạch dương có một mái tóc màu đay và đôi mắt xanh thẳm như biển Baltic, đang ôn hoà nhìn bằng hữu của mình – một thanh niên có mái tóc đen tuyền, nhìn dáng dấp thì nhiều lắm cũng chỉ 18 tuổi; So sánh với những đường nét rõ rệt của người Nga, khuôn mặt Đông phương khiến cho người ta có một ấn tượng dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ. Tay phải của cậu đang trìu mến mà khẽ vuốt bờm của bạch mã, tay trái thì lại vui vẻ vuốt ve mũi của nó, trong miệng còn đang thấp giọng nói gì đó với nó.

“Cậu ta hẳn phải hiểu biết về ngựa lắm.” Ivan thầm nghĩ, “Nhìn cậu ta dịu dàng thế kia kìa! Tên nhóc này có thể trở thành một người mẫu tranh chân dung tuyệt vời đấy, nếu có thời gian thì thật sự mình nên vẽ một bức cho cậu ta mới được.” Ivan không tự chủ đưa hai tay ra, khoa tay múa chân trong không khí, tựa như trước mặt đang có một cái khung tranh, “Đúng vậy, vóc dáng của cậu ta không cao, cũng rất cân xứng khoẻ mạnh, hợp với khuôn mặt tuấn tú, tất cả phù hợp như thế. Làm người ta ngạc nhiên nhất chính là ánh mắt của cậu ta… Sâu thẳm như vậy, nếu như bảo toàn bộ vũ trụ đều đắm chìm nơi hai con ngươi đen láy ấy, mình cũng sẽ không cảm thấy khoa trương…”

“Có thể thấy, ngài rất thích Kostya.” Ivan đi ra trước, vỗ vỗ lưng con ngựa trắng, cười cười với thanh niên tóc đen. Nụ cười sáng rỡ tựa trời thu làm cho khuôn mặt vốn cũng rất anh tuấn toả sáng, “Hơn nữa Kostya cũng rất thích ngài. Không thì với một đứa tính tình nóng nảy như nó cũng chẳng tuỳ tiện để người lạ đụng vào.”

Vương Diệu ngượng ngùng gãi lấy mái tóc đen tuyền của mình, trước tiên trao đổi ánh mắt với Toris đang đứng bên cạnh gốc cây, rồi sau đó rất nhanh là đến Ivan – trong đôi mắt của ba người đều đầy là ý cười – cậu dùng một giọng Nga ngoại quốc nói: “Hiện tại chúng ta cũng xem là người quen rồi.”

“‘Chúng ta’ – có bao gồm cả tôi sao?” Ivan nói, dường như có một ánh vui mừng chuyển từ mắt này sang mắt kia, “Tôi đoán ngài cưỡi ngựa rất giỏi nhỉ?”

Một giọng nói đầy ý châm chọc xen vào trước khi Vương Diệu kịp trả lời: “Cậu cảm thấy thế nào? Đồng chí kỵ binh, chỉ sợ thân người nhỏ nhắn của cậu ta còn chưa leo lên đã ngã xuống rồi.”

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên Ivan đã không thích vị quân sĩ đang đi tới này, bất kể từ giọng nói mỉa mai hay thái độ ăn không ngồi rồi. Mặt Vương Diệu hơi đỏ lên, trái lại bằng hữu của cậu Toris không khỏi mở miệng: “Tiểu đội trưởng, sao anh có thể nói như vậy về lính trinh sát ưu tú nhất của chúng ta…”

“Lính trinh sát ưu tú nhất? Một người Trung Quốc? Ai cũng nói người Trung Quốc không muốn chiến tranh.” Tiểu đội trưởng đưa tay ra, lắc lắc cái đầu đang mang chiếc nón lính, tay trái đẩy vai Vương Diệu khiêu khích, “Không thì bọn họ cũng sẽ không bị bọn người Nhật đánh thành như thế kia…”

Chuyện bất ngờ xảy ra, thanh niên tóc đen gầy nhỏ được thế đè lại tay tiểu đội trưởng, tay phải níu bờ vai của anh ta, cả hai tay cùng dùng một lực mạnh lên thân người bên cạnh, tiểu đội trưởng cao lớn liền bị cậu vật ngã lên mặt đất, lăn sang bãi cát bên đường. Thiếu chút nữa bị một đám kỵ binh trước mặt chạy đến đạp phải – đoàn kỵ binh của Ivan đang một loạt đến trình diện. Cảnh tượng buồn cười này khiến cho họ rất vui vẻ, sẵn lấy cơ hội để cười một trận to.

Tiểu đội trưởng nhớn nhác đứng dậy, đang muốn nổi giận thì mắt liếc thấy đại đội trưởng từ trong chiến hào đi ra nghênh đón các kỵ binh, cuối cùng vẫn nhịn lại: “Thật sự là có tài, a, chúng ta tính sổ sau.” Rồi lập tức lảo đảo rời đi.

“Tiểu đội trưởng, ngài phải nhớ kỹ.” Ánh mắt vốn rất dịu dàng của Vương Diệu trở nên gay gắt như sắt thép, cũng không ý thức được từ khi nào bản thân đã dùng tiếng Trung để nói chuyện, “Người Trung Quốc đúng là không muốn đánh nhau, nhưng nếu có ai dám can đảm đến khiêu khích, chúng tôi sẽ kiên quyết đánh trả lại với họ.”

“Đúng là có bản lĩnh. Đúng là một lính trinh sát!” Ivan nghe không hiểu một chút gì lời Vương Diệu vừa nói, anh vừa dùng ánh mắt kinh ngạc và kính nể để nhìn cậu thanh niên này, vừa vui mừng nghĩ: “Xem ra ý kiến vừa nãy của mình không tồi, nhóc này đúng thật là một người mẫu tuyệt vời! Đúng vậy, khuôn mặt và hình dáng xinh đẹp để làm đối tượng hội hoạ thì còn xa mới đủ. Tấm lòng hoà nhã và tinh thần kiên cường kết hợp tuyệt vời ở trong cậu ta, biểu hiện lại rất ngấm ngầm, thật tuyệt…”

Bằng một niềm kiêu hãnh ngây thơ của thanh niên với con mắt tinh tường của mình ở cả hai phương diện hội hoạ và kết bạn, anh dương dương tự đắc đứng lên. Ivan vui mừng giương mắt, nhìn từng đàn hạc trắng bay về phương nam xa xa phía chân trời. Chúng dang rộng đôi cánh như áng mây của mình, để lại tiếng hát xa xăm nơi vùng ngoại ô rộng lớn Moscow này.

____________________

 

2 thoughts on “[Bức chân dung để dở] Chương 2

  1. Pingback: [Đồng nhân APH - RoChu] Bức chân dung để dở | AIGV Team

  2. Pingback: [ML] Bức chân dung để dở | AIGV Team

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s