[Bức chân dung để dở] Chương 4

远方的小白桦 | Atlibby

4.

Nguyên cả buổi sáng trời đều mưa, mãi cho đến tối, khi bọn họ quay về từ chiến trường, mặt trời chiều mới từ chỗ cũ phía sau rừng Bạch dương mà hơi ló dạng.

Rừng cây rơi xuống những bộ quần áo màu đỏ thẫm, ruộng hoang héo rũ phủ thêm tầng sương lạnh màu trắng bạc, dường như ánh sáng mặt trời chỉ bất lực rọi sáng một phía, rồi ngay lập tức núp vào trong những đồi núi xung quanh.

“Cậu thật hợp để đọc thơ của Pushkin.” Toris lắc đầu nhìn Vương Diệu, bằng hữu của anh đang dang hai cánh tay ra, dường như muốn dùng chính cái ôm yếu ớt của mình để ủ ấm đồng ruộng hoang đã bị chiến tranh giày xéo này, đồng thời dùng một giọng Nga của người nước ngoài mà nhẹ giọng ngâm nga bài “Ngày 19 tháng 10”[1] của Pushkin.

“Hôm nay là ngày 19 tháng 10, ngày kỷ niệm thành lập trường Selo[2] mà Pushkin đã ca tụng.” Vương Diệu thở dài, “Quân Đức đã vây quanh Leningrad gần một tháng… Không biết Selo của Pushkin có phải đã bị bọn họ tàn phá hay không…”

“Leningrad sẽ bảo vệ cho nó, Moscow cũng sẽ bảo vệ cho nó.” Một người lính già bên cạnh rít mạnh ngụm thuốc lào, cười nhạo giơ ngón tay chỉ lên khoảng không, vài chiếc máy bay mang con dấu chữ thập đang bay về hướng Moscow, “Bộ binh chúng ta không xen vào, nhưng các anh em pháo phòng không sẽ bắn hạ những con chim ngu xuẩn này.”

Đó là vào hôm 19 tháng 10 năm 1941, ở ngoại thành Moscow, cánh quân Vyazma cùng cánh quân Bryansk rơi vào vòng vây của quân Đức, tổn thất nặng nề. Vương Diệu bọn họ thuộc phòng tuyến Mozhaysk, đã trở thành quân đội chủ yếu của thời kỳ này.

Những cơn mưa thu miên man không dứt cuốn theo cả từng đợt khí lạnh buông xuống, tiền tuyến bay đầy bụi cát trở nên lầy lội chịu được. Không quân thiết giáp của Đức hầu như tê liệt, toàn tuyến phải ngừng tiến công, quân Xô Viết giành được thời gian tạm nghỉ quý báu. Còn đội kỵ binh mà Ivan tham gia lại phát huy ưu thế trời cho của mình, họ rong ruổi tới lui trên con đường mà xe gắn máy khó lòng di chuyển được, thỉnh thoảng lại như một con dao sắc chọc vào hậu phương của quân Đức, tập kích tuyến đường viện trợ của chúng.

Đến cả bộ binh trinh sát chỉ dựa vào đôi chân, còn thường xuyên phải tứ chi chạm đất mà bò qua chiến tuyến. Đám Vương Diệu với Toris thường người đầy bùn lầy mà trở về sau một ngày trinh sát – còn có thể có máu me đầy người, thâm nhập vào hậu phương của quân địch, bất cứ lúc nào họ cũng có thể gặp phải sự tập kích lớn gấp mấy lần sức mạnh của bản thân.

Vào tháng Mười này, bọn họ đã đào ra rất nhiều phần mộ cho các chiến hữu hy sinh trên ruộng hoang lầy lội ở Moscow. Đến cả nhân viên y tế[3], một cô gái tóc xoăn xinh đẹp, trong trận ném bom thình lình ập đến cũng bị mảnh đạn đánh xuyên thái dương. Các chiến sĩ đặc biệt đặt nhiều bó hoa dại trước mộ của cô, dù sao cũng là con gái mà…

“Có người bảo hai ngày nữa sẽ gọi nhân viên y tế mới đến.” Trong lúc các chiến sĩ đang quây quần sưởi ấm bên lửa trại, một tên nhóc tóc vàng đã mở miệng, “Được trực tiếp đưa đến từ ban huấn luyện Moscow!”

Mọi người tranh nhau mà bàn luận:

“Nghe nói vẫn có mấy chiếc máy bay ném bom của Đức dương oai trên bầu trời Moscow nhỉ.”

“Nhà của tôi ở ngay Moscow, mẹ gửi thư bảo cậu bé nhà hàng xóm hai ngày trước mới bị chết nổ.”

“Cái bọn người man rợ này! Còn mấy người lính phòng không làm ăn cái gì không biết nữa!”

“Bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì rồi, mấy chiếc máy bay kia chẳng qua chỉ là cá lọt khỏi lưới bọn họ thôi.”

“Vừa lúc chúng ta có thể hỏi thăm cô nhân viên mới tình hình trong thành phố…”

“Cậu cho là nhân viên y tế lại quan tâm những chuyện này sao? Hả cậu bạn thân mến?” Một thanh âm chói tai vang lên, chính là tiểu đội trưởng Kulikov ngày đó đã khích Vương Diệu. Lúc các chiến sĩ uể oải không chịu nổi trở lại nơi đóng quân, hắn trông qua lại như một kiểu đã trở về từ sớm và cũng đã nghỉ dưỡng rất lâu rồi. Người không được hoan nghênh này xoay tẩu thuốc trong tay, gật đầu đắc ý nói, “Mấy cô nàng nọ chẳng qua chỉ là một đám ranh miệng còn hôi sữa mà thôi, cả ngày suy nghĩ chẳng qua chỉ là quần áo xinh đẹp này, búp bê này… Hỡi anh em, phụ nữ thật không có triển vọng gì, loại chuyện đi ra chiến trường này chính là dựa vào đàn ông đích thực chúng ta.

“Phải tôn trọng phái nữ! Đồng chí tiểu đội trưởng.” Vương Diệu không kiềm được mà mở miệng, “Chúng ta có biết bao nhiêu anh em là do các cô ấy cứu trở về! Các cô ấy vốn có thể đứng ở hậu phương, ăn mặc thật xinh đẹp…”

Tiểu đội trưởng không giấu được sự chán ghét mà nghiêng người liếc cậu: “Các cô nàng chẳng qua chỉ là một đám nhóc tì hoang tưởng phiêu lưu mà thôi! Cánh đàn ông cũng đầu quân đi lính cả, các cô ở hậu phương đâm rảnh rỗi buồn chán. Chờ mà xem đi, mấy cô nàng vừa đến tiền tuyến, sẽ ve vãn với bọn lính ngay. Lấy cái cô Natasha chúng ta đã gặp khi đang ở Moscow điều chỉnh lại biên chế đi ha, đừng coi cái bộ dáng thanh cao cả ngày nghiêm mặt đó chứ trong tay nắm cả tá bạn trai để chơi đùa đấy…”

“Natasha không phải là người như thế! Đồng chí tiểu đội trưởng, xin thu hồi lời của ngài!”

Ánh mắt của mọi người tụ tập lại trên người của Toris, vẻ mặt của anh đỏ bừng, đôi nắm đấm thu lại vang rắc rắc, ánh mắt trước nay luôn tràn đầy dịu dàng không kiềm được tức giận. Trong trí nhớ mọi người, người thanh niên vùng biển Baltic dịu dàng ít nói này chưa từng ầm ĩ hục hặc với bất cứ ai.

“Mọi người hỡi! Toris bé nhỏ của chúng ta đã yêu rồi! Yêu một vị hoàng hậu có một không hai!” Tiểu đội trưởng dương dương đắc ý quát lên, nhéo mạnh ngực Toris, “Đàn ông của cô ả nhiều như vậy, làm sao sẽ nhớ đến một cành cỏ dại như cậu đây? Cậu nôn nóng biến thành bộ dạng này, là muốn hôn môi cùng cô ả hay làm một chuyến trên giường…”

Tiểu đội trưởng còn chưa kịp nói xong thì đã nhận lấy một nắm đấm rất mạnh vào người. “Tốt.” Tiểu đội trưởng lau chiếc mũi đang chảy máu, hung tợn đáp lễ lại trên mặt Toris. Rất nhanh, hai người đã đánh nhau thành một đám trên mặt đất đầy bùn bẩn.

“Ghê tởm… Tôi muốn ngài nói xin lỗi với cô ấy…”

Các chiến sĩ kêu hô lộn xộn, nỗ lực kéo bọn họ ra. Nhưng hai người đánh nhau không chút lưu tình nào, cứ như đối phương là lính Đức họ gặp phải khi đang trong trận đấu sống còn.

Giọng nói uy nghiêm của đại đội trưởng bộ binh trinh sát đã kết thúc trận hỗn loạn này:

“Đứng lên đi! Thực sự là đẹp mặt mà, không bị bọn Đức đánh chết mà người một nhà lại quay sang đánh nhau. Kulikov và Lorinaitis, mỗi người ba ngày giam giữ.

“Lorinaitis động thủ đánh trước.” Tiểu đội trưởng cúi đầu nói.

“Là tiểu đội trưởng khiêu khích trước, đồng chí đại đội trưởng…” Mọi người tranh nhau giải thích.

“Tất cả câm miệng. Việc này chúng ta sẽ tra rõ. Coi như cả hai cậu không may, ngày hôm nay sư đoàn trưởng đến đội chúng ta thị sát, đã nhìn thấy màn này của các cậu.” Đại đội trưởng hất mặt về một vị sĩ quan cao cấp đứng đằng xa, “Khiến cả nhóm mất mặt! Hai cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, khoảng chừng ba ngày nữa sẽ ra toà án quân sự.”

Hai người mặt mày bầm dập hung hăng trao đổi ánh mắt một chút, yên lặng không nói gì đi theo sát đại đội trưởng. Vương Diệu lo âu nhìn bóng lưng của bằng hữu, chàng trai hay xấu hổ mà đầy tự tôn kia của cậu: Lẽ nào Toris trong lúc thẩm vấn sẽ nói với người ta, mình là bởi vì một cô gái chưa từng gặp mặt một lần sao…

Nghĩ đến cô gái tên Natasha kia, Vương Diệu không phải không thừa nhận Toris đúng là có mắt. Hai ba tháng trước, khi những tân binh bọn họ đang sắp xếp biên chế ở Moscow, được ở rất gần những cô gái trong ban huấn luyện nhân viên y tế. Trong các cô gái, Natasha đặc biệt nổi bật, đó là một người vô cùng xinh đẹp, với một chiếc nơ hình bướm được cài trên mái tóc màu vàng nhạt. Đối với thành phần kết bè kết lũ theo đuổi, cô luôn mang một gương mặt lạnh như tiền. Các chiến sĩ tặng cho cô biệt danh là “Bích hoàng hậu”.

Dường như tiểu đội trưởng Kulikov lúc đó cũng là một trong những thành viên theo đuổi chưa được…

“Sasha!” Vương Diệu bỗng dưng nói với một chiến hữu, “Có đồng ý cùng tôi đi tìm đại đội trưởng, làm chứng cho Toris không?”

Ba ngày sau, Vương Diệu trên đường gặp Toris mới từ trại giam đi ra. Nhờ Vương Diệu cùng Sasha làm chứng, Toris được dạy dỗ vài câu thì được thả ra. Tiểu đội trưởng Kulikov thì bị điều tra ra trong lúc chiến đấu có hành vi đào ngũ (ngày phát sinh ẩu đả hôm đó hắn trở về sớm hơn người khác, với lại bình thường hắn cũng như vậy), cho nên đã bị gửi đến đội trừng phạt.

“Anh thế nào mà mặt mày bầm dập thế?” Vương Diệu dở khóc dở cười nhìn người bạn.

Toris ngượng ngùng nở nụ cười: “Kulikov đã không tiếc mà xuống tay, quân y nói phải đợi một tuần mới có khả năng hoàn toàn hết sưng.”

“Anh đó!” Vương Diệu nửa đau lòng, nửa buồn cười nói, “Nếu không có tôi và Sasha giải thích, chỉ sợ người được gửi vào đội trừng phạt là anh ấy. Đồ ngốc này, sao mà một câu cũng không nói? Anh nghe Kulikov chế biến câu chuyện thành cái dạng gì kia kìa.”

“Bởi vì tôi không muốn kéo cô ấy vào trong chuyện này…” Khuôn mặt còn vết máu ứ động trở nên đỏ ửng, trông hết sức buồn cười, “Nếu người ta biết có người vì cô ấy mà đánh nhau, không biết lại xếp cổ đi đâu…”

“Nếu Natasha biết, không phải sẽ cảm động vì anh sao…”

“Tôi không mơ cao hy vọng cô ấy biết… Tôi chưa từng nói chuyện với cô, cũng không biết cô được đưa đến đâu, e rằng tôi vĩnh viễn không gặp lại được cổ… Thế nhưng tôi chung quy cũng muốn làm chút chuyện cho cô ấy, dù cho cổ vĩnh viễn cũng sẽ không biết…”

Bọn họ rất nhanh đã đi đến cửa chiến hào, Vương Diệu bỗng nhiên đứng lại, hết sức nhịn cười, nói với Toris: “Anh cái bộ dạng này, tốt nhất bây giờ đừng có vào…”

“Nhưng tôi muốn nghỉ ngơi cho tốt một chút!” Toris đang đắm chìm trong thương cảm tình si không quan tâm mà vén màn ra.

Bên trong đón chào anh, chính là tiếng cười vang sau một chốc im lặng, xen lẫn tiếng vỗ tay và huýt gió. Một cô gái cài nơ bướm trên mái tóc vàng nhạt, tò mò nhìn về phía Toris bị đánh không còn hình dáng kia, mặt chưa hoàn toàn hồi phục, cùng với bộ quân phục ba này trước đã bị vấy bẩn trong trận ẩu đả trên người anh.

“Kỵ sĩ bị thương trong quang vinh của chúng ta, quay về để tìm hoàng hậu của mình kìa!” Một người chiến sĩ vui vẻ hô to, “Toris! Hôn lên tay nàng nhân viên y tế Natasha mới tới đi chứ!”

Giọng nói nửa chết nửa sống của Toris nhẹ bay đến trong lỗ tai Vương Diệu: “Hay lại để cho Kulikov nện thêm hai đấm nữa còn được hơn.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Trên mặt Vương Diệu xuất hiện một nụ cười gian xảo hiếm có, “Ai bảo anh coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai…”

[1] Là tên một bài thơ của Pushkin

19 tháng 10 năm 1827

(Người dịch: Việt Thương)

Cầu trời phù hộ, bạn tôi ơi,

Trong mọi lo âu của cuộc đời,

Tiệc tùng phóng đãng tình thân hữu,

Trong cả tình yêu đẹp tuyệt vời!

Cầu trời phù hộ, bạn tôi ơi,

Trong lúc buồn đau bão mịt trời,

Trong hang đen tối lòng sâu đất

Và vùng xa lạ, giữa biển khơi.

[2] Selo hay đầy đủ là Tsarskoye Selo: không biết sao wiki thì lại ra là một thị trấn ở Nga, nhưng đúng là nơi đây từng được xây ngôi trường Royal Forestry, được cho là trường đầu tiên theo thể loại này (thể loại Hoàng gia?). Chỉ có 1 link ở đây là có vẻ giống tác giả miêu tả.

[3] 卫生员/ wèishēngyuán: Phiên âm Hán – Việt là vệ sinh viên – là một người có nhiệm vụ rửa máy móc, chuẩn bị thuốc thang, sơ cứu, chăm sóc và an ủi bệnh nhân,…

-> Theo lời rec của bạn Gờ Vờ xênh đẹp dịch là nhân viên y tế.

One thought on “[Bức chân dung để dở] Chương 4

  1. Pingback: [Đồng nhân APH – RoChu] Bức chân dung để dở | AIGV Team

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s