Hoa Khai Bổn Vô Âm | Atlibby
Ngày 7 tháng 11, Đông Chí.
Hôm nay, tôi dùng ít tiền còn sót lại mua một lọ thuốc ngủ cho mình.
Trong trường từng có một vĩ nhân nói với tôi, thuốc ngủ không giống với mấy loại thuốc thường, phải là chỗ bệnh viện chính quy mở mới mua được, nhưng sự thật xem ra cũng không phải vậy, ít ra cô nàng ở tiệm thuốc cũng không hỏi tôi đã thành niên hay chưa.
Về phần vĩ nhân, một năm trước, anh ta đã từ trên tầng chín của trường nhảy xuống.
Tôi không chắc đó có phải lại là một ý tưởng quái gỡ bộc phát của anh ta nữa hay không, bởi chẳng ai biết anh ta vì cái gì mà năm ấy mới tròn hai mươi tuổi đã làm ra một lựa chọn như vậy, nhưng mà bạn thân bên khoa Nhân văn kiên trì cho rằng anh ta chôn vùi thanh xuân nhiệt huyết của mình là vì để thức tỉnh cái thế kỷ hai mươi mốt đang dần chết lặng và lạc lối này, là một kiểu trào phúng và khát vọng quay về ban sơ trong xã hội hiện nay, bọn họ tin rằng chuyện này làm xong sẽ được các giới trong xã hội, thậm chí là toàn bộ thế giới quan tâm.
Đáng tiếc, khoảng cách một người so với sáu tỷ người thật sự có hơi xa, cho nên báo chí xã hội lại càng dùng để giải thích cho cái cống thoát nước của tiểu khu dân cư nào đó vì sao đã chận rồi mà vẫn chưa cải thiện nhiều hơn.
Sự ra đi của vĩ nhân chẳng mang đến sóng to gió lớn gì cho cuộc sống như ao nước đọng của chúng tôi, thanh niên nhiệt huyết khoa Nhân văn vẫn không từ bỏ, tranh thủ thời cơ tổ chức mấy buổi toạ đàm quan tâm đến tư tưởng sức khoẻ thứ cấp[1] của mấy bạn trẻ tuổi thời này, những người đến tham gia thì… A, không nhắc tới cũng được.
Các nhà bình luận xã hội từng nói, chúng tôi là một thế hệ bị thời đại ruồng bỏ, bởi vì chúng tôi từ bỏ việc tranh luận đến cùng vào những khi cần giảng đạo lý, nhưng lúc nào cũng vì một số chuyện nhảm nhí mà quên mất phải kiềm chế để rồi làm to chuyện. Như thế thì trông có vẻ như là chúng tôi ruồng bỏ thời đại, cho nên bọn họ lại bảo chúng tôi là một thế hệ sống thiếu lý tưởng, ý là — kẻ Ultraman nên đánh không phải là quái vật, mà là chúng tôi.
Về điểm này, tôi có lời muốn nói, thật ra thì tôi cũng không phải không có lý tưởng, trên thực tế, ước mơ của tôi vẫn là trở thành người đại loại như lính cứu hoả vậy. Nhưng ba năm trước đây lúc viết chí nguyện[2], thầy tướng nói cho ba mẹ tôi biết là đứa trẻ này sinh ra đã cốt cách khác người[3], trời sinh mệnh là để làm tài chính, làm những thứ khác không khỏi phí của trời.
Cũng bởi vì những lời này, tôi lỡ mất cơ may với giấc mộng lính cứu hoả của mình, trơ mắt nhìn ba mình viết một nghề nghiệp chẳng liên quan nửa điểm đến lính cứu hoả lên giấy chí nguyện — Tài chính.
Có vẻ như, nguyện vọng đã không còn thuộc về học sinh các kiểu, nó đã trở thành thứ kế thừa ý nguyện của cha mẹ và là đạo cụ thực hiện ước mơ của bọn họ.
—
1. Nguyên văn 亚健康/Á kiện khang/Sub-health: Trạng thái trung gian giữa tâm lý khoẻ mạnh và bệnh tâm lý. Biểu hiện: cô độc, lạnh lùng, dễ dãi.
2. Chí nguyện: Chí hướng và nguyện vọng
3. Nguyên văn 轻奇/Khinh kỳ: Nhẹ nhàng và đặc biệt
Pingback: [Fanfic – Đậu Hoa] Love of Lies | AIGV Team
Mình cũng rất thích Checkmate của Vô Âm, mới chương 1 nên cũng chẳng biết ghi gì. Team mình cố lên!
LikeLiked by 1 person
Thực ra cá nhân mình thấy tác phẩm hay nhất của Hoa Âm là Checkmate rồi, Đế vương thương cũng hay nhưng không quá ngược nên thành thử không khiến mình “nhớ mãi” thế này ;;__;; Mấy truyện sau này của Hoa Âm có lẽ do không hợp hay do ấn tượng đầu mà không thể nào vượt qua nổi cái bóng Checkmate.
LikeLiked by 1 person