Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 118
“Có thể đấy.” -Tôn Cương vừa xem báo cáo vừa nói: “Nghe đâu trước khi Lý Tín Như bị hại, anh ta vẫn đang giữ kỷ lục thắng một mạch 28 vụ bất bại. Để làm được điều này quả thật không dễ. Ngoài giỏi giang ra, rất có khả năng anh ta đã sử dụng một số phương pháp hèn hạ nào đó để thắng kiện.”
“Phương pháp hèn hạ?” -Lưu Ly lập tức lên tinh thần: “Chẳng lẽ anh ta hối lộ quan tòa? Mua chuộc hoặc đe dọa nhân chứng?”
“Có cũng không lạ.” -Tôi thấy phụ nữ thực sự rất nhiều chuyện: “Nhưng chuyện này không liên quan đến mình.”
“Đây chỉ là phỏng đoán, mọi việc còn phải chờ mọi người điều tra.”
Trưởng ban vung tay, làm tín hiệu kết thúc hội nghị.
Công việc điều tra lại rơi vào người tôi. Nhưng đấy chỉ là công việc hoàn tác. Tất nhiên tìm ra nguyên nhân sẽ khiến cho bản báo cáo hoàn chỉnh hơn, nhưng tìm không ra cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Có lẽ động cơ giết người của Lý Tín Như cuối cùng sẽ như đá chìm đáy biển.
Liều chết y cũng muốn giữ kín bí mật đó.
Cuối cùng thì y cũng được toại nguyện.
Tôi không biết như thế thì linh hồn bi ai và bất an của y có được an nghỉ không.
Sinh ra bất hạnh trở thành người đồng tính không phải là lỗi của y.
Sau khi chịu thẩm vấn, Lý Mai đã được thả ra vô tội.
Trong thời gian giam giữ, Triệu Ngọc Trân thường xuyên hỏi thăm chúng tôi và cuối cùng được tin Lý Mai đã về nhà bình an và đã thuận lợi thừa kế tất cả những thứ thuộc về chị ta. Bà thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn bồ tát phù hộ, cảm ơn bồ tát phù hộ.” Đó là lần cuối cùng tôi thấy bà rơi lệ. Biểu cảm trên mặt bà gần như có thể nói là hạnh phúc.
Tôi nghĩ dù bây giờ bảo bà chết thì chắc chắn bà cũng sẽ nhắm mắt.
Nhưng bà có thái độ nhận tội tốt, lại không có tiền án, gây án là do xuất phát từ tình mẹ, có lẽ sẽ lấy được sự thương hại của quan tòa và bồi thẩm đoàn, chắc không bị xử nặng đâu. Vụ án vẫn đang tiến hành..
Lý Nhiễm từng gọi cho tôi một lần.
Cô bảo cô đã tìm được việc, làm trợ lý giám đốc cho một công ty nhỏ, thực ra là làm chân chạy việc vặt cấp cao. Tôi bảo cô coi chừng bị quấy rối tình dục, những cô gái thanh xuân mơn mởn như cô dễ trở thành đối tượng săn mồi của những gã đàn ông trung niên hói đầu nhất. Đùa giỡn mấy câu, cô lại nói đến bố cô. Sau khi Triệu Ngọc Trân bị bắt, cả người ông lão suy sụp, vốn đã không còn trẻ nữa nay lại như già thêm chục tuổi. Người gầy đi, nếp nhăn cũng nhiều hơn. Ăn không nổi cơm, ngủ không yên giấc, còn thường xuyên rơi nước mắt một mình.
“Tôi cảm thấy tình cảm đúng là một thứ rất kỳ lạ.” -Cô nói trong điện thoại: “Ngày xưa ông hung dữ với mẹ tôi như vậy, hở ra là ra tay đánh bà. Nhưng hóa ra ông yêu bà trong lòng. Trước đây, chúng tôi đều không biết, cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Ngay cả bản thân mẹ tôi chắc cũng không biết. Ông có cách yêu bà của riêng ông. Lúc đó, ông ngăn không cho mẹ đi tự thú, có lẽ cũng vì thứ tình yêu đó.”
“Trước đây tôi xem thường ông đến thế, bây giờ lại rất thương hại ông. Tôi nhận ra mình không thông minh, không hiểu thế giới như mình tưởng. Thực tế là có quá nhiều thứ tôi không hiểu. Tôi không hiểu bố, cũng không hiểu mẹ, không hiểu Tín Như, và cũng chưa bao giờ hiểu anh. Tôi thậm chí còn không hiểu tình yêu như mình hằng tưởng.”
“Tình yêu rốt cuộc là gì? Là tôi yêu Tín Như nhiều hơn hay là bố yêu mẹ sâu hơn? Nhưng vì sao chúng tôi đều thất bại? Tại cách biểu đạt của tôi sai hay tại cách biểu đạt của bố sai? Hay vốn không có sự phân biệt đúng sai? Liệu tôi có thực sự yêu Tín Như như tôi đã nghĩ? Nếu đấy không phải là tình yêu thì rốt cuộc tình yêu là gì?”
Chương 119
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nức nở rất khẽ.
Tôi nắm lấy ống nghe, không biết nói gì.
Rốt cuộc tình yêu là gì?
Tôi từng nghĩ tình thứ khoái cảm trong mười giây lên đỉnh là tình yêu, nhưng khi tôi mất đi Trình Minh, tôi biết mình đã sai.
Tình yêu như tất cả những thứ trân quý nhất. Khi nó tồn tại, bạn sẽ không nhận ra. Chỉ khi mất đi, bạn mới cảm nhận được rõ thật rõ là nó quan trọng đến mức nào.
Như ánh sáng, nước sạch và không khí.
Rất lâu rất lâu sau đó, Trình Minh cũng không gọi cho tôi.
Tôi thì từng gọi cho hắn một lần, kể hắn nghe về kết quả cuối cùng của vụ án. Nghe tôi nói xong, rất lâu hắn không lên tiếng. Chắc hắn đang ở bên ngoài, trong điện thoại chỉ nghe những tiếng ồn huyên náo.
Sau đó hắn nói: “Cảm ơn cậu.”
Giọng rất thấp, có chút khản đặc.
Cúp điện thoại, tôi biết tôi đã mất hắn rồi. Đêm đó, khi hắn nói hắn rất thất vọng về tôi thì tôi đã mất hắn rồi.
Sau này nghĩ lại, trong cuộc đời của mỗi con người luôn có một người nào đó hoặc một việc nào đó khiến tim bạn đau âm ỉ khi nghĩ về. Như khi làm xong một ca phẫu thuật ngoại khoa nào đó, vết thương bên ngoài đã lành, đã biến mất nhưng thực ra có một nơi nào đó trong cơ thể đang trống rỗng. Bạn biết có một thứ gì đó đã mãi mãi bị cắt bỏ, bị lấy đi.
Tôi thường nghe người ta nói gặp đúng người nhưng sai thời điểm. Trước đây, tôi không hiểu nó có ý gì, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi.
Có lúc tôi sẽ mơ mộng hão huyền là nếu mình và Trình Minh gặp nhau trong một tình huống khác, một trường hợp khác. Nếu giữa chúng tôi có một khởi đầu khác, một lựa chọn khác thì có lẽ câu chuyện tôi kể sẽ là một câu chuyện về tình yêu.
Có lẽ lẽ ra đây là một câu chuyện về tình yêu. Từ đầu nó đã không nên là một câu chuyện trinh thám.
Khi tôi đi lang thang trên đường, nhìn những cặp tình nhân đi thoáng qua mình; khi tôi cô độc nằm hút thuốc một mình trên giường lúc nửa đêm đầy trằn trọc trăn trở; khi tôi chán ngán bước vào quán rượu của A Văn, ôm lấy đôi vai gầy gò của Đinh Đinh và hôn lên làn da cậu ấy, tôi biết lẽ ra mình có cơ hội có được tình yêu. Nhưng chính bản thân tôi đã buông nó ra.
Về sau tôi nghĩ có lẽ đối với tôi mà nói, tình yêu chính là trong cuộc đời của mỗi con người luôn có một người nào đó hoặc một việc nào đó khiến bạn có thể mỉm cười mà nói: “Phải, tôi đã từng yêu. Và người đó chính là người tôi từng yêu.” khi nhớ về.
Có lẽ tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn cảm kích trong lòng.
-Dù sao đi nữa, ông trời đã đối xử với tôi không tệ rồi.
Đây đã là kết cục đẹp nhất mà tôi muốn có.
Tôi không thể yêu cầu nhiều hơn.
-o0o-Hết-o0o-
Tâm sự GV:
Thế là cuối cùng nhà này cũng có một bộ hoàn rồi. Thật đáng mừng làm sao XD. Vì nhây lâu quá nên mình không biết còn ai đang đọc ver của nhà này không nữa. Nhưng sao thì cũng rất hạnh phúc khi hoàn được bộ này. Mong là trong tương lai sẽ có b thứ hai, thứ ba,…
P/s: Mình có bị oánh không nếu đào hố bộ mới thay vì một bộ dang dở nào đó trong nhà XD
Aiz.. chúc mừng bạn đã hoàn truyện nhưng cái kết vừa vui vừa đau lòng cứ mong 2 người quay lại nhưng lại thấy công không xứng với thụ cảm giác hai ng vẫn chưa thực sự hiểu nhau , đọc xong thổn thức thiệt.
LikeLiked by 2 people
Người đẹp người đẹp, tui nhớ còn một chương 2 trẻ gặp lại nhau mở ra tương lai tươi sáng cơ mà ;; ;;
LikeLiked by 1 person
Huhu, đó giờ đọc để ý tình cảm của công thụ lắm, bộ này đọc cuốn quá nên quên mất, không ngờ công thụ chia tay huhuhuhuuh
LikeLike