Động cơ giết người – Phiên ngoại

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Phiên ngoại: Trái chín giữa hè

 

 

Về sau, tôi thường xuyên nhớ đến tình cảnh trong lần đầu nhìn thấy Tín Như.

 

Lúc đó, chúng tôi đều là những sinh viên đại học năm nhất. Vừa từ giã bộ xiềng xích nặng nề của kì thi đầu vào, bước chân vào ngưỡng cửa đại học, ai cũng ngựa non háu đá, chí đắc ý mãn, khao khát được chơi bời thỏa thuê trong thời gian bốn năm sắp tới. Từ khi chưa gặp cậu ấy, tôi đã được nghe nói về cậu rồi.

 

Có những người rất lạ, không cố ý thể hiện nhưng trong vô thức vẫn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Hai ngày trước khi vào học, tôi đến trường trình diện sớm: chia phòng, nhận  chìa, làm quen với hai anh bạn cùng khóa. Chúng tôi cùng nhau đi dạo trong trường với ý định làm quen với khuôn viên trường học. Lúc đó, tôi nhìn thấy cậu ấy đạp xe từ xa chạy đến trên con đường rợp bóng, trên xe chở một bạn nữ. Ánh nắng xuyên qua những tán lá đa rưới lên người họ từng mảng loang lổ, xanh biếc vàng óng, lúc sáng lúc tối, lấp la lấp lánh. Tất cả chúng tôi im bặt trong phút chốc.

 

Họ đạp xe ngang qua chúng tôi. Trong ấn tượng mơ hồ, tôi chỉ cảm thấy đường nét khuôn mặt của cậu trai đạp xe rất nổi bật, da dẻ trắng như tuyết.

 

“Đẹp quá!”

 

Tôi nghe một người bên cạnh bảo.

 

“Ừ, đẹp quá.” -Tôi trả lời trong vô thức.

 

Về sau mới biết họ đang nói cô gái ngồi phía sau.

 

“Người đạp xe là ai?” -Nhớ lúc đấy tôi hỏi.

 

“Tên đó à? Hình như nó chính là Lý Tín Như thì phải.” -Có đứa bạn trả lời tôi.

 

“Người có điểm thi cao nhất lần này?” -Tôi hỏi.

 

“Hình như là nó.”

 

“Ghê thật, còn chưa khai giảng đã cưa được người đẹp quá giang.” -Có người nói.

 

Một tràng những tiếng chép miệng ghen tị.

 

-Hóa ra cậu ấy chính là Lý Tín Như.

 

Lần thứ hai nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy đang cúi đầu khóa xe đạp.

 

Hóa ra chúng tôi ở cùng một tầng ký túc xá.

 

Tôi đi ngang qua cậu, cậu vừa đứng thẳng người dậy. Càng lại gần nhìn cậu, lại càng nhận ra cậu có cặp mày làn mi như tranh vẽ và một đôi mắt đen đến phát xanh. Chúng tôi nhìn nhau một cái. Lúc cậu ngước mi lên, chỉ thấy đôi mắt trong trẻo, như mây đen trôi đi, có ánh nắng rọi vào dòng suối trong giữa rừng. Chính trong ánh nước vừa lóe lên đó.

 

Tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

 

Khi cậu ấy đi xa rồi, tôi mới kịp phản ứng, đứng đấy hối hận đến mức muốn cắn nắm đấm. Tại sao ban nãy không chào hỏi cậu ấy tử tế?

 

_ Hi, có thể chúng ta là bạn cùng lớp đấy.

 

_ Hi, tớ tên Trình Minh. Cậu tên Lý Tín Như phải không? Tớ có nghe kể về cậu.

 

_ Cậu cũng đến trình diện sớm à? Cậu học khoa nào thế?

 

 

Thôi bỏ đi.

 

Sau này vẫn còn cơ hội.

 

Quả nhiên cậu ấy học cùng khoa với tôi. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng tôi vẫn không tìm được cơ hội để làm quen với cậu ấy tử tế. Tôi thích chơi bóng rổ, cậu ấy thích đến thư viện. Giờ tự học buổi tối, chắc chắn phía trước sau trái phải của cậu ấy sẽ ngồi đầy ắp mấy đứa con gái ôm mộng hão huyền. Cậu ấy rất hiếm khi nói chuyện với con trai. Chúng tôi gần như không có giao thoa gì. Tôi biết mình cũng rất được các bạn nữ yêu mến. Lúc chơi bóng rổ cũng có không ít con gái cầm khăn đứng bên cạnh chờ đợi. Nhưng suy cho cùng vẫn không bằng cậu ấy. Cậu ấy nổi như cồn, trong trường chúng tôi lúc đó không ai sánh bằng. Bấy giờ, ước mơ lớn nhất của bọn con gái trường chúng tôi là có thể đi quá giang xe của Lý Tín Như. Đi trên đường, đến những đàn chị sắp tốt nghiệp cũng sẽ bắt chuyện với cậu ấy. Vì chuyện này mà đám con trai trong lớp chúng tôi đều rất đố kị. Cuối cùng có lần có một bạn học nam đã đập hỏng xe đạp của Tín Như. Lúc ấy, tôi vừa đi ngang qua nhìn thấy, bèn đánh nhau một trận với cái thằng xấu xa nọ. Sau khi chạy đến, cậu ấy đã ngăn chúng tôi lại. Cậu ấy rất cảm ơn tôi đã giúp cậu ấy, nên đã mời tôi đi ăn xiên nướng. Lúc đó vừa ăn xiên nướng vừa uống bia trong các tiệm ăn vặt ngoài trường là sự hưởng thụ to lớn của đám sinh viên. Chúng tôi đến giờ tự học buổi tối cũng không đi, vừa uống rượu vừa trò chuyện.

 

Tôi kể cho cậu ấy nghe về quá khứ của mình, về trải nghiệm của mình, về gia đình của mình. Chúng tôi là đồng hương, sinh ra và lớn lên trong cùng một thành phố. Cấp hai cấp ba, chúng tôi đều học khác trường, nhưng tôi có mấy người bạn trung học chính là bạn thời tiểu học của cậu ấy. Bố mẹ tôi đều là biên tập của cùng một tòa soạn. Năm tôi học lớp mười, họ ra ngoài du lịch, kết quả là phòng khách sạn của họ bị rò ga, đến khi mọi người phát hiện thì họ đã cùng nhau rời khỏi nhân thế trong giấc ngủ. Sau khi bố mẹ qua đời, tôi vẫn luôn ở một mình. Có một thím thường xuyên đến thăm tôi, trông nom sinh hoạt của tôi. Nhưng tôi không tài nào sống chung với thím ấy, vì nhà thím quá đông người, kinh tế cũng không được tốt cho lắm. Hơn nữa, tôi cũng không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu. Tôi bảo tôi mong được đi làm sớm, đi làm mới thực sự tượng trưng cho điểm khởi đầu của sự chín chắn của đàn ông khi bước vào xã hội. Vì thế mà tôi suýt từ bỏ cơ hội thi vào đại học. Tôi không nhất quyết phải làm luật sư hay nghề gì khác, nên việc lựa chọn nguyện vọng đại học vô cùng tùy hỉ. Chỉ là sau khi tốt nghiệp được làm luật sư cũng không tệ. Đây có vẻ là con đường sống bằng phẳng và suôn sẻ. Cậu ấy nói cậu ấy rất ngưỡng mộ tôi. Cậu ấy cũng muốn sống một mình. Nhưng đối với cậu ấy mới nói đấy là chuyện không thể. Bố mẹ cậu ấy quản lý cậu ấy rất nghiêm ngặt. Cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy tự do. Nhưng cậu ấy cũng biết mọi điều bố mẹ làm đều vì muốn tốt cho cậu ấy. Cậu ấy hiểu quá rõ nỗi khổ tâm của họ nên trước giờ cậu ấy không tài nào phản kháng. Cậu ấy nói cậu ấy thích những thứ xa hoa đẹp đẽ. Áp lực tinh thần khiến cậu ấy tràn đầy vui sướng với những hưởng thụ vật chất. Cậu ấy thừa nhận thẳng thắn rằng cậu ấy muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, rằng cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành một luật sư hàng đầu trong tương lai. Cậu ấy cũng khát khao mau chóng tốt nghiệp, mau chóng đi làm. Cậu ấy muốn dọn ra khỏi căn nhà thuộc về bố mẹ, có mái ấm của chính mình, không gian của riêng mình, cậu ấy muốn sống trong đó như một ông hoàng. Cậu ấy bảo cậu ấy không giỏi chung sống với người khác. Cậu ấy chỉ muốn một mình và sống một mình mãi mãi. Đây chính là sự tự do trong tưởng tượng của cậu ấy. Đêm đó, chúng tôi còn kể cho nhau nghe rất nhiều rất nhiều những điều ấu trĩ đầy ắp ước mơ và nhiệt huyết của tuổi thiếu niên. Nhiều đến mức tôi cũng nhớ không xuể. Tôi chưa bao giờ nghĩ hóa ra mình lại hợp với cậu ấy như thế. Quá vui sướng, cảm giác của chúng tôi lúc đấy có thể nói là hận sự gặp nhau muộn màng này. Chúng tôi uống mãi đến khi líu lưỡi, bước đi loạng choạng. Chúng tôi dìu nhau về ký túc xá, thầy giám thị suýt không cho chúng tôi vào. Sau đấy, tôi và cậu ấy đều bị phê bình một trận.

 

Tôi cũng không ngờ chỉ như thế, chỉ như thế thôi mà chúng tôi trở thành đôi bạn thân.

 

Sau đó, xe đạp của Tín Như không chở con gái nữa, mà trở thành xe chuyên dụng của tôi.

 

Tuy chúng tôi là đôi bạn thân nhất, nhưng lúc đó tôi không hề nhận ra Tín Như có gì khác thường. Trái lại là tôi, đôi khi tôi ngồi trên yên sau xe đạp của cậu ấy, nhìn chiếc cổ trắng ngần của cậu từ phía sau, nghe hương thơm sạch sẽ trong tóc cậu, hay nhìn những hạt mồ hôi lấm tấm bên má cậu ấy, thì sẽ cảm thấy tim mình loạn nhịp không lý do. Đôi khi tôi sẽ trêu cậu ấy, bỗng dưng ôm chầm lấy cậu từ phía sau, buộc cậu phải dừng xe lại, sau đó tôi nhảy xuống bật cười ha ha. Cậu vừa tức vừa buồn cười, rầy tôi: “Trình Minh, cậu làm gì vậy?”. Đôi khi cậu ấy hờn không chở nữa thì chuyển sang tôi đèo cậu ấy, tôi gọi đấy là Trư Bát Giới cõng vợ. Cậu ấy nói: “Được thôi. Thế cậu là Trư Bát Giới à?”. Tôi nói: “Chỉ cần cậu thừa nhận cậu là cô vợ mới, thì tớ làm Trư Bát Giới một lát cũng không sao.” -Đó là những câu chuyện thanh xuân xưa cũ ở nơi sâu thẳm trái tim tôi, rạng rỡ sinh động như ánh sáng giữa rừng. Khi bỗng dưng ôm chầm lấy cậu ấy, có một sự vui sướng rất mơ hồ, bấy giờ tôi không biết cậu ấy có như tôi không. Sau đó, bỗng dưng xảy ra chuyện ấy.

 

Tuy tôi là người bạn thân nhất của cậu ấy, nhưng cậu ấy giấu tất cả mọi người, đến tôi cũng chẳng biết chút gì. Khi biết chuyện của cậu ấy và giáo viên chính trị, tôi thầm nghĩ trong lòng hóa ra là thế. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã dùng đủ trăm phương ngàn kế để tìm cơ hội tiếp cận cậu ấy. Sau khi biết chuyện đó của cậu, tôi không biết trong sâu thẳm tin mình có vui mừng tí nào không. Tôi biết thứ tâm trạng này rất ích kỷ. Nhưng tôi không tài nào kiểm soát cảm xúc của mình. Cậu ấy đã thôi học.

 

Tôi rất muốn gặp cậu ấy. Nên đã đến nhà tìm cậu ấy. Nhưng lúc đó cậu ấy chẳng muốn gặp ai. Mẹ cậu ấy nhìn thấy có con trai đến tìm con bà thì căng thẳng muốn chết, hoàn toàn không cho chúng tôi gặp nhau. Mãi cho đến khi cậu ấy thi đậu Đại học Chính pháp Tây Nam. Sau khi nghe ngóng được cậu ấy học ở đâu, tôi lập tức xin nghỉ bệnh một tuần, bắt xe lửa từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh. Đó là một tháng sáu trời nóng như đổ lửa, tôi ngồi lắc la lắc lư trên chiếc xe lửa ghế cứng đông đúc, đờ đẫn nhìn từng khung cảnh ngổn ngang lần lượt lướt qua ngoài cửa sổ. Tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại bất chấp như thế. Không, có lẽ phải nói là tôi biết mình vì điều gì, nhưng không biết làm thế rốt cuộc là đúng hay sai. Tôi cảm thấy mình đang đứng trên giao điểm của vận mệnh, tôi đưa ra lựa chọn, chỉ là không biết rốt cuộc cái kết quả mà mình sắp sửa tiếp cận sau khi lướt đi trên đường ray của số phận là gì. Sắc trời bên ngoài dần dần tối đen, rồi lại bừng sáng, sáng rồi lại tối.

 

Xuống xe lửa, qua bao trắc trở, lúc đến Tây Chính đã là hoàng hôn.

 

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu ấy trong ký túc xá của cậu.

 

Nhưng cậu ấy lúc này đã biến thành một người khác hẳn. Gầy vô cùng, rất nhợt nhạt, mặt mày mang một vẻ thấp thỏm bất an. Chúng tôi nói đông nói tây ngay bên ngoài cổng trưởng cậu ấy. Cậu ấy rất căng thẳng, luôn nhìn xung quanh không ngớt, xem có ai chú ý đến chúng tôi không. Thực ra ai lại chú ý đến hai thằng con trai đứng nói chuyện với nhau cơ chứ?

 

Đêm hè ở Trùng Khánh nóng không chịu được. Không khí oi bức một cách rất ngột ngạt, một chút gió cũng không có. Chúng tôi buộc phải thường xuyên đi tới đi lui trước cổng trường để tránh sự quấy rầy của đám muỗi đêm. Tôi còn nhớ thứ hơi đất nóng hổi xuyên qua giày da của tôi xộc thẳng lên, lưng áo sơ mi của tôi ướt đẫm mồ hôi. Khi tôi nói với cậu ấy rằng tôi thích cậu, mới đầu cậu ấy vô cùng kinh ngạc, cậu ấy tưởng tôi đang cười nhạo cậu ấy. Nhưng sau đó khi cậu ấy phát hiện tôi không phải đang đùa, vẻ mặt cậu ấy trở nên vô cùng sợ hãi. Cậu ấy đã chạy đi như lẩn trốn. Tôi không đuổi theo cậu ấy.

 

Tôi đã đứng trong bầu không khí nóng bức đó, nhìn bóng lưng hoảng hốt tháo chạy của cậu biến mất trong màn đêm lờ mờ ánh sáng đèn đường. Tôi biết chuyện này không thể vội. Tôi có thể chờ, tôi cho cậu ấy thời gian.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi đã tìm được việc tại một văn phòng luật sư rất nổi tiếng bấy giờ. Công việc rất bận. Tôi đã rất lâu chưa gặp Tín Như, cũng không có tin tức của cậu ấy. Tôi không muốn đeo bám cậu ấy. Không muốn cho cậu ấy bất cứ áp lực nào. Tôi không biết cuối cùng điều mình chờ đợi sẽ là một kết quả thế nào.

 

Sau đó, có hôm tôi nhận được điện thoại của Tín Như gọi cho tôi. Cậu ấy bảo cậu ấy vừa gia nhập một văn phòng luật sư nhỏ, hiện đang cố gắng phát triển nghiệp vụ, hỏi tôi có bằng lòng sang giúp cậu ấy không. Tôi không nói gì thêm, lập tức từ chức qua đấy. Đó chính là văn phòng luật sư của chúng tôi hiện giờ. Mọi thứ đều phải làm lại từ đầu, nhưng tôi cũng không bận tâm.

 

Lúc đó thường xuyên phải tăng ca, làm việc đến rất khuya.

 

Người trẻ không cảm thấy vất vả.

 

Sau khi làm việc xong, chúng tôi thường xuyên cùng nhau ăn cơm. Không ai nhắc về chuyện ngày trước. Thậm chí tôi đã từng hơi nghi ngờ cậu ấy quên rồi. Cậu ấy đã trưởng thành rồi. Trông cậu có vẻ chín chắn hơn tuổi thật của mình. Chỉ là vẫn gầy gò và nhợt nhạt. Tôi cảm thấy cậu ấy đã thay đổi. Nhưng lại không nói ra được đã thay đổi chỗ nào. Cặp mày và đôi mắt đen bóng của cậu ấy, đường viền xinh đẹp trên mặt cậu ấy, chiếc cằm nhọn của cậu ấy, rõ ràng vẫn là Tín Như mà tôi mê đắm. Công việc của cậu ấy tiến triển rất thuận lợi, sự nghiệp ngày càng khởi sắc, trông càng ngày càng tự tin. Nhưng tôi biết cậu không ấy không hạnh phúc. Rất không hạnh phúc, rất không hạnh phúc. Cậu ấy giấu được tất cả mọi người, cậu ấy không giấu được tôi. Chỉ vì duy chỉ có tôi từng nhìn thấy dáng vẻ thực sự hạnh phúc của cậu. Tôi biết cậu ấy vẫn đang sống chung với người thân của mình.

 

Cậu ấy bảo bố cậu ấy đã qua đời, cậu ấy không thể để mẹ sống ở đó một mình. Cậu ấy bất lực. Cậu ấy lúc nào cũng bất lực. Quá nhiều ràng buộc, quá nặng tình thân, trách nhiệm quấn chặt lấy cậu, cậu không thoát thân được. Cuốc sống tự do mà cậu hướng tới, cậu chưa bao giờ có được.

 

Về sau, văn phòng luật gặp phải một khó khăn rất lớn.

 

Mọi việc trên đời luôn như thế, không chuyện gì có thể thuận buồm xuôi gió mãi. Ông trời có cưng chiều bạn đến đâu, cũng sẽ cho bạn nếm mùi khổ sở. Đạo lý này, tôi tin rằng Tín Như cũng hiểu. Nhưng người gánh cả văn phòng là cậu ấy. người chịu áp lực lớn nhất cũng là cậu ấy. Hơn nữa cậu ấy lại là một người hay ép bản thân mình. Lúc đó tôi vẫn đang sống trong ngôi nhà cũ mà ngày xưa bố mẹ tôi để lại cho tôi. Nửa đêm bỗng dưng nghe tiếp gõ cửa, tôi hỏi là ai cũng không trả lời. Bấy giờ ỷ mình trẻ tuổi, sức tráng, gan to, mở cửa ra thì một người nồng nặc mùi rượu bỗng dưng nhào vào lòng tôi, ôm tôi thật chặt. Người đó là Tín Như.

 

Tôi nghe tiếng thút thít khe khẽ của cậy ấy, cậu ấy đang nói gì đó rất mơ hồ mà tôi không nghe rõ. Cậu ấy ôm lấy tôi chặt như thế, đến tôi cũng cảm thấy đau, Tôi muốn khuyên cậu ấy ngồi xuống tử tế, nhưng cậu ấy ôm chặt cứng không chịu buông tay, cứ như thể buông tay là sẽ chìm nghỉm, chìm xuống một nơi bóng tối ngập đầu. Mười năm rồi. Chúng tôi đã duy trì một mối quan hệ ám muội kỳ lạ như thế.

 

Vừa thân mật vừa xa cách.

 

Lúc ở công ty, chúng tôi rất ít khi qua lại, bình thường gặp nhau cũng chỉ gật đầu một cái rồi ai bận việc nấy. Tôi từng đến nhà cậu ấy. Từng gặp vợ cậu ấy. Tôi lờ mờ đoán ra bình thường cậu ấy sống một cuộc sống thế nào.

 

Nhưng dường như cậu ấy cũng chưa bao giờ hỏi bình thường một mình tôi đã trải qua những ngày không có cậu như thế nào. Nhưng nếu đây là cái giá phải trả để có được cậu ấy, tôi chỉ có thể chịu đựng. Có lần các đồng nghiệp trong văn phòng luật sư hẹn đi Karaoke chơi. Hôm đấy, tôi uống quá mấy chén, cảm giác có chút thiêm thiếp muốn ngủ. Ngồi dựa người vào sofa, tôi nghe một đồng nghiệp nữ hát một bài có giai điệu hơi lạ, tên là “Trái chín giữa hè”, nghe bảo bài này nổi lắm. Nhưng e rằng cô đồng nghiệp này của tôi hát không được hay, cứ kéo tiếng kéo hơi, thanh điệu bình bình, như đang đọc sách:

 

“Có lẽ từ bỏ mới có thể lại gần anh. Không gặp anh nữa, anh mới nhớ đến em.

 

Thời gian dần tích lũy thành trái chín giữa hè

 

Thứ hương thơm tịch mịch trong ký ức

 

Em phải thử rời xa anh, đừng nhớ đến anh nữa

 

Tuy đây không phải là ý định thực sự của em

 

 

Em tưởng rằng mình không để lộ bất cứ dấu vết nào nhưng nhớ nhung vẫn dâng đầy.

 

Có lẽ chúng nói lên lòng em

 

…”

 

Tôi không nghe tiếp. Mà viện cớ có chút đau đầu rồi đi khỏi.

 

Lái xe đi loanh quanh không mục đích trên đường cái trong đêm hôm vắng lặng.

 

Trên đường không có người đi bộ nào. Những cửa hàng đã đóng cửa trông có vẻ tàn tạ. Đèn đường hắt hiu, bóng cây đung đưa trong gió như quỷ mị. Hóa ra thành phố giữa đêm khuya lại hoang liêu đến thế. Tôi không muốn về nhà, tôi không biết mình muốn đi đâu.

 

Cuối cùng tôi đến dưới nhà cậu ấy. Dừng xe lại.

 

Từ chỗ tôi ngồi nhìn lên có thể thấy trong phòng cậu ấy vẫn còn sáng đèn. Tôi tắt động cơ, bóng tối phía trong và ngoài xe liền lại làm một. Tôi cứ thế ngồi trong bóng tối, mãi đến khi chút ánh đèn cuối cùng trong phòng cậu ấy cũng tắt ngúm. Cơn mệt mỏi và giá buốt cùng tấn công tôi.

 

Tôi tháo kính ra, tùy tay vứt sang một bên.

 

Đôi tay nắm chặt lấy vô lăng, tôi tì đầu lên trên đó.

 

Tôi không biết mình đang làm gì.

 

Có lẽ tôi say rồi.

 

Tâm trạng tôi chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.

 

Tình yêu của tôi và cậu ấy như quả không hoa giữa mùa hạ, chưa trải qua mùa hoa nào, nhưng tôi đã nhìn hấy kết thúc. Trong đêm tháng sáu oi bức ấy, điều mà tôi hạ quyết tâm chờ đợi phải chăng chính là kết quả kỳ lạ và cay đắng này. Lại qua mấy năm. Mọi chuyện vẫn thế.

 

Mỗi lần tôi không chịu được nữa và định kết thúc thì cậu ấy lại đến tìm tôi. Những lúc đó, tôi không có sức mạnh nói không với cậu ấy. Tôi biết, chỉ khi cậu ấy thực sự không chịu được nữa, khi dây thần kinh căng thẳng của cậu ấy sắp đứt, cậu ấy mới đến chỗ tôi. Khi tôi hôn cậu ấy, vẻ mặt cậu ấy mới bi ai làm sao, như thể đang giải khát bằng rượu độc. Sau khi làm tình xong, cậu ấy nằm trong lòng tôi trông rất bình yên. Lúc đó, cậu ấy sẽ kể cho tôi nghe vài chuyện vặt vãnh con con, chuyện của cậu ấy, chuyện nhà cậu ấy, như thể trở về hồi thiếu niên năm xưa mà chúng tôi từng nâng cốc tâm sự. Có lúc tôi nghĩ cái người đang giải khát bằng rượu độc có lẽ là tôi.

 

Nhưng tôi biết cậu ấy yêu tôi.

 

Tuy cậu ấy chưa từng nói ra. Nhưng tôi biết. Trên thế gian này, ngoài tôi ra. cậu ấy chưa từng yêu ai khác, cậu ấy chưa từng có ai khác. Ngoại trừ người thầy trong mối tình đầu của cậu ấy, tôi là người đàn ông duy nhất và cũng là cuối cùng của cậu ấy. Tôi muốn vỗ về cậu ấy, tôi muốn dùng tất cả khả năng của mình để vỗ về cậu ấy. Nhưng thứ tôi có thể cho cậu ấy chỉ có nhiêu đó mà thôi. Dung nhan của cậu ấy đang già đi từng ngày, ngoại hình của cậu ấy đã trưởng thành rồi, nhưng trái tim của cậu ấy, trái tim thấp thỏm bất an của cậu ấy mãi mãi bị phong tỏa ở năm 19 tuổi. Mãi cho đến khi cậu ấy chết đi, linh hồn của cậu ấy đến cùng vẫn không được yên nghỉ. Khi biết tin cậu ấy chết, tôi không quá kinh ngạc.

 

Có lẽ tôi đã biết giây phút này sẽ đến từ lâu.

 

Trên người Tín Như vấn vít một thứ tử khí tuyệt vọng, ngột ngạt, nặng nề. Cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị nó ép điên, không chết vì tự sát cũng chết vì bị giết. Sự tồn tại của tôi với Tín Như mà nói, có lẽ giống như thuốc phiện với cuộc sống.

 

Ở chỗ tôi, cậu ấy có được sự an ủi và gây tê trong giây lát. Nhưng sau khi tỉnh lại cậu ấy vẫn phải tự mình đối mặt. Tôi cứu được cậu ấy một giờ một phút nhưng tôi không thể ngăn chặn sự sa lầy của cậu ấy.

 

Tối hôm đó, một mình tôi đến một quán bar nhỏ và bẩn thỉu.

 

Nghe bảo đó là quán bar nam sắc rất nổi tiếng. Tôi chỉ nghe nói thế thôi, chứ chưa đi bao giờ. Nhưng tối đó tôi đã đi. Tôi nghĩ không chỉ Tín Như mà có lẽ ngay cả bản thân tôi cũng không ý thức được sự tồn tại của cậu ấy rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào với mình. Nó giống như bức tường giữa Đông Berlin và Tây Berlin, khi bức tường sụp đổ, sự giam cầm biến mất, mọi thứ đều sẽ biến mất, sự chờ đợi trong nhiều năm chẳng qua là một cơn hư không, những linh hồn lấy lại tự do trông thật hoang đường, ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng không tìm thấy giá trị. Tôi chỉ muốn được một lần phóng túng thỏa thuê, được đày bản thân đến một nơi đủ xa. Phải xa đến mức không nhớ mình là ai, cậu ấy là ai. Nhưng mọi thứ đều vô vị, vô vị, và vô vị.

 

Vô vị đến muốn nôn.

 

Trong lúc tôi vô vọng nhất mù mờ nhất, một gương mặt quen thuộc đã xuất hiện trước mặt tôi. Đó là một tên vô cùng thô lỗ, uống say đến liêu xiêu, đi vệ sinh mà đến cửa cũng không khóa, khiến vài lão đàn ông trung niên háo sắc thò đầu vào nhìn hắn. Hắn rất đẹp.

 

Sau một trận ân ái, tên say khướt vô tâm vô phế ấy lăn ra ngủ khò khò. Lâu rồi không làm tình một cách sảng khoái tràn trề như hôm nay, tôi cảm thấy cả người như bị rút cạn. Sức cùng lực kiệt nằm trên giường, tôi biết tại sao mình lại tìm đến hắn. Đường viền thanh tú trên khuôn mặt, cằm nhọn môi mỏng.

 

Hắn trông giống cậu ấy thật. Nhưng lại không giống cậu ấy bây giờ, mà là cậu thiếu niên mười tám năm trước đạp xe lướt qua trước mặt tôi. Nếu ngày xưa Tín Như có thể khôn lớn mà không phải trải qua sóng gió, liệu cậu ấy có mang khuôn mặt này không? Liệu cậu ấy có sống một cuộc đời bình thường hơn  không?

 

Trên chiếc giường xa lạ, bên con người xa lạ trông giống Tín Như này, trong bóng tối sau khi buông thả hoàn toàn, cả người tôi run lên. Nơi khóe mắt đã khô khốc từ lâu, nước mắt tuôn ra như suối. Tín Như.

 

Tín Như.

 

Mãi đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, dáng vẻ ngồi bên sân thể thao, trên tay cầm cuốn từ điển pháp luật dày cộm, xem tôi chơi bóng rổ của cậu ấy lúc đó. Chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi đã thấy đau thấu tim phổi.

 

Cậu ấy cúi đầu đọc sách, đôi khi ngước mắt lên nhìn tôi, nếu chạm phải ánh mắt tôi, cậu ấy sẽ khẽ mỉm cười. -Giá như thời gian có ngưng đọng ở giây phút đó.

 

Chớp mắt tiếng cười thành bụi.

 

Tôi không biết định mệnh có khiến ý trời trêu ngươi hay không.

 

Ngày thứ hai sau khi cậu ấy qua đời, ông trời lại để tôi gặp gỡ anh con trai có mặt mũi giống với cậu ấy, tôi không biết phía sau đấy đấy có ẩn chứa hàm ý gì mà tôi không hiểu không. Tôi không biết đây có phải là cơ hội thứ hai mà ông trời cho tôi hay là sự giày vò thứ hai?

 

Mượn ánh binh minh lờ mờ, tôi chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang chìm sâu trong giấc ngủ của hắn thật lâu.

 

Tôi nói với mình, nếu lần sau tôi vẫn có thể gặp lại hắn…

 

Có lẽ tôi sẽ tin…

 

2 thoughts on “Động cơ giết người – Phiên ngoại

  1. phamhang02345752

    Thật may càng ngày xh càng cởi mở hơn. Những bi kịch tương tự như của Tín Như chắc ko còn nhiều trong hiện tại nữa.
    Cảm ơn chủ nhà đã edit và up truyện!

    Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s