Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 100
“Lúc đó, cậu ấy chỉ có 19 tuổi, vốn đang trong giai đoạn thiếu niên nhạy cảm nhất của quá trình trưởng thành. Sự việc này đã để lại ám ảnh nặng nề trong cuộc đời cậu ấy, e rằng đến khi chết cậu ấy vẫn chưa thoát ra được.”
“Tín Như luôn nghĩ rằng bố cậu ấy chết vì tức cậu. Tại cậu ấy mà bố cảm thấy mất mặt ở cục giáo dục mà ông đã làm việc cả đời, nên đã cáo bệnh về hưu trước thời hạn. Đứa con trai từng khiến ông tự hào biết bao nhiêu lại trở thành nỗi nhục lớn nhất trong tuổi già của ông. Ông lão không sao nghĩ thông suốt chuyện này. Sau đó, bố cậu ấy bị ung thư, về cuối thì không nói chuyện được nữa, hễ thấy cậu ấy là nước mắt rơi. Sau khi bố cậu qua đời, mẹ cậu đã bắt cậu quỳ trước giường bệnh của bố và chỉ vào thi thể của ông lão mà thề rằng cậu không dám nữa, rằng cậu nhất định sẽ sửa đổi.”
“Bà lão cứ tưởng nó như cai thuốc, cứ hạ quyết tâm là có thể sửa chữa lỗi lầm.”
Trải nghiệm của Lý Tín Như như một tấm gương cho tôi soi lại mình.
Tôi nghĩ đến bố tôi, mặt ông rầu rỉ, mái tóc bạc bay bay trong gió, thì chỉ cảm thấy cả trái tim chùng xuống.
“Tín Như khác cậu.”
“Cậu vô cùng rõ về xu hướng tình dục của mình và biết rốt cuộc mình muốn làm gì nên cậu có thể dũng cảm bình tĩnh đối mặt. Cậu ấy thì không. Cậu ấy không dám thừa nhận mình muốn làm gì, không dám thừa nhận xu hướng tình dục của mình. Cậu ấy chỉ biết mình không muốn làm gì, nhưng cậu ấy lại không dám đối mặt với sự thật này. Cậu ấy cảm thấy sợ hãi chính mình, cậu ấy cho rằng mình bệnh hoạn, cậu ấy đầy cảm giác tội lỗi. Thậm chí cậu áy còn đến khám ở bệnh viện tâm thần. Không chỉ người khác mà chính bản thân cậu ấy cũng hoàn toàn thừa nhận là mình có vấn đề về thần kinh. Chưa trải qua chuyện như vậy, cậu sẽ không thể hiểu được nỗi thấp thỏm lo sợ khổng lồ đó.”
Im lặng một lúc, Trình Minh nói tiếp: “Tín Như từng nói với tôi về một mùa hè mà cậu ấy trải qua trong bệnh viện tâm thần. Đó là một kỳ nghỉ hè mà cậu ấy vừa thi lại vào Đại học Chính pháp Tây Nam. Cậu ấy trông chẳng khác gì một sinh viên bình thường, có lẽ trầm tĩnh hơn, chăm chỉ hơn. Đâu ai ngờ rằng trường vừa cho nghỉ là cậu ấy vào bệnh viện tâm thần ngay.”
“Để tránh cho những người xung quanh biết được, nên đấy là bệnh viện ở một thành phố hẻo lánh. Khi đó bác sĩ cũng bảo thủ hơn. Họ hoàn toàn không có thứ hiểu biết cơ bản là đồng tính không phải bệnh tâm thần. Cậu thiếu niên này đến xin chữa thì họ cũng xem cậu ấy như bệnh nhân tâm thần mà chữa. Nhưng trước đó họ không hề có kinh nghiệm tiếp nhận những án lệ như thế, chẳng biết ai đã đưa ra một đề nghị hão huyễn là bảo cậu ấy dùng phương pháp chích điện.”
“Cậu biết nó ra làm sao không? Họ đổ đầy nước lạnh vào một chiếc bồn tắm kỳ lạ, sau đó dán những mối kim loại được nối với dây điện lên người Tín Như, rồi bảo cậu ấy nằm xuống dưới nước. Tín Như bảo tuy là mùa hè nhưng cả người cậu ấy vẫn run rẩy trong làn nước. Lúc mới bắt đầu, dòng điện rất yếu, toàn thân như bị sâu đốt. Nhưng về sau họ tăng cường độ lên từ từ. Cậu ấy cảm thấy rất đau, rất đau, nhưng cậu ấy đã cắn răng chịu đựng. Như thể nỗi đau thể xác có thể giảm nhẹ tội nghiệt của linh hồn. Khi đau, cậu ấy cảm thấy mình rất đáng tội, mình đáng phải chịu những đau khổ ấy, mình thật hèn mạt làm sao.”
Sóng lưng tôi lạnh buốt.
Đây đâu phải chữa trị, đây rõ ràng là một hình phạt. Một hình phạt thể xạc ngu dốt, đáng sợ và nguy hiểm vô cùng.
Nhưng trái tim đau khổ cuồng loạn của Lý Tín Như lại xem nó là lẽ đương nhiên.
“Khi cậu ấy kể những chuyện này với tôi, tôi đã đặc biệt xót cậu ấy.”
Trình Minh nói: “Tôi dường như có thể nhìn thấy hình ảnh cậu ấy nằm nhắm mắt trong ao nước lạnh. Bờ vai gầy yếu, sắc mặt trắng bệnh, trên mặt toàn là những vệt nước mắt. Cậu ấy đang khóc không thành tiếng một cách bất lực và tuyệt vọng làm sao.”
“Trải qua một mùa hè đáng sợ như thế, cậu ấy tưởng bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho mình. Mẹ cậu ấy cũng tưởng thế. Nhưng sau này cậu ấy phát hiện mọi thứ mà mình đã chịu đều là công cóc. Cậu ấy sợ hãi cực độ, không dám cho mẹ biết. Cậu ấy không ngừng yêu thử con gái nhưng càng làm thế lại càng biết rõ mình hoàn toàn không thể yêu phụ nữ.”
Chương 101
“Khi Tín Như 27 tuổi, mẹ cậu cảm thấy đã đến lúc cậu ấy phải lấy vợ. Bấy giờ có người giới thiệu Lý Mai cho cậu ấy. Mẹ cậu ấy thấy mấy năm nay cậu ấy không có cô bạn gái nào đặc biệt thắm thiết, có lẽ vì sợ bệnh cũ của cậu ấy tái phát nên đã vội đồng ý. Đối với Tín Như mà nói, kết hôn với ai cũng như nhau, chỉ cần làm mẹ an tâm thì mình sao cũng được.”
“Lúc đó cậu ấy vẫn chưa biết rằng hôn nhân là một thứ như thế nào, rằng cậu ấy sắp phải bắt đầu một cuộc sống hôn nhân như đi tù, hỗn loạn nhưng vô vị.”
“Cậu ấy không có chút tình cảm nào với Lý Mai, mà chỉ miễn cưỡng sống chung với nhau. Lúc đầu, có lẽ cậu ấy đã cố thử yêu Lý Mai, không yêu cô ta như một người phụ nữ mà yêu cô ta như “một con người”. Nhưng rồi lại thấy không thể miễn cưỡng được. Sau đó thì cậu ấy từ bỏ. Lúc đầu, có lẽ thể xác phụ nữ vẫn có thể cho cậu ấy chút cảm giác kích thích về mặt giác quan. Nhưng cậu cũng biết là cảm giác đó không thể gọi là thỏa mãn được. Sau đó nữa thì thứ nghĩa vụ vợ chồng không thể không thực hiện này khiến cậu ấy chán ghét. Hai ba năm sau, nếu không dùng thuốc, cậu ấy hoàn toàn không thể cương lên trước mặt Lý Mai.”
Tôi chợt hiểu ra tại sao trong ngăn kéo của một người 37 tuổi vẫn còn là thanh niên lại giấu những viên thuốc màu xanh đó.
“Nhưng, anh ta và Lý Nhiễm…”
Trình Minh lắc đầu.
“Chồng xài thuốc trước chuyện phòng the, làm sao vợ có thể không biết gì. Cuối cùng thì Lý Mai cũng phát hiện bí mật của Tín Như. Cô ta vô cùng kinh ngạc. Lúc đầu cô tưởng Tín Như bị bệnh, khuyên Tín Như đến bệnh viện khám thử. Nhưng lúc đó Tín Như đã không còn là cậu trai luống cuống năm xưa, cậu ấy ghét nhất là người ta bảo mình bệnh. Cậu ấy cãi nhau ầm ĩ với Lý Mai. Có một lần sau khi cậu ấy sử dụng Viagra, họ lại tranh cãi vì chuyện đó. Lý Mai kiên quyết từ chối quan hệ với cậu ấy. Lúc đầu cậu ấy định tự mình chịu đựng vài tiếng cho xong. Nhưng bấy giờ Lý Nhiễm lại xuất hiện trước mặt cậu ấy chỉ với một lớp áo ngủ mỏng tang. Cậu ấy đã không thể kiểm soát bản thân mình.”
“Sau đó cậu ấy đã tránh Lý Nhiễm suốt. Nhưng cô gái đó bám lấy cậu ấy như thuốc dán. Cậu ấy sợ người ta phát hiện thực ra mình không thích phụ nữ biết nhường nào, nên ít nhiều gì cũng đành đối phó qua loa với cô ta, khi nào thực sự không từ chối được thì cũng lên giường với cổ. Cậu ấy hái hoa bắt bướm ở bên ngoài một cách vô cùng phô trương thực ra cũng xuất phát từ tâm lý này. Cậu ấy sợ phải thừa nhận mình là người đồng tính. Cậu ấy để mọi người lầm tưởng rằng mình là một công tử trăng hoa. Thực ra cậu ấy cũng đang nói với Lý Mai rằng tôi không lên giường với cô là vì cô không có chút sức hấp dẫn nào với tôi, chứ không phải vì tôi bất lực, tôi có đàn bà ở bên ngoài, rất nhiều rất nhiều đàn bà. Cậu ấy ngây thơ cho rằng Lý Mai có lẽ sẽ vì thế mà ly hôn với mình. Nhưng cậu ấy lầm rồi. Lý Mai thà chết cũng không đồng ý ly hôn với cậu ấy. Ai mà biết tại sao. Có thể Lý Mai yêu cậu ấy thật, cũng có thể chỉ vì những người phụ nữ với hai bàn tay trắng thực sự đáng sợ -Ngoài giữ chặt chồng mình, thứ duy nhất thuộc về mình trong cuộc đời, họ còn sở hữu gì nữa?”
“Cậu chưa thấy Tín Như lúc đó đâu. Tôi chưa từng thấy ai đè nén như cậu ấy. Dục vọng suốt bao nhiêu năm không được thỏa mãn, cậu ấy chỉ có thể ra sức làm việc, như thể phải để mình hoàn toàn vùi đầu vào công việc thì mới có thể quên đi bản thân. Tính khí của cậu ấy ngày càng tệ, sắc mặt ngày cũng càng nhợt nhạt. Cậu ấy không thích phụ nữ, nhưng lại sợ tìm đến đàn ông, kể cả tôi.”
“Sự ức chế tình dục lâu năm như một con dao khắc lên khuôn mặt cậu ấy. Cậu ấy trông già đi đặc biệt nhanh. Chỗ tóc mai của cậu ấy đã bắt đầu có tóc bạc, bên khóe miệng xuất hiện hai đường pháp lệnh sâu hoắm. Càng ngày cậu ấy càng ghét phụ nữ. Nhưng càng ghét trong lòng, càng không dám thể hiện ra thì càng không thể thoát khổ những người đàn bà xung quanh. Đó là một vòng tuần hoàn ác tính. Tín Như, cậu ấy thực sự quá hiếu thắng, quá hay làm khó bản thân.” -Trình Minh nhắm mắt lại: “Cậu ấy khờ thật. Chuyện xảy ra năm 19 tuổi đã hoàn toàn bẻ gãy cuộc đời cậu ấy. Con người cậu ấy đã hoàn toàn chống lại số phận của mình. Nhưng cậu ấy không tài nào kiểm soát nỗi, đành phải tiếp tục gồng mình, tiếp tục chống lại .”
Chương 102
Như một con mồi rơi vào bẫy nhện, càng ra sức vùng vẫy thì càng cảm thấy ngạt thở.
“Vậy Lý Tín Như là người đồng tính trăm phần trăm? Không phải song tính?” -Tôi hỏi.
“Đúng thế.”
“Chu Khiết Khiết thì sao?” -Tôi hỏi: “Chẳng phải Lý Tín Như đang bao nuôi cô ta?”
“Ồ? Từ đâu mà ra kết luận này?”
Tôi nói với hắn về biên lai rút tiền ngân hàng và hóa đơn đặt cọc tiền thuê nhà mà chúng tôi tìm được trong đống di vật của Lý Tín Như. Và cả lời khai của cô Ngải, trợ lý y. Vào buổi chiều cuối cùng trước khi chết, Lý Tín Như đang nói chuyện điện thoại với Chu Khiết Khiết.
“Người đàn bà đó…” -Trình Minh nói: “Cô ta đã tống tiền Tín Như trước giờ. Tôi bảo cậu đi điều tra số di vật khi còn sống của Tín Như cũng chính là muốn nhắc cậu điều này. Tôi biết Tín Như là một người rất tỉ mỉ. Chắc chắn sẽ giữ lại chứng cứ tống tiền của người đàn bà đó. Ai ngờ các cậu lại nghĩ lạc hướng hoàn toàn.”
Tôi hoàn toàn sửng sốt.
“Chu Khiết Khiết. Đó là một người đàn bà trẻ rất có tâm cơ và cực kỳ cầu tiến. Lúc đầu, cô ta chủ động tiếp cận Tín Như, không chỉ đơn giản vì cậu ấy là mỹ nam có tiếng trong ngành, mà còn vì cô ta thấy Tín Như có địa vị hết sức quan trọng trong văn phòng luật sư này. Cô ta hy vọng sau khi tốt nghiệp có thể ở lại làm việc tại đây, vì nó cô ta không tiếc hy sinh thân xác.” -Trình Minh nói: “Tiếc là cô ta đã tính sai hoàn toàn. Tín Như đã quen đong đưa với nhiều loại đàn bà khác nhau. Cậu ấy hoàn toàn không thể bị cô ta mê hoặc. Có điều lúc đầu Tín Như cũng đã xem thường cô ta. Thấy cô ta chủ động dâng lên tận cửa, thì với thứ tâm lý kỳ lạ đó, cậu ấy rất sẵn lòng gây ảo giác đào hoa trên bất kỳ một người đàn bà nào. Nhưng sau đó Chu Khiết Khiết phát hiện bí mật của Tín Như, cô ta vẫn luôn dùng nó để uy hiếp Tín Như, để đòi tiền và để đạt đến các mục đích khác.”
“Đó là một người đàn bà vô cùng thông minh. Cô ta cũng từng vồn vã với tôi. Sau khi biết chuyện, Tín Như đã vô cùng vô cùng giận dữ. Tôi không biết có phải vì thế mà cô ta sinh nghi không. Nhưng cũng có thể… là vì lần đó.” -Trình Minh nhớ lại, kể: “Lần đó, tôi và Tín Như cùng nhận chung một vụ án. Tôi nhận ủy thác của bên kiện, còn cậu ấy thì ở bên bào chữa…
Tình trạng này rất hiếm khi xảy ra, nhưng Tín Như vẫn dồn hết sức ứng phó như thường lệ. Trên tòa, cậu ấy quả thật là một đối thủ rất đáng sợ. Cậu ấy bất chấp thủ đoạn và vô cùng hết mình. Lần nào nhận án cũng mang khí thế quyết một trận sống mái ra. Về điểm này, tôi và cậu ấy không giống nhau. Đối với cậu ấy mà nói, công việc là tất cả của cậu ấy, là ý nghĩa sống duy nhất của cậu ấy. Nhưng đối với tôi mà nói, công việc chỉ là thủ đoạn mưu sinh, là con đường kiếm tiền. Tôi chưa bao giờ giao chiến trực tiếp với Tín Như. Lần biện luận đó thực sự rất kịch liệt rất ngoạn mục. Tín Như là thế đấy. Bản thân cậu ấy đã tràn đầy ý chí chiến đấu và cậu ấy cũng có thể kích thích ý chí chiến đấu của người khác.”
Cuối cùng tôi đã thua, thua một cách tâm phục khẩu phục. Có thể thắng tôi một cách minh bạc như thế, Tín Như rất hài lòng, rất hưng phấn. Tôi thấy rõ sự hưng phấn của cậu ấy. Lúc quan toà tuyên án, cậu ấy đã nhìn tôi, hai mắt phát sáng lấp lánh, sắc mặt ửng đỏ. Tôi cũng cảm thấy rất hưng phấn. Sự hưng phấn đó khác của Tín Như. Cậu ấy là vì đánh bại được một đối thủ mạnh, còn tôi là vì khát khao chinh phục con mồi khỏe này. Sau khi vụ tòa giải tán, tôi gặp cậu ấy trong nhà vệ sinh của tòa án. Cậu ấy đang rửa tay thì ngẩng đầu nhìn tôi qua gương. Tôi thực sự không thể kiểm soát được bản thân, tôi quá thèm cậu ấy. Chúng tôi núp vào buồng vệ sinh trong cùng, ôm ấp hôn hít như điên. Thật đáng yêu, cái người ban nãy hãy còn cứng cỏi như thế lúc này lại run rẩy như gà con.
Lúc mới đầu, cậu ấy còn vùng vẫy, còn muốn đẩy tôi ra. Cậu ấy sợ bị người khác phát hiện nhưng sau đó thì xìu hẳn, âu cũng vì sợ. Cậu ấy quỳ trên nắp bồn cầu, dựa nửa người vào thùng nước và dùng tay bịt chặt lấy miệng, không để mình phát ra tiếng động. Chúng tôi hồi hộp lắng nghe các loại âm thanh truyền đến từ bên ngoài nhà vệ sinh: tiếng nước, tiếng bước chân, tiếng đóng cửa, tiếng ho. Vì đang ở nơi nguy hiểm như thếnên nỗi sợ trở thành một chất kích thích đặc biệt. Chúng tôi cảm thấy kích thích và hưng phấn chưa từng có.”
Ngồi kể ch phòng the thật thú vị a. :))
LikeLike