Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
[Reup] Chương 109
“Nói trọng tâm.”
Tôn Cương y chang Tiền Mặt Rỗ, hễ nhắc đến đàn bà là luôn miệng không ngừng. Tôi buộc phải ngắt lời gã.
“Ờ, lúc đó tôi đã để lại lời nhắn cho nàng, bảo nàng phát động tất cả tài xế taxi. Nhỡ nhớ ra chuyện gì, nhất định phải liên lạc với cảnh sát chúng ta. Cô nàng đó rất hào sảng, nói chuyện với tôi rất hợp. Nàng bảo nhất định sẽ phối hợp với công tác của cảnh sát chúng ta. Sau đó mãi vẫn chưa có tin tức từ nàng, tôi tưởng nàng quên béng chuyện này rồi, đang định hẹn nàng ra bàn tiếp…”
“Thôi đi cậu, cậu hẹn nàng ra là để bàn công việc sao?” -Tôi kiên nhẫn nghe Tôn Cương lải nhải đến đây thì không nhịn được bóc mẻ gã: “Sau đó thì sao?”
“Tôi đang định nói đây này. Sau đó tôi chưa kịp hẹn nàng thì trưa nay nàng đã gọi cho tôi rồi! Nàng bảo có tài xế báo cáo là tối hôm đó quả thật có người bắt xe ông ta đến vùng lân cận nhà Lý Tín Như vào giờ đó!”
“Thật ư, ai thế?”
“Chẳng phải tôi sắp định nói rồi sao? Cậu nôn nóng quá!” -Tôn Cương nói: “Quản lý Cù đã kể trong điện thoại là tại sao người tài xế đó để đến tận giờ mới báo cáo với nàng, đó là vì người tài xế đó thực sự không thể chắc chắn đêm ông ta đón khách có phải là buổi tối mà chúng ta đang điều tra hay không. Ông ta cảm thấy chuyện này hệ lụy quá lớn, không dám nói bừa, nên cứ để mãi. Nhưng sau đó ông ta kể chuyện này cho vợ mình nghe. Kết quả lại là vợ ông ta nhớ ra. Chuyện cũng rất là tình cờ. Hóa ra buổi sáng hôm đó, tức là hôm Lý Tín Như bị giết hại, vừa đúng hôm cơ quan vợ ông ta có một đồng nghiệp chuyển nhà mới. Sau khi tan ca người đó đã mời rất nhiều bạn bè đến thăm nhà mới, đánh mạt chược đến tận nửa đêm. Người phụ nữ đó gọi điện bảo chồng bà đến rước bà. Chồng bà lái ca đêm, nên cũng tiện đường đón luôn vài người đồng nghiệp của bà…”
“Rồi rồi, cậu nói trọng tâm được không?”
“Chẳng phải tôi đang giải thích họ đã xác nhận thời gian đêm hôm đó bằng cách nào sao?” -Tôn Cương không phục, nói: “Lúc đầu hai vợ chồng họ không chắc chắn lắm về ngày tháng hôm đó. Nhưng bà vợ vào cơ quan hỏi thì các đồng nghiệp đều rất chắc chắn hôm đó là ngày mấy. Chính là ngày Lý Tín Như bị hại. Thế là họ mới chắc. Tóm lại mà nói, tình hình hôm đó như sau. Người đàn ông đó đưa vợ mình về nhà trước, sau đó đưa từng đồng nghiệp về nhà. Sau khi đưa người đồng nghiệp cuối cùng của vợ mình về, ông ta mới đón người khách kia. Vừa hay vợ ông ta có một đồng nghiệp lấy chồng giàu nên ở chung khu phố với người đón xe nọ. Người đồng nghiệp vừa xuống xe thì người đó lên xe ông ngay, Cậu đoán xem người đó là ai?”
“Chẳng phải tôi đang nghe đây sao?”
Tôn Cương dùng một giọng nói rất thần bí rất hưng phấn, nói một chữ ngắt một cái: “Người tài xế đó nói người đón xe hôm đó là một bà lão.”
“Bà lão?!” -Tôi lấy làm kinh ngạc.
“Theo mô tả của người tài xế với chúng tôi, cậu biết chúng tôi cảm thấy bà ấy giống ai không?”
Tôi quả thật quá kinh ngạc. Sao chúng tôi chưa bao giờ nghi ngờ người phụ nữ đó?
Tôi nói một cách không quá chắc chắn: “Chẳng lẽ là…”
Cùng lúc đó, Tôn Cương cũng vênh vang tự đắc nói: “Chính là bà Lý đã quỳ xuống đất kêu oan với cậu.”
Phát hiện này thực sự quá bất ngờ.
Ở bên kia, Tôn Cương nói: “…Quả là đạp nát giày sắt tìm không ra, có được không tốn tí công nào, đúng không? Chúng tôi đã xin cục trưởng ra lệnh bắt để tiến hành điều tra triệt để về mẹ Lý Mai…”
Tôi cầm điện thoại nói không ra lời.
“Bất kể bây giờ cậu đang ở đâu, nhóc con cậu hãy lập tức đến văn phòng tập hợp trong mười phút! Chúng ta phải xuất phát ngay, kẻo đêm dài lắm mộng.”
“Không cần mười phút, ba phút nữa tôi đến.”
Cúp máy, tôi ngồi trên sofa, tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại . Trong giây phút đó, một người trước giờ không có tín ngưỡng như tôi lại thực sự rất muốn cảm ơn thượng đế, cảm ơn trời cao. Bất kể là gì, tôi đều cảm kích phát khóc.
Không ngờ trong giây phút tôi tuyệt vọng nhất, tình hình vụ án lại chuyển hướng một cách đầy lắt léo.
Người đàn bà già gầy bé đó, người đàn bà già luôn đè nén đó, người đàn bà già thương con sâu sắc đó. Chúng tôi chỉ chú ý đến sự căm hận rõ rệt của Lý Đại Long dành cho Lý Tín Như mà chưa từng để ý vợ ông ta sẽ có cảm nhận thế nào. Một lòng thù hận không chỗ trút bám rễ thật sâu nơi đáy lòng.
Tôi nhớ hôm gặp bà ở nhà bà. Khuôn mặt già nua bị tát sưng tấy và người chồng tham lam gắt gỏng của bà. Có lẽ lòng thù hận của bà không chỉ nhằm vào Lý Tín Như, mà hơn hết là xuất phát từ lòng thù hận tiềm tàng đối với tất cả đàn ông mà cuộc hôn nhân bất hạnh cả đời của bà mang lại.
Phải.
Người muốn giết Lý Tín Như nhất không phải Lý Mai, cũng không phải Lý Nhiễm. Dù họ có hận y đến mức nào, trong nỗi hận đó cũng ẩn chứa cả tình yêu. Loại hận đó giống sự tuyệt vọng khi biết dù thế nào mình cũng không có được tình yêu của người đàn ông đó hơn. Nhưng duy chỉ có bà Lý, duy chỉ có bà là đơn thuần hận người đàn ông đã hủy hoại hạnh phúc cuộc đời của hai cô con gái bà. Bà có đầy đủ động cơ giết người hơn bất kỳ ai.
Tại sao chúng tôi chưa bao giờ nghi ngờ bà?
Chương 110
Họ tên: Triệu Ngọc Trân
Giới tính: Nữ
Tuổi: 61 tuổi
Nghề nghiệp: Công nhân về hưu của xưởng sắt thép Đệ Nhật Thị
Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn
Các thành viên trong gia đình: chồng Lý Đại Long, trưởng nữ Lý Mai, thứ nữ Lý Nhiễm
Mẹ Lý Mai, vợ Lý Đại Long, người phụ nữ bị gắn rất nhiều nhãn hiệu và đã gần như đánh mất tên mình. Lúc đầu, quá trình bắt bà đơn giản đến bất ngờ. Khi chúng tôi một lần nữa đến gõ cửa nhà bà, chính bà là người đã ra mở cửa.
Để tránh bứt dây động rừng, cớ mà chúng tôi mượn để đến đây là chúng tôi đã chính thức quyết định khởi tố con gái bà, Lý Mai; nên muốn mời bà về cục xác minh lại khẩu cung một lần cuối.
Khi bà nhìn thấy chúng tôi, thái độ bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí có vẻ như đang mong chờ sự xuất hiện của chúng tôi. Chưa kịp nói hết đống cớ đã chuẩn bị, bà đã bình tĩnh ngắt lời chúng tôi: “Các anh đợi chút, tôi thắp nén nhang cuối cùng cho bồ tát rồi theo các anh về.”
Nói rồi bà quay người lại, thuần thục rút ba nén nhang màu vàng tươi từ trong chiếc tủ dưới khám thờ ra, đặt gần đèn cầy, châm lên, rồi đưa tay vẫy nhẹ mấy cái. Sau khi lửa tắt, làn khói xanh nhạt lượn lờ bay lên. Bà đưa chúng lên cao đầu bằng cả hai tay và quỳ xuống.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn bà thành kính quỳ trước khám thờ, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm thưa.
Sự ung dung thong thả của bà khiến tôi, Lưu Ly và Tôn Cương đều sững người. Không ai trong chúng tôi lên tiếng hối thúc bà.
Nhưng sau đó, chồng bà, công nhân về hưu của xưởng sắt thép, đã phát hiện.
Ông gộp ba bước lại làm hai, xông từ trong nhà ra. Đi đôi với tiếng bước chân của ông là tiếng thét banh nóc: “Các anh làm gì? Các anh muốn làm gì?! Các anh định làm gì?!”
Lý Đại Long hùng hổ xông thẳng đến chỗ chúng tôi như một con bò tót cắm đầu xông đến vải đỏ.
Mẹ Lý Mai, à không, phải nói là Triệu Ngọc Trân chỉ lo nhắm mắt cầu khấn. Những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua chẳng thèm rung lên một cái.
Tiếng rống của ông át lên tất cả những tiếng giải thích của chúng tôi. Ông hét đi hét lại mấy câu: “Các anh định làm gì? Làm gì? Không cho các anh vào nhà! Đi ra! Đi ra! Đây là nhà tôi, các anh vào làm gì? Định ăn cướp à? Định giết người à?! Cút! Cút!!”
Hai lần trước gặp ông ta thấy ông ta thô lỗ giảo hoạt nhưng biểu hiện vẫn còn bình thường. Lần này ông ta hoàn toàn như một ông già điên với thể lực hơn người, chẳng những ngang ngược không nói lý, mà cả người trên dưới toàn là sức mạnh.
Lúc đầu, Tôn Cương còn kiên nhẫn giao thiệp với ông ta. -Chúng tôi phụng mệnh đến đây, chúng tôi chỉ đang chấp hành công việc, mong người nhà có thể hợp tác vân vân.
Nhưng ông hoàn toàn không chịu nghe, mặt đỏ gân nở, chỉ rống bừa một lèo.
Tôn Cương cũng nóng tính, khắc chế nửa ngày, cuối cùng cũng không chịu được, giọng cũng dần dần to hơn: “Ông như vậy là thái độ gì? Lý Đại Long, tôi cảnh cáo ông, đừng hòng cản trở hành động của cảnh sát chúng tôi! Ông cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy tôi nói ông nghe!”
“Pháp luật cái rắm!!” -Lý Đại Long nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất: “Mày dám đụng vào vợ tao thử xem? Hôm nay Lý Đại Long này sẽ liều mạng với chúng mày! Cảnh sát thì sao? Đánh tao à? Mày dám động vào tao thử xem?”
Ở bên này, Lưu Ly nói một cách nhỏ nhẹ dịu dàng: “Không phải đâu ông Lý, chúng tôi chỉ muốn mời bà Lý theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra thôi, chứ không phải nói gì bà đâu…”
“Đánh rắm!” -Lý Đại Long bước một bước thật to lên trước: “Hôm nay ông nói cho mày biết. Đòi người thì không có, đòi mạng thì có một cái! Hoặc là bây giờ mày đánh chết ông, không thì mày đừng hòng mang ai ra khỏi nhà ông! Điều tra, điều tra cái rắm ấy!”
Chương 111
“Ông không tránh ra nữa thì bắt cả ông đi!”
Tôn Cương lập tức bùng nổ. Gã bỗng chốc xông lên phía trước, trông có vẻ như định bắt Lý Đại Long thật. Mặt gã đỏ lựng, gân xanh nổi lên hết.
Lý Đại Long không chịu chịu thua: “Qua xem này, cảnh sát đánh người này! Bọn mày là phường cảnh sát nào! Rặt một lũ thổ phỉ! Còn hung hăng hơn cả đám thổ phỉ đảng bên quốc dân nữa!”
Ngay lúc cục diện rối thành một cục giằng co khôn dứt thì Triệu Ngọc Trân cuối cùng cũng kết thúc lời cầu khấn dài đằng đẵng của bà. Bà đứng dậy cắm bó nhang đó vào bát hương, rồi lại cung kính dập đầu ba cái.
Bà quay người đi về phía chúng tôi, bịt tai làm ngơ với sự tranh chấp giữa chồng bà và Tôn Cương ở bên kia. Bà nhìn thẳng vào tôi và Lưu Ly: “Xong rồi. Chúng ta đi thôi.”
Bỗng chốc mọi người đều sững sờ.
Trong nhà bỗng chốc im hẳn. Sau đó, Lý Đại Long vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, gào lên với bà: “Con mụ điên, mày điên rồi à? Đi gì mà đi?”
Nhưng Triệu Ngọc Trân chẳng thèm nhìn ông lấy một cái.
“Con mụ thối! Không được đi!” -Lý Đại Long bổ nhào sang chỗ bà như một con chó điên. Gã to xác Tôn Cương giữ chặt lấy ông. Trong đôi tay như kìm thép của Tôn Cương, ông giãy giụa một cách bất lực: “Buông tôi ra, buông tôi ra! Con mụ điên kia, mày không được đi với chúng nó! Mày điên rồi! Mày dám không nghe lời tao! Ông đánh chết mày! Cái con mụ điên này!”
Triệu Ngọc Trân không hó hé tiếng nào, cúi đầu đi cùng chúng tôi ra cửa.
Tiếng kêu gào giận dữ đến khàn cả giọng của Lý Đại Long dần dần rơi lại phía sau: “Mày quay lại đây! Mày quay lại đây! Con đàn bà thối! Không được đi! Ông sẽ cho mày sáng mắt! Mẹ nó! Tao địt mẹ mày…”
Biểu cảm trên mặt của Triệu Ngọc Trân lúc đó rất phức tạp. Nhưng bà vẫn đi với chúng tôi, không hé một lời.
Tôi chỉ đọc được một loại trong đấy, đó là sự chán ghét.
Triệu Ngọc Trân ngồi giữa văn phòng với vẻ mặt đờ đẫn. Lưu Ly ngồi bên cạnh bà, tiến hành những câu hỏi vô vị và trùng lặp. Ví dụ như Lý Mai, con gái bà, có từng nói những lời như là muốn giết chồng mình không, có từng thể hiện những suy nghĩ như vậy không, tình cảm chị em giữa Lý Mai và Lý Nhiễm thế nào.
Trong phòng làm việc của trưởng ban, ông tài xế taxi lấy ngón tay gạt lớp cửa chớp đang hạ xuống lên, dè dặt nhìn ra ngoài. Vị trí của mẹ Lý Mai được sắp xếp ở ngay hướng đối diện ô cửa sổ đó. Chúng tôi đã điều tra những bà lão khác trong khu phố có ngoại hình phù hợp với mô tả, nhưng kết quả điều tra chứng minh đêm đó họ không ra ngoài. Khu phố cao cấp đó thực thi chế độ canh gác 24 tiếng. Tuy đã qua rất lâu nhưng vẫn có bảo vệ nhớ giữa đêm hôm nọ bà Lý quả thật đã đi ra từ cánh cổng đó, nhưng vì bà là chủ nhà nên không phải đăng ký.
“Hình như chính là bà ấy.”
Ông tài xế taxi, Vương Quốc Cường, hạ cửa chớp xuống nói.
“Thứ chúng tôi cần không phải là hình như.” -Tôi hỏi: “Ông có chắc không?”
“Tôi nghĩ là có.” -Vương Quốc Cường nói: “Kiểu tóc của bà ấy quá quê mùa. Các bà lão bây giờ còn mấy ai để kiểu tóc này? Hơn nữa, vẻ mặt ấy, hôm đó bà ấy cũng ngồi trên ghế sau xe tôi với chính vẻ mặt ấy. Cứ như trong nhà vừa có người chết, mặt cứ cú rũ.”
“Ông có thể ra tòa làm chứng không?”
“Có ra tòa tôi cũng nói thế.”
“Cảm ơn.”
Chồng của Triệu Ngọc Trân được sắp xếp tiếp nhận điều tra ở một phòng khác.
Qua hành vi phản đối kịch liệt của ông, chúng tôi cảm thấy chắc chắn ông biết điều gì đó. Nhưng thái độ của ông tỏ ra cực kỳ bất hợp tác. Song chúng tôi cũng không quá lo lắng. Đã có Tiền Mặt Rỗ ở trong đó nhây với ông ta từ từ. Làm công việc của chúng tôi, phường hung ác nào chưa gặp qua mà sợ không chỉnh đốn được lão già khốn khiếp này?