Động cơ giết người – Hậu ký

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Hậu ký

 

 

Khoảng chừng nửa năm sau vụ đó, đội cảnh sát hình sự và ban điều tra ma túy đã triển khai một cuộc hợp tác. Tôi cũng chẳng biết tại sao ban điều tra ma túy lại đến chỗ chúng tôi mượn người. Lý do của họ là phần lớn người trong ban đó đều là những gương mặt cũ mà bọn con buôn đã biết nhẵn, họ cần một gương mặt trẻ và mới để làm việc. Tôi cảm thấy mình rất đen đủi. Tại sao họ không chọn tên Tiền Mặt Rỗ với tướng lưu manh, không chọn Tôn Cương cao to lực lưỡng, mà lại chọn tôi làm đội viên tiền tuyến?

 

Lý do của bên đó cũng rất kỳ quặc: “Những người đẹp trai thường khó khiến đối phương nghi ngờ. Vì họ thu hút sự chú ý của người khác, trái lại, cũng khó khiến đối phương sinh nghi nhất.”

 

Bình thường chưa ai khen tôi đẹp trai, không ngờ đến lúc quan trọng này nó lại trở thành lý do ra trận. Tôi cắt tóc rất ngắn, ra sức tập thể hình. Người gầy đi, da cũng rám nắng hơn, trông cũng hơi giống một tên cướp dũng mãnh thật. Nói tóm lại là mọi thứ vẫn được tiến hành một cách rất thuận lợi.

 

Một đồng nghiệp trong ban điều tra ma túy hóa trang thành người mua ma túy, tôi và những đồng nghiệp khác làm lính dưới trướng anh. Qua tên tay trong, chúng tôi bắt đầu tiếp xúc với tên trùm buôn ma túy thực sự cũng như đã hẹn được thời gian địa điểm tiến hành giao dịch. Nơi giao dịch được chọn ở dưới chân cầu vượt gần ga xe lửa. Ở đấy nhiều người, nên đối phương cảm thấy khá là an toàn. Đấy là một khu vực không ai quản lý. Taxi, xe hơi, xe máy đậu bừa bãi khắp nơi. Đâu đâu cũng là những gánh hàng rong dựng sạp lung tung. Hơn nữa, chỗ đó ở nửa dưới thành phố, cách đường quốc lộ Tân Giang cũng gần. Nhỡ có chuyện gì có thể chạy thẳng ra đường Tân Giang thông ra bốn hướng, có thể giơ chân bỏ chạy bất cứ lúc nào. Hai phe chúng tôi đều lái xe van màu trắng khá cũ và khiêm tốn. Hai phe đều không quá rõ về thực hư của đối phương. Nghề kinh doanh này vốn là đặt cược bằng sinh mạng. Thế nên thần kinh của hai phe đều rất căng thẳng. Ai cũng mang súng lên đạn, vũ trang đến tận răng. Trước khi xuất phát, tôi rất căng thẳng, nhưng khi thực sự đến đấy lại thấy bình tâm. Các đồng nghiệp khác của ban điều tra ma túy đã trà trộn vào dòng người và mai phục ở đấy từ lâu. Đây là một chiến dịch lớn được giấu kín, mỗi một người tham gia đều là tinh anh của đội cảnh sát. Lưới đã giăng sẵn, cá chạy đâu cho thoát.

 

Quả thật mọi chuyện hơi giống như phim xã hội đen. Có điều phim ảnh mãi mãi không ngoạn mục và kích thích bằng thực tế. “Đại ca” hai phe bắt đầu đàm phán, tay của chúng tôi đã đặt hết lên súng bên hông. Ngón tay của tôi hơi giần giật, hễ có biến động gì là sẵn sàng rút súng ra bắn bất kỳ lúc nào. Đồng thời, tôi biết các đồng nghiệp đang từ từ lại gần.  Vòng vây đang dần thu nhỏ lại. Nhưng ngay vào lúc này, bỗng dưng có 10 người mặc thường phục cầm súng lao nhanh đến chỗ chúng tôi. Không phải người của chúng tôi. Phe chúng tôi và phe buôn ma túy ngay lập tức loạn cào cào. Mọi người đều rút súng ra, chẳng biết là nên chĩa vào đối phương hay chĩa vào nhóm người đang lao tới nữa. Các đồng nghiệp mà chúng tôi đã bố trí sẵn cũng ngẩn người cả ra. Nhưng họ lập tức lấy lại phản xạ, cũng lũ lượt rút súng ra, qua ngăn đám người bỗng dưng xuất hiện lại. Trong phút chốc, khắp đường đều là những người cầm súng đang chạy nháo nhào. Có người hét lên: “Cảnh sát!”

 

“Không được nhúc nhích, chúng tôi là cảnh sát!”

 

Nhưng lúc đó loạn quá, chúng tôi hoàn toàn không biết tiếng hét đó là của bên nào.

 

Những dân công dưới chân cầu vượt đều đờ cả ra, chắc họ tưởng chúng tôi đang đóng phim. Những người buôn hàng rong trí nhanh mắt nhạy phản ứng đầu tiên. Họ vừa thét lên vừa dẫn con dắt cái, tạo thành một đống hỗn loạn. Có người bỏ sạp hàng lại giơ chân chạy mất, nhưng phần lớn là những người nháo nhào gánh theo hàng hóa bỏ chạy thục mạng. Có người đá sập hàng hoa quả, có người giẫm nát sạp thuốc lá, có người xô ngã gian hàng ăn vặt. Trong phút chốc, nước bẩn đầy đường, táo lăn long lóc, gà bay chó nhảy, xe máy ngang dọc, nhốn nháo hỗn loạn, và còn xen lẫn tiếng khóc chói tai của đám trẻ con. Một khung cảnh thiên hạ đại loạn. Đối phương biết tỏng có điều không hay, ngay lập tức định rút lui với tốc độ nhanh nhất. Phe chúng tôi đâu chịu để yên. Nhưng lúc đấy ở hiện trường có đám đông, chúng tôi bị hạn chế vô cùng.

 

Đã không thể nói rõ rốt cuộc bên nào nổ súng trước, nhưng có thể khẳng định là vừa nghe thấy tiếng súng chúng tôi đã bắn trả ngay. Bên đó có một tên không biết từ đâu chui ra nghe thấy tiếng súng của chúng tôi, cũng sốt ruột, rồi cũng bắn vài phát, nhưng có vẻ chưa bắn trúng ai thì các đồng nghiệp bên ban điều tra ma túy đã xông lên ấn vài tên trong chúng xuống. Tài thiện xạ của tôi trước giờ đều rất khá. Nếu ở trong quân đội, tôi e rằng mình chính là nhân tài cho vị trí bắn tỉa. Lấy xe bánh mì làm vật chắn, tổng cộng tôi đã nổ năm phát súng, thủ tiêu hai nghi phạm, có một tên ăn một phát ngay đầu; còn một tên nửa người trên trúng đạn, bị thương mà còn ngoan cố chống cự, tôi bèn bồi thêm hai phát vào ngực hắn; còn có một tên cầm túi ma túy đã chạy được đến trước xe mình, tôi bắn một phát vào tay hắn, thì thấy hắn rú lên một tiếng rồi ôm tay lăn ra đất. Phe kia biết mình chạy không thoát, nên đành liều mạng với chúng tôi luôn, nhao nhao tìm vật chắn, cùng chúng tôi mở ra một trận súng chiến như đội cảm tử thần phong. Tiếng súng nổ như tiếng đốt pháo, đạn bay qua bay lại vèo vèo. Tôi tập trung hết sức, căng thẳng đến mức quên cả căng thẳng. Thực ra lúc đó hưng phấn muốn chết. Tôi lại bắn trúng một tên đầu trọc mặc áo da màu đen, vừa định bồi thêm một phát, thì bỗng nghe có người hét lên phía sau mình: “Tiểu Trần, cẩn thận!”

 

Trong một phần mười ngàn giây đồng hồ ấy, tôi biết tỏng là có chuyện không hay. Vì anh ta gọi tên thật của tôi. Nếu không sợ mất vía, anh đồng nghiệp bên ban điều tra ma túy sẽ tuyệt đối không phạm sai lầm sơ đẳng này. Thực tế là lời anh chưa dứt thì tôi chỉ cảm thấy nửa thân dưới bỗng dưng đứng không vững, như vừa giẫm hụt chân, lại như vừa bị rút cạn sinh khí trong phút chốc. Tôi lảo đảo ngã xuống, thậm chí còn chưa kịp quay lại nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Lúc ngã xuống, tôi cảm thấy mình đâm mạnh vào một thứ gì đó cứng ngắc. Trước mắt tối sầm. Đau quá.

 

Đấy là chuyện cuối cùng mà tôi nhớ được.

 

Chuyện đại khái là vậy đó.

 

Giờ tôi đang nằm trong phòng bệnh của Đại học Quân y Đệ Tam. Tôi ở phòng đơn, rất là yên tĩnh. Điều kiện vệ sinh ở đây rất tốt, phòng bệnh rất sạch sẽ. Từ cửa sổ phòng tôi nhìn ra còn thấy một thảm cỏ xanh rất to, có một đám nhóc mặc áo ba lỗ màu quân lục đang chơi bóng rổ. Trong phòng bệnh bày những vài giỏ trái cây và hoa tươi, cả thiệp hỏi thăm nữa. Tôi đoán chúng là của ban điều tra ma túy, lãnh đạo trong cục và các đồn cảnh sát phía dưới tặng cho. Đồng nghiệp trong ban chúng tôi cũng tặng một giỏ trái cây, nhưng giỏ mà họ tặng đã bị chính họ ăn hết trong lúc thăm bệnh. Lúc đấy, đầu tôi vẫn đang băng bó, đâu có ăn được gì, đành phải nhìn đám người vô tâm ấy nhai lấy nhai để trước mặt mình. Bác sĩ bảo não tôi có chút chấn thương, nhưng không quá nghiêm trọng, có thể là lúc ngã xuống đã đập vào gò đá trên đường. Trên chân tôi cũng trúng một viên đạn, nhưng không có gì đáng lo ngại. Tôi rất may mắn, dây thần kinh chính ở đùi không bị tổn thương, cũng không làm đứt mạch máu to nào, không là chết chắc. Điều khiến tôi buồn bực nhất là phát súng bắn trúng tôi lại là do người bên mình bóp cò.

 

Chính là một trong số mười mấy anh cảnh sát chìm bỗng dưng xuất hiện lúc đó. Hóa ra họ thuộc một đồn cảnh sát chịu trách nhiệm khu vực ga xe lửa. Họ cũng nhận được tình báo, bảo có dân buôn ma túy tiến hành mua bán dưới chân cầu vượt, chưa kịp xin chỉ thị đã chạy đến bắt người. Vì chiến dịch lần này của chúng tôi là tuyệt mật nên những người ở dưới không hề hay tin. Lúc đó, họ thấy chúng tôi nổ súng thì tưởng là xã hội đen đang bắn nhau. Khi ấy, anh ta đã bắn tôi hai phát, phát đầu bắn trật, phát sau bắn trúng chân tôi. Mẹ ơi, tại sao anh ta không bắn vào lưng tôi cơ chứ? Tôi đã mặc áo chống đạn, không bị thương được. May mà lúc đó anh đồng nghiệp bên ban điều tra ma túy liều mình nhào lên xô ngã anh ta. Bằng không, anh ta bồi thêm một nhát vào đầu tôi là xong phim. Sau khi giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm, các đồng nghiệp bên đồn cảnh sát áy náy muốn chết. Chính họ đã đề nghị chuyển tôi vào căn phòng đơn này, phần tiền thuốc men dư ra sẽ do đồn họ trả. Bằng không, một cảnh sát quèn như tôi làm gì có tư cách hưởng thụ đãi ngộ của các lão cán bộ cấp cao. Nhưng trận súng chiến dưới chân cầu vượt hôm đấy cũng giật gân thật. Chuyện này rất là rùm beng. Đến thị trưởng cũng bị kinh động. Các thành phần xã hội đen này quá ngang ngược. Xem ra một chiến dịch chống xã hội đen quy mô lớn lại sắp triển khai. Thế là các lãnh đạo trong cục quyết định đẩy tôi ra, làm tôi cạn lời. Thực ra những đồng nghiệp trúng đạn đâu chỉ riêng tôi, tại sao chỉ đẩy mỗi tôi ra? Tôi tự ảo tưởng là vì mình có ngoại hình anh tuấn, dễ lấy lòng người dân hơn. May mà lúc đó nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn. Nếu phớt lờ chuyện lỡ làm năm người dân và ba viên cảnh sát bị thương (một trong số đó còn là tại bên mình nhầm lẫn) thì cũng có thể xem là công đức viên mãn. Chúng tôi thu được 30 kg heroin, bắn sáu tên cướp chết ngay tại chỗ, làm hai tên bị thương nặng, bắt sống ba tên; và hi vọng có thể tiếp tục lần theo đấy mà tìm ra tên trùm ma túy ở cấp cao hơn. Điều tra vẫn còn đang trong giai đoạn tiến hành. Đây là lần đầu tiên tôi ngầu như vậy trong cuộc đời làm cảnh sát của tôi. Đúng là thời thế tạo anh hùng.

 

Khá nhiều các cô gái trẻ chạy đến bệnh viện thăm tôi. Còn có người tặng sô-cô-la, tặng hoa, tặng thiệp cho tôi. Sô-cô-la thì tôi ăn, hoa thì tôi tặng lại cho các chị y tá, còn thiệp thì hoàn toàn là một sự phí tiền phí của. Tôi thực sự rất muốn lên báo kêu gọi: Hỡi các người đẹp mến mộ tôi ơi, mọi người tặng đồ ăn ngon đồ uống ngọt cho tôi được rồi, tặng lì xì cũng được, còn hoa và thiệp thì miễn đi nhé. Về sau, bệnh viện có quy định mới, người đến thăm nuôi phải là người nhà và bạn bè của bệnh nhân, người lạ xin miễn đến thăm, để tránh quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi. Vì việc này mà Lý Nhiễm cũng bị chặn ngoài cửa. Về sau, cô ta gọi cho tôi, bảo y tá không cho cô vào phòng bệnh. Tôi đi giải thích với y tá, cô ta mới được vào. Gần đây ngày nào bố tôi cũng ở lì trong bệnh viện, quên cả về nhà.

 

Ông có vẻ khá vui.

 

Thấy ông vui như vậy, tôi cũng rất vui. Từ nhỏ đến lớn, tôi không nhớ mình có biếu ông thứ gì chưa. Nếu chuyện này có thể làm ông vui lòng thì dù tôi có ăn thêm một viên đạn cũng đáng. Nhìn thấy Lý Nhiễm, bố tôi càng vui hơn.

 

Ông cảm thấy cuối cùng tôi cũng có bạn gái đến thăm mình rồi. Thấy ông vui mừng khấp khởi, nào là gọt táo, nào là rót trà, tôi biết là ông hiểu lầm rồi. Nhưng niềm vui mà hiểu lầm này mang lại cho ông khiến tôi khá xót xa, nên tôi cũng chẳng nói toạc ra. Cứ để ông hiểu lầm tiếp vậy. Sau khi tan ca, Lưu Ly gọi điện bảo nàng đến thăm tôi, nhân tiện mang cơm tối đến cho tôi. Nói thật thì nàng thực sự rất tốt với tôi.

 

Lúc nàng xách hộp cơm bước vào, tôi đang nằm tựa vào giường, miệng há ra, cả buổi không ngậm lại. Nàng không đến một mình.

 

Nàng vừa bước vào đã cười, bảo: “Trần Tử Ngư, cậu xem ai đến thăm cậu này?”

 

Đang là mùa hè. Anh mặc một bộ âu phục mỏng màu xám nhạt, áo sơ mi trắng, cổ áo mở toang, không thắt cà vạt. Anh trông vẫn gọn gàng sạch sẽ như vậy.

 

“Còn nhớ tôi không?” -Anh mỉm cười, hỏi.

 

“Hừm…” -Tôi cố ý giả vờ nghĩ ngợi: “Hình như nhớ… Anh họ gì ấy nhỉ?”

 

“Anh ấy là luật sư Trình!” -Lưu Ly cướp lời: “Cậu chóng quên thật đấy! Chẳng phải chúng ta đã từng cùng nhau ra ngoài uống rượu à? Cậu quên rồi sao? Ở quán disco đó…”

 

“À, lần đó.” -Tôi gật đầu.

 

“Lúc đó cậu còn nghi ngờ anh ấy là hung thủ cơ.” -Lưu Ly cười hì hì, nói: “Tôi đã nói với cậu không phải người ta, mà cậu không tin.”

 

Trong lòng như có một chỗ bị đụng vào.

 

Thoáng đau âm ỉ.

 

“Tôi đọc trên báo thấy tin cậu bị thương. Tôi tự nhủ với mình, ồ, mình có quen cậu cảnh sát này. Nên muốn đến thăm cậu.” -Anh bỏ giỏ trái cây đang cầm trên tay xuống: “Cậu không sao chứ?”

 

“Tôi không sao.” -Tôi nói: “Đã đỡ nhiều rồi.”

 

“Luật sư Trình thật là có tâm.” -Lưu Ly nói: “Anh ấy đã cất công chạy đến cục chúng ta tìm tôi.”

 

Thế à.

 

“Mọi người cứ ngồi tự nhiên đi.”

 

Tôi nhấc người dậy, gượng gạo nói.

 

“Tôi đã mua cơm hộp cho ba người, cùng ăn nào.” -Lưu Ly nhanh nhẹn ghép hai chiếc ghế làm bàn, đặt bên cạnh tôi, rồi trải mấy tờ báo lên đó, đặng mở túi nylon, lấy mấy hộp cơm, mở từng hộp ra. Có thịt rang muối, có khoai tây xào sợi, có giò lợn kho, còn có cả món nấm mèo xào thịt mà nàng thích nhất. Ba hộp còn lại là cơm trắng.

 

“Bắt đầu ăn cơm thôi.” -Nàng tách đũa tiện lợi ra đưa cho tôi, rồi đặt cơm vào tay tôi. Sau đó nàng ngồi bên cạnh giường tôi, Trình Minh ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, chúng tôi bắt đầu ăn cơm. Tôi có nằm mơ cũng không ngờ có ngày tôi vẫn có thể ngồi ăn tối với anh. Chẳng lẽ đây chính là “đại nạn không chết, ắt có hậu phước” trong truyền thuyết?

 

Lưu Ly không ngừng gắp đồ ăn cho tôi, tất nhiên cũng gắp cho Trình đại luật sư của nàng.

 

Nàng dường như không hay biết gì, vừa ăn vừa kể cho chúng tôi nghe về đủ loại tin lá cải, kiểu như ngôi sao nào vừa có bạn trai mới, ngôi sao nào vừa li hôn, sếp chúng tôi vừa phê bình ai, ai đó vừa định từ chức. May mà có nàng mới không thấy khung cảnh nặng nề. Tôi và Trình Minh như hai người đang xem mắt, không ai nhìn ai, cũng không ai chủ động nói chuyện với ai, nhưng thực ra cả trái tim đều xoay vần bên người đó. Ăn cơm xong, Lưu Ly dọn báo và hộp trống đi.

 

Tôi nói với nàng: “Lưu Ly, cô đi rửa chút hoa quả, để mọi người ăn hộ, chứ mình tôi cũng chả ăn hết đống này được.”

 

Lưu Ly nhận lời, chọn mấy quả lê thủy tinh, rồi ra ngoài.

 

Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và anh.

 

Khoảng thời gian chỉ có hai người thực sự rất quý báu. Tôi sốt ruột cảm thấy nhất định phải nói gì đó. Tí nữa Lưu Ly sẽ trở lại ngay. Nhưng trong lòng càng nôn nóng, nhất thời càng không biết nói gì cho phải. Bỗng dưng anh mở miệng.

 

“Cậu không sao tốt quá.” -Anh nhìn về hướng khác, nói.

 

Tôi vẫn không biết nói gì cho phải.

 

“Trên báo bảo cậu bị thương nặng.” -Anh nói tiếp.

 

“Cũng không nghiêm trọng đến thế.” -Tôi tiếp lời: “Đám phóng viên cứ thích khuếch đại.”

 

Anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi.

 

Sau biết bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên anh nhìn tôi một cách thẳng thừng và dịu dàng đến thế. Tôi có chút không thở được.

 

Nhưng tôi nhất định phải nói. Qua lần này, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.

 

“Em…” -Tôi cắn răng, lấy hết can đảm: “Em vẫn luôn rất nhớ anh.”

 

Anh mỉm cười nhìn tôi không nói.

 

Tôi cảm thấy mặt mình lập tức nóng bừng. Vậy là sao?

 

Tôi hớ rồi à?

 

Anh đang cười nhạo tôi ư?

 

Đã hết đường cứu vãn rồi? Tôi nên giải thích thế nào cho trơn tru đây?

 

Tôi nghe anh nói: “Tôi cũng thế.”

 

Tôi không dám tin vào tai mình nữa.

 

“Vừa giận em, vừa nhớ em.” -Giọng anh nói: “Đọc báo thấy em bị thương, tôi sợ khiếp. Tôi tưởng là…”

 

“Tưởng là không bao giờ được gặp em nữa?” -Tôi cười.

 

Anh cũng cười.

 

Ánh nắng vàng cam của chiều hạ tuôn vào phòng. Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười trong thứ ánh sáng dung hòa ấm áp đó.

 

“Cú đấm móc bên trái của em rất mạnh. Tối đó em đánh tôi rất đau.” -Anh sờ khóe miệng, nói.

 

“Chỉ đánh anh một cú là hời cho anh rồi.” -Tôi lẩm bẩm rất nhanh.

 

“Em nói gì?” -Anh nói.

 

“Anh qua đây, em nói lại lần nữa.”

 

Anh nghe lời đưa tai qua. Mặt anh kề môi tôi rất gần, làn da trơn mượt màu nâu nhạt. Tôi nghe thấy mùi thơm khoan khoái từ nước cạo râu của anh. Trong lòng không khỏi rung rinh.

 

“Em có một chỗ khác còn cứng hơn nữa.” -Tôi hạ giọng nói: “Muốn thử không?”

 

Anh sững người. Rồi mỉm cười. Vừa định nói gì thì bấy giờ có tiếng giày cao gót nện lên sàn vang tới từ ngoài hành lang. Tôi và anh lập tức tự thân tách ra, nhìn sang hướng khác.

 

“Ăn lê thôi!” -Lưu ly cầm mấy quả lê vừa rửa xong, đẩy cửa bước vào.

 

“Tôi còn có việc, cáo từ trước đây.” -Trình Minh bỗng dưng đứng dậy.

 

“Ơ… Ăn lê rồi hãy đi.” -Lưu Ly không giấu được sự thất vọng trong giọng nói: “Tôi rửa lâu lắm, rửa sạch lắm cơ.”

 

“Thôi, không làm phiền hai vị nữa.” -Anh mỉm cười nói: “Sĩ quan Trần, chúc cậu sớm ngày hồi phục.”

 

“Cảm ơn anh đến thăm tôi.” -Tôi nói.

 

Lưu Ly quay lưng lại về phía tôi.

 

Tôi nháy mắt với anh.

 

Anh tỉnh bơ.

 

“Không phiền đâu.” -Lưu Ly nói: “Chúng tôi không…”

 

Trình Minh đã quay người bước ra, đầu không ngoảnh lại.

 

“Tiêu rồi, chắc chắn anh ấy đã hiểu lầm tôi với cậu rồi.” -Lưu Ly cắn một miếng lê, nhăn mặt, dẩu miệng nói: “Ồ? Anh ta có hiểu lầm sao?” -Tôi đón lấy lê của nàng, giả vờ ngạc nhiên nói.

 

“Ý cậu là sao?”

 

Tôi lẩm bẩm một mình: “Xem ra đến tôi cũng hiểu lầm rồi.”

 

“Cậu muốn chết à!” -Lưu Ly đánh vào đầu tôi một phát thật mạnh.

 

Tôi cắn một miếng lê, cười.

 

Đấy là một buổi chiều hạ đẹp đẽ. Thứ ánh sáng vàng cam rạng ngời và dịu dàng lấp đầy cả bầu trời hoàng hôn. Từng đám khói bếp của bữa cơm tối lượn lờ bay lên giữa bầu trời vàng nhạt. Bầu trời đang gọi màn đêm buông xuống với tư thái dịu dàng nhất, như những chú chim về tổ đang đậu trên ngọn cây ríu rít gọi những đứa con xa của mình. Đây là một buổi chiều hạ bình thường của thành phố.

 

Trải qua một ngày dài nóng bức, những kẻ vừa tan làm chỉ muốn lao về nhà như những mũi tên, lũ lượt đổ ra lấp đầy những con đường về nhà. Những kẻ đắm chìm trong ráng chiều mang theo những nhọc nhằn, chai lì, phiền não, vui sướng của mình để đón chào màn đêm của riêng mình, và một bình minh khác ở phía sau màn đêm. Biết bao nhiêu câu chuyện xảy ra khi ấy, biết bao nhiêu câu chuyện kết thúc khi ấy, thành một vòng tròn luẩn quẩn. Một câu chuyện cũ kết thúc nghĩa là một câu chuyện mới sắp sửa bắt đầu.

 

Có lẽ rồi nó cũng sẽ có lúc kết thúc, nhưng tôi không tham lam. Tôi thường nghe người ta bảo vận may sẽ không gõ cửa bạn lần thứ hai. Nếu tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa thứ hai đó, thì lần này tôi nhất định sẽ cố gắng giữ chặt lấy nó.

4 thoughts on “Động cơ giết người – Hậu ký

      1. không biết cô còn nhớ hem nhưng tui là đứa nhắc cô truyện còn PN và Hậu kí á =))) lâu quá ko thấy cô post bài tưởng cô tìm ko dc raw chớ ;;v;;

        Like

      2. GV

        Sorry, tui lười quá nên đến giờ mới có động lực để trả =)))) Cảm ơn cô đã nhắc nhiều =))) Suýt nữa là nó lại mãi mãi dang dở =)))

        Liked by 1 person

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s