Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 115
Chúng tôi báo cáo toàn bộ tình hình với trưởng ban.
“Thực ra tôi cũng nghi là bà ta lâu rồi.” -Trưởng ban nói: “Chiều hôm đó, hôm bà quỳ Tiểu Trần, tôi đã nói chuyện hai tiếng với bà trong phòng làm việc. Lúc đó tôi đã cảm thấy đó là một người phụ nữ vô cùng hướng nội, lầm lì, đè nén. Loại người này dễ nảy sinh suy nghĩ quá khích hơn bất cứ ai. Và người phụ nữ này lại đầy ắp thứ tình mẹ mù quáng và mãnh liệt, trong tình huống này tình mẹ có vẻ ích kỷ đến đáng sợ. Khi nó lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu và chuyển sang một hướng lệch lạc, nó hoàn toàn có thể trở thành thứ sức mạnh mãnh liệt nhất, hung tàn nhất và giàu tính phá hoại nhất. Chẳng hạn như nó trở thành lý do không thể không chết của một người khác. Thế nên, trước giờ tôi không tán thành với việc thả Lý Mai ra… Tôi vốn nghĩ rằng dưới sự thôi thúc của tình mẹ, bà ấy sẽ ra tự thú. Nhưng tôi đã đánh giá thấp những yếu tố khác của cuộc sống. Chẳng hạn như sự quyến luyến bất chợt với cuộc đời hay sự níu kéo của người nhà vân vân.”
“Nhưng bà ta chỉ thừa nhận giết Lý Tín Như. Bà ta không thừa nhận giết Chu Khiết Khiết.” -Tôn Cương nói: “Bà bảo bà chỉ nhất thời nổi ý giết người, không có sự sắp đặt trước. Chỗ này rất lạ. Lý Mai bảo con dao dưa hấu biến mất nhưng bà ta lại bảo con dao dưa hấu được đặt trên bàn. Bà chỉ nhìn thấy chứ không nhớ là nó xuất hiện như thế nào hay trước giờ nó vẫn được đặt ở đó.”
‘Đúng thế, Triệu Ngọc Trân chỉ thừa nhận đã giết Lý Tín Như, thế ai đã giết Chu Khiết Khiết?” -Trưởng ban nói.
“Một nút thắt đã mở, nhưng nút thắt còn lại vẫn đang buộc chặt.” -Lưu Ly thở dài một tiếng.
Tôi đắn đo, không nói.
Chúng tôi bỗng chốc im bặt.
Đèn huỳnh quang trên đầu chúng tôi phát ra những tiếng ong ong. Xa xa truyền đến tiếng còi sốt ruột của xe hơi. Sếp nheo mắt, bưng tách nhấp trà. Tôi cảm thấy đôi chút hồi hộp. Cảm giác này giống như một ca sĩ mới vào nghề sắp phải lên sân khấu trình diễn.
Mọi người đều cúi đầu xem tư liệu trong tay, ảnh hiện trường về vụ mưu át của Chu Khiết Khiết và các loại báo cáo khác.
“Thưa sếp.” -Tôi ngẩng đầu lên, dè dặt mở miệng, nói: “Em có thể đưa ra một giả thiết táo bạo không ạ?”
Trưởng ban nhìn tôi đầy kinh ngạc, chắc là đang lấy làm lạ từ khi nào tôi lại trở nên cẩn thận như thế.
“Nói đi.”
“Đến giờ, chúng ta vẫn gộp vụ giết người của Lý Tín Như và vụ giết người của Chu Khiết Khiết lại làm một vụ để xử lý. Vì thời gian tử vong của họ rất gần, hai người lại có mối liên hệ và cách bị giết cũng không khác gì mấy. Nhưng, bây giờ, chúng ta có thể tách hoàn toàn hai vụ này ra để xử lý không â?”
Sếp không bày tỏ thái độ.
“Ừ, vậy thì thú vị đấy.” -Tôn Cương nói.
“Thực ra ở đây có hai giả thiết. Giả thiết thứ nhất là Lý Mai đang nói dối. Con dao dưa hấu vốn không biến mất. Nhưng tại sao chị ta lại phải nói dối? Lời nói dối này hoàn toàn không có nghĩa lý gì cả. Nên về cơ bản chúng ta có thể giả dụ là giả thiết này không thành lập. Vậy thì chỉ còn giả thiết thứ hai. Chúng ta có thể nghĩ thế này không? Con dao dưa hấu đó đã bị chính Lý Tín Như lấy đi. Và trong đêm đó, anh ta đã tiện tay đặt con dao đó lên chiếc bàn trong nhà. Nhìn chung thì giả thiết này là hợp lý nhất.”
Sếp trầm ngâm không nói.
“Tại sao Lý Tín Như lại mang con dao dưa hấu ấy đi?” -Lưu Ly để lộ nét mặt khó hiểu.
“Tôi nghi…” -Tôi dừng lại một chút: “Tôi nghi Lý Tín Như đã dùng nó để giết Chu Khiết Khiết.”
“Hả?” -Tôn Cương nói.
“Chuyện này không thể nào. Tại sao anh ta lại giết cô ta?” -Lưu Ly nói: “Chẳng phải họ là tình nhân sao?”
“Tiểu Trần, cậu nói tiếp đi.” -Sếp nói.
“Vâng… Tôi chỉ chợt nghĩ đến một vấn đề mà trước đây chúng ta đã bỏ qua.” -Tôi rút một trong những bản báo cáo đến của Sở giám định ra: “Lưu Ly cô xem chỗ này, thông tin nơi ở của Chu Khiết Khiết. Hai loại dấu chân đã được phát hiện ở đó.”
“Một loại là của bản thân Chu Khiết Khiết, loại còn lại đã được xác minh là của Lý Tín Như. Điều này rất bình thường.”
Chỗ ở, nơi mà Chu Khiết Khiết bị hại, là một căn phòng con gái điển hình thời bấy giờ. Quần áo vứt tứ tung trong phòng ngủ, chén bát bẩn trong bếp cũng chưa dọn, trên sàn tích tụ một lớp bụi mỏng. Nếu không nhờ thế, các đồng nghiệp ở Sở tội chứng cũng không thu thập được hai loại dấu chân này.
Chương 116
Lưu Ly cau mày nói: “Chẳng phải họ là tình nhân sao? Lúc đó xác nhận trong nhà cô ta có vết chân của anh ta cũng rất bình thường. Chẳng phải Lý Tín Như cũng chết rồi sao?”
“Nhưng cô xem.” -Tôi chỉ cho nàng thấy: “Tại sao dấu chân của Lý Tín Nhân chỉ được phát hiện trong phòng khách và nhà bếp? Trên sàn phòng ngủ thì không có. Trên giường của Chu Khiết Khiết cũng không tìm thấy dấu vết DNA của Lý Tín Như, không có **** ****, thậm chí không có cả tóc.”
“Đúng, thế này không có vẻ như là đang chim chuột.” -Tôn Cương trầm tư, nói.
“Nếu không phải chim chuột thì chúng ta có thể đặt một giả thiết khác không?” -Tôi nói: “Chẳng hạn như là họ đã hẹn trước sẽ gặp nhau vào giữa đêm hôm ấy vì một chuyện gì đó mà chúng ta chưa rõ…”
“Có lẽ là cần nói điều gì đó?” -Lưu Ly nói.
“Phải, nhưng có chuyện gì mà phải lén la lén lút nói lúc giữa đêm.”
“Chỗ này có vấn đề.” -Lưu Ly đồng ý.
“Còn một chi tiết nữa. Cô có nhớ những gì mà cô bí thư họ Ngải đã nói lúc ban đầu chúng ta điều tra Lý Tín Như không?
“Tất nhiên. Cô ta bảo hôm Lý Tín Như bị hại, cô ta đột dưng bước vào phòng làm việc thì không ngờ Lý Tín Như đang gọi… đang gọi điện thoại ở đó. Thấy cô ta vào, Lý Tín Như sa sầm mặt mũi rồi cúp máy.” -Lưu Ly nói: “Sau đó chúng ta biết được là Lý Tín Như đang gọi cho Chu Khiết Khiết.”
“Lúc đó chúng ta đều nghĩ rằng lý do mà Lý Tín Như sa sầm mặt mũi là vì cuộc gọi tình yêu của anh ta bị cô Ngải cắt ngang. Nhưng đổi một góc nghĩ khác, đó có lẽ là vì khi ấy Lý Tín Như vốn đã có một cuộc đối thoại không được vui vẻ với Chu Khiết Khiết rồi? Vẻ mặt của anh ta lúc đó không phải nhằm vào sự xuất hiện của cô Ngải, mà là trong lòng anh ta nổi giận rồi?”
“Có lý.” -Tôn Cương vỗ tay một cái.
“Chúng ta hãy quay lại vấn đề ban đầu. Dấu chân của Lý Tín Như được phát hiện trong bếp. Mọi người nghĩ anh ta vào bếp làm gì? Anh ta không giống loại người sẽ rửa bát.”
“Chẳng lẽ… ý cậu là…” -Lưu Ly bắt đầu hiểu ra đôi chút.
“Bây giờ chúng ta sẽ tách vụ giết người của Lý Tín Như và vụ giết người của Chu Khiết Khiết ra hoàn toàn. Nói thế này đi. Đêm đó, Chu Khiết Khiết bị mưu sát. Nhưng nếu Lý Tín Như vẫn chưa chết; và qua điều tra, chúng ta lại biết được mối quan hệ mờ ám của Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết; thì theo cô, đối tượng nghi ngờ số một của chúng ta là ai?”
“Lý Tín Như.” -Lưu Ly nói.
“Đúng thế. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ đêm đó Lý Tín Như cũng bị hại.”
Đó chính là chiếc lá lớn nhất đã che mắt chúng tôi.
“Vậy nên chúng ta hoàn toàn chưa từng nghi ngờ anh ta.”
“Phải.”
“Nhưng.” -Lưu Ly đặt câu hỏi: “Tại sao Lý Tín Như lại giết Chu Khiết Khiết? Chẳng phải cô ấy là người tình mà anh ta bao nuôi à? Chẳng phải anh ta rất yêu cô ấy sao?”
Tôi biết ngay có người sẽ hỏi như thế nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
“Sao cô biết là anh ta yêu cô ta?” -Tôi nói: “Vì lời nói của Lý Nhiễm? Nhưng làm sao Lý Nhiễm biết Lý Tín Như yêu ai? Những người đàn ông trăng hoa như anh ta đã chơi quen thói rồi, khó mà thật lòng lắm. Tôi nghĩ đối với Lý Tín Như mà nói, Chu Khiết Khiết chẳng qua là một trong nhiều món đồ chơi của anh ta, tuyệt đối không phải là món cuối cùng, nhưng có lẽ là món khó thoát thân nhất. Anh ta bao nuôi cô ta sáu tháng, mỗi tháng năm ngàn tệ mà còn chưa bao gồm tiền nhà, quá đắt. Điều này chứng tỏ Chu Khiết Khiết là một người phụ nữ vô cùng ham mê hư vinh và tiền bạc. Và có lẽ Lý Tín Như đã cảm thấy chán, muốn cắt đứt với cô ta, nhưng cô này không dễ đối phó như Lý Nhiễm. Điều mà cô Ngải nhìn thấy trưa hôm đó có lẽ chính là cảnh Lý Tín Như đang tranh chấp với Chu Khiết Khiết qua điện thoại. Có lẽ Lý Tín Như đã ý thức được rằng chỉ khi giết chết cô ta thì mới cắt đuôi được cô ta.”
“Ý cậu nói là đêm đó họ gặp nhau nhưng cuộc nói chuyện không vui tí nào. Thế là Lý Tín Như giả vờ rời khỏi nhưng rồi lại lấy con dao dưa hấu đã chuẩn bị từ trước, một dao đâm chết Chu Khiết Khiết, sau đó bước vào nhà bếp rửa sạch dao?”
“Đó chính là lý do vì sao trong phòng khách và nhà bếp có dấu chân của anh ta.”
Những người đàn ông đã chán người tình hoặc đã chán vợ nhưng không thể cắt đuôi nên thuê giang hồ giết người hoặc tự tay cầm dao. Những vụ như thế nhiều không đếm xuể và mọi người đều biết rõ. Nhất thời ai nấy đều nhìn tư liệu trong tay, lặng thinh không nói.
“Tôi còn một câu hỏi nữa.” -Lưu Ly bỗng dưng nói.
“Gì?”
“Lý Mai bảo con dao dưa hấu đó đã biến mất từ sáu tháng trước. Chẳng lẽ sáu tháng trước Lý Tín Như đã lên kế hoạch giết Chu Khiết Khiết?”
Câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi chưa nghĩ đến.
Chính tôi đã suy nghĩ thiếu chu đáo. Đây là một sơ hở rất lớn. Nhưng tôi thực sự không muốn lôi sự thật Lý Tín Như là người đồng tính ra. Tôi không thể dùng lời khai của Trình Minh để chứng minh Lý Tín Như là người đồng tính được. Một khi đã kéo Trình Minh vào thì tôi cũng khó giữ mình.
Chương 117
Tôi phải vô cùng cẩn thận. Những người trước mặt tôi ai cũng là nhân viên trinh sát hình sự chuyên nghiệp với kinh nghiệm tra án nhiều năm.
“Ơ, tôi chỉ đưa ra giả thiết thôi. Cái này…” -Cách tốt nhất chính là thừa nhận mình không biết gì: “Chi tiết thì tôi không biết.”
“Đến giờ thì giả thiết của Tiểu Trần rất có lý và thông suốt.” -Ông sếp tốt của chúng tôi đã bắt đầu ra mặt chống lưng cho tôi.
“Tôi cũng đồng ý.” -Tôn Cương nói.
“Nếu thế, tôi cũng có một giả thiết táo bạo.” -Sếp nheo mắt lại.
Bộ dạng của ông bây giờ khiến tôi nghĩ đến con méo mập bắt được chuột.
Mấy đứa nhỏ ai cũng dỏng tai lắng nghe.
“Chúng ta hoàn toàn có thể đặt giả thiết là mối quan hệ của Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết không phải bao nuôi hay tình nhân, mà là trước giờ Chu Khiết Khiết vẫn luôn tống tiền Lý Tín Như.”
Tôi há to mồm.
Mọi người đều trợn to mắt.
“Nhìn đống hóa đơn mỗi tháng năm ngàn tệ thì quả thật quá nhiều cho một cô người tình sinh viên. Thế nên tôi cho rằng giải thích đây là một loại bắt chẹt thì có vẻ xác đáng hơn. Lý Tín Như bắt đầu cho Chu Khiết Khiết khoản tiền này vào sáu tháng trước. Con dao dưa hấu cũng biến mất từ sáu tháng trước, nên thời gian ăn khớp. Có lẽ sáu tháng trước Chu Khiết Khiết đã biết được một bí mật nào đó của Lý Tín Như nên trước giờ vẫn luôn lợi dụng nó để tống tiền Lý Tín Như. Và ngay từ lúc này Lý Tín Như đã bắt đầu có ý định giết chết Chu Khiết Khiết.
Khoảng thời gian sáu tháng này, chúng ta có thể xem nó là giai đoạn chần chừ của nhân tính. Dù gì anh ta cũng là luật sư, biết rõ chuyện giết người đền mạng. Chúng ta cũng có thể xem nó là giai đoạn phát triển của một sự việc. Cũng có nghĩa là trong lúc Lý Tín Như đang do dự thì Chu Khiết Khiết đã ngồi mát ăn bát vàng suốt sáu tháng, cảm thấy rất sướng, rất tiện, nên tưởng Lý Tín Như yếu đuối dễ bắt nạt, thế là cô ta đưa ra nhiều yêu sách hơn. Thường thì trong tình trạng này, người bị tống tiền dễ đưa ra quyết định giết chết đối phương nhất.
Vì họ cảm thấy nếu không làm thế thì đến hết đời này cũng sẽ bị người khác khống chế. Đây là điều mà bất kỳ người nào cũng không thể chịu được. Hơn nữa không có bất kỳ một ai biết mối quan hệ của Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết. Ngay cả bạn của Chu Khiết Khiết cũng chỉ biết cô ta bỗng dưng phất lên, mà không rõ nguyên nhân. Thế nên nếu Lý Tín Như không bị hại ngay sau đó, có lẽ chúng ta sẽ mãi mãi không tìm được mối liên hệ giữa họ. Vụ án của Chu Khiết Khiết có lẽ sẽ trở thành một vụ án không manh mối.
Vì nhìn từ bên ngoài, chúng ta không tìm thấy nguyên nhân bị giết của cô sinh viên này. Khó phá nhất là những vụ án giết người không động cơ. Hẳn là Lý Tín Như đã cân nhắn đến tất cả nguyên nhân mới ra tay.”
– Chỉ là y không biết “Bọ ngựa bắt ve, sẻ vàng theo sau.”
Vẻ mặt của Lý Tín Như trước khi chết mới kinh ngạc làm sao. Có lẽ dù thế nào y cũng không ngờ con dao dưa hấu vừa cướp đi sinh mạng của ả đàn bà kia nay lại đâm vào chính cơ thể mình.
Trước khi làm chuyện này, chắc chắn y đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, bao gồm cả trường hợp xấu nhất. Nhưng y tuyệt đối không ngờ kết quả cuối cùng lại như thế này.
Tôi cảm thấy trưởng ban đúng là đoán chuyện như thần. Thật không hổ là gừng già, già mà cay!
Các đồng nghiệp cũng tâm ý tương thông với tôi. Trong chốc lát, những lời nịnh bợ ào ào như sóng vỗ.
“Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Lý Tín Như không tiếc giết người?” -Lòng hiếu kỳ của phụ nữ mạnh, Lưu Ly cứ phải hỏi cho ra ngô ra khoai mới chịu.
“Lý Tín Như làm nghề luật sư. Trước kia tôi cũng từng nghe các đồng nghiệp của anh ta nói anh ta là một người rất hiếu thắng, có thể bất chấp thủ đoạn để chiến thắng. Có lẽ là vì trong khoảng thời gian thực tập ở văn phòng luật sư của anh ta, Chu Khiết Khiết đã vô tình phát hiện thủ đoạn bất hợp pháp nào đó của Lý Tín Như khi giải quyết vụ án?” -Tôi nói.