Động cơ giết người 112-114

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 112

 

Khi Vương Quốc Cường chắc chắn người bắt taxi đêm đó là Triệu Ngọc Trân, chúng tôi bèn chuyển Triệu Ngọc Trân sang phòng thẩm vấn chính thức và bắt đầu hỏi bà những vấn đề có tính thiết thực hơn.

 

“Khoảng ba đến bốn giờ sáng ngày 21 tháng 11, cũng chính là đêm con rể bà bị hại, xin hỏi bà đang ở đâu?’

 

Đôi vai gầy đét của bà run lên.

 

“Xin hỏi bà có một mình bắt taxi đến nhà con rể bà vào giờ đó không?”

 

Bà ấy không lên tiếng.

 

“Lúc đó, bà đang đi đâu làm gì?”

 

“Tại sao bà chưa bao giờ nói với chúng tôi về chuyện này?”

 

“Tại sao bà lại giấu giếm?”

 

“Lúc ở đấy, bà có gặp nạn nhân Lý Tín Như không?”

 

“Tại sao bà lại đến đấy vào giờ đó? Bạn có biết lúc đó Lý Tín Như từng ra ngoài không?”

 

“Nếu bà biết, xin hỏi bà biết bằng cách nào?”

 

“Bà đã ở đó bao lâu?”

 

“Lần cuối bà nhìn thấy Lý Tín Như là lúc nào?”

 

“Lần cuối bà nhìn thấy anh ta, tình trạng của anh ta thế nào?”

 

Tất cả câu hỏi đều như đá chìm đáy biển.

 

“Lúc đó, bà có nhìn thấy Lý Mai, con gái bà, không?”

 

“Chị ta lúc đó đang làm gì?”

 

“Con gái bà, chị ta có biết bà từng đến đó không?”

 

Tên của Lý Mai như cây kim châm vào người bà.

 

Môi bà ngập ngừng, run rẩy, cả buổi trời mới phát ra tiếng nói khàn đục: “Tiểu Mai… Tiểu Mai nó chẳng biết gì cả.”

 

“Nói thế là bà thừa nhận lúc đó bà đã từng đến nhà Lý Tín Như?”

 

“…Tôi thừa nhận.” -Bà khản giọng, nói: “Cái gì tôi cũng thừa nhận.”

 

“Bà đến đấy làm gì?”

 

“Tôi… tôi đến tìm nó.”

 

“Tại sao lại đến tìm anh ta lúc đêm hôm khuya khoắt?”

 

“Vì tôi biết nó đã ra ngoài, nó đi tìm con hồ ly tinh kia!” -Giọng mẹ Lý Mai bỗng thé lên: “Thằng khốn đó, nó đi tìm con hồ ly tinh kia!”

 

Ánh mắt vốn luôn rất ảm đạm của bà lúc này bỗng dưng sáng lên, lấp lóe thứ ánh sáng lạnh lùng như sắt thép. Cánh mũi bà hấp hé từng nhịp, trong miệng phát ra tiếng thở xừ xừ.

 

Tôi thử dò hỏi một câu: “Xem ra bà có vẻ rất bất mãn với con rể bà?”

 

Đến bản thân tôi còn không ngờ câu nói này lại đổi lấy một tràng phản ứng dữ dội như pháo liên thanh. Xem ra, những lời ấy đã tích tụ rất nhiều trong lòng người đàn bà già này. Ngẫm đi ngẫm lại đã ép người đàn bà này đến bờ vực phát điên.

 

“Thằng khốn đó, nó không phải là người. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã cảm thấy trong mắt nó toát lên một luồng tà khí. Lúc đó tôi đã bảo Tiểu Mai rồi, nhưng nó không nghe, nó không nghe tôi, làm sao bây giờ.” -Bà nói bằng cái giọng khản đặc: “Nó không nghe tôi, Tiểu Nhiễm cũng không nghe tôi. Tất cả chúng nó đều bị tên đàn ông đó làm cho điên điên khùng khùng. Cũng chẳng biết tên đàn ông kia đã cho chúng nó uống thuốc gì, ếm bùa gì. Nó cứ phải làm cho hai đứa con gái tôi như người mất hồn. Tiểu Mai vì nó mà uống thuốc ngủ tự vẫn, Tiểu Nhiễm vì nó mà suốt ngày đòi bỏ nhà ra đi. Hai chị em nó bây giờ như là kẻ thù, chẳng thèm đoái hoài đến nhau.”

 

Ngừng một chút, bà lại nói một cách oán hận: “Tôi cũng không biết kiếp trước nhà chúng tôi có nợ tên ma tinh đó gì không mà nó cứ phải làm nhà chúng tôi tan đàn xẻ nghé mới cam lòng.”

 

“Một đứa trẻ tốt như Tiểu Mai từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ hiểu chuyện. Thằng đó cưới nó, chưa cho nó sống được một ngày yên ổn nào cả. Trước kia lúc còn sống mẹ nó bị ung thư, Tiểu Mai hầu hạ bà già đó từng nắm phân nắm đái nhưng đến một lời hay cũng không nhận được. Bà già đó là người bệnh, tâm trạng không tốt, lại kén cạnh, nhưng thằng Lý Tín Như đó đui rồi à? Vợ nó đối xử thế nào với mẹ nó, trong lòng nó không rõ hay sao? Lúc đó Tiểu Mai nhà chúng tôi đã chịu biết bao nhiêu uất ức! Người cũng gầy đi một vòng, người làm mẹ như tôi nhìn mà đau lòng biết bao.”

 

 

Chương 113

 

“Tiểu Mai khờ lắm, nó tưởng nó làm trâu làm ngựa thì đến con chó cũng biết trả ơn. Ai ngờ Lý Tín Như “tốt” thế. Mẹ chết rồi thì không ai quản nó làm chuyện xằng bậy nữa! Nó chơi đàn bà bên ngoài, một hai ngày không về nhà. Tiểu Mai vì gia đình chúng nó mà nhịn hết lần này sang lần khác. Chúng tôi đâu ngờ nó lại động cả Tiểu Nhiễm. Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang! Cái thứ không có trái tim này, Tiểu Nhiễm hãy còn là trẻ con, đến nó mà thằng đó cũng không tha!”

 

Nói đến đây, bà đưa tay lên lau mắt.

 

“Thế nên bà quyết định giết anh ta?”

 

Triệu Ngọc Trân vội ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Chỉ giết nó một lần đâu có đủ!”

 

Sự dữ tợn trong mắt bà khiến tôi nhớ đến con bò rừng cái mũi thở phì phò đang bảo vệ con trước chú linh cẩu mà ngày xưa mình từng xem trong Thế giới động vật.

 

“Các anh xem đi, những việc nó làm với Tiểu Mai Tiểu Nhiễm nhà chúng tôi còn không bằng súc vật! Nó đáng phải chết!”

 

“Tiểu Mai biết vụ bê bối của Tiểu Nhiễm với nó mà khóc đến sưng cả mặt, khàn cả giọng. Đêm về nhà, nó uống thuốc tự vẫn ngay, phải đưa vào viện cấp cứu. Tiểu Nhiễm bị bố nó đánh đến khắp người mảng xanh mảng tím, bị nhốt trong nhà như bị hủi, mà vẫn la ó đòi đi gặp nó, đến cơm cũng chẳng ăn. Hai đứa con gái nhà tôi! Thà nó cầm dao róc thịt trên người tôi còn đỡ hơn. Cả nhà chúng tôi không biết kiếp nào đã nợ nhà Lý của nó mà kiếp này đều phải trả cho nó.”

 

“Tiểu Mai uống những 50 viên thuốc ngủ, may mà người làm mẹ như tôi không yên tâm, nửa đêm ngồi dậy xem nó, mới phát hiện nó hôn mê bất tỉnh trên giường. Sau khi đưa vào viện, bác sĩ bảo bình thường Tiểu Mai có thói quen sử dụng thuốc ngủ liều nặng, có “tính kháng thuốc” gì đó nên mới cứu được. Bà già này cũng không hiểu lắm nhưng chú ta bảo bình thường Tiểu Mai có uống thuốc ngủ thì tôi không tin. Tôi là mẹ nó mà, bình thường có gì nó không nói với tôi cơ chứ, sao tôi chưa nghe nó nói bao giờ? Lúc đó tôi đã sinh nghi trong lòng. Sau khi Tiểu Mai tỉnh lại, tôi hỏi nó, nó cũng bảo không. Nhưng bác sĩ khăng khăng bảo có, giấy xét nghiệm máu gì đó rành rành ở đấy kia mà! Tôi càng nghĩ càng thấy lạ. Ngẫm đi nghĩ lại, nhất định là cốc sữa mà mỗi ngày tên súc sinh đó rót cho Tiểu Mai có vấn đề. Nó đã đòi ly hôn với Tiểu Mai chúng tôi thì làm gì còn tốt bụng rót sữa cho nó uống? Tên súc sinh đó đánh thuốc Tiểu Mai, chờ nó ngủ rồi, không chừng còn định làm gì nữa!”

 

“Các anh nói đi, các anh nói đi, có thằng đàn ông nào như thế không? Bỏ thuốc vợ mình mỗi ngày! Có thằng đàn ông nào như thế không! Nó có súc sinh không! Nó có đáng chết không?”

 

Chuyện này tôi đã biết trước. Nhưng đám Lưu Ly bên cạnh tôi thì không không khỏi để lộ vẻ mặt kinh ngạc.

 

Hành vi của Lý Tín Như thực ra đã cứu Lý Mai một mạng. Nhưng tất nhiên người nhà Lý Mai sẽ không nhìn vấn đề theo cách đó.

 

Tôi cũng từng nghe những chuyện tương tự. Chẳng hạn như một người nọ sử dụng thuốc ngủ. Lúc đầu mỗi ngày cắn nửa viên là có thể ngủ được. Nhưng một năm sau, mỗi ngày anh ta phải cắn một viên mới đủ. Qua vài năm nữa, có thể liều lượng sẽ tăng lên một viên rưỡi. Đấy chính là sự lệ thuộc vào thuốc ngủ. Trên lý thuyết thì bất kỳ loại thuốc nào cũng sẽ mất tác dụng ở một mức nào đó khi sử dụng lâu dài.

 

“Làm thế nào mà bà biết đêm đó anh ta sẽ ra ngoài?” -Chúng tôi hỏi tiếp.

 

“Sau đó, tên súc sinh ấy đã mua cho chúng tôi một căn nhà. Gã đàn ông kém cỏi chết tiệt của tôi bèn bắt Tiểu Mai về làm vợ chồng tử tế với nó. Tôi không yên tâm, bảo Tiểu Mai về sau phải tinh ý một chút, nói nó buổi tối đi ngủ không muốn uống sữa nữa. Thằng đó an phận được một khoảng thời gian, nhưng có một đêm lại khuyên Tiểu Mai uống sữa, bảo buổi tối cô ngủ không yên, trở qua trở lại, làm tôi cũng không thể yên giấc. Tiểu Mai uống mà bán tín bán nghi, đêm đó quả nhiên ngủ say như chết. Từ đó Tiểu Mai mới tin lời tôi. Tôi bảo Tiểu Mai đừng trúng kế nó, đừng uống sữa mà nó đưa, nhưng Tiểu Mai bảo không muốn cãi nhau với nó. Hơn nữa, tối ngủ không được thực sự cũng khó chịu muốn chết. Đứa con gái ngốc này, nó còn khuyên tôi là cứ xem như  bản thân con muốn uống thuốc đi.”

 

“Ngay trong đêm đó, Tiểu Mai gọi điện cho tôi. Lòng nó buồn, nó chỉ có thể nói với người mẹ vô dụng này. Nó nói xem ra ly hôn với Lý Tín Như là chuyện sớm muộn. Lý Tín Như lại dan díu với một cô gái trẻ khác. Nhưng lần này Tiểu Mai không khóc. Giọng nó rất bình thản, như thể đang kể chuyện nhà người ta. Tôi thấy nó như thế mà trong lòng khó chịu như bị dao xẻo. Tôi nói nó cả nghĩ rồi. Tôi nói tên họ Lý đó mà dám ly hôn với nó thì tôi và bố nó không tha cho thằng đó đâu. Tiểu Mai cười, nói, không tha cũng vô ích, hôm nay thằng đó lại ra gặp ả kia nữa rồi, nó nhìn nó biết. Thằng đó không giấu được nó.”

 

 

Chương 114

 

“Tối hôm đó, tôi ôm cả bụng tức tối, bắt taxi đến nhà nó tìm nó. Lúc đầu chờ nó dưới lầu, sau đó vì gió to, nên tôi đi lên. Gõ cửa không ai đáp, tôi nghĩ có lẽ Tiểu Mai đã ngủ say như chết, không nghe thấy, nên ngồi trước cửa nhà chờ nó. Tôi không có đồng hồ, cũng chẳng biết mấy giờ.

 

Sau đó nó về thấy tôi thì rất kinh ngạc. Lúc đầu tôi không có ý định giết nó, chỉ muốn lý luận đôi câu với nó để đòi lại công bằng cho Tiểu Mai. Tôi nghĩ như thế này chẳng khác gì nó bị tôi bắt gian trên giường nên chắc chắn sẽ thấy áy náy trong lòng. Tôi nói năng tử tế với nó để sau này nó không dám làm thế nữa. Sau khi theo nó vào nhà, tôi rất căng thẳng. Tiểu Nhiễm hay bảo tôi vô dụng, con người tôi cũng vô dụng thật. Lúc quan trọng, có lý cũng nói không rõ. Nó lại là luật sư, mồm miệng sắc bén, nói chuyện như con dao vậy, ban cho mình từng nhát một. Mình tức muốn chết mà không đáp trả nó được.

 

Tôi còn trông mong nó áy náy. Tôi không ngờ tên súc sinh ấy đến một chút trái tim cũng không có. Nó hoàn toàn không để tôi vào mắt, cũng không để Tiểu Mai vào mắt. Tôi cực tức. Lúc tức cực bèn nghĩ nếu có thể đổi được nó đối xử tốt với Tiểu Mai nhà tôi thì dù  quỳ xuống dập đầu cho nó tôi cũng sẵn lòng. Nhưng quỳ nó có ích gì cơ chứ. Lòng dạ đàn ông mà đã đanh lại thì đanh như sắt. Tôi có chết trước mặt nó cũng vô ích.”

 

“Lúc đó tôi nhìn thấy trên chiếc bàn trong nhà bếp không xa đặt một con dao dưa hấu, sáng đến lóa cả mắt. Tôi không muốn nhìn dao nhưng tôi không thể kìm được mà nhìn dao mãi. Tôi nhớ đến những lời Tiểu Nhiễm nói với tôi ngày trước. Nó bảo tôi là kẻ vô dụng, người vô dụng, mạng cũng vô dụng. Tôi nghĩ cuối cùng thì tôi cũng có cách chứng minh người mẹ này vẫn còn chút công dụng. Bấy giờ tôi đã nghĩ thấu. Tên đàn ông trước mặt mình hoàn toàn không phải là người, nó là yêu tinh, là ma tinh trong số mệnh của hai cô con gái cưng nhà tôi. Chỉ có giết nó, hai cô con gái tôi mới có thể sống hạnh phúc, không thì nhà chúng tôi mãi mãi không thể yên ổn. Chỉ cần Tiểu Mai Tiểu Nhiễm sống hạnh phúc thì hãy để bà già này đền mạng. Dù sao tôi cũng đã sống một đời rồi, sống nữa cũng chẳng được bao lâu. Làm người mấy chục năm, chịu khổ hết mấy chục năm, tôi sống đủ rồi, cũng sống chán rồi.”

 

Nhìn một bà lão vừa giàn giụa nước mắt vừa khóc lóc kể lể trước mặt mình thực sự là một chuyện rất không thoải mái. Nhưng chẳng còn cách nào khác, cuộc thẩm vấn vẫn phải tiếp tục, lúc nào cũng phải có người làm việc chứ.

 

Những cảnh sát tham gia thẩm vấn như chúng tôi nhất thời im bặt, chờ bà khóc rưng rức một hồi, tôi mới cứng rắn hỏi: “Nếu bà giết Lý Tín Như vì cô con gái Lý Mai của bà, tại sao sau khi vụ án xảy ra mãi vẫn không chịu đầu thú? Thậm chí sau khi chúng tôi đã bắt Lý Mai, bà vẫn không đứng ra rửa sạch hiềm nghi cho chị ta.”

 

“Sau khi vụ án xảy ra chưa bao lâu, các anh đến nhà tôi, tôi vẫn còn tâm lý họa may. Chuyện tối đó trời biết đất biết nhưng không ai nhìn thấy tôi làm gì nó cả. Dao tôi rửa rồi, nhà tôi cũng lau rồi. Chắc không để lại sơ hở gì. Về sau Tiểu Mai bị các anh bắt, tôi đã định ra tự thú rồi.

 

Tôi nói một tiếng với lão già nhà tôi. Gã đàn ông khốn nạn của tôi vừa đánh vừa chửi tôi. Lão không cho tôi đi. Lão ích kỷ thế đấy, sợ không có tôi bên cạnh thì nửa đời sau không ai đi theo hầu hạ lão. Tiểu Nhiễm lúc đầu không biết, sau đó nghe tôi và bố nó cãi nhau thì cũng đoán ra ít nhiều, bèn nói với tôi là Tiểu Mai không giết người, nó sợ cái gì, nói không chừng là bọn công an đang giở mánh. Có lẽ bọn công an chỉ đang chờ bản thân kẻ gây án tự mình ra đầu thú. Nó không nói tôi, nhưng tôi đoán được nó đang khuyên mình là Tiểu Mai người ngay không sợ bóng ngả, bảo tôi đừng làm điều dại khờ. Đứa con gái ngoan của tôi, trông bề ngoài lạnh nhạt nhưng tôi biết nó xót tôi. Nhưng cứ để Tiểu Mai như thế mãi cũng không phải cách. Mong muốn ban đầu của tôi là để nó được sống hạnh phúc, cuối cùng lại khiến nó vào đấy, thế chẳng phải hóa ra tôi đang hại nó sao? Tôi muốn ra tự thú. Vì chuyện này mà không biết đã cãi nhau với lão già biết  bao nhiêu lần. Lão là thế, vì bản thân thì dù có mất con gái cũng không sao cả.

 

Đàn ông đúng là chẳng có thứ tốt lành nào! Cả đời này tôi đã chịu đủ khổ sở vì đàn ông rồi. Kiếp sau làm trâu làm ngựa, cũng không làm đàn bà nữa.”

 

Bà lại đưa tay lên lau mặt. Hai mắt khóc đến đỏ tấy. Khuôn mặt già nua xù xì đen đúa của bà cũng nổi lên ánh đỏ, vừa như một phụ nữ quê say xỉn, vừa như bôi bừa hai đốm má hồng.

 

Thực ra đáng lẽ chúng tôi phải nghĩ ra sớm hơn. Con dao dưa hấu giết người được rửa rất kỹ rồi treo lên giàn để dao. Đó hẳn nhiên là động tác gần như bản năng của một người phụ nữ đã làm việc nhà cả đời.

 

Hôm đó Lý Nhiễm gọi tôi ra có lẽ là vì đã đoán được chuyện mẹ cô là hung thủ. Cô thực sự rất phiền não. Nhưng chúng tôi lại nghi ngờ cô suốt. Cô gái ngây thơ cực đoan đó, có lẽ cô không ngờ rằng những câu nói vô tâm của cô lại gây ảnh hưởng lớn đến mẹ mình như vậy.

 

Còn Lý Mai vẫn giữ im lặng suốt, không nhắc gì đến chuyện thuốc ngủ, có lẽ cũng vì trong lòng chị đã đại khái đoán được ai làm. Vì chị nghĩ ngoài chị ra thì chỉ có mẹ chị biết chuyện thuốc ngủ. Tối hôm đó trước khi đi ngủ, chị có nhắc chuyện Lý Tín Như sẽ ra ngoài với mẹ mình. Nên dù bị bắt, chị cũng tuyệt đối không làm bất kỳ chuyện gì có khả năng liên lụy đến người mẹ già tội nghiệp của mình. Ngoài chút tâm lý cam nguyện gánh tội thay mẹ ra, có lẽ nó còn được chống đỡ bởi thứ suy nghĩ kỳ lạ là “mình không làm chuyện trái lương tâm, người ngay không sợ bóng ngả”.

 

Nếu chị biết mỗi ngày cả Trung Quốc xảy ra bao nhiêu vụ án sai oan giả thì chắc đã không tràn trề lòng tin như thế với giới tư pháp Trung Quốc rồi.

 

Chỉ có Trình Minh. Vừa nghĩ đến hắn là tôi vừa vui vừa đau lòng. Tôi giận bản thân mình tại sao không tin hắn. Thực tế là ngay từ lúc mới đầu tôi đã không tin hắn. Dù hắn có đưa ra bằng chứng ngoại phạm, tôi cũng tìm mọi đủ cách để lật lại điều đó trên mặt lý luận. Tôi không ngừng nói với mình là tôi yêu hắn, tôi phải tin hắn, nhưng hành vi của tôi lại đi ngược với ý nguyện của mình. Khi tôi nghe thấy chút xíu chứng cứ nào bất lợi cho hắn, hắn lại lập tức trở thành đối tượng nghi ngờ hàng đầu của tôi. Không, không phải nghi ngờ, mà là hoàn toàn tin vào suy luận của mình. Tối qua, nếu hắn thực sự cầm trong tay một con dao dưa hấu, nói không chừng tôi sẽ bắn hắn thật. Dù thực ra hắn chỉ định dùng con dao đó để bổ dưa. Trình Minh nói đúng, cái tật lớn nhất của tôi là đa nghi, nên mới nghĩ quá nhiều.

 

Nhưng dù sao thì cũng không phải hắn. Đã tìm ra sát thủ. Không phải hắn.

 

Tốt quá đi mất.

 

Thật là tốt quá đi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Advertisement

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s