Động cơ giết người 103-105

Tác giả: Mục Khanh Y

Chuyển ngữ: GV

Chương 1o3

 

“Sau đó chúng tôi đã dùng rất nhiều thời gian để sửa sang quần áo. Cà vạt của cậu ấy bị kéo hư, sơ mi của tôi cũng bị vò nhăn, **** **** dính cả lên quần. Lần đó chúng tôi quá điên cuồng. Nếu là bình thường, chắc chắn Tín Như sẽ không để tôi làm thế. Vì cậu ấy thực sự quá sợ sệt, quá nhát gan. Nhưng lần đó thực ra cậu ấy cũng muốn. Vì chúng tôi đã rất lâu rất lâu chưa làm tình. Chắc chắn cậu ấy cũng đói khát muốn chết. Có điều sau đó cậu ấy cứ thấp thỏm bất an. Tôi không ngừng an ủi cậu ấy, nói không sao đâu không sao đâu. Nhưng cậu ấy quá căng thẳng, rất lâu sau đó tay vẫn còn run.”

 

“Chúng tôi chân trước chân sau rời khỏi đó. Tôi ra trước. Tôi không ngờ sẽ nhìn thấy Chu Khiết Khiết ở đó. Hóa ra sau khi phiên toàn giải tán cô ta vẫn chưa về. Cô ta đứng trong hành lang phía xa, hình như đang xem những mẩu báo cắt. Tôi giả vờ như không nhìn thấy cô ta mà đi thẳng về phía trước. Khi đi ngang qua người cô ta, cô ta quay lại nhìn tôi một cái. Lúc đó tôi đã có chút lo lo. Chắc chắn Tín Như không ngờ người đàn bà này lại chờ cậu ấy ở đây. Mong là cậu ấy sẽ không quá luống cuống khi bước ra.”

 

“Về sau có một hôm Tín Như đến tìm tôi. Bình thường cậu ấy rất hiếm rất hiếm đến chỗ tôi. Lần đó trông cậu ấy vô cùng phiền não. Cậu ấy bảo tôi là Chu Khiết Khiết đã biết chuyện và cô ta sẽ nói ra ngoài. Cô gái đó nói trong tay cô ta đang cầm bằng chứng xác thực. Tôi khuyên Tín Như có lẽ cô ta chỉ đang nói bừa thôi. Tôi tin rằng cho dù cô ta có đoán ra chân tướng thì Tín Như cũng không có bằng chứng gì trong tay cô ta. Nhưng Tín Như không nghe. Cậu ấy hồn lạc phách bay, tiều tụy vì lo lắng. Người đàn bà đó, cô ta nắm trong tay điều mà Tín Như sợ nhất trên đời. Đó là cơn ác mộng mà Tín Như thà chết cũng không muốn trải qua lần nữa.”

 

“Sau hôm đó, Tín Như không đến nhà tôi nữa. Bình thường gặp cậu ấy trong công ty, tôi cũng chỉ gật đầu chào hỏi.  Cậu ấy lại trở về với bộ dạng bình thường, rất lạnh lùng, rất cứng cỏi và tràn đầy tự tin. Tôi gọi điện cho cậu ấy hỏi chuyện đó sao rồi. Trong điện thoại, cậu ấy cũng rất lạnh nhạt, nói rất qua loa, chỉ bảo là cậu ấy biết phải làm thế nào. Tôi cảm thấy cậu ấy có chút cố ý lẩn tránh mình. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy sợ nhỡ như lộ chuyện sẽ bị người ta đàm tiếu. Thế là tôi chiều theo ý của cậu ấy, mặc kệ cậu ấy, mặc kệ chuyện này.”

 

“Nhưng tôi không ngờ là…”

 

Đó là chuyện mà không ai trong chúng tôi có thể ngờ đến.

 

Tôi nhớ Lý Nhiễm từng nói cô từng bắt gặp Lý Tín Như đi chung với một cô gái vô cùng xinh đẹp trong một quán cà phê. Khác với bình thường, Lý Tín Như rất ngoan khi ở trước mặt cô ta. Chúng tôi đều tưởng đó là vì tình yêu.

 

“Nói thế thì Chu Khiết Khiết đã bị Lý Tín Như…”

 

Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng đây là cách duy nhất để giải thích hợp lý.

 

“…Tôi chỉ nghi ngờ thế thôi.”

 

Chuyện đời luôn đầy bất ngờ. Nhưng đến cùng thì cũng chẳng có gì mới mẻ.

 

Chu Khiết Khiết hiển nhiên là một cô gái xuất thân từ tầng lớp trung bình thấp, nhưng lại không cam lòng với số phận của mình, muốn cố gắng vươn lên. Tất nhiên là cô sẽ cố gắng nắm bắt tất cả tài nguyên mà mình có thể tận dụng để trèo lên cao, dù đó là bản thân cô hay bí mật của người khác. Khi gặp chuyện,  cô gái thông minh am hiểu pháp luật này lại hồ đồ như vậy. Cô không biết rằng đó là một việc vô cùng nguy hiểm.

 

Có lẽ cô không thực sự muốn kể chuyện của Lý Tín Như với người khác. Chẳng qua cô chỉ cảm thấy rất tiện khi dùng nó. Nhưng đối với Lý Tín Như mà nói, cô lại trở thành mối đe doa đáng sợ nhất trong cuộc đời mình. Không phải là vì vấn đề tiền bạc. Qua thái độ của y với gia đình Lý Mai thì Lý Tín Như không phải là một người xem trọng tiền bạc. Có lẽ thậm chí y còn không phải là một người xem trọng mạng sống, nhưng y lại có một bí mật mà dù có liều mạng cũng phải che giấu.

 

 

Chương 104

 

“Nhưng Lý Tín Như cũng bị giết sau đó.” -Tôi cau mày nói.

 

“Đây cũng là chuyện mà tôi nghĩ chưa thông.”

 

“Nếu Lý Tín Như đã giết Chu Khiết Khiết thì ai đã giết Lý Tín Như đây?”

 

Trình Minh lắc đầu, không nói.

 

Vào lúc gần hai giờ sáng trong đêm đông, không gian vô cùng im ắng.

 

Tôi và Trình Minh lặng lẽ ngồi đối diện nhau.

 

Dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn trông rất tệ. Tôi nghĩ tôi cũng không tốt đến đâu. Đêm khuya luôn khiến người khác trông thật tiều tụy.

 

Một chai vang đỏ đã uống cạn. Sau khi nhiệt lượng của cồn phát tán xong hết, tôi chỉ cảm thấy đói thấu xương, và lạnh nữa.

 

Qua một lúc lâu, Trình Minh bỗng hỏi tôi: “Lúc đến em ăn cơm chưa?”

 

“Ơ?”

 

Trong đầu tôi toàn là những dấu chấm hỏi về vụ án của Lý Tín Như. Hắn bỗng dưng chuyển chủ đề, làm tôi rất không quen.

 

Lúc này, bụng tôi đã thay tôi trả lời câu hỏi của hắn. Nó kêu lên một tiếng rột rột.

 

Trình Minh đứng dậy.

 

“Anh đi đâu?” -Tôi bỗng chốc ngồi thẳng người lại.

 

“Vào bếp lấy chút đồ ăn.” -Hắn thở dài một tiếng: “Tôi chờ em suốt, nhịn đói đến giờ vẫn chưa ăn gì cả. Em có muốn giúp một tay không?”

 

Tuy tôi cảm thấy ăn uống khi đang tra án là một chuyện rất thiếu nghiêm túc. Nhưng suy cho cùng thì tôi cũng quá đói rồi. Trình Minh vừa nói thế là tôi thấy ruột dạ xao động ngay. Thế nên cuối cùng tôi cũng không có dũng khí mà ném ra một câu vô cùng cá tính như là “Tôi không đói!” hay “Cảnh sát nhân dân ăn không đồ nhà nghi phạm!”.

 

Tôi đành theo hắn vào bếp.

 

Trên chiếc bàn trong bếp đặt những món ăn mà hắn gọi từ nhà hàng bên ngoài, có điều đã nguội ngắt rồi. Chúng tôi buộc phải bỏ từng món vào lò vi sóng hâm lại. Bấy giờ tôi mới thấy trên nóc tủ lạnh thực sự đặt một chiếc bánh sinh nhật.

 

Hắn quay lưng lại phía tôi, xắn tay áo rồi dùng khăn lót tay lấy một đĩa vịt quay Tứ Xuyên nóng hổi từ trong lò vi sóng ra.

 

Tôi ấp úng nói: “Hôm nay… là sinh nhật anh thật sao?”

 

Hắn quay đầu lại nhìn tôi một cái.

 

“Có cần cho em xem chứng minh nhân dân của tôi không?”

 

Tôi á khẩu.

 

Tôi nghĩ có phải mình nên nói gì đó như là “xin lỗi” không. Nhưng nhìn bóng lưng hắn, há miệng mấy lần vẫn không nói được. Tôi lại nghĩ, hình như không cần phải khách sáo với hắn. Hung thủ giết Lý Tín Như vẫn chưa tìm ra. Người này hiện vẫn còn hiềm nghi. Lập trường của tôi nhất định phải vững, tuyệt đối không được lung lay.

 

 

Chương 105

 

Đây là bữa cơm nặng nề nhất mà tôi và Trình Minh từng ăn với nhau.

 

Nó không giống ăn tối cũng chẳng giống ăn khuya.

 

Tôi và hắn đều lấy lấp đầy bụng làm mục đích. Mỗi người nghĩ một nỗi lòng của riêng mình, ăn mà chẳng biết đến vị.

 

Thỉnh thoảng tôi lại ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn không nhìn tôi lấy một cái. Bấy giờ tôi mới cảm thấy sức ép vô hình trong không khí đè xuống, chồng chất trên vai tôi, hai vai nặng trịch, tim cũng nặng trịch. Như thể tôi là người đã làm sai. Tôi hoàn toàn không thể đối đãi với hắn như một nghi phạm bình thường. Ngày xưa tôi cực hiếm nảy sinh tình cảm riêng tư với người khác trong quá trình tra án. Nó trái với quy tắc chuyên môn của tôi. Nhưng lần này tôi  đã thực sự sa lầy rồi.

 

Hắn là người đàn ông tôi thích. Nhưng hình như trái tim hắn đã không còn ở nơi tôi.

 

Trái tim hắn đã hoàn toàn bị chuyện xưa của hắn và Lý Tín Như choán chỗ rồi sao?

 

Ăn cơm dọn bát xong, Trình Minh tiện tay ném cái bánh sinh nhật vào trong thùng rác.

 

Quả thật, đã không còn gì đáng để ăn mừng nữa rồi.

 

Chúng tôi im lặng suốt.

 

Tôi không nghĩ ra thêm điều gì muốn hỏi hắn. Và hình như hắn cũng không có gì để nói với tôi.

 

Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, hắn phá vỡ sự im lặng: “Mai vẫn phải đi làm nhỉ? Có cần ngủ một lúc không?”

 

“Hả?” -Tôi nói.

 

“Tôi có phòng ngủ cho khách.”

 

Trong lòng tôi cảm thấy một cơn đau cùn.

 

“Ừ.” -Tôi trả lời hắn.

 

Đây là lần đầu tiên tôi ngủ lại trong phòng ngủ phụ nhà hắn.

 

Sau khi tắm rửa xong, tôi nằm trên giường mà không sao ngủ được.

 

Cơ thể đã rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn khởi lạ thường.

 

Trên người tôi mặc áo ngủ của hắn. Chiếc áo ngủ bằng bông mềm mại với vải caro màu cà phê dán lấy cơ thể tôi một cách thư thái.

 

Giờ hắn đang ngủ ở phòng bên, cách tôi không xa, nhưng tôi cảm thấy giữa hai chúng tôi như có một vực thẳm vô hình.

 

Trong bóng tối, tôi nhớ vòng tay hắn.

 

Tôi chưa từng nói với bất kỳ ai rằng nỗi sợ hãi của Lý Tín Như thực ra không hề lạ lẫm với tôi.

 

Trong trí nhớ có một khung cảnh vô cùng rõ rệt đã gắn tôi và nỗi sợ ấy lại thật chặt.

 

Lúc đó tôi vẫn còn là thực tập sinh ở học viện cảnh sát, được điều đi thi hành nhiệm vụ tại một đồn cảnh sát trong thành phố. Hôm đó đến lượt tôi trực ca tối với mấy người đồng nghiệp. Họ bắt được một người đàn ông trong nhà vệ sinh công cộng. Nghe bảo lẽ ra lúc đó là hai người, một trong hai đã liều mạng giãy ra trốn mất. Người còn lại lúc bị đưa về đồn đã bầm dập mặt mũi, có lẽ là vì ra sức giãy giụa, Anh ta giãy giụa càng dữ thì sẽ được trả lại càng mạnh.

 

Lúc đó mấy người đồng nghiệp đều rất hưng phấn. Họ biết họ sắp trải qua một đêm không quá vô vị.

 

Chạy mất một người trong số đó khiến sự việc trở nên bớt hoàn hảo hơn, nên họ đành trút tất cả sức lực còn lại lên tên đáng thương bị bắt được này.

 

Tôi ngồi trong góc phòng trực nhật, giả vờ đọc báo. Bên tai vọng đến tiếng gậy cảnh sát đập mạnh vào người, tiếng giày da cứng đá vào xác thịt, tiếng cơ thể con người lăn qua lăn lại trên sàn, tiếng cười hào hứng của các đồng nghiệp phát ra và cả tiếng khóc thảm khe khẽ của một người đàn ông. Hình như anh ta không ngừng nói tha cho tôi đi tha cho tôi đi. Không biết có phải vì quá đau không, tiếng rên rĩ của anh ta phát ra trở nên vừa thé vừa nhỏ, hu hu hứt hứt, như tiếng dây thép cứa vào thủy tinh.

 

Tôi không phải chưa từng đánh nghi phạm. Có những tên cưỡng hiếp bé gái, giết người cướp của khiến bạn cảm thấy dù có đánh họ đến chết cũng không đáng tiếc. Nhưng lần này, tôi thấy như đang ngồi trên đống lửa.

 

Tôi không dám sang ngăn cản họ, thậm chí không dám nhìn sang đó.

 

May mà các đồng nghiệp đang chơi rất hăng say, không ai quan tâm đến tôi đang ngồi trong góc mà mặt mũi trắng bệch.

 

Sau đó họ nghĩ ra một cách chơi mới. Họ bắt cái người mặt mày toàn máu kia quỳ trên sàn, cầm chiếc gậy cảnh sát vừa thô vừa đen biểu diễn thế nào là “ăn gậy”.

 

Mọi người đều cười nghiêng ngả.

 

Thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng chỉ huy như là “Tập trung vào”, “Mãnh liệt lên”, “Mày làm đàng hoàng cho ông”.

 

Tôi chỉ cảm thấy bụng mình dậy sóng, hoàn toàn không thể kiềm chế được cơn buồn nôn.

 

Tôi chợt đặt báo xuống, đi ra ngoài.

 

Tôi cố gắng kiểm soát bản thân đừng nhìn người đó nhưng chẳng hiểu sao vẫn nhìn thấy đôi mắt của anh ta. Đôi mắt đã bầm tím và bê bết máu. Anh ta cũng đang nhìn tôi.

 

Tôi mãi mãi cũng không quên được đôi mắt của người đó.

 

Đôi khi gặp ác mộng, trong mơ chủ nhân của đôi mắt đó biến thành tôi. Tôi sứt đầu chảy máu, không lối mà trốn, không đường mà chạy, hoang mang mở trừng đôi mắt bê bết màu tươi, ánh mắt rời rạc. Bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nghĩ đến người đó, lại tràn ngập một sự bi ai yếu ớt. Tôi không giúp được anh ta, tôi cũng không giúp được chính mình. Tôi không biết sau đó anh ta thế nào, tôi cũng không nhìn thấy tương lại của bản thân.

 

 

 

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s