Hadakeru Kaibutsu: Đâu đâu cũng là hào quang của cậu

img_20161007_0002

Đây là bài cảm nhận kèm tổng hợp một số phân đoạn mình thích trong Hadakeru Kaibutsu.

Hôm trước đọc lại series Sabita – Renai – Hadakeru nên hơi bị kích động, tự nhủ lòng phải viết về đôi Shuuna x Kanchan trong lúc còn cảm giác. Không mong sẽ có nhiều like, chỉ hy vọng có người vào bàn truyện hoặc lọt hố chung (Dù mình cũng đã đăng rất nhiều post về bộ này và cũng đã bàn đủ thứ trên đời rồi).

Ảnh mình dùng để dịch một số phân đoạn là từ raw Nhật nên sẽ không ghi credit.

Warning: Chủ thớt là một stalker của Ogeretsu Tanaka nên có lẽ quan điểm sẽ có hơi thiên vị

Continue reading “Hadakeru Kaibutsu: Đâu đâu cũng là hào quang của cậu”

Hình phạt thi cử vô tận 03

Tác giả: Lãnh Ngạo Phu

Chuyển ngữ: GV

 

3. Quy tắc trò chơi

Vậy cậu chọn thế nào

 

 

Thuật ngữ văn bản và ngôn ngữ chính thức khi lên lớp của trại giam là tiếng Anh. Nói ra thì cũng có nguyên do.

 

Trong mấy ngàn năm tiến hóa của loài người, sự di chuyển va chạm không ngừng của các mảng kiến tạo và những thời kỳ chiến tranh thế giới đen tối đã khiến thế giới gộp lại thành một quốc gia mới và thống nhất.

 

Trong quá trình phát triển của loài người, hai loại ngôn ngữ có tần suất sử dụng cao nhất lần lượt là tiếng Hán và tiếng Anh. Vì dòng máu Trung Hoa được giữ lại nhiều nhất nên tiếng Trung nghiễm nhiên trở thành ngôn ngữ lớn nhất. Nhưng vì khó khăn trong việc giao lưu giữa các loại ngôn ngữ với nhau nên chính phủ thống nhất quy định tiếng Trung là ngôn ngữ chính thức duy nhất.

 

Bấy giờ hậu duệ của các nước Anh, Mỹ, Canada cho rằng tiếng mẹ đẻ của mình không nên vì vậy mà biến mất, nên qua nhiều lần giao thiệp không ngừng, cuối cùng họ đã đạt đến nhận thức chung: Đó chính là tiếng Trung sẽ là ngôn ngữ giao tiếp và truyền bá rộng rãi nhất, còn tiếng anh được mặc định làm ngôn ngữ dạy học. Tất cả người dân trong nước đều là những nhân tài song ngữ. Thế là tuy trong tương lai không nói tiếng anh trong cuộc sống hằng ngày nhưng mọi người đều có thể sử dụng tiếng anh thành thạo.

 

Lúc đầu Tô Vận nhìn thấy một số tiếng anh trên rất nhiều giấy tờ, nhưng vẫn chưa kịp hiểu ra hàm ý của nó. Hắn chỉ đơn thuần tưởng là chỗ này cũng giống như Trung Quốc, thêm tiếng Anh vào cho có vẻ chính quy hơn.

 

Tô Vận vừa nghe thứ tiếng anh lưu loát của giáo sư Toán cao cấp, vừa nhìn những con số ngổn ngang trên bảng đen. Rõ ràng hắn có thể hiểu đại khái ý nghĩa trong đó, nhưng vì ngôn ngữ không thông nên không thể hiểu hết hoàn toàn nội dung đang giảng.

 

Sau khi giáo sư Toán cao cấp ra một đề bài, mọi người đều đang tính toán, chỉ có mỗi mình Tô Vận là đang đơ mặt tra từ điển chuyển nghĩa Trung-Anh.

 

Vưu Tề thấy Tô Vận tra từ điển thì mặt đầy kinh ngạc: “Cậu tra từ điển làm gì, thuật ngữ tiếng Anh của môn Toán cao cấp đơn giản như vậy, chắc chưa đến mức không hiểu đâu nhỉ?”

 

Thuật ngữ tiếng Anh… đơn giản như vậy.

Continue reading “Hình phạt thi cử vô tận 03”

Hình phạt thi cử vô tận 02

Tác giả: Lãnh Ngạo Phu

Chuyển ngữ: GV

2. Buổi học đầu tiên

Giáo viên là một sự tồn tại thần thánh trong tù

 

“Ơ? Gì cơ?”

 

Tô Vận tưởng mình chọc giận người bạn cùng phòng mới, nhưng Triệu Ngôn Thuấn hoàn toàn không có vẻ gì đang giận, chỉ lạnh nhạt nhíu mày hỏi: “Chú không học hành tử tế, bộ muốn chết à?”

 

Lần cuối Tô vận nghe thấy câu này là vào trước kỳ thi đại học. Mẹ hắn thường cằn nhằn hắn như thế.

 

Nhưng theo trực giác, Tô Vận cứ cảm thấy ý nghĩa phía sau câu nói của Triệu Ngôn Thuấn không hề đơn giản như thế.

 

“Tại sao không học hành tử tế lại phải chết?”

 

Tròng kính của Triệu Ngôn Thuấn bỗng lóe ngân quang: “Sao chú có thể không biết? Muốn sống sót trong tù thì phải không ngừng học mới được.”

 

Tô Vận bị ánh mắt của Triệu Ngôn Thuấn làm cho sởn gai ốc: “Tôi… tôi từ dưới quê lên. Tôi ít khi lên mạng lắm nên không biết rốt cuộc nhà lao thế nào.”

 

Triệu Ngôn Thuấn nhìn Tô Vận chăm chằm cả buổi, như đang phân biệt thật giả trong lời nói của hắn, sau đó thu ánh mắt lại, bảo: “Chú biết rồi đấy, vào tù phải đi học cày điểm. Tuần nào ở đây cũng có môn phải thi. Nếu thành tích không đạt được 75 điểm sàn,  thì sẽ bị phạt.”

 

“Phạt?”

Continue reading “Hình phạt thi cử vô tận 02”

Kẻ mô phỏng 003

Tác giả: Lý Chá Lưu

Chuyển ngữ: GV

 

Chương 03 Đuôi tóc

 

 

Chu Đàn quay lại, Lý Lăng bảo hắn: “Đổi ví khác đi.”

 

“Tôi hay nặng lòng với mấy cái xưa, anh từng vá nó một lần thì tốt bụng vá thêm lần nữa đi?” -Chu Đàn cười, nói.

 

“Không vá nữa, đã đến lúc đổi rồi. Hay cậu đổi cái khác, rồi đem nó đi đóng khung treo lên đầu giường trừ tà đi.” -Lý Lăng nói.

 

“Một cái ví rách thì trừ tà nỗi gì. Mấy câu chuyện cười của anh càng ngày càng nhạt ấy.” -Chu Đàn cất ví đi, rồi bỗng đưa tay ra, vén nắm tóc dài trong cổ áo Lý Lăng. Hắn cười bảo: “Trước khi tốt nghiệp đã nhắc anh rồi, bao giờ anh mới chịu cắt cái này ra tặng  tôi?  Cái này mới thực sự trừ tà được nè.”

 

Nắm tóc vốn được cất giấu và ủ ấm trong lớp áo bỗng dưng bị rút ra, Lý Lăng lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh bò trên sóng lưng, rồi lại vì Chu Đàn chạm vào phần da trên cổ mình mà giật bắn lên.

 

Bây giờ đã rất ít người nuôi một đuôi tóc dài dưới phần tóc ngắn rồi. Đến bản thân Lý Lăng cũng chẳng biết tại sao lại để nó, có lẽ là nhị vị phụ huynh quá cố đã để cho anh lúc nhỏ? Anh thực sự không nhớ nữa. Nhưng theo những bức ảnh trong quyển album ở nhà thì chiếc đuôi dài dày cỡ hai ngón tay này đã tồn tại từ trước đến giờ, anh bèn để nó tiếp tục tồn tại. Trước giờ không cắt, nay đã dài qua eo.

 

Thay đổi không phải là một chuyện tốt.

 

Hiện giờ Lý Lăng đã ba mươi mốt nên nắm tóc trông có vẻ phóng đãng ngỗ ngược này luôn được giấu kỹ trong áo. Mấy năm trước bị Chu Đàn phát hiện, liền bị hắn vén ra nắm ở trong tay rồi kéo cho Lý Lăng ngã nhào.

 

“Quỷ tha ma bắt thật rồi. Lý Lăng, không ngờ nắm tóc này của anh không phải đồ giả.” -Lúc đó Chu Đàn đã nói thế.

 

“…Ờ.” -Lý Lăng rút lại nắm tóc trong tay Chu Đàn, chỉ thấy tim đập dữ quá, thế là vẫn quay lưng làm việc của mình.

 

“Hình như ngày xưa tôi từng thấy một bé trai ở đâu cũng để như thế.” -Chu Đàn ra điều nghĩ ngợi: “Chỉ cảm thấy rất đáng yêu. Nhưng lâu rồi chưa thấy.”

 

Về sau, Lý Lăng cũng vô số lần kích động muốn cắt phăng cái đuôi không hợp thời này đi,  nhưng lại không xuống tay được.

 

Mãi đến khi chính miệng Chu Đàn nói hắn chuẩn bị đưa Vương Tuyết Xuyên sang nước A, có thể sẽ kết hôn, Lý Lăng mới đột nhiên cảm thấy mái tóc này thực sự phải cắt rồi.

 

Thế là vài năm sau kể từ lần đầu bị Chu Đàn nắm tóc, hôm nay tóc lại một lần nữa được nắm trong tay hắn. Lý Lăng trấn tĩnh một lúc, quay người lại, ung dung trả lời hắn rằng: “Được thôi, hôm cậu kết hôn, sẽ cắt ra tặng cậu.”

 

“Tôi nói đùa đấy, anh nghiêm túc cái gì.”-Chu Đàn vỗ lưng Lý Lăng vài cái: “Đi thôi đi thôi.”

 

Họ cùng bước qua khu sảnh lớn bóng loáng như gương của tòa thí nghiệm. Chu Đàn đi lấy xe. Lý Lăng chờ hắn ở chỗ gần cửa.

 

Giữa lúc đó, Lý Lăng lấy bức ảnh vừa trộm được ra xem. Người trong ảnh vì chưa được khóa nét nên hơi nhòe, nhưng vẫn nhìn thấy được, vừa trẻ vừa tuấn tú.

 

…Đây thực sự  là Vương Tuyết sao?

 

Trước giờ, Lý Lăng luôn có cảm giác bài xích khó giải thích đối với ngoại hình của Vương Tuyết Xuyên. Anh tưởng đó là vì lòng đố kị hay sự không cam tâm giữa hai tình địch, chỉ nhìn thôi cũng khiến anh thấy khó chịu rồi. Nhưng Vương Tuyết Xuyên trong tấm ảnh cũ này, mặc bộ đồ thịnh hồi mười năm trước, mặt gần như vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lại khiến Lý Lăng có cảm giác thân quen khó hiểu.

 

Chẳng lẽ trước kia anh từng thấy bức ảnh này?

 

Không đúng, Vương Tuyết Xuyên là kiểu con trai quan tâm đến độ Tây trong cách ăn mặc nhất. Có bao giờ thấy cậu ta mặc thế này đâu.

 

Chụp mười năm trước? Cũng không đúng, mười năm trước Vương Tuyết Xuyên mới học lớp mấy?!

 

Lý Lăng há miệng, không phát ra tiếng nào.

 

Kẻ mô phỏng 002

Tác giả: Lý Chá Lưu

Chuyển ngữ: GV

2. Bức ảnh cũ

 

Ngoài mấy tên cuồng tăng ca chuẩn bị thức trắng đêm thì mọi người đều dọn đồ ra về.

 

Chu Đàn lấy đồ của mình rồi chờ Lý Lăng trước tủ locker. Đứng ngay phía sau Lý Lăng, hắn vừa lục ví tiền của mình vừa nói: “Ôi, chỗ này bị mài rách rồi. Thảo nào đầu tháng đang yên đang lành lại làm rơi mất tấm thẻ bạch kim tôi để trong đó… Lúc mua thấy chất lượng cái ví này tốt lắm mà ta. Do quẹt phải thứ gì ư? Lý Lăng, anh qua xem thử đi.”

 

Lý Lăng cũng vừa khóa tủ xong, tiện tay đón lấy chiếc ví cũ của Chu Đàn, mở ra xem.

 

Điện thoại Chu Đàn reo lên. Hắn nhìn màn hình điện thoại, nói: “Tôi bắt điện thoại xíu.”, rồi đi ra bên ngoài sảnh lớn. Lúc cuối còn quay đầu lại mỉm cười chỉ vào chiếc ví trong tay Lý Lăng, dùng khẩu hình miệng nói với Lý Lăng rằng: Anh xem đi.

 

Lý Lăng cầm lòng không đậu đoán xem ai gọi đến, có phải Vương Tuyết Xuyên không?

 

Khi mở ví Chu Đàn ra lại không khỏi nhìn thấy bức ảnh của Vương Tuyết Xuyên, Lý Lăng như bị dầu sôi văng trúng, ngoảnh mặt đi ngay.

 

Chu Đàn chưa bao giờ cố ý giấu Lý Lăng về chuyện của Vương Tuyết Xuyên nên Lý Lăng đã biết ngay từ đầu. Dù sao thì họ cũng thân nhau như vậy, trước khi có Vương Tuyết Xuyên thì gần như là thân nhất.

 

Với kiểu tính cách né tránh điển hình như Lý Lăng, anh dường như chưa từng nhìn thẳng vào cái cậu Vương Tuyết Xuyên này kể từ cái ngày “tiêu rồi”. Anh chỉ nhớ cậu trai đó khá là đẹp, khí chất xuất chúng, khác với tuýp của Chu Đàn, nhưng sức hấp dẫn thì đúng là ngang nhau.

 

Đây dường như là lần đầu tiên Lý Lăng nhìn thẳng vào khuôn mặt của Vương Tuyết Xuyên một cách lặng yên và chăm chú như thế.

 

Anh bình tĩnh lại một lúc, rồi mới đưa chiếc ví đựng hình lên ngang mắt.

 

Bức ảnh có lẽ được chụp gần đây. Vương Tuyết Xuyên mặc áo len hở cổ hình chữ V, có vẻ như là đang đọc sách thì phát hiện ống kính, nên bèn nở một nụ cười tươi rói, bàn tay còn lại cầm một cốc cà phê nóng. Ống kính đặt rất gần, khuôn mặt gần như không tì vết chiếm mất một phần ba tấm ảnh. Đối diện với nụ cười được phóng to này, Lý Lăng như bị búa của thần Thor giáng vào ngực.

 

So với Vương Tuyết Xuyết thì Lý Lăng này là rễ của cọng hành nào cơ chứ.

 

Đúng là ví tiền bị rách thật. Tay Lý Lăng vừa run lên một cái là những bức ảnh mà Chu Đàn nhét bừa vào trong đã rớt ra những vài tấm, kể cả bức của Vương Tuyết Xuyên. Lý Lăng hoảng loạn nhặt lên thì phát hiện phía sau bức ảnh mặt cười cầm cà phê mặc áo len của Vương Tuyết Xuyên còn một bức khác nữa. Người trên bức ảnh này hình như cũng là Vương Tuyết Xuyên,  có điều phong cách ăn mặc hơi khác một chút. Thực ra cự li ống kính hơi xa nên ảnh khá nhòe. Và bản thân tấm ảnh này cũng đã có tuổi, đem so với tấm ảnh lúc nãy thì càng lộ rõ sự mờ.

 

Lý Lăng không thể tả nổi cảm giác trong lòng lúc này, vừa như vạn tiễn xuyên tâm, vừa như đã sống rất lâu với cơ thể gắn đầy tên này. Đau đến tê rân.

 

Nếu nói thứ anh nhìn thấy trong bức ảnh chụp cận mặt kia là một tình yêu cuồng nhiệt từ cái nhìn đầu tiên, thì bức ảnh này chính là một sự trân trọng lặng lẽ kéo dài.

 

…Không đúng, từ khi đôi cẩu nam nam này phải lòng nhau đến nay, chẳng phải chỉ mới hơn một năm thôi sao?

 

Bên kia, Chu Đàn đã ngắt điện thoại và quay về.

 

Lý Lăng cấp tốc hốt đống danh thiếp biên lai đang rải rác trên sàn lên, một tay rút bức ảnh cũ được giấu phía sau tấm chụp cận mặt của Vương Tuyết Xuyên ra cất vào trong túi.

 

Hình phạt thi cử vô tận 01

Tác giả: Lãnh Ngạo Phu

Chuyển ngữ: GV

1. Vào tù

Chào mừng đến với nhà tù nam số 4 của đế quốc

 

 

Tô Vận bị cảnh sát áp giải lên xe. Trong đầu không ngừng vọng lại phán quyết của quan tòa dành cho hắn.

 

“Bổn tòa tuyên bố, tội danh lừa đảo trên mạng hành tinh của Tô Vận thành lập, xử phạt hạn tù ba năm..”

 

Tô Vận là một anh sinh viên bình thường, vừa lên năm ba và chuẩn bị đi thực tập, khi không lại xuyên không đến một tòa án, sau đó bị xử tội. Có trời mới biết tại sao hắn lại xuyên không vào người một tên tội phạm!

 

Từ nhỏ hắn đã là một công dân tốt tuân thủ pháp luật. Thời đi học, đến phụ huynh cũng chưa bị mời lần nào. Sao bỗng dưng lại thành tội phạm lừa đảo?

 

Thế nhưng xung quanh Tô Vận đều là những cảnh sát vũ trang toàn phần, hắn không thể tiến hành phản khách trước cảnh ngộ của mình, đành phải để mặc người ta chi phối, cuối cùng bước chân vào trại giam.

 

Cổng trại giam chia làm ba lớp cửa ải. Lớp thứ nhất là nơi tiến hành kiểm tra an ninh bình thường, lớp thứ hai tiến hành nhập thông tin, lớp thứ ba dùng để chuẩn bị kiểm tra sức khỏe và khử trùng. Sau khi ba thủ tục này hoàn tất, chúc mừng bạn, bạn đã trở trành một tội phạm hợp lệ!

Continue reading “Hình phạt thi cử vô tận 01”

[Thông báo] Kẻ mô phỏng

Chào các bạn!

 

Mình là GV, mình có vài điều muốn nói rõ về “Kẻ mô phỏng”.

 

Tin buồn là truyện này dính phốt đạo văn và đã bị xóa trên trang đăng truyện.

 

Tuy nhiên!!! Mình không viết post này để ngưng dự án dịch này mà muốn viết đôi dòng bênh TRUYỆN một chút. Xin lưu ý là mình bênh bản thân cái TRUYỆN chứ KHÔNG bênh TÁC GIẢ. Vì chắc chắn là tác giả CÓ ĐẠO và như vậy là SAI. Chuyện này không phải bàn cãi.

 

Sau đây xin được trình bày rõ ràng với bà con

 

1. Kẻ mô phỏng đạo là đạo cái gì? Theo như những gì mình đọc trên bảng màu thì chủ yếu là tác giả đã lấy không xin phép setting từ truyện, phim, manga nhưng lại chém gió là mình tự nghĩ ra. Vậy setting là gì? ABO mà các bạn thường thấy là một loại setting. Các bạn có thể hiểu là một người nghĩ ra ABO xong tác giả này dùng ABO để viết đam mỹ rồi đi phe với thiên hạ mình là người nghĩ ra ABO đó. Nói chung tác giả làm vậy là tác giả sai. Nhưng nhìn tổng thể thì cốt truyện và loveline không đạo. Giả dụ như ngay từ đầu mà tác giả chú thích rõ ràng là truyện mình được viết dựa trên setting A của tác giả X thì đã không có chuyện gì rồi.

 

2. Nếu trường hợp của “Kẻ mô phỏng” chỉ mượn setting mà không để reference thì tại sao nó lại bị xử nặng nhất so với những trường hợp cùng thời điểm này? Một là vì tác giả quá xấu tính, thái độ quá lồi lõm. Thiếu trung thực, thảo mai, mê shota,… Hai là vì gần đây đã có quá nhiều vụ đạo văn xảy ra đồng loạt nên bên đó phải ra tay chỉnh đốn. Và đứa nổi mà lại còn thấy ghét nhất thì sẽ bị lôi lên bêu đầu thị chúng đầu tiên. Tất nhiên cho dù thế nào thì cũng đáng tội. Đã làm sai mà còn mạnh mồm. Ngáo vờ lờ.=_=

 

Nhưng cho dù có chửi tác giả thế nào thì mình vẫn dành tình cảm đặc biệt cho bộ khoa học viễn tưởng rởm đầu tiên của đời mình nên mình vẫn sẽ cố gắng dịch đến khi hoàn. Các bạn có thể mắng mình và tác giả nhưng bản thân cái truyện nó vô tội.

 

Nếu bạn nào cảm thấy việc “mượn setting” có thể chấp nhận được và muốn đồng hành với mình trên con đường chông gai này thì tuyệt đối đừng đi xem cái bảng màu. Vì nó spoil hết tất cả những yếu tố sci-fi của cái truyện, đọc mất hay đấy. Nhớ nha!

 

Mình sẽ copy paste đoạn này lên cả trang giới thiệu truyện cho những bạn đến sau thấy.