Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 100
“Lúc đó, cậu ấy chỉ có 19 tuổi, vốn đang trong giai đoạn thiếu niên nhạy cảm nhất của quá trình trưởng thành. Sự việc này đã để lại ám ảnh nặng nề trong cuộc đời cậu ấy, e rằng đến khi chết cậu ấy vẫn chưa thoát ra được.”
“Tín Như luôn nghĩ rằng bố cậu ấy chết vì tức cậu. Tại cậu ấy mà bố cảm thấy mất mặt ở cục giáo dục mà ông đã làm việc cả đời, nên đã cáo bệnh về hưu trước thời hạn. Đứa con trai từng khiến ông tự hào biết bao nhiêu lại trở thành nỗi nhục lớn nhất trong tuổi già của ông. Ông lão không sao nghĩ thông suốt chuyện này. Sau đó, bố cậu ấy bị ung thư, về cuối thì không nói chuyện được nữa, hễ thấy cậu ấy là nước mắt rơi. Sau khi bố cậu qua đời, mẹ cậu đã bắt cậu quỳ trước giường bệnh của bố và chỉ vào thi thể của ông lão mà thề rằng cậu không dám nữa, rằng cậu nhất định sẽ sửa đổi.”
“Bà lão cứ tưởng nó như cai thuốc, cứ hạ quyết tâm là có thể sửa chữa lỗi lầm.”
Trải nghiệm của Lý Tín Như như một tấm gương cho tôi soi lại mình.
Tôi nghĩ đến bố tôi, mặt ông rầu rỉ, mái tóc bạc bay bay trong gió, thì chỉ cảm thấy cả trái tim chùng xuống.
“Tín Như khác cậu.”
“Cậu vô cùng rõ về xu hướng tình dục của mình và biết rốt cuộc mình muốn làm gì nên cậu có thể dũng cảm bình tĩnh đối mặt. Cậu ấy thì không. Cậu ấy không dám thừa nhận mình muốn làm gì, không dám thừa nhận xu hướng tình dục của mình. Cậu ấy chỉ biết mình không muốn làm gì, nhưng cậu ấy lại không dám đối mặt với sự thật này. Cậu ấy cảm thấy sợ hãi chính mình, cậu ấy cho rằng mình bệnh hoạn, cậu ấy đầy cảm giác tội lỗi. Thậm chí cậu áy còn đến khám ở bệnh viện tâm thần. Không chỉ người khác mà chính bản thân cậu ấy cũng hoàn toàn thừa nhận là mình có vấn đề về thần kinh. Chưa trải qua chuyện như vậy, cậu sẽ không thể hiểu được nỗi thấp thỏm lo sợ khổng lồ đó.”