Hình phạt thi cử vô tận 01

Tác giả: Lãnh Ngạo Phu

Chuyển ngữ: GV

1. Vào tù

Chào mừng đến với nhà tù nam số 4 của đế quốc

 

 

Tô Vận bị cảnh sát áp giải lên xe. Trong đầu không ngừng vọng lại phán quyết của quan tòa dành cho hắn.

 

“Bổn tòa tuyên bố, tội danh lừa đảo trên mạng hành tinh của Tô Vận thành lập, xử phạt hạn tù ba năm..”

 

Tô Vận là một anh sinh viên bình thường, vừa lên năm ba và chuẩn bị đi thực tập, khi không lại xuyên không đến một tòa án, sau đó bị xử tội. Có trời mới biết tại sao hắn lại xuyên không vào người một tên tội phạm!

 

Từ nhỏ hắn đã là một công dân tốt tuân thủ pháp luật. Thời đi học, đến phụ huynh cũng chưa bị mời lần nào. Sao bỗng dưng lại thành tội phạm lừa đảo?

 

Thế nhưng xung quanh Tô Vận đều là những cảnh sát vũ trang toàn phần, hắn không thể tiến hành phản khách trước cảnh ngộ của mình, đành phải để mặc người ta chi phối, cuối cùng bước chân vào trại giam.

 

Cổng trại giam chia làm ba lớp cửa ải. Lớp thứ nhất là nơi tiến hành kiểm tra an ninh bình thường, lớp thứ hai tiến hành nhập thông tin, lớp thứ ba dùng để chuẩn bị kiểm tra sức khỏe và khử trùng. Sau khi ba thủ tục này hoàn tất, chúc mừng bạn, bạn đã trở trành một tội phạm hợp lệ!

Sau khi Tô Vận vượt qua ải thứ ba, lấy được thẻ ID thân phận của mình và một gói đồ khác, cai ngục bèn tháo còng tay cho hắn.

 

Tô Vận có chút chưa hiểu tình cảnh của mình cho lắm. Nhìn ánh mắt cai ngục, sau khi xác nhận đây là một thủ tục hợp lệ, hắn mới ôm đồ đạc của mình và đi theo một cô cai ngục khác.

 

“Đây là trại giam số 4 của đế quốc, có hệ thống phòng ngự cao cấp, đầu tiên khuyên anh đừng ôm bất kỳ suy nghĩ nào về chuyện đào tẩu. Giờ ăn sáng hằng ngày là bảy giờ, quẹt ID để nhận thức ăn, quá giờ không phục vụ, tất nhiên nếu anh có bạn cũng có thể nhờ bạn nhận hộ. Tám giờ bắt đầu tiết học sáng đầu tiên, thời gian bắt đầu tiết thứ hai là mười giờ, tiết học chiều đầu tiên là một giờ, tiết thứ hai là ba giờ, tất nhiên vì chương trình học khác nhau nên sẽ có thay đổi nhỏ, nhưng đại thể là thế. Vậy giờ chúng ta bắt đầu chọn môn nhé.”

 

Tô Vận nhìn cô cảnh sát dẫn hắn đến trước một máy tính photon, người vẫn còn hơi choáng váng: “Xin lỗi, cô có thể nói lại lần nữa không? Tôi vẫn chưa hiểu lắm.”

 

Chẳng phải đây là nhà tù à, tại sao phải đến lớp đi học? Chẳng phải phạm nhân bình thường sẽ tiến hành cải tạo lao động hay làm một công việc tay chân nào đó hay sao? Tại sao giờ hắn phải đi học?

 

Sau khi kiên nhẫn lặp lại những gì vừa nói, cô cảnh sát nhướng mày hỏi: “Hiểu chưa, phạm nhân 61569 Tô Vận?”

 

Tô Vận  ngơ ngác nói: “Ý cô là thân là phạm nhân ở đây tôi phải đi học?”

 

Chị cảnh sát ném một ánh mắt “cây non khéo uốn” cho Tô Vận: “Do anhvào tù vì tội lừa đảo nên các môn học chính của anh là nhân tính học, tâm lý học và toán cao cấp.”

 

“Đạo lý tôi hiểu, nhưng vì sao sau khi trở thành tội phạm, tôi lại phải vào đây đi học?” –Tô Vận kinh ngạc hỏi.

 

“Tri thức khiến con người tiến bộ. Chỉ khi nắm giữ sức mạnh tri thức, anh mới có thể có hiểu biết thông suốt hơn về thế giới này; và sau khi chúng tôi thả anh ra tù, anh mới không tái phạm lần hai. Với anh, với những người khác trong xã hội mà nói, đều vô cùng có lợi.” –Cô cảnh sát giải thích đơn giản.

 

Tô Vận hiểu và gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy kỳ kỳ.

 

Cô cảnh sát bày tất cả chương trình học cho Tô Vận xem: “Những môn bắt buộc của cậu là Luân lý học đại cương, Vệ sinh tâm lý học cơ bản, Toán cao cấp, Dược lý học, Quan hệ gia đình học, Sức khỏe tinh thần học, Dược học ứng dụng, Lịch sử pháp học, Ngoại ngữ học, Thống kế học. Còn đây là những môn khác mà anh có thể chọn.”

 

Sau khi Tô Vận thấy chỗ này không khác gì mình đi học đại học, bèn suy một ra ba, hỏi: “Nếu tôi đăng ký thêm môn thì có tác dụng gì?”

 

“Xét theo điểm số và thành tích đánh giá chung, nếu qua môn anh có thể ra tù trước thời hạn, nhưng tôi xin nhắc anh rằng nếu anh thi rớt sẽ phải học lại.”

 

Tô Vận thấy vẻ mặt của cô cảnh sát vô cùng nghiêm túc khi nhắc đến từ học lại, nên cảm thấy học lại hẳn là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

 

Tô Vận nhìn thời khóa biểu của mình, ngoài chiều thứ tư ra thì từ thứ hai đến thứ sáu đều kín lịch, nên hơi do dự.

 

“Anh có thể đăng ký thêm môn buổi tối, nhưng vì anh đang năm nhất nên tôi không kiến nghị anh tăng tiết buổi tối. Gần đây có hoạt đồng kỷ niệm ngày khánh thành trại giam số 4, học thêm ba môn Âm nhạc học, Suy luận học và Lễ nghi học, sẽ nhận được hiệu ứng liên hoàn của chương trình. Nếu anh qua hết ba môn đã chọn này, số điểm sẽ được nhân đôi, rất nhiều phạm nhân đã đăng ký thêm ba môn này.”

 

Tô Vận nghe cô cảnh sát kiên nhẫn giải thích thì thấy cô như một hướng dẫn viên mua sắm, còn mình là khách hàng.

 

“Ơ…” –Tô Vận không giỏi từ chối người khác nên gật đầu nói: “Vâng, vậy thêm ba môn này đi ạ.”

 

Cô cảnh sát mỉm cười: “Vâng, anh chờ chút, tôi sẽ tiến hành nhập thông tin cho anh ngay.”

 

Tô Dự chờ hai phút trong căn phòng trống trơn, thì chị cảnh sát cầm một thời khóa biểu sang: “Các môn học của anh đã được đăng ký xong. Vì  mỗi năm thời gian vào tù của các phạm nhân đều khác nên phạm nhân được phân phối trại giam theo thời gian vào tù. Nếu sớm qúa anh sẽ được tặng hữu nghị chương trình thể dục, nhưng anh đến vừa đúng lúc mở đầu học kỳ nên giờ anh có thể đến lớp ngay.”

 

Tô Vận nhận thời khóa biểu rồi lễ phép gật đầu, trước khi đi còn quay lại nhìn cô cảnh sát một cái: “Thế này là xong rồi ạ?:

 

“Không còn hạng mục gì cần làm cho anh nữa.”

 

“Vâng, cô có thể nói cho tôi biết tên của cô không?” –Không phải Tô Vận có cảm tình với chị cảnh sát, chỉ là một tên tay mơ chân ước chân ráo như mình, quen biết ai đó thì an tâm hơn.

 

“Tên tôi là Lara, Tô Vận.”

 

“Haha, cô biết tên tôi rồi đó. Thế, tạm biệt nhé.”

 

“Tạm biệt.” –Lara thân thiện gật đầu với Tô Vận.

 

Sau khi chào tạm biệt Lara, Tô Vận cầm thời khóa biểu không biết đi đâu, phải hỏi một cai ngục tuần tra mới biết là hắn phải đến phòng ngủ trình diện.

 

Theo như chỉ dẫn của cai ngục, Tô Vận bắt thang máy xuống tầng một. Tầng một là một quảng trường rộng lớn, chính giữa có đài phun nước, khắp nơi đều là những tội phạm mặc đồ phạm nhân màu xanh.

 

Xung quanh quảng trường có tám khu lầu. Sau khi xem mã số của hắn, cai ngục tuần tra bảo hắn ra tòa số 1.

 

Đi vào tòa số 1, cai ngục dưới lầu đem ID thân phận của hắn đi đăng ký sau đó bảo hắn lên văn phòng ở tầng bảy.

 

Kết quả, Tô Vận đến văn phòng tầng bảy mới biết ở phòng ngủ của trại giam cũng phải đóng tiền. Nếu không trả nổi phí phòng ngủ, sẽ bị xếp vào khu phòng ngủ nhiều người ở tầng một và tầng hai. Phòng ngủ ở đấy phải ở tám người một phòng. Tuy không biết rút tiền nộp tiền thế nào nhưng theo sự chỉ dẫn của cai ngục, Tô Vận đã hoàn thành chuyển khoản trên mạng hành tinh bằng máy tính photon và thuận lợi lấy được chìa khóa phòng.

 

Nơi Tô Vận ở là phòng đôi cao cấp nhất, tuy bảo là cao cấp nhưng vẫn là hai người sống chung với nhau, chắc là sợ phạm nhân sống một mình sẽ có một số hành vi trái phép.

 

Phòng của Tô Vận là phòng 803, gian thứ ba dãy kế bên thang máy, đối diện với phòng tắm.

 

Tô Vận lấy chìa khóa mở cửa thì thấy một bóng người đang nằm ngủ trên giường.

 

Hắn cảm thấy mình không nên giới thiệu bản thân vào lúc này. Thế là sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, bèn rón ra rón rén đi vào.

 

Bóng người trên giường quay người lại. Sau khi nheo mắt nhìn thấy Tô Vận, hắn đưa tay nhặt kính lên, sau đó đội quả tóc bù xù quan sát Tô Vận: “Chú phạm tội gì mà vào đây?”

 

“Tội lừa đảo.” –Tô Vận cảm thấy cách chào hỏi này thực sự quá sức đặc biệt.

 

“Chào chú, tôi tện Triệu Ngôn Thuấn, tôi vào đây vì tội cố ý gây thương tích, hạn tù mười năm, đây là năm thứ sáu của tôi.” –Triệu Ngôn Thuấn vì muốn chính thức bắt tay chào hỏi với Tô Vận mà nhảy xuống giường.

 

Lúc này Tô Vận mới nhận ra người bạn cùng phòng lịch sự này của mình hơi bị cao, ít nhất cũng phải 190cm. Vì lúc khám sức khỏe, hắn nhìn thấy chiều cao của mình là 1m83 nhưng vẫn thấp hơn đối phương một khúc.

Sau khi đơn giản bắt tay tỏ lòng hữu nghị, Triệu Ngôn Thuấn bật điều hòa trong phòng lên: “Gần đây thời tiết hơi lạnh, bình thường một mình tôi không bật điều hòa mấy, nhưng sợ chú chưa thích nghi với môi trường, nên cứ bật đi.”

 

Ngay sau đó, Triệu Ngôn Thuấn liền mở tủ ra nói: “Đã dọn một nửa ra cho chú, bên trái là quần áo và đồ đạc của tôi, bên phải là chỗ để đồ của chú. Về phần phân chia phòng ốc thì bên trái là giường và bàn của tôi, bên phải là của chú.”

 

Tô Vận gật đầu: “Vâng.”

 

Triệu Ngôn Thuấn giới thiện với Tô Vận xong thì ngồi vào bàn bật máy tính photon lên. Tô Vận tự mình mở hành lý mà trại giam phân phát cho họ và gói đồ của mình ra.

 

Trong chiếc hộp của trại giam chứa hai bộ đồ tù mùa hè và hai bộ đồ tù mùa đông, áo lót giữ ấm, quần áo lót, tất và đồ dùng gội rửa vân vân. Còn trong chiếc hộp của bản thân Tô Vận là các vật phẩm cá nhân như máy tính photon, đồ trang trí, cặp sách.

 

Sau khi thu dọn xong toàn bộ đồ đạc của mình, Tô Vận mở miệng trong lúc hai người đều đang sượng sùng: “Anh đang xem gì?”

 

“Tôi đang xem trước nội dung bài học ngày mai.”

 

“Ừm, có cần phải học hành nghiêm túc thế không?”

 

Triệu Ngôn Thuấn bỗng dưng quay người lại, Đôi mắt sáng đen dài hẹp nheo lại nhìn Tô Vận: “Bộ chú muốn chết à?”

4 thoughts on “Hình phạt thi cử vô tận 01

  1. tự hỏi liệu tác giả viết bộ này có phải trong tâm trạng cùng quẫn với trường học ko =)))) có câu ngồi học như ngồi tù mà h có cả bộ truyện dựa trên concept này luôn =)))

    Liked by 3 people

    1. GV

      =)))) này là đi tù như đi học =))) nếu nước mình mà bắt học lại môn hóa khi phạm tội sạm sỡ chắc tui sẽ bớt manh động khi thấy trai đẹp

      Like

  2. Tiểu Mạch

    Nhìn đống môn học mà xoắn cả não, không bao giờ tui muốn học lại ba cái môn này đâu 😆

    Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤