Tác giả: Lãnh Ngạo Phu
Chuyển ngữ: GV
2. Buổi học đầu tiên
Giáo viên là một sự tồn tại thần thánh trong tù
“Ơ? Gì cơ?”
Tô Vận tưởng mình chọc giận người bạn cùng phòng mới, nhưng Triệu Ngôn Thuấn hoàn toàn không có vẻ gì đang giận, chỉ lạnh nhạt nhíu mày hỏi: “Chú không học hành tử tế, bộ muốn chết à?”
Lần cuối Tô vận nghe thấy câu này là vào trước kỳ thi đại học. Mẹ hắn thường cằn nhằn hắn như thế.
Nhưng theo trực giác, Tô Vận cứ cảm thấy ý nghĩa phía sau câu nói của Triệu Ngôn Thuấn không hề đơn giản như thế.
“Tại sao không học hành tử tế lại phải chết?”
Tròng kính của Triệu Ngôn Thuấn bỗng lóe ngân quang: “Sao chú có thể không biết? Muốn sống sót trong tù thì phải không ngừng học mới được.”
Tô Vận bị ánh mắt của Triệu Ngôn Thuấn làm cho sởn gai ốc: “Tôi… tôi từ dưới quê lên. Tôi ít khi lên mạng lắm nên không biết rốt cuộc nhà lao thế nào.”
Triệu Ngôn Thuấn nhìn Tô Vận chăm chằm cả buổi, như đang phân biệt thật giả trong lời nói của hắn, sau đó thu ánh mắt lại, bảo: “Chú biết rồi đấy, vào tù phải đi học cày điểm. Tuần nào ở đây cũng có môn phải thi. Nếu thành tích không đạt được 75 điểm sàn, thì sẽ bị phạt.”
“Phạt?”
“Điểm số của chú sẽ được ghi vào thẻ ID. Căn tin sẽ dựa theo điểm số của chú để chia số lượng và chủng loại đồ ăn cho chú. Trong bài kiểm tra cuối kỳ cuối cùng, nếu rớt, chú sẽ phải chịu hình phạt tiêm thuốc gây đau cấp 10. Cảm giác đó, theo như những người đã thử một lần thì họ không bao giờ muốn thử lại lần hai. Đây không phải là một kỳ thi bình thường. Đây là một trò chơi sinh tồn liên quan đến chuyện sống chết của chú.” –Triệu Ngôn Thuấn khẽ nhếch môi lên, cười với Tô Vận một cách đầy quỷ dị.
|||||||||||||||||||||
Đêm đầu tiên đến đây, Tô Vận gần như mất ngủ.
Sau khi đăng nhập vào mạng của hành tinh, hắn đã tra cứu mọi từ khóa liên quan đến trại giam, những gì kết quả tìm kiếm cho thấy là hành xác, đau khổ, và tử vong.
Vào tù được người ta miêu tả là một cái chết mãn tính. Dù là sau khi ra tù, phần lớn cơ thể những người này đều có vấn đề và mang bệnh ở các mức khác nhau.
Sau khi vào tù, 50% tội phạm sẽ chết tự nhiên trong tù, 20% tội phạm kéo dài hạn tù trên mười năm, 20% tội phạm kéo dài hạn tù trong mười năm, 10% tội phạm ra tù đúng thời hạn.
Rất nhiều người có thể chỉ thụ án hai ba năm, nhưng cuối cùng lại chết già ở trong tù. Rất nhiều tội phạm ra tù cũng nói khi được phỏng vấn, rằng đây là một nơi gần giống địa ngục, thứ bị hành không phải thể xác, mà là tinh thần.
Nằm trên chiếc giường to êm ái dễ chịu, bên tai không có bất kỳ một tiếng ồn nào, cuộc sống tù lao của hắn có vẻ bình yên vô cùng, nhưng tại sao những từ ngữ trên mạng hành tinh lại hãi hùng đến thế?
|||||||||||||||||||||
Sáng hôm sau, khi Tô Vận thức dậy thì người bạn cùng phòng Triệu Ngôn Thuấn của hắn đã ra ngoài từ sớm rồi. Tô Vận đưa tay lên xem đồng hồ. 6 giờ 50 phút. Hắn dậy cũng không trễ lắm, nhưng so với người bạn cùng phòng này thì có vẻ như hắn đã ngủ nướng rất lâu rồi.
Tô Vận vệ sinh đơn giản một chút, rồi đeo chiếc ba lô màu đen của mình lên và chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
Căn tin nằm ở tầng 1 trong tòa nhà 6 cũng là khu văn phòng của trại giam.
Sau khi quẹt ID chứng minh thân phận, Tô Vận lấy một phần cháo trắng và dưa muối rồi ngồi xuống một chỗ trống.
Lúc ăn, Tô Vận nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người mặt mũi tiều tụy, thân hình gầy gò, nhưng lúc ăn lại hùng hổ lạ thường, cứ ngấu nga ngấu nghiến.
“Vì khi bắt đầu học kỳ mới, căn tin sẽ không quy định đồ ăn theo thành tích của phạm nhân nên những người đã rất lâu chưa được ăn no này mới ăn nhếch nhác như vậy.”
Chỗ đối diện Tô Vận ngồi xuống một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, sau đó lại ngồi thêm một cậu trai khoảng hai mươi tuổi.
“Xin chào, tôi tên Ngải Thượng, cậu ta tên Vưu Tề, chúng tôi cũng là khoa Tội lừa đảo.” –Người đàn ông tóc đen hai mươi mấy tuổi lên tiếng trước.
“Nhưng sao các cậu biết tôi là khoa Tội lừa đảo?” –Tô Vận lấy làm khó hiểu.
“Ban nãy lúc quẹt thẻ trước cửa căn tin, tôi đã nhìn thấy ID của cậu.” –Ngải Thượng giải thích.
“Chúng tôi không những biết cậu thuộc khoa lừa đảo, mà còn biết cậu mới vào học.” –Màu tóc của Vưu Tề là màu nâu nhạt, ngũ quan cũng rất sắc sảo, tướng mạo có chút hơi hướm của người Tây Cương, nhưng không rõ rệt như người nước ngoài.
“Cái này cũng được ghi trên thẻ ID của tôi à?”
“Cái này không có ghi nhưng nhìn cậu ăn cơm một cách từ tốn, sắc mặt lại tốt, vừa nhìn là biết chưa chịu khổ bao giờ, nên rất dễ đoán ra cậu là người mới đến.”
Tô Vận vừa ăn vừa nói: “Tôi thấy cách các cậu ăn uống cũng rất bình thường.”
Vưu Tề ngáp một cái: “Đó là vì năm nay chúng tôi không rớt môn, bằng không “chúng tôi” mà cậu nhìn thấy bây giờ đã không như vậy rồi.”
“Ở đây dễ bị rớt môn lắm sao?” –Tô Vận hỏi.
“Nói dễ cũng dễ, nói không dễ cũng không dễ. Ở đây, có người một năm có thể tạch hơn mười môn, có người không tạch môn nào, hơn nữa thành tích còn trên 90 điểm. Thứ quyết định cậu có tạch môn hay không không phải điểm thi cuối kỳ, mà gồm rất nhiều hạng mục. Mỗi lần thi dài chiếm 10% tổng số điểm thi, sau đó tổng số điểm thi dài chiếm 40% đến 60% điểm trung bình, cái này tùy thuộc vào việc cậu có tiết thực hành hoặc tiết thảo luận hay không. Nếu có, điểm thảo luận nhóm mỗi lần chiếm 10%, tổng số điểm thảo luận chiếm 20% số điểm cuối kỳ, 15% là điểm bài tập và điểm trong lớp, 5% là điểm chuyên cần, 20% là điểm thi cuối kỳ. Ở đây phải chú ý 5% điểm chuyên cần, đừng coi chỉ có 5%, chứ nó là mấu chốt quyết định cậu có tạch hay không. Đầu tiên, số lần vắng mặt của cậu không thể vượt quá 20%, tức là 10 tiết, và một lần cậu không thể vắng quá hai tiết, bằng không hệ thống nhà tù sẽ cho cậu tạch ngay môn này. Khẩu phần thức ăn của cậu cũng sẽ bị trừ một số điểm tương đương với mức điểm của môn. Hơn nữa nếu cậu đi học đầy đủ, lúc thi cuối kỳ sẽ có điểm cộng chuyên cần.” –Vưu Tề giải thích cho Tô Vận.
Tô Vận nghe cách tính điểm và quy tắc rớt môn mà có chút choáng váng, Ngải Thượng cũng nhìn thấy sự hoang mang của hắn: “Không sao đâu, sau này cậu sẽ tính được chính xác các quy tắc ở đây, Chúng ta đến lớp thôi.”
“Chúng ta?” –Tô Vận nghe ra ý tứ trong câu nói của Ngải Thượng, bèn nghi hoặc nhìn gã nghi.
“Tôi đang năm ba trong hạn tù năm năm vì tội lừa đảo, Vưu Tề cũng thế, cậu đang năm nhất trong hạn tù ba năm, thế nên chúng ta đều còn ba năm nữa mới ra tù, học chung môn với nhau.”
“Ờ.” –Tô Vận bấy giờ mới gật đầu: “Thế chúng ta có tội phạm lớp trên không?”
“Tất nhiên là có, càng gần năm ra tù thì càng nhiều thứ phải học.”
Ngày đầu tiên đi tù ở đây, Tô Vận đã gặp được bạn tù chung tội, thực tế là hắn cảm thấy mình còn may mắn chán, bèn đi theo họ bắt thang máy lên tầng 9.
“Trên lầu chính là văn phòng cai ngục, thế nên khoa lừa đảo của chúng ta nổi tiếng là các phạm nhân trật tự nhất khi đến lớp.” –Ngải Thượng đi phía trước Tô Vận, giải thích cho hắn.
“Ây da, Ngải Thượng, vừa nhận một em thụ mới đến vào nhóm bọn mày à?” –Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, chắc mang dòng máu Mỹ La Tinh, nói.
Ngải Thượng liếc Tô Vận một cái: “Hắn là Modo, là một tên trai thẳng hiếu học, ngứa mắt nhất là những người như chúng ta.”
Trai thẳng…
Tô Vận càng nghe càng thấy không ổn, bèn vặn hỏi: “Những người gì như chúng ta?”
Không ngờ chính Vưu Tề quay lại nhìn Tô Vận một cái: “Tô Vận, chắc không phải cậu đang giả ngu đấy chứ? Những kẻ học dở như chúng ta, ngoài bán mông cho mấy tên học giỏi, thì hoàn toàn không thể sống sót trong nhà lao này.”
“Hả? Hả…” –Tô Vận bị câu này làm cho nghẹn họng trố mắt hết nửa buổi trời.
Nhưng hắn cũng là trai thẳng mà! Hắn không muốn bán mông!
Hơn nữa, chẳng phải ở đây chỉ cần học là được sao? Nếu học hành tử tế là có thể ra tù thì tại sao phải bán mông? Tuy lịch học của hắn hơi nhiều, nhưng trong đại học lịch học của hắn cũng không ít, hắn hoàn toàn có thể tự lực cánh sinh mà.
Tô Vận cười ái ngại: “À, thực ra tôi học cũng được lắm. Tôi cũng có mặt trong mấy hạng đầu của lớp đại học chúng tôi, nên tôi nghĩ dù tôi tự lực cánh sinh chắc cũng không sao đâu.”
Ngải Thượng nhìn Tô Vận một cách đầy kinh ngạc, còn Vưu Tề thì hớn hở ôm chầm lấy Tô Vận: “Trời ơi thật không đấy! Chúng ta nhặt được báu vật rồi sao? Cậu thực sự học giỏi lắm à?”
“Cũng không phải giỏi lắm nhưng nói chung là không tệ.” –Tô Vận cũng không dám khoác loác, hắn nói một cách khiêm tốn.
“Ngải Thượng, học kỳ này chúng ta được cứu rồi!” -Vưu Tề mừng húm ôm tay Ngải Thượng.
Ngải Thượng liếc Tô Vận một cái: “Đừng vui mừng quá sớm, đâu biết cậu ta có chém gió không.”
Tô Vận cũng vội giải thích rằng: “Phải đó, thành tích học tập của tôi không xuất sắc lắm đâu, chỉ trung bình khá thôi.”
Lớp học của khoa Lừa đảo là lớp thứ ba từ trái qua, Tô Vận theo Ngải Thượng và Vưu tề ngồi ở hàng áp chót.
Tô Vận rất lạ trước điều này: “Tại sao các cậu không ngồi phía trước? Chẳng phải nghe giảng ở phía trước có hiệu quả hơn à?”
Ngải Thượng liếc Tô Vận một cái như thể lười trả lời. Vưu Tề vươn vai: “Nghe giảng? Đừng đùa nữa, chúng ta đều là những tội phạm dưới đáy xã hội. Cậu thực sự tưởng chúng ta là những dân lành học hành khắc khổ à?”
Tô Vận hiểu ý gật đầu. Hóa ra những gì tối qua hắn tra được trên mạng hành tinh, rằng việc học trong tù đáng sợ đến mức nào, e rằng chỉ vì những người này không thích học hành cho lắm, tại trình độ văn hóa thấp mà ra. Vậy là… nhà tù học tập này cũng không đáng sợ đến thế đâu phải không?
Sau khi mấy người Tô Vận ngồi xuống, lại có rất nhiều phạm nhân lục tục kéo đến, Vưu Kỳ giải thích cho hắn biết: “Lúc đầu, lớp chúng ta chỉ có không đến 50 người, bây giờ xem ra hơn một trăm rồi. Có một vài người được chuyển từ nhà lao khác đến, còn một số là người khoa khác đăng ký môn của chúng ta. Quên nói cho cậu biết, trong số tất cả tội phạm, các môn học của chúng ta là nhiều nhất khó nhất, nghe bảo quan tòa cho rằng tội phạm lừa đảo chúng ta đều có IQ rất cao.”
Lúc Tô Vận dáo dác nhìn quanh thì quả thật nhìn thấy một người quen. Người đó là bạn cùng phòng của hắn, Triệu Ngôn Thuấn.
“Triệu Ngôn Thuấn! Chẳng phải anh vào vì tội cố ý gây thương tích à, sao lại ở lớp tội phạm lừa đảo?” –Tô Vận chạy đến trước mặt Triệu Ngôn Thuấn, nói.
“Bọn tôi có mấy môn chính trùng với các chú.” –Triệu Ngôn Thuấn nhìn Tô Vận, đơn giản gật đầu một cái, rồi tìm một vị trí chính giữa ngồi xuống.
Khi Tô Vận quay về bên cạnh Ngải Thượng và Vưu Tề, Ngải Thượng đã nhìn hắn một cái, nói: “Tôi khuyên cậu có tìm XX thì hãy tìm một người cùng lớp với mình. Loại chỉ có mấy môn trùng với cậu như hắn, một khi đã xác định quan hệ với cậu thì rất dễ làm ảnh hưởng đến thành tích của cậu. Cho dù thành tích của hắn có tốt đến đâu thì hắn cũng không thể giúp cậu các môn khác.”
“Ơ, anh ta chỉ là bạn cùng phòng của tôi thôi, không phải như các cậu nghĩ đâu.”
“Dù chúng tôi nghĩ gì đi chăng nữa, đây cũng là chuyện riêng của cậu. Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu một chút, cậu đừng xem lòng tốt của tôi như phiền phức là được.”
“Không đâu, cảm ơn cậu.”
Một lát sau, lớp học dần dần kín chỗ. Bên cạnh Tô Vận còn ngồi một người da đen, dáng người không cao, cũng chỉ tầm 1m75, nhưng bo đì rất đẹp, toàn là cơ bắp.
“Xin chào, tôi là Tô Vận.”
“Xin chào, tôi là Nance, vừa chuyển từ Trại giam số 3 đến.” –Nụ cười của Nance rất thân thiện.
Hai người vừa giới thiệu bản thân với đối phương thì giáo viên môn thứ nhất, môn toán cao cấp, bước vào. Câu đầu tiên mà bà mở miệng ra nói đã khiến Tô Vận cũng triệt để ngu người.
Vì hắn trăm lần không ngờ là giáo sư dạy học lại dùng tiếng Anh!!!
|||||||||||||||||||||||
Tác giả: ┑ ( ̄Д  ̄)┍ hello!guys! nice to meet you! Hãy run rẩy trước sự hành hạ của tiếng Anh!
GV: Có ai lấy máy tính ra cộng thử cách tính điểm như Mị không =)))
Móa, có một sự ghê rợn không hề nhẹ 😆 fineeeeeeee!!!!!
LikeLiked by 2 people
Cách tính điểm nhũn não
LikeLiked by 1 person
Mị đã rớt hố này, cầu thím đừng bỏ nó. 😊
LikeLiked by 1 person
Cầu cmt cho mị có động lực =))))
LikeLiked by 1 person
Xin hãy nhận những trái tim trinh nguyên này của tui. 💛💙💜💚❤
LikeLike
Moá, học hành đã ác liệt lắm rồi, còn nghe giảng bằng tiếng anh, là tui thì tui thà chết quách cho xong~~
Truyện hay nhắm đoá, chủ nhà cố lên.
LikeLike
Tuyệt đối ko đc để ba mẹ biết đến sự tồn tại của cái nhà tù này, ko thì đừng hòng được ăn cơm nhà nữa =))))
LikeLiked by 1 person