Hình phạt thi cử vô tận 03

Tác giả: Lãnh Ngạo Phu

Chuyển ngữ: GV

 

3. Quy tắc trò chơi

Vậy cậu chọn thế nào

 

 

Thuật ngữ văn bản và ngôn ngữ chính thức khi lên lớp của trại giam là tiếng Anh. Nói ra thì cũng có nguyên do.

 

Trong mấy ngàn năm tiến hóa của loài người, sự di chuyển va chạm không ngừng của các mảng kiến tạo và những thời kỳ chiến tranh thế giới đen tối đã khiến thế giới gộp lại thành một quốc gia mới và thống nhất.

 

Trong quá trình phát triển của loài người, hai loại ngôn ngữ có tần suất sử dụng cao nhất lần lượt là tiếng Hán và tiếng Anh. Vì dòng máu Trung Hoa được giữ lại nhiều nhất nên tiếng Trung nghiễm nhiên trở thành ngôn ngữ lớn nhất. Nhưng vì khó khăn trong việc giao lưu giữa các loại ngôn ngữ với nhau nên chính phủ thống nhất quy định tiếng Trung là ngôn ngữ chính thức duy nhất.

 

Bấy giờ hậu duệ của các nước Anh, Mỹ, Canada cho rằng tiếng mẹ đẻ của mình không nên vì vậy mà biến mất, nên qua nhiều lần giao thiệp không ngừng, cuối cùng họ đã đạt đến nhận thức chung: Đó chính là tiếng Trung sẽ là ngôn ngữ giao tiếp và truyền bá rộng rãi nhất, còn tiếng anh được mặc định làm ngôn ngữ dạy học. Tất cả người dân trong nước đều là những nhân tài song ngữ. Thế là tuy trong tương lai không nói tiếng anh trong cuộc sống hằng ngày nhưng mọi người đều có thể sử dụng tiếng anh thành thạo.

 

Lúc đầu Tô Vận nhìn thấy một số tiếng anh trên rất nhiều giấy tờ, nhưng vẫn chưa kịp hiểu ra hàm ý của nó. Hắn chỉ đơn thuần tưởng là chỗ này cũng giống như Trung Quốc, thêm tiếng Anh vào cho có vẻ chính quy hơn.

 

Tô Vận vừa nghe thứ tiếng anh lưu loát của giáo sư Toán cao cấp, vừa nhìn những con số ngổn ngang trên bảng đen. Rõ ràng hắn có thể hiểu đại khái ý nghĩa trong đó, nhưng vì ngôn ngữ không thông nên không thể hiểu hết hoàn toàn nội dung đang giảng.

 

Sau khi giáo sư Toán cao cấp ra một đề bài, mọi người đều đang tính toán, chỉ có mỗi mình Tô Vận là đang đơ mặt tra từ điển chuyển nghĩa Trung-Anh.

 

Vưu Tề thấy Tô Vận tra từ điển thì mặt đầy kinh ngạc: “Cậu tra từ điển làm gì, thuật ngữ tiếng Anh của môn Toán cao cấp đơn giản như vậy, chắc chưa đến mức không hiểu đâu nhỉ?”

 

Thuật ngữ tiếng Anh… đơn giản như vậy.

 

Cuối cùng Tô Vận cũng nhận ra hình như mình gặp rắc rối to rồi. Có lẽ trình độ tiếng Anh của bất kỳ một ai ở đây cũng có thể nghiền nát cậu trong tích tắc.

 

Thực tế là Tô Vận đã đoán đúng. Đừng trông mọi người bình thường đều nói chuyện bằng tiếng Trung, nhưng từ nhỏ tài liệu học của họ đã là song ngữ Trung Anh rồi. Để tránh cho tiếng Anh cuối cùng đi đến diệt vong và thất thoát, chính phủ quy định việc giảng dạy trong lớp đều phải tiến hành bằng tiếng Anh. Dù là những người thiếu văn hóa ở dưới đáy xã hội thì bắt lại cũng có thể nói được lưu loát hàng loạt các đơn từ tiếng Anh, chứ đừng nói là những người được nhận nền giáo dục văn hóa toàn diện.

 

Tô Vận nhìn giáo viên vẫn đang giảng bài, với bộ mặt không thiết sống. Cơ thể hắn cứng đờ, không nhúc nhích lấy một cái.

 

Làm sao đây… rốt cuộc hắn phải làm thế nào đây… Ngoài bây giờ bắt đầu học tiếng Anh ra còn cách nào khác không?

 

Ông trời ơi! Tiếng Anh của hắn còn chưa qua nổi cấp 6. Cho dù có thể đọc hiểu một chút tiếng Anh nhưng ngôn ngữ viết chính quy vẫn quá khó với hắn. Một từ đơn hở tí là bảy tám chữ cái. Muốn nhớ hết toàn bộ trong thời gian ngắn là chuyện hoàn toàn không thể.

 

Chẳng lẽ hắn thực sự phải gia nhập vào hội tiểu thụ và bán mông sao… Cứu!

 

“Tô Vận, cậu không sao chứ? Sao không cầm bút lên mà học đi?” –Vưu Tề huơ hươ tay, nhìn Tô Vận đầy quan tâm.

 

Tô Vận nở một nụ cười sượng sùng, bây giờ không thành thật cũng không được: “Tôi nghe không hiểu tiếng Anh.”

 

“Ờ, tiếng Anh cậu hơi kém đúng không?”

 

Thử nghĩ mà xem, một người vô gia cư dưới đáy xã hội còn nói được tiếng Anh lưu loát, tiếng Anh rất dở chẳng khác gì ý bảo không có văn hóa là mấy.

 

Tô Vận cười ngượng, nói: “Không phải hơi kém, mà là tôi hoàn không hiểu giáo viên đang giảng gì.”

 

Vưu Tề nhìn Tô Vận đầy nghi hoặc, cậu vẫn không hiểu ý hắn: “Tại sao cậu lại không hiểu giáo viên nói gì, cậu bị bệnh à?”

 

“Tôi không bị bệnh, chỉ là từ nhỏ đến lớn tôi không học tiếng anh mấy, nên, nghe giảng không hiểu, cũng đọc không hiểu các từ đơn trên PPT.” (PPT=powerpoint)

 

Vưu Tề như thể hiểu ra, kinh ngạc nói: “Ồ ý cậu nói là cậu chưa đi học bao giờ sao?”

 

Khóe miệng Tô Vận giần giật. Hắn cảm thấy mình cũng không thể thay bằng lý do nào khác, đành phải miễng cưỡng gật đầu.

 

Ngải Thượng lườm Tô Vận một cái, hừ lạnh: “Ban nãy chẳng phải bảo học cũng giỏi lắm hay sao? Bây giờ lại bảo mình chưa đi học bao giờ, lại còn chê bọn này dựa hơi. Tôi thấy cậu còn chẳng bằng bọn Modo, ít nhất người thực sự ngay thẳng. Loại như cậu… Đúng là chả biết cậu nghĩ sao nữa. Học không giỏi, lại không chịu dựa hơi, bộ chờ chết à?”

 

Dù Tô Vận là tên ngốc cũng nghe ra thái độ của Ngải Thượng dành cho hắn vừa rồi rất là bất mãn, nên vội cứu vãn, nói: “Tôi chỉ không ngờ hóa ra đi học lại khó như vậy.”

 

Ngải Thượng cười khẩy: “Khó? Thế này mà đã than khó? Đây chỉ mới là khởi đầu địa ngục trong cuộc đời đi học của cậu.”

 

||||||||||||||||||||

 

Tiết đầu tiên đã kết thúc trong tình trạng ngu người của Tô Vận, Tô Vận học hành vốn đã không phải đặc biệt giỏi, nay học xong một tiết lại cảm giác như vừa quay lại thời cấp ba, người cũng mệt mỏi hơn nhiều.

 

Nhưng trước khi vào tiết thứ hai, Tô Vận đã phát hiện một hiện tượng.

 

Đó chính là chỗ ngồi ưa thích của phạm nhân luôn là khúc giữa và khúc cuối, tỉ lệ ngồi khúc đầu khá ít.

 

“Tại sao mọi người không chọn ngồi phía trước?” –Tô Vận chỉ về phía trước, hỏi Vưu Tề.

 

Vưu Tề cười hì hì nói với Ngải Thượng rằng: “Tên này lại bắt đầu hỏi những câu hỏi kỳ lạ rồi.”

 

Ngải Thượng liếc Tô Vận một cái, tốt bụng đáp: “Vì phía trước không thể ngủ được, chọc giận giáo sư là cậu thảm.”

 

“Chẳng phải cậu bảo đến đây phải học à? Nếu thế, tại sao còn có người ngủ?” –Tô Vận cảm thấy những gì họ nói mâu thuẫn với nhau.

 

“Chao ôi, cậu là đồ ngốc sao Tô Vận? Tôi thực sự phục cậu rồi. Những câu hỏi này tuần sau cậu sẽ hiểu tại sao thôi.” –Vưu Tề cười một cách bất lực.

 

Tô Vận nhìn thời khóa biểu của mình. Tiết thứ hai là Dược lý học.

 

Giáo sư môn Dược lý học là một người phụ nữ có thân hình còi cọc, 38 tuổi,  mặt không cảm xúc khi giảng bài.

 

Đạo lý hắn đều hiểu, nhưng vì sao một tội phạm như hắn lại phải học môn Dược lý học?

 

Khi Tô Vận hỏi Vưu Tề vấn đề này, Vưu Tề đã không còn cảm xúc gì trên mặt: “Tôi thực sự nên đặt cho cậu biệt danh Mười Ngàn Câu Hỏi Vì Sao. Cậu không học Dược lý học, bộ muốn bệnh chết sao?”

 

“Bệnh thì uống thuốc là được, tại sao lại bệnh chết?”

 

Vưu Tề cáu kỉnh túm tóc: “Ở đây không có thuốc! Thằng đần! Chẳng những không có thuốc, mà còn không có cả bác sĩ. Muốn uống thuốc gì, cảm thấy mình bị bệnh gì, đều phải tự mình cân nhắc. Trong quảng trường có một hiệu thuốc, nhưng thuốc phải đổi bằng tích điểm thức ăn của cậu. Nghĩa là cậu mua thuốc rồi thì không được ăn cơm, ăn cơm rồi thì không có tích điểm để mua thuốc. Nên ở đây nhất định phải học tốt môn Dược lý học. Nhưng đối với những người có sức khỏe tốt thì Dược lý học cũng chẳng có tác dụng gì. Nói chung là có sinh bệnh hay không là nhờ cả vào may mắn của cậu.”

 

Tô Vận ngày càng cảm thấy mình đã đến một nhà tù kỳ lạ ♂, một nhà tù không có bác sĩ, không có còng tay, chỉ có học hành tử tế mới được ra tù!

 

|||||||||||||||||||||

 

Lúc chán trong giờ học, Vưu Tề còn nói nhỏ với Tô Vận rằng: “Giáo viên môn Dược lý học còn đỡ, người đăng ký môn bả không nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút là được.”

 

“Cẩn thận một chút?’

 

Vưu Tề đã bất lực với Tô Vận như với một tên đần: “Để kể cho cậu biết vụ gì.”

 

Bữa trưa, người đến căn tin dùng bữa rất nhiều. Lại là cảnh tượng Tô Vận chứng kiến hồi sáng. Gần như 80% người đều ăn cơm một cách ngấu nga ngấu nghiến. Trái lại, những người ăn cơm một cách tương đối bình thường thì toàn sắc mặt rất tốt, nhưng dáng người trông ốm yếu, bình thường, không có gì đặc biệt.

 

“Thế nên… những người ăn cơm với thái độ gần giống chúng ta đều là những người dựa hơi?” –Cuối cùng Tô Vận cũng suy luận ra được một ngôn luận bình thường.

 

“Làm gì dễ thế, chỉ dựa hơi thôi thì làm sao có thể sống sót ở đây? Cậu còn phải có một hội nhỏ của riêng mình, như ba chúng ta này. Bằng không muốn dựa hơi cũng không dựa vững được.”

 

Tô Vận lại không hiểu: “Tại sao dựa hơi một mình lại dựa không vững?”

 

“Cậu đã dựa hơi thì có nghĩa là muốn quay cóp đúng không? Nhưng nhiều lúc thứ tự thi rất lộn xộn. Làm sao cậu biết được kim chủ của mình có ngồi kế mình không? Nếu kim chủ của cậu ngồi hàng một, còn cậu ngồi hàng cuối, muốn cóp cũng không cóp được. Nếu không có hội nhóm của mình trong ngoài phối hợp thì chỉ dựa hơi thôi là hoàn toàn không đủ.”

 

Tô Vận gật đầu: “Thế rất đơn giản, mọi người cùng họp lại, truyền đáp án cho nhau, thì chẳng phải qua được cả lũ hay sao?”

 

Vưu Tề nheo mắt lại quan sát Tô Vận một lúc, rồi xông đến trước mặt Tô Vận, nở một nụ cười đầy tà khí: “Tôi xin nhắc lại một lần nữa. Đây là nhà tù. Thi cũng không phải là thi kiểu bình thường. Chỉ cần tôi cao hơn cậu một điểm, cơ hội sinh tồn của tôi sẽ cao hơn cậu một điểm, không ai sẽ nghĩ cho đối phương đâu. Cảnh tượng đoàn kết mà cậu tưởng tượng đúng là mơ mộng hão huyền, vì không một mạng nào quan trọng bằng mạng mình!”

 

Tô Vận bị vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc đột xuất của cậu trai này làm cho giật mình, sau đó hắn gật đầu mấy cái: “Thế… tại sao các cậu lại chọn tôi?”

 

Vưu Tề nở một nụ cười mỉa mai: “Nếu không phải Max chết rồi, cậu tưởng cậu sẽ được vào nhóm chúng tôi một cách dễ dàng vậy à…”

 

“Vưu Tề!” –Ngải Thượng ném một ánh mắt lạnh buốt qua, Vưu Tề lập tức nhận ra mình đã lắm lời rồi, vội im miệng.

 

Cho dù Vưu Tề im miệng rất sớm, Tô Vận vẫn kịp nghe được một tin. Đó chính là ngày xưa trong họ có một người tên Max và gã đã chết rồi.

 

“Vưu Tề?” –Một người đeo kính gọng đen và có nụ cười thân thiện đi đến trước bàn ăn của họ.

 

“Ây da! Yap!” –Vưu Tề túm tay người đàn ông mới đến, mặt cười tươi rói.

 

“Đây là người mới của nhóm các cậu?” –Yap quan sát Tô Vận một lượt từ trên xuống dưới.

 

Tô Vận mỉm cười, đưa tay ra nói: “Chào cậu, tôi tên Tô Vận.”

 

“Tô Vận, ha ha, nghe rất giống “vận thua”. Sau này nếu có vận gì hay chuyện gì không tốt, có thể tìm tôi giúp đỡ.” –Lúc bắt tay với Tô Vận, Yap nắm tay Tô Vận rất chặt. Hắn giãy giụa mấy cái, đối phương mới buông ra. (Tô Vận /suyun/ -Vận thua /shuyun/)

 

“Da mỏng thịt mềm, Ngải Thượng, mắt nhìn người của các cậu không tệ đấy.” –Yap nhìn Tô Vận một cách háo sắc, giọng nói dâm dật.

 

Ngải Thượng không chút khách sáo, đập tay Yap ra: “Xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa ăn cơm xong.”

 

Vẻ mặt Yap có vẻ hơi sượng, thấy Ngải Thượng và Vưu Tề không đếm xỉa gì đến mình, thì bèn bỏ đi.

 

Sau khi Yap đi, Vưu Tề liền nói với Tô Vận rằng: “Tuyệt đối đừng ngủ với tên Yap này. Người ta thường nói một đêm vợ chồng nghĩa trăm ngày. Hắn là một trong những tên bạc bẽo nhất mà tôi từng ngủ cùng. Đừng nói là dựa hơi hắn, hắn không dựa hơi mình là may lắm rồi. Người này cậu cố gắng né hắn ra càng xa càng tốt.”

 

Tô Vận cạn lời với khóe miệng co giật. Nghe giọng điệu ăn nói của họ, cứ như chắc chắn hắn sẽ làm tiểu thụ vậy. Nhưng trước mắt thực sự không có cách nào khác mà không phải bán mông!

 

|||||||||||||||||||||

 

GV: Một, đã xin được per. Hai, cảm thấy trong tù xưng tôi-cậu hơi ngu ngu =///=

5 thoughts on “Hình phạt thi cử vô tận 03

  1. Tiểu Mạch

    Học hành thế này cũng quá kinh khủng ép người đi 😐 còn về ngôi xưng thì mình thấy để vậy cũng được mà, dù sao đây cũng là nhà tù có học thức 😆

    Like

  2. Chào thím, êm là người mới ❤ êm chỉ muốn nói *29 thím còn làm việc…. thiệt siêng qtqd ngàn 👍 cho thím* à mà thím cho êm xin lịch bộ hình phạt với. Iu thím lắm lắm <3<3<3<3<3<3 ♡

    Like

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s