Hình phạt thi cử vô tận 02

Tác giả: Lãnh Ngạo Phu

Chuyển ngữ: GV

2. Buổi học đầu tiên

Giáo viên là một sự tồn tại thần thánh trong tù

 

“Ơ? Gì cơ?”

 

Tô Vận tưởng mình chọc giận người bạn cùng phòng mới, nhưng Triệu Ngôn Thuấn hoàn toàn không có vẻ gì đang giận, chỉ lạnh nhạt nhíu mày hỏi: “Chú không học hành tử tế, bộ muốn chết à?”

 

Lần cuối Tô vận nghe thấy câu này là vào trước kỳ thi đại học. Mẹ hắn thường cằn nhằn hắn như thế.

 

Nhưng theo trực giác, Tô Vận cứ cảm thấy ý nghĩa phía sau câu nói của Triệu Ngôn Thuấn không hề đơn giản như thế.

 

“Tại sao không học hành tử tế lại phải chết?”

 

Tròng kính của Triệu Ngôn Thuấn bỗng lóe ngân quang: “Sao chú có thể không biết? Muốn sống sót trong tù thì phải không ngừng học mới được.”

 

Tô Vận bị ánh mắt của Triệu Ngôn Thuấn làm cho sởn gai ốc: “Tôi… tôi từ dưới quê lên. Tôi ít khi lên mạng lắm nên không biết rốt cuộc nhà lao thế nào.”

 

Triệu Ngôn Thuấn nhìn Tô Vận chăm chằm cả buổi, như đang phân biệt thật giả trong lời nói của hắn, sau đó thu ánh mắt lại, bảo: “Chú biết rồi đấy, vào tù phải đi học cày điểm. Tuần nào ở đây cũng có môn phải thi. Nếu thành tích không đạt được 75 điểm sàn,  thì sẽ bị phạt.”

 

“Phạt?”

Continue reading “Hình phạt thi cử vô tận 02”

Kẻ mô phỏng 003

Tác giả: Lý Chá Lưu

Chuyển ngữ: GV

 

Chương 03 Đuôi tóc

 

 

Chu Đàn quay lại, Lý Lăng bảo hắn: “Đổi ví khác đi.”

 

“Tôi hay nặng lòng với mấy cái xưa, anh từng vá nó một lần thì tốt bụng vá thêm lần nữa đi?” -Chu Đàn cười, nói.

 

“Không vá nữa, đã đến lúc đổi rồi. Hay cậu đổi cái khác, rồi đem nó đi đóng khung treo lên đầu giường trừ tà đi.” -Lý Lăng nói.

 

“Một cái ví rách thì trừ tà nỗi gì. Mấy câu chuyện cười của anh càng ngày càng nhạt ấy.” -Chu Đàn cất ví đi, rồi bỗng đưa tay ra, vén nắm tóc dài trong cổ áo Lý Lăng. Hắn cười bảo: “Trước khi tốt nghiệp đã nhắc anh rồi, bao giờ anh mới chịu cắt cái này ra tặng  tôi?  Cái này mới thực sự trừ tà được nè.”

 

Nắm tóc vốn được cất giấu và ủ ấm trong lớp áo bỗng dưng bị rút ra, Lý Lăng lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh bò trên sóng lưng, rồi lại vì Chu Đàn chạm vào phần da trên cổ mình mà giật bắn lên.

 

Bây giờ đã rất ít người nuôi một đuôi tóc dài dưới phần tóc ngắn rồi. Đến bản thân Lý Lăng cũng chẳng biết tại sao lại để nó, có lẽ là nhị vị phụ huynh quá cố đã để cho anh lúc nhỏ? Anh thực sự không nhớ nữa. Nhưng theo những bức ảnh trong quyển album ở nhà thì chiếc đuôi dài dày cỡ hai ngón tay này đã tồn tại từ trước đến giờ, anh bèn để nó tiếp tục tồn tại. Trước giờ không cắt, nay đã dài qua eo.

 

Thay đổi không phải là một chuyện tốt.

 

Hiện giờ Lý Lăng đã ba mươi mốt nên nắm tóc trông có vẻ phóng đãng ngỗ ngược này luôn được giấu kỹ trong áo. Mấy năm trước bị Chu Đàn phát hiện, liền bị hắn vén ra nắm ở trong tay rồi kéo cho Lý Lăng ngã nhào.

 

“Quỷ tha ma bắt thật rồi. Lý Lăng, không ngờ nắm tóc này của anh không phải đồ giả.” -Lúc đó Chu Đàn đã nói thế.

 

“…Ờ.” -Lý Lăng rút lại nắm tóc trong tay Chu Đàn, chỉ thấy tim đập dữ quá, thế là vẫn quay lưng làm việc của mình.

 

“Hình như ngày xưa tôi từng thấy một bé trai ở đâu cũng để như thế.” -Chu Đàn ra điều nghĩ ngợi: “Chỉ cảm thấy rất đáng yêu. Nhưng lâu rồi chưa thấy.”

 

Về sau, Lý Lăng cũng vô số lần kích động muốn cắt phăng cái đuôi không hợp thời này đi,  nhưng lại không xuống tay được.

 

Mãi đến khi chính miệng Chu Đàn nói hắn chuẩn bị đưa Vương Tuyết Xuyên sang nước A, có thể sẽ kết hôn, Lý Lăng mới đột nhiên cảm thấy mái tóc này thực sự phải cắt rồi.

 

Thế là vài năm sau kể từ lần đầu bị Chu Đàn nắm tóc, hôm nay tóc lại một lần nữa được nắm trong tay hắn. Lý Lăng trấn tĩnh một lúc, quay người lại, ung dung trả lời hắn rằng: “Được thôi, hôm cậu kết hôn, sẽ cắt ra tặng cậu.”

 

“Tôi nói đùa đấy, anh nghiêm túc cái gì.”-Chu Đàn vỗ lưng Lý Lăng vài cái: “Đi thôi đi thôi.”

 

Họ cùng bước qua khu sảnh lớn bóng loáng như gương của tòa thí nghiệm. Chu Đàn đi lấy xe. Lý Lăng chờ hắn ở chỗ gần cửa.

 

Giữa lúc đó, Lý Lăng lấy bức ảnh vừa trộm được ra xem. Người trong ảnh vì chưa được khóa nét nên hơi nhòe, nhưng vẫn nhìn thấy được, vừa trẻ vừa tuấn tú.

 

…Đây thực sự  là Vương Tuyết sao?

 

Trước giờ, Lý Lăng luôn có cảm giác bài xích khó giải thích đối với ngoại hình của Vương Tuyết Xuyên. Anh tưởng đó là vì lòng đố kị hay sự không cam tâm giữa hai tình địch, chỉ nhìn thôi cũng khiến anh thấy khó chịu rồi. Nhưng Vương Tuyết Xuyên trong tấm ảnh cũ này, mặc bộ đồ thịnh hồi mười năm trước, mặt gần như vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lại khiến Lý Lăng có cảm giác thân quen khó hiểu.

 

Chẳng lẽ trước kia anh từng thấy bức ảnh này?

 

Không đúng, Vương Tuyết Xuyên là kiểu con trai quan tâm đến độ Tây trong cách ăn mặc nhất. Có bao giờ thấy cậu ta mặc thế này đâu.

 

Chụp mười năm trước? Cũng không đúng, mười năm trước Vương Tuyết Xuyên mới học lớp mấy?!

 

Lý Lăng há miệng, không phát ra tiếng nào.

 

Kẻ mô phỏng 002

Tác giả: Lý Chá Lưu

Chuyển ngữ: GV

2. Bức ảnh cũ

 

Ngoài mấy tên cuồng tăng ca chuẩn bị thức trắng đêm thì mọi người đều dọn đồ ra về.

 

Chu Đàn lấy đồ của mình rồi chờ Lý Lăng trước tủ locker. Đứng ngay phía sau Lý Lăng, hắn vừa lục ví tiền của mình vừa nói: “Ôi, chỗ này bị mài rách rồi. Thảo nào đầu tháng đang yên đang lành lại làm rơi mất tấm thẻ bạch kim tôi để trong đó… Lúc mua thấy chất lượng cái ví này tốt lắm mà ta. Do quẹt phải thứ gì ư? Lý Lăng, anh qua xem thử đi.”

 

Lý Lăng cũng vừa khóa tủ xong, tiện tay đón lấy chiếc ví cũ của Chu Đàn, mở ra xem.

 

Điện thoại Chu Đàn reo lên. Hắn nhìn màn hình điện thoại, nói: “Tôi bắt điện thoại xíu.”, rồi đi ra bên ngoài sảnh lớn. Lúc cuối còn quay đầu lại mỉm cười chỉ vào chiếc ví trong tay Lý Lăng, dùng khẩu hình miệng nói với Lý Lăng rằng: Anh xem đi.

 

Lý Lăng cầm lòng không đậu đoán xem ai gọi đến, có phải Vương Tuyết Xuyên không?

 

Khi mở ví Chu Đàn ra lại không khỏi nhìn thấy bức ảnh của Vương Tuyết Xuyên, Lý Lăng như bị dầu sôi văng trúng, ngoảnh mặt đi ngay.

 

Chu Đàn chưa bao giờ cố ý giấu Lý Lăng về chuyện của Vương Tuyết Xuyên nên Lý Lăng đã biết ngay từ đầu. Dù sao thì họ cũng thân nhau như vậy, trước khi có Vương Tuyết Xuyên thì gần như là thân nhất.

 

Với kiểu tính cách né tránh điển hình như Lý Lăng, anh dường như chưa từng nhìn thẳng vào cái cậu Vương Tuyết Xuyên này kể từ cái ngày “tiêu rồi”. Anh chỉ nhớ cậu trai đó khá là đẹp, khí chất xuất chúng, khác với tuýp của Chu Đàn, nhưng sức hấp dẫn thì đúng là ngang nhau.

 

Đây dường như là lần đầu tiên Lý Lăng nhìn thẳng vào khuôn mặt của Vương Tuyết Xuyên một cách lặng yên và chăm chú như thế.

 

Anh bình tĩnh lại một lúc, rồi mới đưa chiếc ví đựng hình lên ngang mắt.

 

Bức ảnh có lẽ được chụp gần đây. Vương Tuyết Xuyên mặc áo len hở cổ hình chữ V, có vẻ như là đang đọc sách thì phát hiện ống kính, nên bèn nở một nụ cười tươi rói, bàn tay còn lại cầm một cốc cà phê nóng. Ống kính đặt rất gần, khuôn mặt gần như không tì vết chiếm mất một phần ba tấm ảnh. Đối diện với nụ cười được phóng to này, Lý Lăng như bị búa của thần Thor giáng vào ngực.

 

So với Vương Tuyết Xuyết thì Lý Lăng này là rễ của cọng hành nào cơ chứ.

 

Đúng là ví tiền bị rách thật. Tay Lý Lăng vừa run lên một cái là những bức ảnh mà Chu Đàn nhét bừa vào trong đã rớt ra những vài tấm, kể cả bức của Vương Tuyết Xuyên. Lý Lăng hoảng loạn nhặt lên thì phát hiện phía sau bức ảnh mặt cười cầm cà phê mặc áo len của Vương Tuyết Xuyên còn một bức khác nữa. Người trên bức ảnh này hình như cũng là Vương Tuyết Xuyên,  có điều phong cách ăn mặc hơi khác một chút. Thực ra cự li ống kính hơi xa nên ảnh khá nhòe. Và bản thân tấm ảnh này cũng đã có tuổi, đem so với tấm ảnh lúc nãy thì càng lộ rõ sự mờ.

 

Lý Lăng không thể tả nổi cảm giác trong lòng lúc này, vừa như vạn tiễn xuyên tâm, vừa như đã sống rất lâu với cơ thể gắn đầy tên này. Đau đến tê rân.

 

Nếu nói thứ anh nhìn thấy trong bức ảnh chụp cận mặt kia là một tình yêu cuồng nhiệt từ cái nhìn đầu tiên, thì bức ảnh này chính là một sự trân trọng lặng lẽ kéo dài.

 

…Không đúng, từ khi đôi cẩu nam nam này phải lòng nhau đến nay, chẳng phải chỉ mới hơn một năm thôi sao?

 

Bên kia, Chu Đàn đã ngắt điện thoại và quay về.

 

Lý Lăng cấp tốc hốt đống danh thiếp biên lai đang rải rác trên sàn lên, một tay rút bức ảnh cũ được giấu phía sau tấm chụp cận mặt của Vương Tuyết Xuyên ra cất vào trong túi.