Tác giả: Lý Chá Lưu
Chuyển ngữ: GV
Chương 03 Đuôi tóc
Chu Đàn quay lại, Lý Lăng bảo hắn: “Đổi ví khác đi.”
“Tôi hay nặng lòng với mấy cái xưa, anh từng vá nó một lần thì tốt bụng vá thêm lần nữa đi?” -Chu Đàn cười, nói.
“Không vá nữa, đã đến lúc đổi rồi. Hay cậu đổi cái khác, rồi đem nó đi đóng khung treo lên đầu giường trừ tà đi.” -Lý Lăng nói.
“Một cái ví rách thì trừ tà nỗi gì. Mấy câu chuyện cười của anh càng ngày càng nhạt ấy.” -Chu Đàn cất ví đi, rồi bỗng đưa tay ra, vén nắm tóc dài trong cổ áo Lý Lăng. Hắn cười bảo: “Trước khi tốt nghiệp đã nhắc anh rồi, bao giờ anh mới chịu cắt cái này ra tặng tôi? Cái này mới thực sự trừ tà được nè.”
Nắm tóc vốn được cất giấu và ủ ấm trong lớp áo bỗng dưng bị rút ra, Lý Lăng lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh bò trên sóng lưng, rồi lại vì Chu Đàn chạm vào phần da trên cổ mình mà giật bắn lên.
Bây giờ đã rất ít người nuôi một đuôi tóc dài dưới phần tóc ngắn rồi. Đến bản thân Lý Lăng cũng chẳng biết tại sao lại để nó, có lẽ là nhị vị phụ huynh quá cố đã để cho anh lúc nhỏ? Anh thực sự không nhớ nữa. Nhưng theo những bức ảnh trong quyển album ở nhà thì chiếc đuôi dài dày cỡ hai ngón tay này đã tồn tại từ trước đến giờ, anh bèn để nó tiếp tục tồn tại. Trước giờ không cắt, nay đã dài qua eo.
Thay đổi không phải là một chuyện tốt.
Hiện giờ Lý Lăng đã ba mươi mốt nên nắm tóc trông có vẻ phóng đãng ngỗ ngược này luôn được giấu kỹ trong áo. Mấy năm trước bị Chu Đàn phát hiện, liền bị hắn vén ra nắm ở trong tay rồi kéo cho Lý Lăng ngã nhào.
“Quỷ tha ma bắt thật rồi. Lý Lăng, không ngờ nắm tóc này của anh không phải đồ giả.” -Lúc đó Chu Đàn đã nói thế.
“…Ờ.” -Lý Lăng rút lại nắm tóc trong tay Chu Đàn, chỉ thấy tim đập dữ quá, thế là vẫn quay lưng làm việc của mình.
“Hình như ngày xưa tôi từng thấy một bé trai ở đâu cũng để như thế.” -Chu Đàn ra điều nghĩ ngợi: “Chỉ cảm thấy rất đáng yêu. Nhưng lâu rồi chưa thấy.”
Về sau, Lý Lăng cũng vô số lần kích động muốn cắt phăng cái đuôi không hợp thời này đi, nhưng lại không xuống tay được.
Mãi đến khi chính miệng Chu Đàn nói hắn chuẩn bị đưa Vương Tuyết Xuyên sang nước A, có thể sẽ kết hôn, Lý Lăng mới đột nhiên cảm thấy mái tóc này thực sự phải cắt rồi.
Thế là vài năm sau kể từ lần đầu bị Chu Đàn nắm tóc, hôm nay tóc lại một lần nữa được nắm trong tay hắn. Lý Lăng trấn tĩnh một lúc, quay người lại, ung dung trả lời hắn rằng: “Được thôi, hôm cậu kết hôn, sẽ cắt ra tặng cậu.”
“Tôi nói đùa đấy, anh nghiêm túc cái gì.”-Chu Đàn vỗ lưng Lý Lăng vài cái: “Đi thôi đi thôi.”
Họ cùng bước qua khu sảnh lớn bóng loáng như gương của tòa thí nghiệm. Chu Đàn đi lấy xe. Lý Lăng chờ hắn ở chỗ gần cửa.
Giữa lúc đó, Lý Lăng lấy bức ảnh vừa trộm được ra xem. Người trong ảnh vì chưa được khóa nét nên hơi nhòe, nhưng vẫn nhìn thấy được, vừa trẻ vừa tuấn tú.
…Đây thực sự là Vương Tuyết sao?
Trước giờ, Lý Lăng luôn có cảm giác bài xích khó giải thích đối với ngoại hình của Vương Tuyết Xuyên. Anh tưởng đó là vì lòng đố kị hay sự không cam tâm giữa hai tình địch, chỉ nhìn thôi cũng khiến anh thấy khó chịu rồi. Nhưng Vương Tuyết Xuyên trong tấm ảnh cũ này, mặc bộ đồ thịnh hồi mười năm trước, mặt gần như vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lại khiến Lý Lăng có cảm giác thân quen khó hiểu.
Chẳng lẽ trước kia anh từng thấy bức ảnh này?
Không đúng, Vương Tuyết Xuyên là kiểu con trai quan tâm đến độ Tây trong cách ăn mặc nhất. Có bao giờ thấy cậu ta mặc thế này đâu.
Chụp mười năm trước? Cũng không đúng, mười năm trước Vương Tuyết Xuyên mới học lớp mấy?!
Lý Lăng há miệng, không phát ra tiếng nào.
Like this:
Like Loading...