Viết: vassalordnini
Dịch: GV
Còn lại: Atlibby
MỘT
Không ngày nào đường hầm vượt sông không tắc đường.
Tiểu Vũ chán ngán, bắt đầu nhớ lại xem trong nửa tiếng vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu người chạy xe đạp điện lướt qua cửa sổ. May mà hôm nay không có việc gì khác, chỉ cần đưa con người đang giả vờ ngủ ở băng ghế sau về nhà. Hóng chuyện không sợ lớn chuyện. Gã bắt đầu cá cược với chính mình, cược xem Trương Triết Hạn định bao giờ mở miệng nói chuyện đó với gã. Cuối cùng đài phát thanh đã giúp gã. Khúc dạo đầu của bài này có mùi không ổn. Quả nhiên Trương Triết Hạn chỉ chịu đựng được đúng câu đầu tiên “Ai cũng sẽ thiếu mất chút gì” là mở trừng mắt ra.
“Tắt đi.” -Hắn ném ra một câu lạnh tanh.
Tình ca thôi mà. Nhưng Tiểu Vũ rất sẵn lòng phối hợp. Thế là trong xe chỉ còn lại tiếng thở lúc nặng lúc nhẹ của hai người. Tiếng thở nặng là của Trương Triết Hạn. Dường như hắn đang thở dài, liên tục đưa mắt với gã qua tấm kính chiếu hậu trong xe, lúc thì nghiêng người ra trước gõ vào lưng ghế gã, lúc lại ngả lưng ra sau. Vì thấp hơn một khúc, nên lúc này gã không thể nhìn thấy vẻ mặt của Trương Triết Hạn. Cuối cùng gã vẫn nghe con-người-vẫn-đang-cố-gắng-đè-nén không nhịn được hỏi mình: “Mày thấy ổn không?”
Dạo trước đã có người sang giao thiệp rồi: vai nam chính trong phim điện ảnh mới của đạo diễn Giả. Diễn viên nữ duy nhất cũng là người từng lọt vào vòng trong giải diễn viên nữ xuất sắc nhất của một giải thưởng lớn. Trương Triết Hạn xem đi xem lại rất nhiều lần. Nhân vật và kịch bản gần như đo ni đóng giày cho hắn, không diễn thì lỗ to. Hơn nữa đạo diễn Giả thì diễn viên nào có thể từ chối?
Chỉ có một điều khiến hắn hơi chùn bước. Người trong nhóm casting vừa báo với hắn là Cung Tuấn sẽ diễn em trai hắn. Hỏi lý do thì đối phương cũng không nói rõ, nhưng đạo diễn Giả đã chốt rồi, ông cảm thấy nó hợp.
Tính ra thì chỉ có những người như đạo diễn Giả mới chẳng buồn quan tâm đến giao kèo ngầm “không xuất hiện chung, không diễn chung” của hắn và Cung Tuấn. Gọi mày tới thì tới, không diễn thì thôi.
Hơn 10 giờ, Tiểu Vũ thấy dòng xe trước mặt đã thông thoáng hơn nhiều. Gã đạp nhẹ chân ga, thử đưa ra kiến nghị: hay thương lượng với người ta đá Cung Tuấn ra đi. Gã nói một cách vô cùng chính nghĩa lẫm liệt, nhưng Trương Triết Hạn lại bật cười, lắc đầu bảo gã tập trung lái xe tiếp đi.
Lúc này xe chạy rất mượt, Tiểu Vũ vượt mặt hai người chạy xe đạp điện liền, trong lòng sảng khoái hơn nhiều.
Sự sảng khoái này không kéo dài được mấy ngày. Gã không ngờ mình thực sự có cơ hội tiễn Trương Triết Hạn ra sân bay để bay đến Phúc Châu.
Vừa xuống máy bay, Trương Triết Hạn đã cảm nhận được cái lạnh ẩm của mùa đông vùng duyên hải Đông Nam. Nó dính sát vào da, chẳng biết luồn vào từ khe hở nào, như giòi trong xương bám lên lục phủ ngũ tạng. Lấy xong hành lý, ra khỏi sân bay, Trương Triết Hạn kéo kín áo, nhấc chân leo lên chiếc xe mà đoàn phim cử đến rước hắn đến đảo Đông Sơn. Thấy trong xe ngoài tài xế ra chỉ có mình và Tiểu Vũ, chủ yếu là không có Cung Tuấn, hắn liền an tâm lấy kịch bản ra nhìn chằm chằm vào dòng chữ ngoài bìa: “Tuổi già của nhà thơ”, rồi lại bắt đầu chiêm nghiệm nghiền ngẫm.
Xe đi một mạch qua đường cao tốc G15, sương tụ rồi lại tan, chắn ngay trước mắt như một bức màn sân khấu. Sắc trời trong chốc lát tối sầm lại. Chữ rất dày đặc, thoại lại nhiều, hắn xem mỏi cả mắt. Kịch bản trong tay bị cuộn lại thành một cuốn. Đầu hắn ngoẹo qua một bên. Hắn theo chân cánh bướm, thiếp đi mất.
Bướm chẳng cất cánh, hắn chỉ mơ thấy chính mình, nói chính xác hơn là Mạnh Tưởng, nhà thơ điên mà hắn sắp hóa vai. Hắn thích Mạnh Tưởng quá đi mất, một người vừa hồn nhiên vừa suy sụp, trước giờ bị em trai Mạnh Tỉnh cung phụng như một món hàng dễ vỡ. Nếu như ngày xưa Chu Tử Thư phải đỡ đần cho Ôn Khách Hành có thể phát điên bất cứ lúc nào, thì bây giờ vừa hay ngược lại. Chỉ có Mạnh Tưởng, cũng chính là hắn, mới có tư cách phát điên bất cứ lúc nào.
Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh thứ khoái cảm trả đũa, không thua gì cảm giác nhốt được con thiêu thân đã lởn vởn quanh hắn cả đêm vào trong chụp đè. Nghĩ đến chuyện đôi cánh giảo hoạt kia bị độ nóng của bóng đèn thiêu đốt cháy sém, không mùi hương nào có thể hấp dẫn hơn thế nữa. Thế là hắn nghiến răng nghiến lợi bước lại gần…
Vừa diễn đến cảnh hắn lên cơn bóp chặt cổ Cung Tuấn thì có người kéo tay hắn. Xoay đầu lại, hắn mở mắt ra đối mặt với vẻ mặt lo lắng của Tiểu Vũ. Gã bảo lúc ngủ hắn vừa nghiến răng vừa ngắt tay mình. Hắn cúi đầu xuống, kéo tay áo lên xem, trên tay quả thực bị bầm một cục, đưa tay đo thử, chiếc cổ xinh đẹp của Cung Tuấn tuyệt đối không thể nhỏ như vậy Tức thật. Hắn cũng không biết nói sao nữa, đành kéo tay áo xuống, hỏi đến đâu rồi. Tốc độ nói rất nhanh, nghe có vẻ rất sốt ruột. Tài xế quay đầu lại nhìn hắn, dẩu môi ra ngoài cửa sổ, bảo đã dừng ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Trương Triết Hạn mở cửa sổ nhìn ra ngoài, một bên là khách sạn, một bên là bờ biển.
Thu dọn qua loa, Trương Triết Hạn ngồi trên giường gác chân rung đùi. Giữa chừng có đứng dậy đi vệ sinh một lần, bắt điện thoại hai lần. Một lần là mẹ hắn, một lần là người của đoàn phim báo sáng mai đạo diễn sẽ đến. Không đợi hắn hỏi, đối phương đã tự giác nói với hắn là Cung Tuấn đã tới rồi, ở tầng trên. Mẹ nó, thằng Cung Tuấn, ở khách sạn cũng ở trên hắn. Trương Triết Hạn cảm thấy tủy răng lại bắt đầu ngứa ngáy, bỗng nhiên cụt cả hứng, lại lướt điện thoại một lúc, bất chợt tỉnh ngộ, quả nhiên vẫn nên chơi Đấu Địa Chủ.
Ngược xong mấy con gà vài ván, Trương Triết Hạn cảm thấy hình tượng trai tráng men lì của mình lại được tái lập. Mặc dù hắn đã giảm tận mấy cân để diễn vai kẻ điên, giờ còn gầy hơn thời diễn Chu Tử Thư một chút, nhưng hắn lại cảm thấy mình cứng cáp hơn bao giờ hết, sẽ không vì nhập vai mà biến mình thành cô hồn dã quỷ nữa. Hắn sẽ khiến Mạnh Tưởng trở thành một người thực sự tồn tại, để Cung Tuấn nhìn cho rõ tại sao nó lại là em trai. Lần này Cung Tuấn có trả tiền cho hắn, hắn cũng không bao giờ chỉ dạy gì nữa.
Hắn siết chặt kịch bản, trên giấy đã hằn lên những dấu tay nhăn nhúm.
Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau. Trương Triết Hạn híp mắt ước lượng độ sáng trong phòng, nhưng vẫn không phân biệt được rốt cuộc trời đã sáng hay chưa, lại lấy điện thoại qua xem, cách giờ chuông báo thức reo hãy còn một tiếng hơn. Có vẻ trời đang âm u, cửa sổ không hề có ý định sáng lên. Hắn có chút sốt ruột, lo là buổi lễ khai máy sẽ gặp đúng lúc trời mưa.
Quả nhiên. Chưa xuống xe, từ xa Trương Triết Hạn đã nhìn thấy ngay trước chỗ làm lễ khai máy là tầng tầng lớp lớp những chiếc ô đủ màu sắc. Tán ô đen nhất bật ra giữa biển người, đẩy tan một đám sương nhỏ gần như vô hình, mặt ô hơi nhấc lên trên, để lộ khuôn mặt lúc nào cũng thấp thoáng nụ cười. Cung Tuấn thấy hắn, độ cong ở khóe miệng hơi thu lại, vừa hay ai đó sáp đến nói chuyện, biểu cảm của cậu ta lại quay về vị trí ban đầu, thậm chí nụ cười còn sinh động hơn ban nãy. Nhưng hắn cứ cảm thấy nguy hiểm. Dường như Cung Tuấn sẽ dùng sự niềm nở ấy đưa người đối diện vào chiếc bẫy đầy rẫy nguy cơ, rồi chính tay cậu ta sẽ làm thịt người ta với nụ cười trên môi. Trương Triết Hạn vừa xuống xe vừa thầm nghĩ: đúng là một thằng khốn đẹp trai.
Trong lòng chửi thì chửi, nhưng bước chân của hắn không thể dừng lại, bằng không sẽ rơi vào thế hạ phong. Mắt nhìn sáu phía, hắn chào hỏi những tốp người khác nhau. Hắn cách Cung Tuấn ngày càng gần. Mãi đến khi lớp không khí vốn đã mỏng manh giữa hai người sắp bị rút cạn, hắn dừng lại, mặt lạnh tanh chờ Cung Tuấn nhường vị trí nam chính cho mình, nhưng những gì hắn chờ được là đối phương hùng hổ sấn tới, ngực hắn dán lên một bờ ngực cứng hơn, một đôi tay đáp lên lưng mình, vỗ đại hai cái, suýt nữa đuổi cả tim hắn ra khỏi lồng ngực.
Cái ôm ấy nhanh chóng kết thúc, nhanh đến mức hắn chẳng thể nhớ nổi ban nãy Cung tuấn đã nói “Nhớ anh ghê, thầy Trương” hay là “Lâu rồi không gặp thầy Trương.” hay là câu gì đó khác.
Thôi, “lâu rồi không gặp” đi cho lành, nhớ nhung thì miễn, hắn sợ sẽ gặp ác mộng. Thế là hắn cũng cười giả tạo: “Lâu rồi không gặp.”
Mọi người xung quanh im lặng quá mức. Dường như vừa bị lỗ sâu hút vào rồi nhả ra. Chờ hắn đáp lời xong, ai nấy mới quay về câu chuyện phiếm của mình. Hắn đổi tay cầm ô, nghe tiếng người từ từ náo nhiệt trở lại, nhất thời cũng không nói ra được câu thứ hai. May mà sự xuất hiện của đạo diễn đã giải cứu hắn, đạo diễn còn dẫn theo nữ diễn viên sẽ làm em dâu hắn tới. Cả hai đều chưa từng hợp tác với Hoàng Nghiêu. Chỉ có hắn từng gặp qua cô gái này mấy lần hồi tham gia “Diễn viên hãy sẵn sàng”, ra khỏi show thì chưa gặp lần nào. Hắn nhớ đến hình tượng của Mễ Nhi trong kịch bản, lại nhìn Hoàng Nghiêu, cảm thấy hợp phết.
Đạo diễn là người không nhiều lời, chưa kịp hàn huyên gì nhiều thì buổi lễ đã bắt đầu. Mấy người tụ lại, đốt nhang mở máy, giở “tấm khăn đội đầu” của máy quay ra, rồi lại hợp sức cắt heo quay, lúa mạch bắn tứ tung vì dàn pháo đồng loạt nổ ran. Tuy mưa vẫn đang rơi, nhưng nhang vẫn cháy ngon lành, Nhìn đạo diễn Giả đón đám phóng viên đang ùa tới trong chiếc áo len đỏ, như một ngọn lửa cháy sáng ở phía trước, trong lòng Trương Triết Hạn cũng có vẻ hừng hực tráng khí.
Ngọn lửa đó khích lệ hắn cũng tiến lên phía trước.
Không biết ai đã lo liệu trước, nhưng không phóng viên nào hỏi về tâm trạng của hắn và Cung Tuấn khi lại hợp tác với nhau sau mấy năm. Đống thoại đã chuẩn bị sẵn hoàn toàn không có đất dụng võ, giống như cú đấm của hiệp này còn chưa đánh ra thì đã nhận ra kẻ địch hóa ra là một miếng bọt nhựa. Hắn nói đôi lời khách sáo vô thưởng vô phạt, chỉ khi được hỏi đến tính cách và số phận của nhân vật, cảm xúc mới có chút biến động.
May mà còn có vai diễn, hắn nghĩ.
Phóng viên rời đi, ai nấy tự về nhà viết bài. Đạo diễn Giả cất cao chiếc giọng khàn đặc kêu gọi các bộ phận bắt đầu chuẩn bị. Hoàng Nghiêu tham gia lễ khai máy xong liền ra về trước. Đến tuần thứ hai, ở đây mới có việc của cổ. Thế là chỉ có Trương Triết Hạn và Cung Tuấn được đưa đi tạo mẫu.
Theo đúng tạo hình đã ấn định trước, Trương Triết Hạn đã nuôi một ít tóc, chỉ cần mặt mày trông tiều tụy hơn tí là được. Hắn nhìn Cung Tuấn qua gương: có sức sống hơn mình, đó là sự khác biệt giữa người thường và kẻ điên. Bỗng nhiên lại nhớ đến lúc về Hoàng Nghiêu đã nói sẽ kịp quay lại mừng sinh nhật Cung Tuấn. Hắn cau mày nghĩ ngợi: đúng là sắp tới rồi, chỉ là đã quá lâu không ăn mừng ngày đó, hắn suýt quên mất ngày.
Chuyện này cũng đáng rầu phết.
Chắc chắn sẽ phải tặng quà, còn phải mừng sinh nhật chung với cậu ta, bằng không chẳng khác gì đưa chuyện “bất hòa” ra trước mặt công chúng. Hắn không sợ phải ăn mừng. Một người đã ba mươi tuổi như hắn chưa đến mức không biết diễn thế nào. Nhưng với thân phận gì, tặng quà gì, thì phải suy nghĩ kỹ lưỡng. Hắn lại muốn chửi Cung Tuấn nữa rồi, đến thì đến, còn xu một phần quà của hắn. Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm cái người đang vọc điện thoại trong gương mà ứa gan.
Lúc ra ngoài, mưa đã tạnh. Đầu đông ở đảo Đông Sơn vốn cũng ấm áp, chỉ là trời âm u những mấy ngày liền, nhiệt độ bất chợt giảm mạnh. Hắn và Cung Tuấn đều đã lột chỉ còn một lớp áo sơ mi mỏng tang, cố gắng xốc lại tinh thần. Mỗi người ngồi một chỗ trên trường quay, nơi sảnh trước nhà dân mà anh em họ Mạnh sinh sống.
Cảnh một bắt đầu. Hắn nhìn thẳng vào ống kính, mắt dõi theo Cung Tuấn đang bưng một chiếc bát đi về phía mình, mãi đến khi hòa vào hình bóng năm xưa. Dường như đó là lần duy nhất mà hai người chạm mặt nhau trong kỳ nghỉ trước khi vào đoàn phim. Nói là nghỉ chứ chả nghỉ được tẹo nào. Mấy hôm đó Trương Triết Hạn gần như chẳng mặc quần được mấy lần, chỗ nào trên cơ thể cũng cực kỳ hư nhược, đụng vào chỗ nào cũng là “bằng chứng phạm tội” của Cung Tuấn. Không chỉ một lần giữa lúc nửa tỉnh nửa mê hắn nghe có tiếng động kỳ lạ phát ra từ trong nhà bếp, liền cau mày nghĩ: sao ban ngày ban mặt nhà mình lại có trộm, vùi đầu nằm một lúc mới nhớ ra chính mình đã dẫn sói vào nhà.
Sói đang đeo tạp dề nấu canh trong bếp, một lúc nữa sẽ bưng canh đến gọi hắn như lúc này, có điều bây giờ xưng hô đã đổi thành “anh hai”.
Hắn lập tức định thần lại, hất đổ chiếc bát trong tay Cung Tuấn. Lúc này, cậu em Mạnh Tỉnh sẽ rón rén bất an đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có chút tức giận, rồi còn phải thể hiện được lớp lang của sự uất ức, cuối cùng ngưng đọng ở sự bất lực. Hắn không nhìn thấy cách Cung Tuấn xử lý đoạn biểu cảm này, vì hắn phải cúi đầu xuống, thờ ơ lấy ngón tay quệt chỗ chè Tứ Quả vung vãi, viết một chữ “Tỉnh” sền sệt trên sàn nhà. Dáng chữ phải đẹp và điên cuồng mới phù hợp với thân phận nhà thơ của hắn. Chữ này hắn đã luyện không biết bao nhiêu lần, lúc thực sự viết ra lại thoáng thất thần. Cảm giác quyến luyến kỳ lạ sinh sôi cùng với sự ra đời của một con chữ.
Những tình tiết tiếp theo dần dần biến thành hiện thực ngay trước mặt hắn. Khi nhìn thấy anh mình viết chữ này, cho dù đầu óc của Mạnh Tưởng bây giờ không được tỉnh táo, Mạnh Tỉnh vẫn như bị thứ gì đó đâm phải, cơ thể muốn ngã rạp xuống, trả lại cho thế đạo mông lung nước mắt, nhưng lý trí đã giữ y lại, đưa y đến trước mặt Mạnh Tưởng. Một bên đầu gối của y chống lên sàn, y dọn dẹp chiếc bát úp ngược, đưa tay vuốt ve khuôn mặt như quả táo bị oxi hóa kia, định nói gì đó, mở miệng rồi lại thôi. Bấy giờ Cung Tuấn đứng dậy, quay lưng lại với hắn, tiến lên phía trước trước, rồi quay lại với công cụ dọn dẹp. Hắn ngồi trở lại vào chiếc bàn ban đầu, đưa ra yêu cầu muốn ra ngoài. Câu thoại mang hương vị của một người ngoại quốc học tiếng Trung. Lúc này, Cung Tuấn mới mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp lại bằng một chữ “được” súc tích.
Cả hai cùng đi đến chỗ máy giám sát và chờ đợi. Đạo diễn Giả chỉ sờ cằm, không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn họ, mở miệng bảo hai người đứng cạnh ông. Trương Triết Hạn nhìn thấy đoạn biểu diễn sau khi hắn làm vỡ chiếc bát của Cung Tuấn, có chút không tin vào mắt mình. Ở lần hợp tác trước đó, Cung Tuấn vẫn cần hắn dắt tay chỉ dẫn mới diễn tròn vai Ôn Khách Hành. Còn Cảnh Tỉnh của bây giờ đã hoàn toàn là một người đến hơi thở cũng chứa đầy hoài bão, đúng với hình tượng chuẩn mực của nhân vật trong lý tưởng của hắn, không lệch một phân. Đại diễn Giả có vẻ cũng không ngờ tới. Ông cầm bật lửa lên châm một điếu thuốc, nhìn Cung Tuấn chằm chằm, nửa đùa nửa thật, châm chọc: “Đúng là đối thủ lâu năm mới kích thích được con người ta nhỉ.”
Từ “kích thíchi” này rất thâm thúy, dường như đang nói thầy vẫn là thầy, trò vẫn là trò, nhưng người cần tốt nghiệp rồi cũng phải tốt nghiệp đúng lúc.
Tuy đạo diễn Giả không nhắc đến mình, nhưng Trương Triết Hạn không thất vọng. Hắn diễn đạt bao nhiêu phần trăm, bản thân hắn biết rõ. Take này chắc chắn sẽ được duyệt. Quả nhiên đạo diễn Giả vừa ra hiệu, phó đạo diễn đã chạy đi kiểm tra tiến độ dựng cảnh của phân đoạn tiếp theo.
Phân đoạn bên bờ biển được quay vào chiều nay. Những người đang rỗi bắt đầu lục tục ăn trưa. Hai người ở yên tại chỗ nghe đạo diễn Giả giảng giải về cảnh quay một lúc, cuối cùng nhận ra chỉ còn sót lại mỗi mình họ và hai trợ lý đang nhìn nhau trân trối. Đạo diễn vừa đi, Cung Tuấn vừa định lên tiếng, Trương Triết Hạn đã quay sang đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Vũ một cách cực kỳ tự nhiên. Tiểu Vũ hiểu ý, dìu hắn ra như Hoàng Hậu xuất cung bỏ lại một kẻ thất sủng như Cung Tuấn ở lại.
Ở trên đảo, đoàn làm phim muốn tìm ra một loại ớt hợp lệ cũng khó. Trương Triết Hạn tin là Tiểu Vũ đã cố gắng hết sức rồi. Giờ về khách sạn lấy lại sợ ảnh hưởng đến công việc. Miệng hắn sắp nhạt chết rồi, đang chuẩn bị đeo chiếc mặt nạ cáu kỉnh, vừa quay đầu lại thì thấy có người ló đầu vào. Tiểu Trương bị phát hiện cũng không chột dạ, tự nhiên bước đến nêu rõ lý do tới đây. Sếp cử Tiểu Trương sang đưa một lọ tương ớt băm. Nắp đã được mở sẵn. Chẳng cần tốn tí sức nào, Trương Triết Hạn đã sở hữu một bữa trưa dễ nuốt.
Chắc hời không lỗ, nhưng Trương Triết Hạn không nhúc nhích. Tiểu Vũ nhận được ánh mắt cầu cứu, nghĩ ngợi một lúc bèn đưa tay nhận lấy. Cuối cùng chỉ còn lại hai người họ, Tiểu Vũ nhận ra Trương Triết Hạn vẫn đang cố gắng nhai cơm trắng.
“Không ăn à?” -Tiểu Vũ vờ như định vứt lọ tương ớt băm đi. Trương Triết Hạn gõ đũa.
Nên trân trọng niềm vui trước mắt thì hơn. Dù là mây khói xuyên ruột, Trương Triết Hạn vẫn không thể ăn cơm không được. Lọ ớt này xem như là một phần lãi nhỏ mà Cung Tuấn trả mình.
Bữa cơm ấy cũng gọi là có vị. Trương Triết Hạn chải chuốt sửa sang lại tạo hình, rồi đến chỗ quay bên bờ biển. Chiều, trời đã đẹp hơn, nhưng lại nổi gió. Các tổ nhóm đều đã sẵn sàng. Cung Tuấn dắt xe đạp, đứng trên cầu gỗ chờ hắn. Trương Triết Hạn chưa lọt vào ống kính đã khòm sẵn lưng. Dáng đi này là của Mạnh Tưởng. Gần đó, Cung Tuấn cũng lập tức hóa thân thành cậu em, giương mắt chờ hắn bước tới.
Yêu cầu của đạo diễn Giả về đoạn phim này là phải tự nhiên và ngây ngô. Mạnh Tưởng thì khỏi phải nói. Em trai Mạnh Tỉnh tuy trước giờ vẫn gánh vác tất cả cho hai người nhưng cũng chưa trải đời quá nhiều. Hai người đàn ông sắp sang tuổi trung niên phải thể hiện sự hoạt bát đến từ bản năng của những câu trai trẻ dù sao cũng hơi khớp. Nhưng Trương Triết Hạn đã leo lên yên sau với tất cả niềm tin của một người diễn viên. Hắn ngồi tách hai chân ra, tay nắm lấy yên xe.
Action! Cung Tuấn đạp mấy cái.Chiếc xe chở theo hắn lao lên phía trước. Lượng muối bốc lên từ mặt biển ùa vào hai người, đa phần đều bị Cung Tuấn ngồi phía trước chặn lại, đến chỗ hắn chỉ còn lại một ít mặn và ướt. Cát lấm tấm bay từ bên bờ biển lên mặt hắn, tạo thành một lớp màng mỏng chắn bớt gió. Ở yên trước, Cung Tuấn bật cười, khiến niềm vui hiếm hoi của Mạnh Tỉnh từ từ sáng lên. Hắn không biết cảm giác căng tràn trong lồng ngực là từ đâu ra. Hắn chỉ cảm nhận được một sự bình yên chưa từng có ở bên ngoài chiếc ống kính đang bám theo mình như hình với bóng. Theo bản năng, hắn dang rộng hai tay và cũng bật cười thành tiếng.
Cung Tuấn tăng âm lượng đọc thoại lên. Trong giọng nói, tiếng cười được bộc lộ rõ hơn: “Anh vui không anh?”
Trong chậm rãi, hắn thong dong hét lên câu trả lời: “Được…phết…đấy…”
Mãi đến khi nói xong toàn bộ đài từ, đạo diễn Giả vẫn chưa hô cắt. Xe tiếp tục lăn bánh về phía trước. Giữa hai người chỉ còn lại sự im lặng. Cung Tuấn bắt đầu câu chuyện một cách vô cùng bất ngờ. Cậu hỏi hắn: “Bao giờ chúng ta mới được trở về?” Trương Triết Hạn lại quay về với biểu cảm trước đó, không thấy sự thay đổi gì. Mỗi mình hắn cảm nhận được sự hoảng loạn đang bò lên chi chít từ tận đáy lòng, như một người chứng kiến đàn cá bạc phát sáng nhảy ra khỏi mặt nước, ngoài hắn ra không ai biết cả, nhưng hắn lại không thể vờ như chưa nhìn thấy sắc màu kia. Hắn bắt đầu chiêm nghiệm, trên kịch bản không có câu này. Vậy câu này là của Mạnh Tỉnh hay là của Cung Tuấn? “Trở về” là sao? Nghĩa trên mặt chữ hay còn có mưu đồ gì khác? Cũng không phải hắn tự luyến, mà từ cái ôm nằm ngoài kế hoạch lúc mới gặp lại đến lọ tương ớt băm bây giờ vẫn đang nằm trong bụng hắn, hành vi nào của Cung Tuấn cũng toát lên sự khả nghi. Hắn không thể trông chờ vào vận may mãi, nên quyết định ra tay áp đảo trước, dập tắt suy nghĩ nguy hiểm kia.
“Không biết.” -Hắn chỉ có thể nói thế. Nghĩ lại thì nếu đó là câu thoại ngẫu hứng của Mạnh Tỉnh thì câu trả lời của hắn khiên cưỡng quá, nên đành chữa cháy là: “Mai sẽ trở về cũng chưa biết được.”
Nói xong hắn chỉ muốn cắn lưỡi. Mạnh Tưởng có lẽ còn về được, nhưng có những chuyện là tuyệt đối không thể với hắn.
Câu này vừa thốt ra, đạo diễn Giả như cuối cùng cũng chờ được điều mình tìm kiếm, hô cắt ngay tại chỗ. Trương Triết Hạn vội vàng nhảy xuống, chẳng buồn nhìn vẻ mặt của Cung Tuấn nữa. Mọi người xung quanh dần dần bu lại, ba chân bốn cẳng chỉnh sửa tạo hình của cả hai để chuẩn bị cho công cuộc quay phim của cảnh tiếp theo.
Note:
- Fic có 4 part thôi, nhưng part nào cũng dài, văn phong lại khó dịch, nên sẽ up rất chậm
- Một số chỗ đã mạnh tay chém gió để dễ hiểu hơn. Xưng hô có thể chưa thống nhất, nhờ mọi người beta hộ.
- Mãi yêu…
“kích thíchi” kìa =))
LikeLike