Tính toán chi li PN4

Còn tiếp

-Hoa Mãn Sư

Phiên ngoại 4

Sau khi trời vào đông, An Nhiên cũng lười đi, chính xác là lười hơn. Mỗi sáng sớm thức dậy đã trở thành nỗi khó khăn khó lòng khắc phục của An Nhiên. Đối với cậu mà nói, tiếng báo thức siêu to kia hầu như là để gọi Mộ Vũ dậy chứ không liên quan đến cậu. Mộ Vũ tắt báo thức đi, mặc áo vào. Còn cậu cứ ở lì trong ổ chăn ấm áp, nướng mãi đến lúc không đi nữa thì sẽ trễ, mới vội vàng sửa soạn ra ngoài, đến cơm sáng cũng không kịp ăn một cách tử tế.

Tất nhiên Mộ Vũ cũng gọi cậu dậy. Chỉ là sự dịu dàng theo thói quen dành cho kẻ ăn vạ này khiến hắn chỉ nhẹ nhàng gọi vài tiếng bên tai ai đó, cùng lắm là thơm thêm mấy cái, ngoài việc làm An Nhiên buồn ngủ thêm thì hoàn toàn không có tác dụng gì khác. Nhìn cậu mơ mơ màng màng rúc lại vào chăn, lúc nào hắn cũng dung túng nhiều hơn kiên trì. Thế nên thường thì Mộ Vũ sẽ nhờ bảo mẫu đựng cơm vào trong cặp lồng giữ ấm, dặn An Nhiên mang đến công ty, khi nào rỗi tay trong giờ làm thì ăn. An Nhiên cũng đồng ý, chỉ là bộ phận tài vụ nhà họ khác với các bộ phận khác. Chỉ cần mở cửa thì sẽ có cơ man nào là người xếp hàng chờ ký giấy, hoàn trả, chi tiền, loay hoay một hồi là hết buổi sáng. Đừng nói là cơm, đôi khi còn không kịp uống ngụm nước nào.

Cuối cùng vào một buổi sáng tuyết rơi, sự lười biếng của An Nhiên đã đè bẹp nguyên tắc “không được đi làm trễ” của cậu.

“An Nhiên, đến giờ dậy rồi.”

“Năm phút nữa.”

Đây là cuộc đối thoại thường lệ của hai người vào buổi sáng.

“An Nhiên, bên ngoài rơi tuyết rồi, đường khó đi, không dậy nữa là trễ đấy.” -Ngữ khí nói chuyện của Hàn Mộ Vũ hoàn toàn không khớp với nội dung nói chuyện của hắn, dịu dàng mềm mại, như sợ làm An Nhiên giật mình, chẳng nghe thấy chút khẩn trương nào.

Mí mắt An Nhiên nhấc lên thành một khe hở. Thời tiết âm u khiến ánh sáng trong phòng càng thêm tăm tối. Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cuồng phong gầm thét, nghe thôi đã thấy lạnh rồi. Thời tiết quái quỷ này quá hợp để ngủ nướng.

Cuối cùng cậu cũng đưa ra một yêu cầu vô sỉ: “Mộ Vũ, tôi đi làm muộn một lát có được không? Mệt…” -Đầu mày cau lại, mắt chớp nhẹ mấy cái, trưng ra bộ mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Mệt à… Mộ Vũ nghĩ đến cảnh tượng tối qua, tuy nhiệt tình quấn quýt nhưng hình như cũng không có gì quá đà. Nhưng trước giờ An Nhiên đều vô cùng kiên trì về thời gian đi làm, hầu như không có tình trạng đi muộn về sớm. Ảnh đã nói như vậy thì chắc là mệt thật rồi.

“Vậy được, anh ngủ thêm lát đi, tôi dặn bảo mẫu chừa bữa sáng lại cho anh, anh dậy nhớ ăn. Bên chị Tào tôi sẽ nói với chị một tiếng.” -Mộ Vũ đắp chăn lại cho cậu, lại ôm cậu qua lớp chăn thêm một phút, thủ thỉ hỏi cậu còn chỗ nào không khỏe không.

An Nhiên bị cử chỉ trân trọng của hắn làm cho có chút áy náy, rõ ràng chẳng có chuyện gì cả, chẳng qua là muốn làm biếng thôi.

Hôm đó An Nhiên thành công đi làm muộn hai tiếng đồng hồ. Nếu chị Tào không gọi cho cậu vì việc gì đó, cậu vẫn có thể nướng thêm tí nữa. Sau khi thức dậy, cậu bắt xe đi thẳng đến công ty, đến cơm sáng mà Mộ Vũ dặn ăn cũng chưa ăn.

Vì trước đây làm cho ngân hàng suốt, chị Tào đã quen với những yêu cầu kỷ luật vô cùng nghiêm khắc trong công việc. Hơn nữa, bộ phận tài chính của doanh nghiệp nào cũng vậy, nhất định phải có người đáng tin cậy trông nom mọi lúc. Vì tim của An Nhiên mang một căn bệnh nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chị Tào cũng cố gắng chiếu cố cho cậu, không bắt cậu tăng ca, không bắt cậu xử lý những chuyện đặc biệt khẩn cấp. Nhưng điều đó không có nghĩa là chị Tào cũng nuông chiều cậu như Mộ Vũ. Tất cả những thứ liên quan đến tài vụ, An Nhiên đều phải học; chấm công theo đúng sự thật: nghỉ phép, đi trễ chắc chắn sẽ bị trừ tiền. Tuy bây giờ tiền không phải là vấn đề với An Nhiên, nhưng quan trọng không phải là tiền, mà là trật tự làm việc bình thường của một bộ phận bình thường không thể bị phá hỏng, không ai có thể vượt quá tiêu chuẩn ràng buộc chung này, một khi đã tồn tại ngoại lệ đặc biệt thì về sau sẽ rất khó làm việc.

Từ lần ăn vạ thành công đó, ý thức kỷ luật tự giác của An Nhiên cũng dần dần kém đi. Thỉnh thoảng dậy trễ một lần, Mộ Vũ cũng biết cậu làm biếng, nhưng vẫn chiều theo ý cậu trong vô thức, sau đó đích thân làm thủ tục xin nghỉ phép chính quy với chị Tào. Hắn vốn cũng không muốn An Nhiên vất vả, chỉ mong cậu khỏe mạnh, mãi ở bên cạnh mình là được. Nhưng chị Tào không nghĩ vậy. Sau khi An Nhiên xin nghỉ hết lần này đến lần khác rồi buổi trưa lại chạy đến đi làm với tinh thần phơi phới, chị đã nói chuyện với An Nhiên. An Nhiên khăng khăng rằng mình thực sự không khỏe vào buổi sáng. Chị Tào thấy sắc mặt của cậu tốt chán thì “hừ” một cái lạnh tanh: Em cứ vờ vịt đi!

An Nhiên nhún vai, cười rất đê tiện: “Em không vờ vịt. chị, chị không biết đâu…”

Mùa đông đó, tuyết rơi đặc biệt nhiều. Từ đầu đông đến giờ đã rơi những mấy trận tuyết to liên tiếp, tình trạng giao thông cứ không được tốt.

Hôm đó, An Nhiên lại thong dong đến trễ. Cậu vừa đi vào, chị Tào đã kéo cậu sang một bên: “Sáng nay Mộ Vũ lái xe đến, vì đường trơn, nó lái lại nhanh, xe suýt đâm vào cây…”

“Hả?” -An Nhiên giật nảy: “Nó…nó có làm sao không? Có bị thương không?” -Vừa nói vừa định qua phòng làm việc của Mộ Vũ xem thử. Chị Tào cản cậu lại: “Nó không sao, xe bị quẹt nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ bị một đường ở đầu xe thôi. Nó không cho chị nói cho em biết, em đừng nói, không nó chắc chắn sẽ trách chị nhiều chuyện.”

An Nhiên tức tối: “Em nói với nó tám trăm sáu chục lần rồi, lái chậm thôi lái chậm thôi, nhưng cứ không chịu nghe.”

“Đúng thế, đường bây giờ trơn phết, nó lái lại nhanh…Đúng là đáng lo thật.” -Chị Tào thở dài một tiếng, liếc An Nhiên: “Em nên thường xuyên trông chừng nó…”

“Vâng, lần sau không để nó lái xe nữa.” -An Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Tan làm về nhà, An Nhiên vừa lái xe vừa giả vờ không biết gì, hỏi Mộ Vũ: “Hôm nay tôi thấy trên đầu xe của mình bị thứ gì đó quẹt một đường…”

“Ừa, tôi cũng không biết sao lại bị quẹt nữa, tan làm thì nhận ra bị một đường như vậy.” -Mộ Vũ trả lời.

“Ờ. Lúc khác mang đi sửa.” -An Nhiên đáp bừa, lẳng lặng nhìn vẻ mặt điềm nhiên bình tĩnh của Mộ Vũ, trong long thầm nghĩ cậu giỏi làm bộ ghê nhỉ.

Hôm sau, trời âm u, lại là một ngày tốt để ngủ nướng. Tiếng chuông báo thức siêu to cũng không làm An Nhiên giật dậy, nhưng tiếng kim loại va vào nhau khi Mộ Vũ lấy chìa khóa xe trên bàn lên đã gọi An Nhiên dậy trong tích tắc.

“Đợi đã, đợi đã, tôi đi với cậu.” -Cậu vội vã mặc đồ vào, sửa soạn đơn giản, rồi cướp chìa khóa xe từ trong tay Mộ Vũ, ngồi ngay vào ghế lái.

Bao lâu nay, chỉ cần hai người đi làm chung thì đều là An Nhiên lái xe. Mộ Vũ cũng không bao giờ tranh với cậu, nhưng hôm nay Mộ Vũ nhất quyết lôi cậu xuống, bắt cậu ngồi vào ghế phụ lái, nhét cho cậu một cốc đậu nành và một cái bánh bao, bảo cậu ăn dọc đường. An Nhiên không muốn tí nào, bảo có thể đến công ty rồi ăn. Mộ Vũ hờ hững nhìn cậu bảo đến công ty rồi là gần như không có thời gian. An Nhiên biết có kiên trì đến đâu cũng vô ích, chỉ đành nghe theo. Thế là suốt dọc đường đều chỉ nghe thấy tiếng la hét lúng búng của An Nhiên, rằng Mộ Vũ lái chậm thôi, nhìn đèn xanh đèn đỏ, tránh xe kìa vân vân.

Bữa sáng đó đúng nghĩa ăn mà chẳng biết vị, thậm chí còn làm An Nhiên đau dạ dày suốt một buổi sáng.

Có điều, bắt đầu từ hôm sau, đúng giờ An Nhiên sẽ dậy chung, ăn sáng chung với Mộ Vũ, chỉ để giành ghế lái.

Hôm nọ, chị Tào đi tìm Mộ Vũ, đập mấy tờ tiền màu hồng lên bàn: “Trả tiền sửa xe cho cậu này.”

Mộ Vũ đẩy trả lại: “Không cần ạ.”

“Haizz, nếu kính chiếu hậu của chị không bị hư, chị đã không quẹt phải chiếc Subaru của cậu lúc de xe rồi. Nhưng cậu thấy chưa, chị gạt An Nhiên bảo xe cậu đâm vào cây mà nó cũng tin thật…Tháng này ngoan chưa này…Đi làm đúng giờ…” -Chị Tào không khách sáo, cất tiền lại vào ví: “Cậu đừng bán đứng chị nhé…”

“Vâng, chắc chắn em sẽ không nói cho ảnh biết.” -Thấy Mộ Vũ đồng ý dứt khoát như vậy, chị Tào hơi sững sờ.

Mộ Vũ nhìn chị Tào khẽ cười, ấm áp mà hài lòng: “Ảnh đó hả, khó khăn lắm mới chịu ăn sáng tử tế.”

Chị Tào nhịn cười, cảm khái: “Hai cậu…thật là…”

Làm người khác ghen tị!

Lúc ra cửa, bà chị do dự một lúc lâu rồi mới ngoảnh đầu lại nói: “Mộ Vũ à, có chuyện này tôi muốn nói với cậu. Có lẽ tôi quản hơi nhiều nhưng… Chiều hôm qua và hôm trước An Nhiên đều tựa vào sofa thiếp đi khi đang xem báo cáo… À ừm… Thể chất tồi tệ của nó cậu cũng biết mà, nói chung là…hai cậu ở với nhau…buổi tối đừng để nó mệt quá…”

Mộ Vũ thoáng ngơ ra, dường như có một cơn gió ấm thoảng qua bên má. Hắn không ngước mắt nhưng gật đầu một cách cực kỳ điềm đạm: “Vâng, em biết rồi, em sẽ chú ý.”

Chị Tào cũng hơi ngại, không nói gì tiếp mà đóng cửa đi ra luôn.

Mộ Vũ đặt văn kiện trong tay xuống, tựa vào lưng ghế, lắc đầu bất lực rồi cười khổ: “Sau này không được để ảnh nửa đêm bò dậy xem bóng đá nữa…”


GV: trời ơi, An Nhiên đã kể gì với chị Tào vậy nè =))) Anw là người dịch, tui thích những chương ngắn ngắn dễ thương như vậy, có lợi cho năng suất =)))

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s