Viết: ZuoZuoZuoYou
Dịch: GV
Rate: 16 +++++
HAI
3.26
Cung Tuấn cảm thấy người trong studio ai cũng nhìn mình với biểu cảm sai sai, sai lắm luôn.
30% bất lực, 60% ai oán, và 10% hận con không nên người.
Sự nôn nao bất an này đạt đến đỉnh điểm khi trợ lý đưa cho hắn xem hình ảnh mới nhất của Trương Triết Hạn tại sân bay.
Cung Tuấn thực sự không nắm rõ tình hình, đành phải hết sức cẩn thận: “Thầy Trương lúc nào cũng xinh trai như vậy, đúng không?”
“Anh nói gì cũng đúng.” -Trợ lý nói: “Thầy Trương cũng tốt tính ghê, lần nào đến cũng ăn bận gọn nhẹ, đi cũng vũ trang toàn diện, ai không biết còn tưởng hai người cứ gặp nhau là đánh lộn.”
Gặp nhau có đánh lộn hay không thì Cung Tuấn không biết, nhưng gặp nhau lên giường thì có vẻ là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Trong đoạn video mới nhất, Trương Triết Hạn bước đi lững thững, chầm chậm từng bước một, đầu rụt vào trong mũ, như một chú mèo say rượu no cơm. Cung Tuấn đâu có thấy qua một Trương Triết Hạn như vậy. Hắn hận không thể đem anh đi giấu, để không ai được thấy một Trương Triết Hạn như vậy.
Lúc còn ở trong đoàn phim, Trương Triết Hạn tóc dày bay bay vẫn có thể đánh năm Cung Tuấn bằng một nắm đấm để bù lại chút lộc ít ỏi mà hắn đã xơ múi được trong phim.
Hắn hoàn toàn không ngờ Trương Triết Hạn, aka thầy Trương, ở trên giường lại như vậy. Trước đây Cung Tuấn này làm gì dám nghĩ tới.
Nghĩ đến chuyện đôi mắt xinh đẹp, thân quen, thuộc về Chu Tử Thư kia lại rưng rưng vì tình dục; bờ má trông hơi gầy gò dưới ánh nến nay nhuốm màu đỏ hây; đôi môi hoạt ngôn thường ngày giờ hơi hé ra, thở hổn hển; sau khi bị hành sống hành chết là những bước đi chao đảo, là cái chống lưng giận hờn.
Kịch bản nào dám viết như vậy.
Cung Tuấn nhìn dáng người trong điện thoại mà muôn vàn cảm xúc giao thoa, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên đối mặt với cặp mắt của trợ lý. Nhưng người lên giường anh không phải hắn, người xoạc anh cũng không phải là hắn.
Điều quá đáng nhất mà hắn đã làm trước khi thức dậy là yêu cầu đạo diễn thêm vào phân đoạn ghẹo Chu Tử Thư. Kết quả là Trương Triết Hạn bình chân như vại, hóa giải mọi thứ chỉ với dăm ba câu. Đối phương hùng hổ gác chân lên khúc cây, còn chẳng buồn cho hắn ngồi xuống và còn trêu hắn những mấy ngày liền.
Nhưng đâu ai tin?
Với những vết hôn vết véo đầy người, Trương Triết Hạn chắc chắn sẽ không tin.
Cung Tuấn vừa đọc đi đọc lại những con chữ trái với thuần phong mỹ tục trong lịch sử trò chuyện của mình, vừa nghi ngờ: bây giờ hắn mà giải bày sự thật với Trương Triết Hạn, anh sẽ bay thẳng về đôi co với mình cho đến khi có kết quả mới thôi.
Chứ đừng nói người luôn bám níu đối phương là mình. Trương Triết Hạn đi Bắc Hải quay phim, mà một ngày mình gửi đến cả trăm mẩu tin cho người ta, y chang biến thái. Nếu hắn là Trương Triết Hạn, nếu có người trăm phương nghìn kế quấy nhiễu mình khi đang đi làm kiếm tiền nghiêm túc, thì sớm muộn gì cũng block bà người đó.
Mẩu tin nhắn WeChat cuối cùng vẫn là câu “Lên máy bay đây” của Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn do dự tới lui, cuối cùng giả vờ như không thấy.
“Dây chuyền anh chọn xấu quắc.” -Trợ lý vẫn mải huyên thuyên: “Thầy Trương có thích không?”
Thầy Trương có thích không, hắn không biết. Nhưng qua tin nhắn WeChat có thể thấy: từ mấy ngày trước mình đã bắt đầu không giữ được bí mật và ngấm ngầm gợi ý đối phương là mình đã chuẩn bị quà, còn bảo đối phương đoán xem nữa. Chuỗi hành động này thực sự rất đáng xấu hổ.
“Chắc là thích rồi, còn đeo suốt một ngày.” -Trợ lý tự hỏi tự trả lời.
Cung Tuấn nghĩ mãi không thông. Hắn cũng đâu phải chưa từng yêu đương, dù trong hay ngoài cũng không còn là một thiếu niên trong sáng. Nhưng chuyện mình cặp với Trương Triết Hạn thực sự quá giật gân, còn gây cấn hơn trò lén nắm tay nhau trước mặt thầy cô trong giờ Toán nữa. Nó khó tin hơn cả chuyện mình đã nổi tiếng, ngày nào cũng được lên top tìm kiếm.
Chuyện này khác gì vừa tỉnh lại là nghe tin là mình đã có con, con đã mười tám tuổi, vừa thi đậu Thanh Hoa nhưng đến con mình tên gì mình cũng không biết?
Cung Tuấn cảm thấy may mắn vì hôm nay không có lịch làm việc gì. Lỡ như có hẹn phỏng vấn thì hắn thực sự không ứng phó nổi. Tập trung tinh thần để đối phó với trợ lý và đồng nghiệp đã là cực hạn của hắn rồi.
Vì thế, khi Cung Tuấn đăm chiêu bước từ trên xe xuống, nhìn thấy một rừng fan và ống kính đang chực chờ ở sân bay, hắn mới chậm chạp nhận ra mọi thứ mới chân thật làm sao.
Đám đông xa lạ lúc nhúc vây xung quanh hắn, những khuôn mặt tươi cười rạng rỡ hướng về phía hắn, những tiếng gọi tên và những tiếng la hét trong kìm nén bao vây lấy hắn. Hắn còn chưa kịp nhận ra thì đã vẫy tay đáp lại mọi người.
Bấy giờ Cung Tuấn mới thực sự cảm nhận được: Sơn Hà Lệnh hot thật rồi.
Chỉ trong một sớm một chiều, đôi tay khổng lồ đã đẩy hắn đến nơi cao hơn, xa hơn, với đủ sự chú ý. Dường như hắn được đẩy đến nơi gần tiền bối Trương hơn, và đồng thời cũng xa anh hơn.
Chỉ có kẻ điên mới đi hẹn hò với “đối tác hành nghề” của mình.
Bước ra khỏi đám đông ồn ào, dưới lớp khẩu trang là chóp mũi cay cay, Cung Tuấn vẫn chưa nghĩ thông.
Rốt cuộc thầy Trương thích gì ở hắn? Chắc chắn không phải vì hắn hát hay rồi.
—o0o—
6.26
Cung Tuấn dùng đủ mọi cách vẫn không thể khiến Trương Triết Hạn gọi hắn một tiếng Tuấn Tuấn.
Cung Tuấn muốn nghe. Hắn rất muốn nghe.
Hắn muốn nghe Trương Triết Hạn, aka thầy Trương, cái người vẫn đang giữ mối quan hệ bạn bè bình thường với hắn gọi hắn một tiếng Tuấn Tuấn bằng giọng nói chưa nhuốm màu tình dục. Còn gọi xong liệu giọng nói ấy có nhuốm màu tình dục mờ ám hay không thì Cung Tuấn cũng nghĩ kỹ rồi, chỉ thấy không cần xoắn, hắn cũng không lo có hệ quả về sau.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ làm tình.
Cũng sẽ phải lòng nhau.
Cũng sẽ đâm Trương Triết Hạn lún vào ga giường, cả người ướt át mồ hôi, rồi dùng tay nắn chiếc nhũ xinh, chờ anh oằn lưng xin tha.
Huống hồ chi mái tóc dài mất hơn một tiếng để nối của Trương Triết Hạn trông thực sự cám dỗ.
Trước khi tỉnh lại, Cung Tuấn vẫn đang sống cuộc sống thân mật âu yếm, hòa hợp giao thoa với anh, chỉ cần có cơ hội là kéo anh lại xách súng lên trận, sờ mó đủ kiểu. Đừng nói là trên giường khách sạn, thỉnh thoảng còn diễn ra trong nhà vệ sinh hậu trường, trong nhà xe di động hoặc phòng trang điểm, thậm chí có đôi lần ở ngay trong căn phòng trang điểm mà họ đang có mặt bây giờ.
Bây giờ nghĩ lại, Cung Tuấn chỉ thấy mọi chuyện như vừa xảy ra hôm qua:
Trương Triết Hạn sợ nóng, vừa quay xong là gỡ đai lưng, cởi áo ra, chẳng cần nhiều lời. Nhưng khi nhìn thấy Cung Tuấn hỉ hả lén lút đi theo mình, ngoài trợn mắt ra, anh cũng không ngăn cản. Không ngoài dự đoán, hai người như lửa gặp rơm, khóa trái cửa lại, làm hết từ A đến Z trong mùi mồ hôi hôi ám. Dù Trương Triết Hạn có dẻo dai đến mấy, cuối cùng vẫn bủn rủn hai chân, dữ dằn để lại một chiếc dấu răng trên cánh tay Cung Tuấn.
Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ, Trương Triết Hạn hở tí lại tí tởn véo tay hắn, lần nào cũng véo rất đúng chỗ. Anh hỏi: “đau không?”
Cung Tuấn bất lực vô cùng: “Em nói đau, anh có véo nữa không?”
Trương Triết Hạn cười híp cả mắt: “Đâu có được.”
Có thể nói sự tự tin của Cung Tuấn bây giờ đều do chính tay Trương Triết Hạn trao cho hắn.
Thế nên bây giờ bắt hắn giả vờ không thân, giả vờ chưa từng nhìn thấy cơ thể lõa lồ của Trương Triết Hạn run lên khi lên đỉnh thì quả thật làm khó hắn quá.
Cung Tuấn nói: “Gia đình em ai cũng gọi em là Tuấn Tuấn.”
“Thế à?” -Trương Triết Hạn ngẩng đầu ra khỏi gương, liếc hắn: “Không ngờ tên cúng cơm của em cưng thế.”
Cung Tuấn cười: “Em không cưng à?”
“Chả thấy cưng ở đâu.” -Trương Triết Hạn lại liếc hắn: “Lão Ôn có cưng không?”
Cung Tuấn vẫn không nản chí: “Chị Mã cũng gọi em Tuấn Tuấn.”
“Em thân với chị Mã thế?” -Đuôi mày của Trương Triết Hạn nhếch lên rồi lại hạ xuống: “Cũng tốt, trước đây anh có nói với em là: thực ra chỉ cần chân thành thì sẽ được yêu quý trong giới này, thực ra ở đâu cũng vậy.”
Lại nữa rồi, tiền bối Trương tận tình ghê.
Lúc nào cũng nhắc nhở chỉ bảo cho hắn, tử tế với hắn, dặn dò hắn đủ điều, kiên nhẫn căn dặn; lúc chưa thân đã sẵn sàng móc hết tim gan và cả bầu trời bầu lý tưởng mang hơi hướm chủ nghĩa lãng mạn ra chia sẻ với hắn. Ngoài việc đáp trả lại bằng một trái tim chân thành, hắn cũng chẳng biết mình có thể cho anh điều gì khác.
Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn đang cười trong gương, trong lòng vừa nhói vừa xót. Theo bản năng, hắn muốn bước qua đưa tay ôm lấy đối phương, vùi đầu vào lòng đối phương, nhưng tay vừa đưa lên một nửa đã bỏ xuống. Hắn giả vờ cúi đầu nhìn xuống ngón tay mình, khép chặt lại mở ra.
Bên kia, Trương Triết Hạn nghiễm nhiên vẫn đang trong trạng thái của Chu Tử Thư: “Lão Ôn, đi nào, làm việc thôi.” Bấy giờ, Cung Tuấn mới ngẩng đầu lên, quan sát kỹ lưỡng từ đầu đến chân. Khi họ chạm mắt nhau, hắn liền lẩm bẩm một câu: “Đồ bướm hoa.”
Trương Triết Hạn chẳng biết có nghe hay không: “Cái gì?”
“Không có gì, chỉ là tự dưng nghĩ đến sợi dây chuyền em vừa nhìn thấy mấy hôm trước.” -Cung Tuấn không muốn nói quá nhiều: “Em nghĩ anh đeo sẽ rất đẹp.”
“Liên quan ghê, lát nữa cho anh xem hình.”
Trương Triết Hạn lại cười, ôn hòa dịu dàng. Nắng mai rơi lất phất giữa những sợi tóc con trên đỉnh đầu anh. Những đốm sáng in lên mặt, lúc dày đặc lúc thưa thớt. Cung Tuấn khắc chế lắm mới không đưa tay vuốt hộ nắng, rờ hộ nắng.
“Sẽ cho anh xem mà.” -Cung Tuấn nói: “Ban nãy tự dưng em nhớ đến một câu thoại.”
“Hửm?”
“Chưa quay, nhưng em rất thích.”
Khóe miệng Cung Tuấn nhếch lên, chiếc quạt trong tay xoay rồi lại dừng, cuối cùng xòe ra một cách nhịp nhàng. Hắn từ tốn phẩy quạt mấy cái, mặt quạt trắng muốt như cũng tỏa nắng mai. Cũng may là lần nào phỏng vấn, cánh truyền thông cũng mè nheo đòi hắn biểu diễn xoay quạt nên đến tận bây giờ vẫn chưa lụt nghề.
“Trương Triết Hạn, trên người anh có nắng, em muốn bắt về ngắm.”
Hắn nói rất nghiêm túc nhưng dù gì cũng đang diện cả cây đồ diễn, việc thừa hưởng khí chất tưng tửng thất thường của Ôn Khách Hành là khó tránh. Mấy nhân viên trường quay xung quanh chỉ tưởng hai người lại đang trêu nhau, chép miệng vài cái lại tiếp tục quay cuồng trong công việc. Chỉ có Trương Triết Hạn buông chậm bước chân, quay đầu lại nhìn hắn.
“Từ khi nào múa quạt thạo thế?” -Trương Triết Hạn mất một lúc lâu mới trả lời, rồi chậm rãi nở một nụ cười: “Hả? Tuấn Tuấn? Lén tập một mình đúng không?”
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cute quá tại sao tôi có thể cảm thán 1 truyện đầy H là cute cơ chứ
LikeLike
=))))))) vì truyện cute thật
LikeLike