Viết: ZuoZuoZuoYou
Dịch: GV
Rate: 16 +++++
BỐN
3.26
Khoảng thời gian này là đồ mượn.
Tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi thức dậy đều như một giấc mơ. Trong mơ, mình đã ở gần ước mơ hơn. Trong mơ, một chú bướm phức tạp khó nắm bắt như thầy Trương lại yêu hắn tha thiết.
Chuyện sau còn khiến hắn bất an day dứt hơn chuyện trước nữa.
Cung Tuấn không biết giấc mơ này bao giờ sẽ kết thúc. Ngồi trên chuyến bay đi Bắc Hải, Cung Tuấn lấy tay phải đọ sức với tay trái, vặn ra một bông hoa.
Trợ Lý hỏi: “Anh đã nói với thầy Trương chưa?”
Không hề, chuyện đó sao mà nói ra được?
Em mất trí nhớ rồi. Em đã quên hết kỷ niệm của chúng ta. Em quên mất tại sao tự dưng chúng ta lại đến với nhau, lại yêu nhau. Em quên mất tối qua đã xoạc anh trong tư thế gì. Nhưng em muốn gặp anh, nên em đã tới đây. Em tới đây vì muốn cùng anh nhìn trời, ngắm hoa, bàn về tình yêu và thử bắt đầu lại từ đầu.
Cung Tuấn nghĩ thầy Trương sẽ bảo cậu cút ngay cho nóng, dù gì thầy Trương cũng còn một buổi livestream lúc 8 giờ.
Cung Tuấn trùm kín người thành một con chim cút nhát gan khổng lồ. Hắn co rúm trong xe, nấn ná mãi ở nơi cửa sau khách sạn mà Tiểu Vũ đã đưa địa chỉ từ sớm, không chịu xuống xe.
“Đang cãi nhau? Lỡ đến đây rồi…” -Trợ lý vô cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Anh không xuống nữa là phải chờ thầy Trương chạy show về, sớm lắm cũng phải nửa đêm, ngày mai anh còn phải quay quảng cáo nữa.”
Bấy giờ Cung Tuấn mới chậm rãi nhích xuống xe, đi thập thò vào trong khách sạn. Sau khi lên lầu theo thông tin của trợ lý, hắn khựng lại trước cửa phòng, rồi lại bước tới bước lui, ngập ngừng không dứt.
Chắc là thầy Trương đang ngủ, mình không hẹn mà đến, tự dưng quấy rẫy người ta, thật không phải phép, hay để lần sau ta.
Trên đoạn hành lang vắng vẻ, Cung Tuấn sàng từ đầu này sang đầu khác, rồi lại bước ngược trở về.
Bên kia trợ lý còn gửi tin nhắn cho hắn: nhớ canh thời gian, đừng để lại dấu vết gì, cũng đừng làm thầy Trương đi trễ.
Cung Tuấn được miêu tả không khác gì hổ sói, dũng mãnh hùng hổ như châu chấu quá cảnh, làm như bây giờ Cung Tuấn dám ôm thầy Trương vừa thơm vừa gặm ngay tại chỗ vậy.
Cung Tuấn không dám, Cung Tuấn đến cửa cũng không dám gõ.
Hắn thực sự không biết rốt cuộc mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn dám gửi cho thầy Trương những tin nhắn lộ liễu trâng tráo đó và giữ eo thầy Trương xoạc liền tù tì như vậy.
Đây chính là yêu sao?
Nhưng Cung Tuấn hoàn toàn không biết yêu là gì.
Vậy là ban đầu chính thầy Trương đã dụ dỗ mình trước ư?
Cung Tuấn cảm thấy suy nghĩ này thật đại nghịch bất đạo.
Vậy là mình cưỡng ép thầy Trương trước?
Cung Tuấn cảm thấy tội mình đáng chết vạn lần.
Những câu hỏi này có lẽ chỉ có mỗi mình Trương Triết Hạn biết đáp án. Cung Tuấn nghĩ nếu phải đi hỏi anh thì chẳng thà bắt hắn tán gia bại sản, mổ bụng tự vẫn còn sướng hơn.
Hắn lại đi đến cuối hành lang, còn chưa kịp cất bước quay lưng, đã nghe thấy tiếng mở cửa gần đó.
“Mày giỏi ha? Mẹ mày, dám đi ăn thịt nướng một mình.”
Là giọng của Trương Triết Hạn. Cung Tuấn nghe xong liền run người ngay lập tức.
Đối phương đang nói chuyện điện thoại.
“Lát nữa tao còn có việc. Mày đang rảnh? Đang rảnh thì xem Sơn Hạ Lệnh đi, cúp máy đây.”
Chắc anh phải chạy đến chỗ quay livestream cho kịp.
Cung Tuấn nhấc chân trái lên, lại hạ xuống, lại nhấc chân phải lên, lại hạ xống.
Sau đó nghe tiếng Trương Triết Hạn bỗng nhiên vang lên ngay sau lưng mình: “Quay qua đây.”
Cung Tuấn quay lại theo bản năng.
Trương Triết Hạn chỉ đứng cách hắn một bước. Áo lót trắng đi với áo vest đen. Cặp mắt đen láy hơi ngước lên để nhìn hắn. Trông sạch sẽ tươi mát muốn chết.
Chết.
Chết thật rồi.
Cung Tuấn không biết nói gì: “Anh nhìn thấy em rồi à.”
“Nguyên cái thân to xác đứng ở đó.” -Trương Triết Hạn vừa trợn mắt, vừa đè nén sự lo lắng: “Anh có bị đui đâu? Sao thế? Sao lại đến đây?”
“Anh để đầu đinh…” -Cung Tuấn hoàn toàn không nghe lọt tai chữ nào. Hắn nhìn chỗ nào cũng cảm thấy không phải phép, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy gượng gạo mất tự nhiên: “Thực ra cũng đẹp phết.”
Trương Triết Hạn cau mày, bước từng bước lại gần, nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu.
Sau đó đưa ra kết luận: “Cung Tuấn, em có gì đó sai sai.”
Trả lời sao bây giờ? Cung Tuấn quả thật có nhiều thứ sai sai.
Cách hắn nhìn đôi mắt của Trương Triết Hạn sai sai. Cách hắn nhìn làn môi của Trương Triết Hạn cũng sai sai. Dái tai sai sai, yết hầu sai sai, xương quai xanh sai sai. Cái cổ áo này sao xẻ sâu thế nhỉ?
Cung Tuấn muốn thành thật để được khoan hồng, nhưng khi buộc miệng thốt ra thì lại là những câu chữ đã đè nén thật sâu trong đáy lòng: “Em nhớ anh rồi.”
Em muốn gặp anh.
Sau đó, hắn nhìn thấy thầy Trương trước mặt bắt đầu tan chảy, hóa lỏng một cách hiển nhiên.
Như đám tuyết trắng cuối cùng trên đồng cỏ mùa xuân, như viên đường ngọt nổi lềnh bềnh trong tách cà phê mùa đông, như coca ướp lạnh mùa hè, như nước mật ong mùa thu, như tất cả sự vật ngắn ngủi nhưng tươi đẹp trên thế gian này cộng lại.
Nhưng không gì bằng đuôi mắt xếch cao và đồng điếu lún sâu của thầy Trương trong tuổi Nhị Lập. Tóm lại là hắn đổ rồi.
Cung Tuấn vẫn đang ngắm nhìn ngẩn ngơ thì thầy Trương trước mặt nheo mắt lại, đưa tay véo má hắn không chút thương tình: “Dễ thương ghê.”
“Sao dễ thương thế?” -Trương Triết Hạn chép miệng: “Khờ ơi là khờ.”
Phản xạ có điều kiện của Cung Tuấn là đập tay Trương Triết Hạn ra.
“Đùa thôi, đùa thôi.” -Trương Triết Hạn cười tươi hơn nữa: “Đừng giận mà.”
Ngay sau đó, Trương Triết Hạn nắm cổ áo Cung Tuấn, ngước đầu hôn sấn tới.
Mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá. Cung Tuấn hồi hộp đến mức nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn lập tức nghe thấy tiếng cười đè nén trong cổ họng Trương Triết Hạn. Cả bờ vai của đối phương đều rung bần bật. “Mệt không? Vào phòng ngủ một lúc đi.” -Tâm trạng của Trương Triết tốt cực: “Ngoan ngoãn chờ anh về nhé.”
6.26
“Tay nghề nấu nướng của thầy Cung khá đấy.”
“Nấu bún thôi mà.” -Cung Tuấn nói: “Thầy Trương không biết rõ em gì hết.”
Trương Triết Hạn đã cởi bỏ sạch sẽ phục trang, đang bận áo cộc trắng và quần cộc trắng, ngồi gác chân vẹo vọ trên sofa chờ đồ ăn lên. Bên tay là một cuốn “Triết học tinh thần Plato” đang úp xuống, trông vô cùng nhàn hạ, nhưng anh cũng không đọc.
“Thế em cũng có biết rõ anh đâu.” -Trương Triết Hạn đâu chịu thua: “Tay nghề nấu nướng của anh cũng không tồi.”
“Ừm, em có xem.” -Cung Tuấn thuận miệng tiếp lời: “Chẳng phải thầy Trương từng làm món gà cay à? Trông có vẻ rất ngon.”
Hắn nói xong cũng tự biết mình đã lắm lời. Quả nhiên Trương Triết Hạn không chịu buông tha cho hắn, nhìn hắn với ánh mắt sáng quắc: “Em từng show cũ của anh?”
Cung Tuấn đắn đo lựa lời: “Có xem cut trên Weibo.”
Trương Triết Hạn chớp chớp mắt: “Thật không á? Fan anh còn chưa chắc đã xem.”
“Đâu.” -Cung Tuấn nói: “Thầy Trương nổi mà, mấy đoạn “sử đen” đó đều bị bới lên hết rồi.”
“Thế anh thực sự mong chờ được xem “sử đen” của thầy Cung.” -Trương Triết Hạn như cười như không: “Chờ bộ này lên sóng rồi, mọi người chắc chắn sẽ đi bới chuyện của thầy Cung lên.”
Một lúc sau, Cung Tuấn mới hỏi: “Thầy Trương có niềm tin ở em?”
“Chúng ta cố gắng hết sức là được.” -Trương Triết Hạn không rung đùi nữa: “Những chuyện khác cứ phó mặc cho trời, dù sao chúng ta cũng không thẹn với lòng.”
“Sẽ nổi thôi.” -Cung Tuấn lại ngập ngừng một lúc.
“Thầy Cung muốn nổi?”
“Muốn, em muốn nổi.” -Cung Tuấn thừa nhận: “Có danh, có tiền, em mới có thể sống tự tin hơn.”
Trương Triết Hạn nghe xong, rất lấy làm thích thú: “Nghĩa là sao, nói anh nghe?”
Cung Tuấn nhếch môi một cách cứng nhắc, chỉ nói: “Muốn chơi gì cũng chơi được, muốn cái gì cũng lấy được.”
Trương Triết Hạn nhìn hắn, im lặng không nói gì.
Khi Cung Tuấn bưng hai bát bún cá lên bàn, hắn vừa nhìn Trương Triết Hạn gác chân lên lại, bắp chân căng cứng huơ tới huơ lui trong không trung, vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, vừa khắc chế cơn kích động muốn đưa tay nắm chiếc cổ chân nhỏ nhắn kia lại và kéo giật người kia xuống sàn.
Thì nghe Trương Triết Hạn ngọng nghịu lẩm bẩm một câu: “Thảo nào họ muốn em diễn Ôn Khách Hành.”
Yết hầu Cung Tuấn cử động một cái. Hắn chỉ xem như chưa nghe thấy gì: “Hôm nào quay hộ em một đoạn video? Để làm vlog nấu ăn.
“Được luôn.” -Trương Triết Hạn đón lấy đũa, định ăn, ngước mắt lên, lại sững lại: “Em không ăn cay?”
Cung Tuấn hoàn hồn: “Em ăn cay được, chỉ là gần đây không muốn ăn cay lắm.”
“Thế sao ban nãy em còn cắt một đống ớt hiểm?”
“Bỏ vào tô anh cả rồi.”
Thần sắc Trương Triết Hạn trở nên phức tạp.
Cung Tuấn cố tình phớt lờ: “Thầy Trương cũng không muốn ăn ớt? Chúng ta đổi lại?”
“Không.” -Trương Triết Hạn bấy giờ mới động đũa.
“Thầy Trương thì sao?” -Cung Tuấn bỗng dưng hỏi: “Thầy Trương muốn nổi không?”
“Anh sao cũng được.” -Trương Triết Hạn chẳng buồn ngẩng đầu, chóp mũi dính đầy những hột mồ hôi li ti vì cay: “Không có gì đặc biệt…nói sao đây nhỉ…muốn chơi, muốn có, muốn giữ. Cái gì cũng tàm tạm là được.”
Máy lạnh trong nhà xe đang được bật ở công suất cao nhất, phát ra những tiếng vù vù.
Những sợi tóc con không được cố định trước trán của Trương Triết Hạn bay phất phơ trong không trung, linh hoạt vô cùng, tự do tự tại bay lượn trên cao.
Cung Tuấn vô tình nhìn thấy, chỉ cảm thấy gió thật đáng giận, càng thổi càng mang người nọ đi xa, làm sao cũng không bắt lại được.
Quả đầu đinh lởm chởm như nhím cũng đáng giận. Lúc làm tình muốn nắm tóc cũng không tiện, chỉ có thể ra sức giữ chặt tay Trương Triết Hạn rồi kéo ngược ra sau. Nhìn đường cong ở eo và hai hốc lưng, hắn mới cảm thấy đôi chút vỗ về..
Lúc này Cung Tuấn nhìn càng lộ liễu hơn.
Nào ngờ Trương Triết Hạn vừa ngẩng đầu đã ném ra một câu: “Nhìn gì nhìn, anh đẹp à?”
Cung Tuấn chẳng buồn nghĩ thêm một giây: “Đẹp hoàn hảo.”
Không ai nói, cũng không ai cười, tiếng vù vù của chiếc máy lạnh cũ kĩ vẫn không vơi.
Trương Triết Hạn khựng lại, mặt không cảm xúc, nhưng khi mở miệng trở lại đã có tí lắp bắp: “Cung Tuấn…có phải em…đã…nhập vai quá rồi không?”
Cung Tuấn bỗng nhiên cảm thấy tức giận. Mỗi một tấc da từ đầu đến chân của con người này, hắn đều ngắm qua. Hai bờ môi mỏng nói chuyện thẳng như ruột ngựa, không phải lúc nào cũng xuôi tai, hắn cũng liếm qua.
Chiếc lưỡi linh hoạt hay công kích người khác cũng từng quấn lấy ngón tay hắn, bao bọc **** *** hắn, và ngậm qua ** của hắn.
Hắn nghiến răng, ngắt từng chữ một: “Triết Hạn, những điều ngu ngốc này, người khác nói được, còn anh thì không.”
Trương Triết Hạn hiếm khi cứng họng như vậy, cuối cùng anh cũng chẳng nói gì nữa.
GV: Tui quá bất lực với việc tìm một cái tên thanh nhã nhưng vẫn hấp dẫn cho các bộ phận sinh dục nam. Thôi tui censor luôn cho lành, mọi người phát huy trí tưởng tượng nhé. Khi nào nghĩ ra sẽ sửa.