Tính toán chi li PN7

Năm nay hai ổng đã ngoài ba mươi rồi.

-Comment của một bạn trên Tấn Giang năm 2020

PHIÊN NGOẠI 7

“Mộ Vũ, tối nay đi ăn tối nhé?” -Tôi đưa bảng phê duyệt tài chính cho hắn, hai tay chống xuống mặt bàn, rướn người về phía trước. Như vậy có thể thấy rõ quá trình hắn ký tên trên văn kiện. Trước đây tôi bảo hắn thiết kế chữ ký nào đó đi, hắn bèn hỏi tôi: “Chữ tôi xấu lắm à?” -Chuyện này phải nói sao đây nhỉ? Chưa đến nỗi rất xấu, chỉ là trông rất non nớt, nhưng đó cũng không phải chuyện gì to tát. Ký tên thôi mà, viết được nhìn được là ổn rồi, hơn nữa kiểu chữ cá tính này mới khó mô phỏng? Tôi cũng không nhắc nữa. Qua một dạo, có lần đến Bắc Kinh ăn cơm với Sở Kiến và Lạc Lạc. Lúc trả tiền, Sở Kiến ký tên trên biên lai quẹt thẻ, Mộ Vũ ngồi ngay bên cạnh y. Tôi thấy ánh mắt bâng quơ của ai đó trở nên tập trung sau mấy đường bút roẹt roẹt của Sở Kiến. Chờ nhân viên phục vụ đi mất, Mộ Vũ bỗng nhiên nói với Sở Kiến rằng: “Sở Kiến, cậu viết thử tên tôi đi.” -Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lạc Lạc đã lôi bút ký tên ra cực kỳ nhanh, đưa cho Sở Kiến một cách đặc biệt xun xoe, sau đó kéo ghế lại gần thiếu gia nhà họ.

Mộ Vũ lấy tấm danh thiếp ra, lật lại, bảo Sở Kiến viết lên mặt sau. Sở Kiến cũng không hỏi gì, vừa cười vừa đẩy đầu Lạc Lạc ra một chút, thoáng nghĩ ngợi sau đó viết thoăn thoắt một cách trôi chảy.

Continue reading “Tính toán chi li PN7”

Tính toán chi li PN6

Đời sống linh tinh

-Hoa Mãn Sư.

Phiên ngoại 6 (Mộ Vũ)

Sáng lúc tỉnh dậy, đầu hơi nhức, đưa tay tắt tiếng báo thức inh ỏi. An Nhiên cũng thức theo. Ảnh híp mắt đờ đẫn mất một lúc, rồi trở người lại, một tay chặn trước ngực tôi, một chân đè lên chân tôi, rồi lại bắt đầu ngủ tiếp.

Khi ngủ, vẻ mặt của ảnh trông như một đứa trẻ. Mi mắt rất dài, dài đến độ đổ xuống. Tôi nhẹ nhàng di đầu ngón tay lên, ảnh cũng không né tránh mà sẽ cười ra hai má lúm đồng tiền. Đây là khởi đầu ngọt ngào nhất cho ngày hôm nay của tôi.

Hứa là sẽ xin nghỉ phép cho ảnh nên tôi vẫn phải đi làm. Chú đi du lịch Hải Nam chưa về, cơm sáng chỉ có tôi và bảo mẫu ăn với nhau.

Lúc ra cửa, tôi mới nhận ra không tìm được chìa khóa xe.

Cái này chỉ có An Nhiên biết. Quả nhiên, tôi vỗ mặt ảnh gọi ảnh dậy; nghe tôi hỏi chìa khóa xe đâu, ảnh mơ mơ màng màng nói trong ngăn thứ hai của tủ đầu giường. Ngăn thứ hai không có chìa khóa, chỉ có mấy xấp tiền lẻ mười tệ mới cóng mà ảnh vừa đổi với đồ đệ mình. Tôi chưa kịp hỏi, ảnh đã nói: “Lấy một tờ, ra ngoài, giơ tay, bắt taxi.”

Continue reading “Tính toán chi li PN6”

Tính toán chi li PN5

Còn tiếp

-Hoa Mãn Sư.

Phiên ngoại 5 (An Nhiên)

Bắt đầu từ hôm Mộ Vũ cản không cho tôi xem trận bóng trực tiếp lúc một giờ sáng mà tôi không nghe, hắn đã không vui rồi.

Lúc đầu tôi bảo không xem nữa, sau khi hắn ngủ, lại lén chạy ra phòng khách xem. Không bật đèn, tiếng tivi cũng được chỉnh đến mức rất rất nhỏ, bản thân tôi cũng chẳng dám la hét, xem đến đoạn phấn khích chỉ đành bịt miệng lại. Đang xem đến đoạn cao trào thì trên vai nằng nặng, tôi quay đầu lại, Mộ Vũ đang khoác chăn bông cho tôi. Vì ánh đèn quá tối, tôi cũng không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhất thời ấp a ấp úng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng hắn cũng chẳng nói gì đã quay đầu bỏ về phòng ngủ.

Bị bỏ lại trơ trọi trên sofa, tôi đã phân vân một lúc lâu giữa lập tức tắt tivi hay kiên trì xem hết chương trình trực tiếp. Lúc này trận đấu đã tiến hành được hơn một nửa, đang trong giây phút mấu chốt. Cuối cùng tôi vẫn quyết định xem cho hết.

Biết hắn muốn tốt cho mình, chỉ là…ai mà không có dăm ba sở thích? Tôi chỉ xem bóng thôi mà? Tôi chỉ muốn xem ghi hình trực tiếp cho có cảm giác đang ở hiện trường thôi mà? Tuy là có phát lại, nhưng dù sao cảm giác vẫn khác!

Tìm hết lý do này đến lý do khác, tôi chỉ muốn để bản thân sống thật một chút, tuy vẫn thấp tha thấp thỏm đến giây phút cuối cùng.

Continue reading “Tính toán chi li PN5”

Tính toán chi li PN4

Còn tiếp

-Hoa Mãn Sư

Phiên ngoại 4

Sau khi trời vào đông, An Nhiên cũng lười đi, chính xác là lười hơn. Mỗi sáng sớm thức dậy đã trở thành nỗi khó khăn khó lòng khắc phục của An Nhiên. Đối với cậu mà nói, tiếng báo thức siêu to kia hầu như là để gọi Mộ Vũ dậy chứ không liên quan đến cậu. Mộ Vũ tắt báo thức đi, mặc áo vào. Còn cậu cứ ở lì trong ổ chăn ấm áp, nướng mãi đến lúc không đi nữa thì sẽ trễ, mới vội vàng sửa soạn ra ngoài, đến cơm sáng cũng không kịp ăn một cách tử tế.

Tất nhiên Mộ Vũ cũng gọi cậu dậy. Chỉ là sự dịu dàng theo thói quen dành cho kẻ ăn vạ này khiến hắn chỉ nhẹ nhàng gọi vài tiếng bên tai ai đó, cùng lắm là thơm thêm mấy cái, ngoài việc làm An Nhiên buồn ngủ thêm thì hoàn toàn không có tác dụng gì khác. Nhìn cậu mơ mơ màng màng rúc lại vào chăn, lúc nào hắn cũng dung túng nhiều hơn kiên trì. Thế nên thường thì Mộ Vũ sẽ nhờ bảo mẫu đựng cơm vào trong cặp lồng giữ ấm, dặn An Nhiên mang đến công ty, khi nào rỗi tay trong giờ làm thì ăn. An Nhiên cũng đồng ý, chỉ là bộ phận tài vụ nhà họ khác với các bộ phận khác. Chỉ cần mở cửa thì sẽ có cơ man nào là người xếp hàng chờ ký giấy, hoàn trả, chi tiền, loay hoay một hồi là hết buổi sáng. Đừng nói là cơm, đôi khi còn không kịp uống ngụm nước nào.

Cuối cùng vào một buổi sáng tuyết rơi, sự lười biếng của An Nhiên đã đè bẹp nguyên tắc “không được đi làm trễ” của cậu.

Continue reading “Tính toán chi li PN4”

Tính toán chi li PN3

Mấy chuyện linh tinh

-Hoa Mãn Sư

Phiên ngoại 3

Hôm thứ hai về nhà, An Nhiên và Mộ Vũ đã cùng ba về quê tảo mộ mẹ.

Ông cụ vuốt ve bia mộ của vợ, luôn miệng báo cáo với người bạn đời, rằng con trai về rồi, không mất cái tay cái chân nào, vẫn nói nhiều như vậy, chỗ nào cũng lành lặn; rằng bây giờ Mộ Vũ làm ăn rất lớn, nhà xe này nọ đều có đủ, tính cách vẫn rất vững vàng rất an phận, An Nhiên được ra sớm như vậy đều nhờ nó; rằng mình đang sống rất thoải mái, thời gian qua được Mộ Vũ chăm sóc, bây giờ An Nhiên không sao nữa, mình càng không có gì phải lo; cuối cùng rằng hai đứa nhỏ ở bên nhau rất tốt, bảo bạn đời phù hộ hai người đều bình an, đừng xảy ra chuyện gì nữa.

Ông An nói xong, An Nhiên mới bước đến. Cậu ôm một bó hoa tươi từ từ quỳ xuống, định trêu mẹ mấy câu bằng vẻ mặt vô tư để chứng minh những gì ba vừa nói không chỉ là một câu an ủi, mà con trai bà thực sự“chỗ nào cũng lành lặn”, nhưng sau câu “Mẹ ơi, con về rồi nè.” thì tất cả lời nói đều nghẹn lại trong họng, không nói tiếp được nữa. Hàn Mộ Vũ đặt tay lên vai cậu, cùng quỳ xuống bên cạnh, im lặng chờ cậu.

Continue reading “Tính toán chi li PN3”

Tính toán chi li PN2

Nguyên vẹn trước năm tháng

-Hoa Mãn Sư.

PHIÊN NGOẠI 2

Ngày đầu tiên được trả tự do, An Nhiên về nhà mới của cậu và Mộ Vũ, vừa mở cửa xe ra đã đóng băng trước giọng trẻ con lảnh lót. Một đứa trẻ tròn trịa chạy từ trong nhà ra, vừa gọi “ba” vừa chạy về chiếc Subaru của Mộ Vũ. An Nhiên lùi vào trong xe như bị điện giật, đóng cửa lại cái rầm. 

Như vừa rơi mấy trăm mét từ trên không trung thẳng xuống mặt đất, An Nhiên ngơ ra trước cú đập.

Kịch tính ghê, cậu nghĩ, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Trước giờ không ai nói với mình là con của Hàn Mộ Vũ đã biết đi rồi… Thế mình còn quay về làm gì nữa? Tất cả hạnh phúc mong đợi bỗng chốc khô héo trong lòng, An Nhiên chỉ còn mỗi hối hận: Mình không nên ra tù, sống cả đời trong cửa sắt, song sắt, dây xích sắt còn dễ chịu hơn tình huống này. 

Continue reading “Tính toán chi li PN2”

Tính toán chi li PN1

Yêu ảnh.

-Mộ Vũ.

PHIÊN NGOẠI 1 (MỘ VŨ)

Hoa Mãn Sư: Phiên ngoại này được viết dưới góc nhìn của Mộ Vũ.

Thời gian: sau khi khổ tận cam lai.
Địa điểm: tại nhà Mộ Vũ.
Tác giả hỏi Mộ Vũ: “Cậu đã phải lòng An Nhiên như thế nào?” Sau đó Mộ Vũ đã kể lại chuyện đó một cách đơn giản. Lúc đó An Nhiên không có mặt, ổng đang….ngủ…

Những câu kể bình đạm như đang hồi tưởng lại, sau khi mưa gió đã qua đi.

Continue reading “Tính toán chi li PN1”

Tính toán chi li 121 – 6

CHƯƠNG CUỐI 6/6

Cuộc sống vẫn đơn điệu nhưng có vẻ tốt hơn năm ngoái rất nhiều. 

Khi Dương Hiểu Phi và Ngô Việt đến thăm tôi, các giám ngục trông giữ sẽ đứng xa ra một chút. Họ nói chuyện với tôi cũng rất tự nhiên, tôi cũng không phải lo lắng những chuyện như là mình mà nói sai điều gì khi về sẽ bị trừ điểm. Có những thứ lẽ ra không được mang vào, bây giờ giám ngục chỉ xem đại cho qua rồi không quan tâm nữa. Có lần còn mang cả một xửng cảo hấp vào. Dương Hiểu Phi cười, bảo đấy là của anh Hàn gã làm. Lẽ ra không được mang vào đâu, nào ngờ chị giám ngục còn tìm cho cái bọc để đựng, lúc đưa cho tôi còn được hâm lên nữa. Món bánh cảo nhân tôm hẹ hôm đó chỉ cắn một miếng là nước mắt rơi xuống mất kiểm soát. Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tôi khóc trong tù, vừa khóc vừa ăn vừa cằn nhằn: “Bao nhiêu năm rồi mà tay nghề vẫn tệ như vậy!”

Continue reading “Tính toán chi li 121 – 6”

Tính toán chi li 121 – 5

CHƯƠNG CUỐI 5/6

Hậu quả của sự việc sẽ vô cùng nghiêm trọng. Đặc biệt là trong trường hợp này, người của Cục Giám sát Ngân hàng vẫn đang hiện diện.

Tôi ý thức được bản thân sẽ như thế nào. Dù gì tôi cũng đã phạm cái lỗi không thể chấp nhận nhất của ngân hàng, mà còn cố tình vi phạm với số tiền khổng lồ, dù sau này có bất kì hình phạt gì tôi cũng không có gì để oán trách. Có điều, các đồng nghiệp của tôi cũng sẽ bị vạ lây. Nghe bảo có chi nhánh anh em nào đó vì một khoản chuyển tiền điện tử bốn trăm nghìn tệ bị trùng lắp, không đòi lại tiền được, khiến cho các chủ quản giám đốc của ngân hàng bị giáng chức, các nhân viên liên quan đến nghiệp vụ phải tự lấy tiền bù vào tổn thất này, mọi người trong chi nhánh bị trừ mất năm mươi phần trăm tiền thưởng năm đó. Tất cả những chuyện đó đều xảy ra trong tình trạng không làm kinh động Ngân hàng Nhân dân và Cục Giám sát Ngân hàng mà tự mình âm thầm giải quyết. Nhưng lần này tôi bị bắt tại trận, người của Cục Giám sát Ngân hàng đang ở ngay bên cạnh. Chị Tào của tôi, anh Cao của tôi, đồ đệ của tôi, những người đã cùng tôi sống cuộc sống nhàm chán, không biết các đồng nghiệp sẽ bị liên lụy ra sao, không biết nó sẽ mang đến tai họa gì cho cả ngân hàng chúng tôi. Thế nhưng chuyện đã lỡ rồi, tôi không hề hối hận. Bắt đầu lại lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy. 

Continue reading “Tính toán chi li 121 – 5”

Tính toán chi li 121 – 4

CHƯƠNG CUỐI 4/6

Hôm trước chị Tào gọi điện bảo trụ sở chính sắp đến tuần tra trên diện rộng, yêu cầu tất cả nhân viên phải có mặt tại vị trí công tác, muốn xin nghỉ phép thì tìm hẳn chủ tịch mà xin. Chị bảo nếu tôi không có bệnh gì nghiêm trọng thì hãy đến cơ quan một chuyến để khỏi phiền phức. Tôi không muốn xin nghỉ phép với chủ tịch, né ông ta còn không kịp cơ mà, nên quyết định đi làm luôn. Vì lo nghĩ không ngủ được, tôi đành hút thuốc thâu đêm, có lẽ sắc mặt khó coi quá, chị Tào nhìn tôi như nhìn ma, không dám xếp tôi ở quầy trước, thế là cho tôi ngồi sau quầy phụ trách ghi chép và đối soát các khoản tiền lớn nhỏ và chi tiêu nội bộ. 

Tổ tuần tra buổi chiều mới đến. Lúc đầu còn tưởng chỉ có các phòng các bộ phận ở trụ sở, không ngờ còn có cả Cục Giám sát Ngân hàng đi theo. Thế là không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Mỗi người đều bận âm thầm sửa lại các loại sổ đăng ký của mình, sợ bị tra ra chút sơ sót gì. Tôi cũng điền đại mấy chữ. Vì mỗi người đều bị kiểm tra, nên cũng khá tốn thời gian. Chị Tào đon đả nói cười liên tục, chốc chốc lại bưng trà rót nước pha trò, có sơ sót gì nhỏ thì cố gắng tìm lý do để ứng phó. Lúc bốn giờ, Dương Hiểu Phi gọi đến. Chị Tào ra sức đưa mắt liếc tôi. Đang trong thời gian làm việc, thanh tra đều đang ở đây, tôi tự giác chạy vào nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại riêng. 

Dương Hiểu Phi rất kích động, nhưng ăn nói lại rành mạch hơn hẳn bình thường. 

Continue reading “Tính toán chi li 121 – 4”