Viết: ZuoZuoZuoYou
Dịch: GV
Rate: 16 +++++
MỘT
3.26
Hai tuần tập dợt, nửa tháng quay phim.
Cuối cùng, ấn tượng của Cung Tuấn về Trương Triết Hạn cũng chuyển từ “trai tráng men lì” sang “diễn xuất cao siêu”. Ngoài ra, Trương Triết Hạn thực sự rất sợ nóng.
Thỉnh thoảng trong lúc quay phim có đụng chạm cơ thể, lần nào Cung Tuấn cũng giật mình trước thân nhiệt nóng hổi của đối phương.
Nếu Trương Triết Hạn không phải tiền bối, Cung Tuấn chắc chắn sẽ đặt cho đối phương một biệt danh nào đó như là “chiếc lò nhỏ” rồi mang ra trêu ghẹo một trăm tám chục lần.
Nhưng Trương Triết Hạn lại là tiền bối. Cung Tuấn không dám. Cung Tuấn chỉ dám trao đổi công việc quay phim với đối phương trong thấp tha thấp thỏm, nơm nớp lo sợ, cần mẫn chăm chỉ; hận không thể thay lời xin lỗi cho từng hành động lưu manh không biết kính trên nhường dưới của Ôn Khách Hành trong phim .
Cung Tuấn cảm thấy mình hơi sợ Trương Triết Hạn.
Nỗi sợ này bắt nguồn từ sự ưu tú vượt trội hơn hẳn mình và những người bằng tuổi khác của anh, kinh nghiệm và sự sỏi đời mà mình không tài nào bì kịp, những câu bông đùa mà anh trêu chọc mình, và cả cảm giác vừa chân thật vừa nóng hơn cả bỏng mỗi khi hắn chạm vào da thịt của Trương Triết Hạn.
Đúng thế, Trương Triết Hạn thực sự rất sợ nóng, và bây giờ Cung Tuấn cảm thấy mình cũng sợ nữa.
Đó là lý do tại sao sau khi Cung Tuấn mở mắt ra, nhìn thấy Trương Triết Hạn đứng bên cạnh giường, trùm áo kín mít, tròn um tròn ủm như miếng mochi, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là mình đang ở đâu, cũng không phải tại sao Trương Triết Hạn lại ở đây, tại sao lại thành đầu đinh…
Mà là một câu hỏi chân thành nhất giữa cơn buồn ngủ.
“Anh không nóng à?”
“Tôi không nóng à?” -Trương Triết Hạn quay đầu lại, nguýt mắt sắc lẹm: “Thầy Cung giỏi nhỉ, hóa ra vẫn còn nhớ ư?”
Cung Tuấn hỏi theo bản năng: “Nhớ gì cơ?”
“Mau nhắm mắt lại và ngủ đi.” -Trương Triết Hạn dịu giọng: “Anh phải đi thật rồi. Em có nhìn anh như vậy, anh cũng phải đi.”
Cung Tuấn cảm giác sai sai. Sự cảnh giác và cẩn thận của hắn như ánh nắng chân lý, chui tọt vào trong bộ não đang tỉnh táo trở lại.
Bên này hắn vẫn còn đang đắn đo chiêm nghiệm xem phải hỏi chuyện ra sao thì bên kia Trương Triết Hạn đang cầm khẩu trang, bỗng nhiên cúi người xuống. Làn môi mỏng trên gương mặt đẹp đẽ bỗng nhiên gần ngay trước mắt, in cái bịch lên miệng mình.
Cung Tuấn chỉ cảm nhận được phần mũ của chiếc hoodie trắng trên người đối phương nhẹ nhàng lướt qua trán mình, rồi trên môi là một cảm giác mềm mại.
Có đầu lưỡi liếm lên môi mình thật nhẹ nhàng tinh tế. Sau đó, Trương Triết Hạn lui ra, nhanh nhẹn đeo khẩu trang vào.
Cung Tuấn cứng ngắc.
Một giây sau lại ỉu xìu vì sợ hãi trước sự thật là “mình đã cứng”.
Thân dưới của hắn co giật dữ dội, còn chưa kịp xìu xuống hết thì đã bị Trương Triết Hạn tóm lại một cách đầy mỉa mai. Chẳng những tóm mà ngón cái còn tì vào và xoa tròn trên phần quy đầu của hắn.
Nếu nhịp tim có thể phát điện, Cung Tuấn nghĩ mình có thể cấp điện cho cả Thượng Hải sáng đèn bốn tháng. Sở dĩ không thể lâu hơn là vì toàn bộ năng lượng còn lại của hắn đang hội tụ ở chỗ Trương Triết Hận đang nắm.
“Tự giải quyết đi.” -Trương Triết Hạn cười như mèo: “Ông đây phải đi bắt máy bay rồi.”
Cung Tuấn kéo giật Trương Triết Hạn lại, đè lên giường. Hắn hoàn toàn không biết tại sao mình lại làm vậy. Ban nãy phản ứng cơ thể nhanh hơn đại não quá nhiều. Chủ yếu là Trương Triết Hạn cũng không giãy giụa gì mấy, chỉ đưa tay véo mũi mình một cách thân mật.
“Được rồi, gần đây em rảnh thì đến Bắc Hải tìm anh.” -Trương Triết Hạn vỗ về: “Bên game show và livestream cũng sắp xác nhận xong rồi, trễ nhất đầu tháng tư là được gặp nhau.”
Đầu óc Cung Tuấn là một mớ bòng bong. Miệng Trương Triết Hạn đóng rồi lại mở. Ánh mắt hắn nương theo chóp tai đỏ ửng lướt đến đường môi mượt mà, lướt xuống cằm dưới, lướt xuống yết hầu và vết đỏ mờ ám khuất tất, lướt thẳng xuống dưới: đường cong đó như đang mời mọc hắn nhìn xuống nữa đi.
Ôn Khách Hành còn không quá đáng bằng việc hắn đang làm bây giờ!
Đây là mơ đúng không!
“Hôm nay không đeo dây chuyền, đem cất rồi.” -Trương Triết Hạn lại đưa tay chọt má hắn: “Buông ra, đi đây.”
Cung Tuấn buông tay trong mơ màng.
Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, trước khi trợ lý suýt gõ nát cửa để hối hắn ra sân bay, Cung Tuấn đã ôm điện thoại, kiểm tra lần lượt tất cả các kênh mạng xã hội của mình và xác minh được năm điều:
Một, hôm nay là ngày 26 tháng 3 năm 2021.
Hai, Thiên Nhai Khách chẳng những quay xong rồi, mà còn lên sóng rồi; chẳng những lên sóng rồi, mà còn chiếu xong rồi; chẳng những chiếu xong rồi, mà còn nổi như cồn.
Ba, lịch sử Wechat của mình và Trương Triết Hạn, aka thầy Trương, aka tiền bối Trương, khác thường, rất khác thường, khác thường một cách sến súa tình củm, đỏ tai tía mặt.
Bốn, làm rồi, đại ca ơi, chắc chắn là đã làm rồi.
Năm, mình mất trí nhớ rồi ư?
–o0o–
6.26
Cung Tuấn chờ ngày này lâu lắm rồi.
Ngày 26 tháng 3 năm 2021, vì một số nguyên nhân không rõ, hắn đã lội ngược thời gian về ngày 26 tháng 6 năm 2020.
Cũng như ngày 26 tháng 6 năm 2020, vì một số nguyên nhân không rõ, hắn đã vượt thời gian đến ngày 26 tháng 3 năm 2021.
Đây là lần thứ hai rồi. Cung Tuấn biết mình có thời gian một ngày.
Cung Tuấn vừa mở mắt ra đã biết ngay mình đang ở đâu. Giờ này chắc Trương Triết Hạn đã thức và đang tập golf trong phòng.
Hắn nhớ hôm nay sẽ quay cảnh phim ở Long Uyên Cốc, có một cảnh đánh nhau với Diệp tiền bối và mấy phân đoạn nhỏ lẻ như dính bẫy cơ quan và rơi xuống vực.
Hắn nhớ 0 giờ sáng mai Trương Triết Hạn sẽ đăng một chiếc post lập lờ không rõ nghĩa lên Weibo. Ngày xưa, hắn nghĩ nát óc vẫn không hiểu, mà cũng không dám hỏi cụ thể xảy ra chuyện gì.
Trương Triết Hạn quả nhiên đang chơi golf. Lúc gõ cửa, Cung Tuấn vẫn có chút bất an. Sự bất an này lên đến đỉnh điểm khi hắn nhìn thấy Trương Triết Hạn với chùm tóc nhỏ nhếch môi cười với mình.
Nhìn quen quả đầu đinh, nay tim Cung Tuấn bỗng đánh rơi một nhịp, suy nghĩ lại bắt đầu lâng lâng. Nghĩ đến cảnh trên giường tối qua: Trương Triết Hắn bị hắn ấn đùi, gập chân trước ngực, vừa nắm eo vừa đưa đẩy.
“Sao ngây ra rồi?” -Trương Triết Hạn cau mày: “Sao thế?”
Cung Tuấn trả lời theo phản xạ có điều kiện: “Dạ, nhìn thầy Trương đẹp quá.”
Nói xong, chính hắn đã tự ngơ ra trước.
Hắn cảm thấy không gian và thời gian bây giờ đều không quá thỏa đáng. Hồi tháng 6 họ đang trong chế độ tương tác nào nhỉ? Trong phần lớn thời gian, Trương Triết Hạn cứ được dịp là lại trêu hắn, hắn thì khép nép không dám nhiều lời, lần nào cũng bị Trương Triết Hạn áp đảo.
Trương Triết Hạn nhướng mày: “Làm sao đẹp bằng thầy Cung được.”
Biểu cảm này, Cung Tuấn cũng từng thấy nhiều lần rồi. Hắn thích vẻ mặt ngông nghênh không sợ gì của anh, ở nơi công cộng đã không nhịn được nhìn anh chăm chú, ở riêng thì càng khỏi phải nói. Chắc là sẽ vừa đâm vào Trương Triết Hạn vừa sờ vừa cắn ngay và luôn.
Chờ hai người đều trút xả xong, mình bắn lên bụng dưới hoặc vào bên trong cơ thể Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn thở hổn hển trong nước mắt, ánh mắt vẫn sống động và ngông nghênh như vậy.
Lần nào Cung Tuấn cũng nhìn không chớp mắt. Trương Triết Hạn dang rộng cơ thể ra cho mình, cả người đều bung nở vì tình dục, cả người đều chìm đắm trong mồ hôi và nước bọt, sự thất thần và kiên định hòa lẫn vào nhau, ánh nhìn đọng lại trên người mình.
Lần này Cung Tuấn không nhịn được nữa: “Thật mà, Triết Hạn, em có đẹp không?”
Trương Triết Hạn trước mặt hắn trợn mắt rồi lại nheo mắt lại: “Em gọi anh là gì?”
“Triết Hạn.” -Cung Tuấn thừa nhận một cách thoải mái, đè giọng xuống với chút xấu xa: “Không được gọi vậy ạ?”
“Uống lộn thuốc hả?” -Hai chữ kinh ngạc in đậm trên mặt Trương Triết Hạn: “Thầy Cung tối qua vừa làm gì mà vui thế?”
Tối qua vừa xoạc anh thỏa thuê.
Cung Tuấn vui lắm, làm sao hắn có thể không vui được?
“Tìm anh diễn dợt. Ăn sáng chưa? Vẫn phải ăn một ít, chứ thầy Trương dạo này ăn ít quá.”
Trương Triết Hạn hoàn toàn không thèm tiếp lời hắn: “Nhập vai quá rồi hả, Lão Ôn? Sao ưa càm ràm thế?”
Cung Tuấn không nhịn được cười: “Chỉ ưa càm ràm với anh thôi.”
“Được đấy, Cung Tuấn.” -Trương Triết Hạn cũng nở nụ cười: “Bây giờ ghê quá ha.”
Cung Tuấn nhìn nụ cười gợi đòn đó mà suýt mất hồn, chỉ muốn kéo đối phương lại, ôm vào lòng, tụt quần. Chóp tai Trương Triết Hạn đỏ chót, lan cả ra một vùng ngực nhỏ, không khác gì dị ứng, những vết đỏ bò lên cổ anh.
Ai mà không yêu Trương Triết Hạn được? Sao hắn không được khai sáng sớm hơn nhỉ?
Đúng là may mà ông trời thương tình, hắn mới trộm được một ngày của cuộc đời để sống lại, để bản thân tự tin yêu anh hơn.
Ôi. Lâu lắm mới thấy nhà lên bài mới. Lại đúng CP mình đu. Vui lắm luôn 😍😍
LikeLiked by 1 person
lâu rồi không gặp, sau nhiều tháng tui vẫn chưa biết làm tiếp bộ nào, tuần này mới đội mồ sống lại vì đôi này =)))
LikeLiked by 2 people
Mở bài cuốn quá, đọc ko dứt ra được luôn 😘
LikeLike
huhu mấy năm rồi không đọc đam tự dưng hôm nay vô tình bấm vào đây ;v; mê luôn
LikeLike