CHƯƠNG NĂM
3.26
Cung Tuấn không ngủ. Hắn làm sao ngủ được?
Hắn ôm khư khư điện thoại xem livestream. Lúc thì xem thầy Trương liếm môi, lúc thì xem thầy Trương chớp mắt.
Thầy Trương trên màn hình nũng nịu nói thôi mà, hắn bèn nghĩ: lúc ở riêng với nhau thầy Trương có làm nũng với hắn như vậy không?
Thầy Trương trên màn hình cười đến nỗi khóe môi không hạ xuống được, hắn bèn nghĩ: thầy Trương cười không đẹp bằng lúc họ mặt đối mặt.
Ánh mắt của thầy Trương trên màn hình lúng liếng khi nhắc đến mình, hắn bèn nghĩ: rốt cuộc thầy Trương yêu mình nhiều đến mức nào.
Tiểu Vũ còn gửi tin nhắn cho hắn là: Thực sự không nên cho hai người gặp mặt trước khi livestream!
Hắn không trả lời.
Trợ lý gửi gửi tin nhắn cho hắn là: Vương Bài vừa lên sóng.
Hắn không đọc.
Đến 11 giờ, Trương Triết Hạn cuối cùng cũng quay về khách sạn, hắn lại không biết phải làm sao.
“Còn không biết đi tắm nữa.” -Trương Triết Hạn nạt hắn: “Vậy anh đi tắm trước đây.”
Nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Cung Tuấn nắm chặt điện thoại, suy nghĩ vẩn vơ.
Làm sao bây giờ? Cứ nhào tới hôn à? Có đưa lưỡi không? Đặt tay ở đâu? Lên gáy hay lên eo? Tụt quần ngay có nhanh quá không? Sờ qua lớp quần có nôn nóng quá không?
**** **** của Trương Triết Hạn chắc sẽ sạch sẽ hồng hào xinh xắn nhỉ? Khi cứng sẽ áp sát vào bụng, dịch thể sẽ chảy ra hay ứa ra? Có nóng hổi như thân nhiệt của đối phương không? Có bôi trét và làm ướt chỗ cơ bắp dưới bụng không, sờ lên sẽ là một cảm giác trơn dính miên man, quệt thứ ẩm ướt ấy lên ga giường sẽ kéo ra một sợi tơ trong suốt?
Khi cửa phòng tắm mở ra, tim Cung Tuấn thắt lại, mà không biết phải dùng biểu cảm gì cho phải, chỉ biết cười một cách gượng gạo.
“Nhìn bộ dạng em kìa.” -Trương Triết Hạn vắt một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, chỉ miễn cưỡng che được hạ bộ: “Sao? Tiểu Cung, sợ Trương Gia “hép” em hay gì?”
Cung Tuấn không nghe gì cả.
Cung Tuấn chỉ nhìn ngẩn ngơ những đường cơ bụng mượt mà của đối phương, không thốt ra được câu nào. Hắn đã xem chán cơ bụng của mình rồi, nhưng lại không biết cơ bắp cùng loại ở trên cơ thể người khác có thể quyến rũ như vậy, như thể đang nhiệt tình mời gọi mình đến chạm vào, như thể đang gào thét trong im lặng đòi xé đối phương ra làm trăm mảnh.
Cung Tuấn rất sẵn lòng bị xé làm trăm mảnh.
Mái tóc đã khô hơn non nửa của Trương Triết Hạn dính sát vào gáy, những giọt nước chảy xuống thành dòng, từ chiếc cằm đường nét dứt khoát đến chiếc eo mà hắn có thể nắm bằng một tay, thong thả len vào trong khăn tắm, từ từ chảy xuống khỏi mặt phẳng nghiêng của bờ mông xinh đẹp.
Nhưng một cách hết sức chậm rãi, vặn vẹo, đong đưa, nó lại vương trên một nhúm lông màu đen lỡ ló đầu, trước khi chảy đi chỗ khác đã bốc hơi bởi sức nóng hầm hập xung quanh.
Cung Tuấn nhìn chằm chằm không chớp mắt, Trương Triết Hạn bèn ngay lập tức cảnh giác.
“Đừng hòng.” -Trương Triết Hạn bước vài bước rồi nhảy lên giường, kéo chăn đắp lại: “Anh mệt lắm, mai anh còn phải đóng phim.”
Cung Tuấn mở miệng theo bản năng: “Lau chân cho khô, không đầu gối anh lại đau nữa bây giờ.”
Cung Tuấn cũng không biết tại sao mình lại nói câu này. Hắn biết tật chân của thầy Trương, nhưng tình dục đầy ắp trong đầu vẫn chưa tan hết, vẫn chưa thể suy nghĩ thấu đáo đến mức độ này, thì đã buộc miệng nói ra một cách nghiễm nhiên.
Hắn cảm thấy đây là thứ tình cảm tuôn chảy trong máu, khắc ghi vào xương, tồn tại trong mạng lưới thần kinh khổng lồ của não, là một kiểu tư duy bẩm sinh, một thứ tình cảm vụn vặt, không thể tả xiết.
Nó đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc một cách ngang ngược từ hôm diễn dợt trong đoàn phim, bàn tay nóng hổi của tiền bối Trương tận tâm đặt lên cổ tay hắn.
Trên giường, Trương Triết Hạn cũng không có phản ứng gì quá lớn, như đã quen rồi. Anh cầm điện thoại hừ nhẹ một tiếng, rồi khoan thai thò một cẳng chân trắng mịn ra khỏi chăn, duỗi thẳng, đưa đến trước mặt Cung Tuấn.
Cung Tuấn chấp nhận số phận, nhặt khăn tắm lên, cúi người xuống, lau từ mũi chân lên đùi, rồi lại quay ngược về mũi chân. Một tay bám lên mu bàn chân kiêu kỳ của đối phương, tay còn lại lần lượt lau năm ngón chân long lanh lóng lánh và hơi ẩm ướt.
Chờ lau xong hai cẳng chân, Cung Tuấn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối của Trương Triết Hạn.
Hắn khàn giọng hỏi: “Đau không á?”
“Không sao từ đời tám hoánh rồi, đau cái rắm.” -Trương Triết Hạn hài lòng, nhấc chân lên giả vờ đạp: “Cút đi tắm đi.”
Chờ Cung Tuấn lề mề tắm xong, phòng đã tắt đèn.
Trong bóng tối, Trương Triết Hạn nằm trên giường chỉ kéo một góc chăn đắp hờ lên bụng, nằm sải lai ở chính giữa. Nhìn thấy hắn, mới miễng cưỡng nghiêng người chừa một khoảng trống.
Cung Tuấn thấp thỏm nằm xuống, tay chân đặt đâu cũng cảm thấy là lòng lang dạ sói và đầy dụng ý. Chính Trương Triết Hạn đã kéo tay hắn lại, đặt lên eo mình một cách dứt khoát, xong còn đưa tay qua nắm ngược lại, nắn nhẹ.
Nắn từ ngón cái đến ngón út, rồi lại nắn từ ngón út về ngón cái, dừng lại xoa tròn ở ngón áp út. Đầu ngón tay ấm nóng của đối phương nấn ná trên mỗi một đốt ngón tay của hắn.
Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào gáy của Trương Triết Hạn. Cánh tay lên xuống phập phồng không yên theo từng nhịp thở của đối phương. Hắn đang nghĩ tối nay không ngủ được rồi.
Thì nghe thấy tiếng cười của Trương Triết Hạn: “Hôm nay em ngoan thế?”
Cung Tuấn không biết nói gì.
“Hửm?” -Trương Triết Hạn quay người sột soạt, trong mắt hấp háy phát sáng: “Lão Cung~ sao không nói gì?”
Tay của Trương Triết Hạn mò xuống đũng quần hắn một cách thuần thục. Cung Tuấn còn chưa kịp hít thở sâu thì đã bị đối phương nắm lại.
Năm ngón tay ấy ấn lên ấn xuống như đang đánh đàn. Chỉ vuốt ve vài cái, hắn đã nhanh chóng trương lên, cương cứng trong bàn tay hơi ướt mồ hôi của đối phương, căng đầy một cách nông nổi.
Trong im lặng là tiếng thở hổn hển được phóng đại của cả hai.
Nhưng Cung Tuấn lại cảm thấy ý thức của mình dần bị hút ra khỏi xác.
Hắn muốn đưa tay nắm lại, nhưng chỉ nắm được không khí. Chút kiên trì còn sót lại khiến hắn cố gắng xem tiếp, chỉ thấy tên Cung Tuấn trên giường ngọ nguậy, đôi mắt ngu ngốc chớp chớp như vừa hiểu ra mọi chuyện, rồi không chút khách sáo ấn đầu Trương Triết Hạn xuống dưới.
Cung Tuấn tức, tức mình đấu tranh cực khổ, cuối cùng lại bỏ công dọn đường cho người khác, tặng cho thằng chó Cung Tuấn tháng 3 người đẹp trong tay, đêm xuân phong lưu.
Nhưng may mà…may mà thầy Trương của hắn vẫn đang chờ hắn ở trường quay.
6.26
Cung Tuấn ăn chẳng thấy ngon miệng.
Trăng đã lên cao sau khi quay xong các phân đoạn buổi chiều trong mơ hồ.
Như chưa xảy ra chuyện gì, Trương Triết Hạn vừa cười đùa với hắn, vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Vừa quay xong, Cung Tuấn đã đuổi cổ trợ lý, sa sầm mặt mũi, kéo Trương Triết Hạn lại không cho đi. Trương Triết Hạn lấy làm khó hiểu, mấy lần vừa đùa vừa giãy giụa vẫn không hiệu quả, đổi lại chỉ bị Cung Tuấn kéo mạnh hơn.
Trong lòng Cung Tuấn biết rõ: với sự mỏng manh của da thịt vùng trong cánh tay của Trương Triết Hạn, dự là cái nắm tay của hắn sẽ để lại dấu đỏ, nhưng hắn vẫn không buông tay. Buông tay một cái là người này sẽ chạy mất.
Cung Tuấn biết cuối cùng Trương Triết Hạn chắc chắn sẽ xuôi theo hắn.
Vì hắn biết Trương Triết Hạn đang buồn ngủ, Trương Triết Hạn mà buồn ngủ thì sẽ không muốn suy nghĩ, mà khi không suy nghĩ thì nói gì cũng nghe. Sẽ thu bớt hào quang trên người lại, sẽ đằm xuống, chậm lại, cuối cùng sẽ chớp chớp đôi mắt to nhìn mình gật đầu ừa à.
Nếu làm tình lúc này, Trương Triết Hạn sẽ khóc, khóc mà không biết mình đang khóc. Viền mắt đỏ hoe, đầu mũi cũng ửng đỏ, nước mắt rơi trong lặng lẽ, khuôn mặt nhỏ ướt nhẻm, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
Mẹ ơi, bộ dạng đó làm Cung Tuấn cũng muốn khóc theo.
Đến ngày hôm sau, Trương Triết Hạn chắc chắn sẽ mỉa mai hắn, chửi hắn một tràng.
Tối qua ngon lắm mà? Hả? Bà mẹ mày, giỏi quá ha Cung Tuấn.
Trương Triết Hạn mệt mỏi trước mặt đang dụi mắt, dịu dàng hỏi hắn, hỏi hắn định làm gì.
Cung Tuấn chỉ bảo muốn diễn dợt với anh.
Trương Triết Hạn suy nghĩ hai giây, hỏi hắn dợt đoạn nào.
Cung Tuấn bảo đoạn tối mai.
Trương Triết Hạn lại suy nghĩ hai giây, cũng chẳng biết có nhớ ra đoạn tối mai rốt cuộc là đoạn nào không, chỉ đầu hàng nói: ờ, ô kê, được.
Cũng không bắt Cung Tuấn bỏ bàn tay đang giữ tay mình ra.
Không ít đoàn làm phim đang quay cảnh đêm ở Hoành Điếm. Cung Tuấn cậy vào việc hai người vẫn chưa đủ nổi, chuyên chọn chạy vào những con đường nhỏ ít người, và bất ngờ tìm được một xó vắng vẻ.
Bên kia, Trương Triết Hạn dụi mắt, lại hỏi: “Giờ làm gì á?”
Cung Tuấn rặn ra một câu: “Ngắm sao.”
Nói xong, tự mình ngồi xuống. Trương Triết Hạn dường như lại suy nghĩ hai giây rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hai người chỉ mặc lớp áo lót dài màu trắng, buổi tối không nóng bức như buổi sáng, nhưng cũng không có gió, thỉnh thoảng có tiếng lá cây chuyển động xào xạc.
Một nơi đèn đóm sáng trưng như vậy làm gì có sao.
“Dợt đi chứ.” -Trương Triết Hạn bỗng nhiên nói: “Hả? Em bảo diễn dợt mà?”
“Anh có nhớ không?” -Cung Tuấn bực bội nhắc bài: “Diệp Bạch Y muốn giết em, anh cản hắn.”
“À, anh nhớ là có một câu…” -Trương Triết Hạn nói, như là thực sự nhớ ra, bỗng nhiên nâng cao giọng, đưa tay chắn trước ngực Cung Tuấn, thần sắc sốt ruột, mắt nhìn về trước, hét lên: “Ngươi không có tư cách!”
Cung Tuấn bật cười.
Hắn thực sự không nhịn được cười.
Trương Triết Hạn, con người này là điểm yếu của Cung Tuấn, sống trong động mạch của hắn, không thể kìm hãm, không thể đuổi đi, không thể quên.
“Ha ha ha” -Trương Triết Hạn thu tay lại, nghiêng đầu nhìn hắn, bắt chước cách cười của hắn, chê bai: “Em cười khờ quá.”
Cung Tuấn cũng nghiêng đầu nhìn Trương Triết Hạn, một Trương Triết Hạn đã chân thật và thẳng thắn từ mấy tháng trước.
Hắn nhìn Trương Triết Hạn đang ngái ngủ mà quên cả dời mắt, nhìn Trương Triết Hạn tiếp tục chớp mắt chờ mình nói tiếp.
Hắn nhìn ánh mắt của Trương Triết Hạn bắt đầu mất tập trung, đánh lượn trên mặt mình, mắt hơi rũ xuống, mi mắt rung rinh, từ từ di chuyển đến khóe miệng của mình, rồi lại bỗng nhiên mở mắt nhìn hắn.
Cung Tuấn hỏi: “Anh có tin em không, Triết Hạn?”
“Hửm?”
“Chúng ta sẽ phải lòng nhau.” -Cung Tuấn nhẹ nhàng nói: “Xin anh đừng hỏi em tại sao, nhưng em biết sẽ như vậy.”
Trương Triết Hạn im lặng, như đang nghĩ ngợi điều gì, lại như đang lo ra, trong mắt không giấu được cơn buồn ngủ.
“Em luôn nghĩ là nếu em không biết trước chuyện này thì liệu chúng ta có yêu nhau không.” -Cung Tuấn không dám nhìn Trương Triết Hạn, nhìn nữa sớm muộn gì hắn cũng sẽ nói ra tất cả: “Nhưng nếu chúng ta không yêu nhau, em cũng sẽ không thể biết trước chuyện này. Có vẻ như đây là một vòng nghịch lý lẩn quẩn, em cũng không làm rõ được nguyên nhân.”
Không đầu không đuôi.
Cung Tuấn không trông mong Trương Triết Hạn sẽ phân tích rành mạch cho mình, hắn thậm chí mong Trương Triết Hạn sẽ lăn đùng ra ngủ.
Hắn đang nói với chính mình, trong bóng tối, dưới bầu trời nhìn không thấy sao, ở bên cạnh người mình yêu.
Một cuộc đối thoại riêng tư với chính mình, giữa thế giới rộn ràng, ngay chốn công cộng, vào mấy tháng trước.
Nhưng hắn vừa quay đầu lại, đôi mắt của Trương Triết Hạn đã tỉnh táo đến kinh ngạc.
“Ông đây chưa mệt đến mức đó.” -Trương Triết Hạn không nhanh không chậm, mang theo một chúc dương dương tự đắc như vừa thực hiện thành công một trò đùa quái gở: “Nhưng quả thật không quá hiểu em đang nói gì, nhưng anh vừa suy nghĩ, anh nghĩ là…chính anh đã phải lòng em trước.”
Viền mắt Cung Tuấn đỏ hoe, chua xót dạt dào, hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Trên mặt hồ xa xăm có đoàn phim vẫn đang quay từng phân đoạn một, tiếng người nhốn nháo, lấp lánh ánh đèn.
Có người đi lên, có người ngã xuống.
Có người bị kẹp ở giữa, nhìn lên rồi lại nhìn xuống. Có người buông tay nhảy xuống, có người quẫy chân bò lên.
Chỉ có thời gian cứ đi mãi đi mãi về phía trước, giây sau thế chân giây trước.
Có vẻ đúng là Cung Tuấn và Trương Triết Hạn của giây sau đã gần nhau hơn họ của một giây trước.
Cung Tuấn nghiêng đầu, nhanh chóng bò từ dưới đất dậy.
“Anh thề với em, Cung Tuấn, nếu bây giờ em bỏ chạy thì em đừng gặp anh nữa.” -Vẻ mặt của Trương Triết Hạn lập tức thay đổi. Anh hạ giọng xuống, nghiến răng: “Trương Triết Hạn này không có loại bạn bè như vậy.”
“Chỉ là bạn bè?” -Cung Tuấn bất ngờ bật cười, bĩu môi: “Thầy Trương không mệt nhưng em mệt rồi, nếu tiếp tục ở đây em sợ sẽ làm người khác sợ.”
Trương Triết Hạn nhìn hắn chằm chằm: “Làm ai sợ?”
“Bản thân em.” -Cung Tuấn dịu giọng xuống: “Xin anh thực sự đừng hỏi nữa. Mình đi về đi, được không? Thầy Trương, cho em chút thời gian, được không?”
Trương Triết Hạn nhìn hắn rất lâu.
Kim giây: tích tách tí tách.
Cây: rào rạt rào rạt.
“Tốt nhất là sau này em có thể cho anh một lời giải thích rõ ràng, Cung Tuấn.” -Trương Triết Hạn cuối cùng cũng chịu nhúc nhích. Anh bật từ dưới đất dậy, vẫn nhìn thẳng vào người đối diện: “Cung Tuấn, tốt nhất là em giải thích được nghe chưa.”
Cung Tuấn lại có chút hoảng loạn.
Hắn hỏi: “Nếu em không giải thích được thì sao?”
Trương Triết Hạn mím môi không nói. Ánh mắt lại dữ dằn hơn một chút, như cuồng phong bão táp cuốn theo lửa rợp trời, liên tục nuốt chửng, liên tục khuếch tán, mãi đến khi có thể phân cao thấp với vạn vật giữa trời đất mới thôi.
Nhưng bỗng nhiên anh lại nhoẻn miệng cười. Anh cười với Cung Tuấn, như cành hoa đung đưa, như thiêu thân lao vào lửa.
Cười đến đuôi mắt nhếch như bay, đến đồng điều lún vào vực thẳm.
Anh cười đặc biệt ngông nghênh, chẳng câu nệ tiểu tiết.
“Đã lỡ yêu rồi…” -Trương Triết Hạn ngước mắt lên nhìn hắn, hơi thở vẫn còn hơi hổn hển, khóe mắt đỏ chót vì cười, sáng lấp lánh: “Anh có thể làm gì em được nữa, đành yêu vậy.”
Đã lỡ yêu rồi.
Sao bản thân hắn không nghĩ thông suốt sớm hơn?
Cung Tuấn gần như nghẹn ngòa. Hắn không tài nào dời mắt. Hắn nghĩ: hóa ra thầy Trương của ngày hôm nay là như vậy. Vận mệnh trêu ngươi, cho hắn cơ hội nhìn trộm tương lai của tháng ba, nhưng cái giá phải trả là bỏ lỡ hôm nay của tháng sáu.
Hắn hiểu ra một cách chậm trễ.
“Trí nhớ của em kém lắm.” -Cung Tuấn nói: “Thầy Trương, nhờ thầy nhắn với em của ngày mai một câu được không?”
“Hửm?”
“Hãy nói với em là…” -Cung Tuấn nghĩ ngợi: “Đừng hèn nhát nữa.”
HẾT
GV:
Tuần vừa rồi bận quá, ngâm chương cuối đến tận giờ mới đăng đuuợc.
Klq 1, mỗi lần dịch H là cảm giác mạo phạm chính chủ, tội lỗi ghê.
Klq 2, dạo này bị lậm SE, nên chỉ mong hai bạn đều bình an suôn sẻ. Mọi người cũng ship trong bình tĩnh nhé =))
Hết? Hết rồi? Hết thật rồi??? 😱
LikeLike
Một hơi đến hết. Tạ ơn chủ nhà quá nhiều vì chiếc fic vừa ngọt vừa ấm vừa yêu vừa “nắng” ngập tràn như này.
“Đã lỡ yêu rồi…” Yêu chính la yêu. Uhuhuhuuu khóc ngất.
LikeLike
Bà không để “Đừng làm đà điểu” sợ không ai get được cái reference hồi 20.2 – –
LikeLike