Tác giả: Mục Khanh Y
Chuyển ngữ: GV
Chương 91
“Trong tay vẫn còn chút việc chưa làm xong.” -Tôi cố gắng kiểm soát giọng nói của mình.
“Nếu thế có cần đổi ngày không…?”
“Không, tôi sẽ sang. Anh… cứ chờ tôi ở đó.”
Không đúng, ngữ khí của tôi không đúng.
“Được. Vậy tôi chờ em.”
Chuyện đã nói xong, nhưng hắn không hề ngắt máy.
Bên hắn rất im ắng. Dường như hắn đang cầm điện thoại nghĩ ngợi gì đó.
“Còn chuyện gì không?”
Ngữ khí của tôi sai hết rồi.
Tôi không nên vô dụng như vậy.
“Tử Ngư, em không sao chứ?” -Hắn dịu giọng hỏi.
“Không sao.” -Tôi nói một cách khô khan.
“Giọng em hôm nay nghe là lạ.”
Thanh điệu dịu dàng của hắn khiến sóng lưng tôi lạnh buốt.
Thật là một con người nhạy cảm. Thật là một tên tội phạm giảo hoạt.
Tôi hắng giọng: “Không có gì. Tôi chỉ… Có lẽ tôi quá mệt thôi. Anh biết đấy, mấy ngày nay cứ chạy tới chạy lui ngoài đường…”
Hắn cười: “Thôi, gặp nhau rồi nói. Tôi không khóa cổng biệt thự, lúc đến em cứ đi thẳng vào trong là được.”
“Ừ.”
Gác điện thoại, tôi từ từ ngả người ra sau tựa vào lưng ghế.
Tôi phải qua đấy. Hắn đang chờ tôi ở đấy.
Phản bội, xấu hổ, phẫn nộ, hối hận. Ngoài những cảm xúc này ra, còn một thứ tình cảm mãnh liệt hơn hết khó chịu hơn hết.
Tôi nhận ra mình rất buồn.
Buồn vô cùng, vô cùng.
Không ngờ sau khi nghe giọng hắn tôi lại cảm thấy buồn như thế.
Nếu được, tôi muốn yêu hắn một cách tử tế.
Ngay lúc đó, một suy nghĩ khác xuất hiện trong đầu tôi.
Tất cả mọi thứ đều do tôi tự suy luận tưởng tượng ra. Biết đâu chúng không phải là thật? Biết đâu Lý Tín Như quả thật là người song tính luyến ái, biết đâu y không phải người tình của Trình Minh? Biết đâu hai người họ chỉ là bạn bè bình thường, hoàn toàn không có quan hệ gì cả thì sao? Đâu có bằng chứng chứng minh Trình Minh và Lý Tín Như đã từng là tình nhân! Hắn đâu có chính miệng thừa nhận tất cả những điều này! Lại biết đâu Lý Tín Như đã bị chính Lý Mai giết chết thì sao? Chuyện xưa của y hoàn toàn không liên quan gì nhiều đến vụ án!
Nhưng ngay sau đó, tôi chỉ muốn đánh cho bản thân một trận tơi tả.
Sao tôi ngu thế! Sao tôi ngây thơ thế? Lại còn dùng thứ suy nghĩ nực cười và hoàn toàn không vững này bào chữa cho Trình Minh?
Khi đứng dậy bước khỏi phòng làm việc, tôi mới phát hiện trời đã hoàn toàn sập tối.
Tôi tắt đèn, đóng cửa, đi ra cổng cục công an.
Tôi mang theo tâm trạng khó tả, đi vào màn đêm đông đúc.
Chương 92
Tôi xuống xe ở trước cổng khu phố mà Trình Minh sống, đăng ký ở chỗ gác cổng, rồi men theo con đường nhỏ rợp bóng quen thuộc từ từ đi về phía nhà Trình Minh.
Đã qua giờ cơm tối từ lâu, chưa ăn gì nhưng tôi lại không cảm thấy đói chút nào.
Những nhà đi qua dọc đường cửa sổ không ngập tràn ánh đèn vàng cam thì vọng ra tiếng chương trình truyền hình.
Tôi đứng im trước cửa nhà Trình Minh.
Ngoài thứ ánh sáng ảm đạm phát ra từ những ngọn đèn đường trong khu vườn nhỏ, tôi nhận ra cả căn nhà này hoàn toàn không bật đèn.
Như thể không ai ở nhà.
Chẳng biết sao tôi thấy có chút hồi hộp.
Hắn ra ngoài rồi ư?
Không thể nào.
Rõ ràng hắn bảo chờ tôi ở đây.
Tại sao hoàn toàn không có ánh đèn?
Tôi thử dùng ngón tay ấn vào nắm cửa, rồi đẩy nhẹ ra. Cánh cửa gỗ đào nặng nề lẳng lặng hé ra một khe nhỏ. Một điệu jazz lúc cao lúc thấp vô cùng vô cùng dịu êm bay ra.
Tim tôi thắt lại.
-Quả nhiên hắn ở nhà.
Tôi dè dặt đẩy cửa bước vào. Trong giây phút bước qua cánh cửa tối tăm ấy, tôi gần như có ảo giác là hình như một cây gậy lớn đang chờ phía sau cửa, nó sẽ tập kích vào gáy mình và đánh mình ngất đi chỉ trong một phát duy nhất.
Trong nhà bật sưởi rất ấm. Bỗng dưng bước từ trong gió lạnh vào, tôi thoáng rùng mình.
Tôi không biết vì sao mình lại hồi hộp như vậy. Tôi cảm thấy bất ổn và nguy hiểm. Trong bóng tối căn nhà nhìn rất rùng rợn, cộng thêm tiếng nhạc bay bổng không yên, quỷ dị quá đi mất.
Không sao đâu, chắc không sao đâu mà. Tôi cố gắng dùng lý trí xua tan cơn đa nghi.
Có lẽ đến giờ hắn vẫn chưa biết gì đâu. Hắn không thể nào biết được.
…Nhưng hắn thực sự không cảm nhận được gì ư?
Tôi nhớ trước kia đến đây, nơi này lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng. Trình Minh rõ ràng là loại người không biết tiết kiệm điện là gì. Tại sao hôm nay lại khác thường như vậy?
Trong vô thức, chất adrenaline bắt đầu tiết ra ồ ạt.
Như vào chốn không người, tôi đi thẳng qua sảnh trước và đi đến chỗ cầu thang bắc lên phòng ngủ.
Tại sao lại hồi hộp cơ? Cảm giác này khiến tôi nhớ đến lần đầu vào tra án trong đội cảnh sát hình sự. Lần đó, tôi và sư huynh đến nông thôn truy bắt một tên tội phạm hiếp dâm giết người. Kết quả là bị một toán nông dân cầm đòn xóc cuốc chim vây chặt. Lúc đó tôi vô cùng vô cùng căng thẳng, bàn tay cầm súng run lẩy bẩy.
Rất lâu về sau, tôi vẫn nhớ rất rõ tình cảnh khi ấy: đôi mắt đầy ác ý của những người nông dân, những đôi tay thô đen và ánh sáng lóe lên từ những món đồ sắt sắc bén, và cả sự run rẩy của tim mình. Tôi cầm chặt lấy súng, chỉ có nó mang lại cho tôi thứ cảm giác an toàn duy nhất. Xạ kích luôn là sở trường của tôi. Nhưng trong tình trạng đó chúng tôi hoàn toàn không dám nổ súng, chúng tôi cầm nó chỉ để giả vờ cho có chút tác dụng hù dọa. Báng súng đâm sâu vào lòng bàn tay tôi, sau khi an toàn thoát hiểm mới thấy đau. Mở tay ra thì phát hiện tôi đã nắm quá chặt khiến ngón tay bầm tím một mảng.
Chương 93
Tôi dán chặt lưng vào tường, ngửa mặt nhìn lên đầu cầu thang.
“Trình Minh?” -Tôi đè thấp giọng xuống, gọi hắn lần nữa.
Không có tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng nhạc jazz kỳ lạ lởn vởn xung quanh tôi.
Tại sao lại có tiếng nhạc? Vì muốn dùng tiếng nhạc để che đậy tiếng gì đó ư? -Nếu như có thứ tiếng đó.
Lại là một hiện trường tiện cho việc mưu sát?
Ý nghĩ đó khiến tôi không khỏi rùng mình. Lưng tôi thấm đẫm mồ hôi, áo sơ mi dán chặt vào lưng cực kỳ khó chịu.
Tôi gần như đặt nhẹ tay lên hông một cách vô thức.
Ở đó có một khẩu súng.
Khẩu súng được nhận cho vụ án mưu sát cụ ông hôm trước. Sáng hôm qua, sau khi phá án xong, chắc chắn họ đã nộp lại hết, nhưng lúc đó tôi không có mặt ở phân cục.
Tôi buông nhẹ bước chân, leo từng bậc một.
Hành lang rất im, rất tối. Tôi đi chầm chậm qua đó, đứng chần chừ một lúc trước cửa phòng ngủ chính, rồi nhẹ nhàng vặn cửa ra.
Trong phòng tối như hang động. Tôi nhớ Trình Minh ngủ không thích để sáng. Hắn đặt làm loại rèm cửa cực dày. Lúc buông chúng xuống, dù là giữa trưa cũng phải bật đèn trong phòng.
Tôi đóng cửa phòng ngủ lại. Mượn chút ánh sáng, tôi dò soát phòng làm việc và phòng khách.
Không có ai.
Hắn không ở trên lầu.
Hắn đang ở đâu?
Sau khi xác nhận trên lầu không có ai, tôi nhanh chóng quay lại đầu cầu thang, rồi đi xuống dưới.
Tôi đến phòng khách lớn. Tôi chưa bao giờ đến đây lúc chưa bật đèn, trông thật xa lạ. Ánh sáng le lói từ ngọn đèn đường xuyên qua ô kính to sát đất, vương vãi ra nửa nhà. Trong bóng tối, những món đồ gia dụng, như sofa, đen xì như những chiếc bóng nặng nề.
Tiếng nhạc jazz mà tôi nghe thấy nãy giờ được phát ra từ đây. Tín hiệu điện tử của chiếc máy CD nhấp nha nhấp nháy trong bóng tối. Tôi bước đến, tắt nó đi.
Bỗng chốc im lặng.
Tim đập quá loạn, nhất thời tôi không biết bước tiếp theo mình nên làm gì.
Bấy giờ tôi nghe thấy tiếng bước chân. Tuy rất nhẹ, nhưng quả thật là tiếng bước chân. Từ xa đến gần, ở phía sau tôi.
Sợi dây thần kinh căng thẳng cực độ của tôi nổ tung.
Tôi vội quay người lại.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy giọng hắn: “Tử Ngư…”
“Đứng đấy, đừng nhúc nhích!”
Tôi hét lớn và đồng thời rút súng ra.
Sau đó, tôi thấy rõ bóng người cao lớn cách sau lưng tôi chừng mười bước. Trong nhà quá tối, tôi không thấy rõ mặt hắn, nhưng hắn có vẻ vô cùng thảng thốt.
Hắn đứng đó, không cử động lấy một cái.
Đấy là điều đương nhiên. Bất kỳ ai bị một khẩu súng chĩa vào thế này cũng không dám manh động.
Tôi cầm súng bằng cả hai tay, chĩa thẳng vào người hắn. Tôi nghe thấy nhịp tim và hơi thở kịch liệt của mình.
Ngưng một lúc, hình như hắn bật cười, nói: “Tử Ngư, em đang làm gì vậy? Em…”
“Đứng đấy! Không được nhúc nhích!” -Tôi lên giọng: “Tay anh đang cầm thứ gì? Bỏ xuống! Bỏ xuống!”
Ánh sáng trong nhà quá tối. Hình như trong tay hắn đang cầm thứ gì đen thui mà tôi không thấy rõ.
Nếu lúc đó hắn rút ra một con dao dưa hấu vừa thẳng vừa dài, tôi cũng không lấy làm kinh ngạc.
“Được, được.” -Trình Minh nói: “Tôi bỏ, em đừng kích động, tôi bỏ…”
“Chậm thôi, chậm rãi bỏ xuống.” -Tôi nhắc mình phải cố gắng nhìn rõ nhất cử nhất động của hắn: “Bỏ ngay đó, bỏ xuống đất. Đúng. Rồi, bây giờ anh đứng dậy. Đứng ra đây, để hay tay lên đầu. Không được nhúc nhích.”